Buổi trưa, trời trong gió nhẹ rất dễ chịu. Đây là dấu hiệu giao chuyển từ mùa hạ sang đông. Trong thời gian này, ngoài trời cực kì mát, những chỗ lộng gió thì đi xe đạp hay thả diều thì sướng thôi rồi.
Thảo từ sau khi chơi cái trò tàu lượn vớ vẩn kia đến giờ nhất định không động chạm gì tới mấy trò mạo hiểm nữa, một mình đi check in khắp nơi rồi về nơi tập trung xem phim chơi điện tử, đặc biệt là ngồi chơi Liên Quân kéo rank cho mấy đứa con trai. Thảo có thể ngu ở nhiều thứ nhưng chơi game thì trình độ chị đây không kém gì mấy thằng cao thủ trên lớp, thậm chí là trên bảng xếp hạng.
Trong số những đứa chơi game giỏi, không thể không nhắc đến Minh. Mấy bọn chơi lẹt đẹt toàn phải mời Thảo và Minh vào team để tăng hạng.
Tuấn Anh vừa nhập hội game ngay lập tức được Minh mời vào team đánh chung cho xôm, bởi Tuấn Anh chơi đỉnh cũng không kém gì Minh, có thể ví von theo câu nói kẻ tám lạng người nửa cân. Đương nhiên Minh là tám lạng.
Vừa vào trận, Tuấn Anh nhìn một lượt tên đồng đội, tên nick mấy thằng lớp mình cậu biết hết, không hiểu sao hôm nay có một cái tên lạ lẫm. Tuấn Anh thắc mắc khều khều tay Minh, hỏi:
- "Sinh tố xoài dâu" là thằng nào? Thằng nào lớp mình đặt tên nghe nam tính vãi!
- Con Thảo!
Minh đáp. Mặt Tuấn Anh ngắn tũn lại, tắt phụt máy khỏi game ghiếc gì nữa, cộc cằn nói:
- Mời con đấy đánh cùng làm mẹ gì? Bố mày đéo chơi nữa.
Minh biết là Tuấn Anh vẫn còn ghim Thảo nhưng không thể để nó ngừng chơi làm ảnh hưởng tới cả team được, Minh vẫn cố níu kéo:
- Mày dùng pháp sư, mày không chơi để trận này để die cả lũ hả?
- Không thích chơi cùng loại người không cùng đẳng cấp! Nhờ nó mà Linh đòi chia tay tao, đây này mở tin nhắn ra mà xem đi này!
- Tao thấy là tại mày hết chứ con Thảo chả có lỗi gì cả Tanh ạ!
Ở lớp hầu hết đám con trai trong lớp đều gọi Tuấn Anh là Tanh cho đỡ dài dòng, một số đứa con gái thân thân với cậu cũng vậy.
- Mày không phải nói thay cho nó, thích thì yêu nó luôn đê!
Thấy Minh một mực bênh Thảo mà không phải mình, "Tanh" càng thêm ấm ức, hậm hực bỏ đi luôn.
Minh không sợ thua ván này, vì với tay nghề của cậu và Thảo không thôi đã thừa sức thắng. Nhưng Minh ở đây là ghét cái thái độ vô lý của Tuấn Anh, dù sao Thảo cũng là con gái, không thương thì thôi còn nặng lời. Hơn nữa, người sai là Tuấn Anh chứ chẳng phải Thảo, Minh không thể cố chấp bênh bạn thân mình được. Nhìn Thảo ngồi thủi lủi một góc tập trung chơi game, Minh lạnh lùng nói:
- Kệ thằng Tanh! Mày chơi cũng được phết nhỉ?
Thảo được khen phổng cả mũi, nhưng chẳng còn thấy nụ cười vương trên môi như những lần được khen trước đây. Thảo, mắt và tay thì điêu luyện chơi game, nhưng đầu cô lại tiếp tục hiện hữu hình ảnh của Vương Tuấn Anh. Đặc biệt, trong lòng Hoa Anh Thảo, cảm thấy mình đã phá hoại chuyện của Tuấn Anh và Gia Linh, dẫu biết rõ là bản thân vốn chả làm gì sai.
Trong khi đó, Châu bị Ly lê lết kéo đi hết chỗ này đến chỗ kia chơi đủ loại trò. Mãi giờ mới mò về lớp ăn trưa.
Châu bốc miếng kimbap bỏ vào mồm. Kimbap sáng nay Châu tự làm ngon kinh khủng, thế mà bây giờ sao mà khó nhuốt dã man. Vì sao ư? Vì cứ ăn một miếng là Châu lại nhìn một lần ra cái góc kia, cái góc có đôi chim chuột đang hú hí chơi game cười tít cả mắt lại. Ly nhìn mà cũng tức thay Châu luôn á. Mỗi lần mà Minh vỗ vai Thảo hay xoa đầu Thảo cái kiểu trìu mến ý, hai đứa cứ cười với nhau suốt; Châu nhìn mà tức lộn cả ruột.
Dù chỉ là một nụ cười xã giao, một cái vỗ vai tình đồng chí và cả cái xoa đầu âu yếm nhưng trong mắt của Châu, khác đéo gì hình ảnh thằng Tuấn Anh ôm con Thảo trên xe lúc sáng. Eo ơi ngứa mắt không chịu nổi, Châu nhiều lần muốn chạy ra phá hai con người góc kia mà Ly cứ giữ lại, bực hết cả mình.
Sau khi ăn trưa tầm phút, một vài nhóm học sinh rủ nhau đi xe đạp. Thảo vì lí do ngồi lì cả buổi không chơi gì nên bị Ly cương quyết kéo đi đạp xe cho khỏe người. Ly hôm nào chả đạp xe đạp, thấy bình thường, thế mà Thảo cứ kêu mỏi không muốn đi, chả nhẽ Ly lại đấm cho bây giờ. Thảo hằng ngày đi sang nhà hàng xóm còn ngồi ô tô mấy tỉ, hôm nay Ly phải bắt nó đi xe đạp để thấu được nỗi khổ của Ly. Châu giơ hai tay ủng hộ nhiệt tình, bởi Thảo đi xe đạp thì sẽ không chơi game được với Minh, đỡ lằng nhằng.
Thuê xe đạp đôi đắt hơn xe đơn, lại còn phải cả hai cùng đạp, phiền lắm. Do đó cả ba đứa thuê xe đơn, mỗi đứa một chiếc. Thật ra Châu cũng có muốn đạp điếc xe xiếc gì, nhưng mà lỡ ủng hộ Thảo cho sang mồm rồi nên cũng phải chơi.
Theo lối đi dành riêng cho xe đạp, Thảo bị bỏ lại phía sau, hai con kia đi nhanh bỏ xừ. Thảo có mấy khi đi xe đạp bao giờ mà đòi đuổi kịp chúng nó. Đang yên đang lành tự dưng bắt người ta đạp xe, mệt chết được. Thảo bị bỏ xa quá ấm ức quay đầu xe đi về.
Vừa định trả xe thì thấy thằng Minh đi ngang qua. Bác cho thuê xe đạp hỏi là tại sao chưa hết giờ mà trả sớm thế. Thảo chưa kịp đáp gì tự dưng Minh nhảy lên yên trước:
- Đằng nào cũng chưa hết giờ, tao mượn đi tán gái cái, hi hi.
Thảo ấp úng chưa kịp phản ứng, nó đã chuẩn bị định phi xe đi. Thảo không tiếc mấy đồng lẻ thuê xe, nhưng Thảo không hào phóng đến mức bỏ tiền ra để đứa khác được hưởng. Nghĩ sao vậy? Cũng giống như khi bạn thức trắng đêm ôn bài rồi phải cho người khác chép không công và cuối cùng nó điểm cao bằng mình mặc dù nó chả học gì.
Thế là Thảo nhanh trí nhảy lên yên sau trước khi Minh đạp đi. Minh chỉ thốt lên "Ơ" một cái, sau đó thì cố tình phóng xe đi. Đáy mắt Minh thoáng chốc hiện lên tia đen tối, Hoa Anh Thảo trước giờ chưa từng thích ai ngoài Đoàn Đức Minh, sẽ thế nào nếu Kim Bảo Huy Minh cưa đổ Thảo và chiếm được vị trí độc tôn trong lòng ngọc nữ băng giá nhỉ? Vốn định cướp xe đi tán em gái nào nai tơ xinh xẻo nhưng bỗng nhiên Minh lại nhắm đối tượng là Thảo, sao trước đây cậu không nghĩ tới việc này nhỉ? Sao cậu chưa từng nghĩ rằng, mình chiếm được trái tim của rất nhiều bạn nữ từ trong sáng đáng yêu cho tới lạnh lùng cao ngạo mà chưa tia tới Hoa Anh Thảo? Thật là một thiếu sót của Minh công tử trên chặng đường tán gái. Huy Minh của lúc ấy, chỉ nghĩ đơn giản rằng, cưa đổ được Hoa Anh Thảo là một thử thách thú vị.
Thảo chợt cảm thấy mình thật thông minh khi ngồi sau Minh, đã không cần đạp mất sức rồi còn được hưởng thụ. Nhưng Thảo quên mất rằng, Châu không hề thích điều này.
Ngồi sau Minh, Thảo bất chợt nhớ đến Vương Tuấn Anh, nhớ đến cái lúc nó chở Thảo trên chiếc xe màu hồng choé của Ly. Hiện tại bây giờ, Thảo được Minh đèo giữa gió trời mát mẻ như thế này, cớ sao chẳng thấy vui bằng lúc bị Tuấn Anh bắt che ô cho cậu ta dưới cơn nắng bức bối vô cùng khó chịu, lòng cô cũng không rộn ràng như khi được gục đầu vào lưng Tuấn Anh, được vòng tay qua eo cậu và bị nghe chửi. Cùng là ngồi sau xe một người con trai, sao lại khác nhau đến thế?
Nghĩ về Tuấn Anh, Thảo cười ngây ngốc. Không hiểu lí do là gì, cũng không hiểu nổi. Nó giống như, Thảo của hai năm về trước, Thảo khi thích Đoàn Đức Minh cũng hay vô thức cười như vậy.
Từ xa, Châu thấy Thảo ngồi sau Minh, khuôn mặt hiện lên nụ cười khả ái đậm chất tương tư và sự thẹn thùng. Trong lòng Châu, khó tả! Cứ nghĩ đến viễn cảnh nếu Minh thích Thảo, nơi cổ họng Châu liền nghẹn đắng lại.
Thảo nhận ra Châu đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu đan xen sự lo sợ, ngúng nguẩy giãy giụa, túm vội áo Minh bắt cậu xuống xe ngay lập tức:
- Xuống mau! Cút, cút, cút!
Thảo hoảng quá, sợ Châu sẽ nghĩ rằng cô và Minh yêu nhau thì chết. Thảo đã một lần phá hoại đôi uyên ương Tuấn Anh Gia Linh, tất nhiên không muốn động đến cái mối tình gà bông còn chưa kịp chớm nở của bạn mình.
Ai ngờ Thảo hối quá Minh mất đà, loay hoay ngã túi bụi xuống bụi cỏ ven đường. Xe đổ, xe đổ đè lên người Minh, Minh đè lên người Thảo, tạo thành một tư thế vô cùng mờ ám. Nhưng mà nó chả có tí chất lãng mạn trữ tình gì ở đây. Minh ngã kiểu gì mà chẳng phải úp người xuống thân Thảo, ngược lại còn úp từ đằng sau cơ.
Thảo nặng nề đau đớn rên lên mấy tiếng:
- Cút!
Minh thấy ở dưới mềm mềm, rõ ràng là ngã xe mà sao chả thấy đau. Nghe tiếng quát của Thảo thì vội vã bật ngay dậy. Thảo gằn:
- Đi xe kiểu đéo gì ngu vãi cứt!
Thảo đấy, chính là Thảo đấy, lúc nó điên lên nó khẩu nghiệp còn cộc hơn cả Châu.
- Tại mày đẩy tao xuống còn gì.
Minh cố giải thích, Thảo chống người dậy, oang oang chửi tiếp:
- Cút mẹ mày đi, thằng điên!
Chưa cần Minh kéo Thảo dậy, Ly từ đâu chạy ra thay cậu thi hành công vụ. Ly dìu Thảo ngồi lên xe Châu, ra hiệu đưa Thảo về trước. Châu lặng người không phản ứng gì, gật đầu, chậm rãi đèo Thảo về.
Ly cũng phủi tay chuẩn bị về theo, nhưng không quên ngoái lại kháy Minh:
- Nhìn mặt mày muốn đấm thật ý, loại đểu cáng như mày có ngày bị nghiệp quật cho xem. Biết cái Châu thích mình rồi tốt nhất đừng ngó sang cái Thảo, tao không đấm mày thì sau này sẽ có người thay trời hành đạo.
Ly hiên ngang phóng xe theo sau với bộ dạng là một chị đại siêu ngầu. Ngoài mặt cứ thích cổ vũ Thảo và Minh đến với nhau để chọc tức Châu thôi chứ thực ra Ly chẳng hề muốn Thảo dây dưa với Minh chút nào, bởi Châu thích Minh nhưng nó ý thức được nó không nên làm gì, vì Châu yêu bản thân mình hơn ai hết. Còn Thảo, Thảo yếu đuối lắm, nó chỉ cần ăn một cái tát là nước mắt chảy thành dòng. Nhớ cái năm nó thích Đoàn Đức Minh, Ly đã thấy Thảo tương tư đến bỏ bê học hành, ngồi trong lớp đầu óc chỉ nghĩ tới điệu nhảy giật điện sáng nay crush nhảy trên sân khấu. Lúc Đức Minh có người yêu, Ly đã thấy Thảo bơ phờ đi hẳn, tần suất cười một ngày cũng giảm sụt đáng ngờ. Ly nhận thấy, Hoa Anh Thảo sinh ra là để được yêu thương và rất dễ bị tổn thương.