Đêm khuya đã đến, quả nhiên nghe thấy trong thanh âm yên tĩnh ban đêm truyền đến một chút động tĩnh.
Lòng lập tức lo lắng.
Tiểu vương gia đang đến!
Tên hỗn đản chết tiệt, ban ngày dám đem ta ăn đến sống dở chết dở!
Ta thật cẩn thận núp vào một nơi an toàn, vểnh tai nghe lén hết thảy động tĩnh.
Đêm đã khuya như vậy, chắc tiểu Vương gia cũng không "ngoan cố" kiếm ta đâu.
Huống chi, ta toàn thân đều đau nhức, quả tình khó mà tiếp tục "chơi" với tiểu Vương gia được.
Một chút tiểu động tĩnh rất nhanh biến thành đại động tĩnh.
"Người đâu! Người đâu!" Tiểu vương gia bắt đầu gọi người.
Không cần phải nói, nhất định là hắn lén lút chạy tới phòng ta, phát hiện tìm không thấy Ngọc Lang bảo bối ta đây, kết quả lập tức bắt đầu lộ ra bản chất xấu tính.
Gia đinh của tiểu viện ngoại lập tức tốp năm tốp ba chạy tiến vào, cẩn thận hỏi: "Chủ tử có gì phân phó ạ?"
"Người ở trong phòng này đâu rồi? Ngọc Lang đi nơi nào?" Thanh âm tiểu Vương gia không cần vểnh tai cũng có thể nghe thật rành mạch.
"Nô tài vẫn túc trực canh giữ ở tiểu môn, quả thật không phát hiện hắn đi ra ngoài."
"Không phát hiện hắn đi ra ngoài..... Ngươi khẳng định?"
"Nô tì nhìn thấy hắn tiến vào tiểu viện nhưng không thấy hắn đi ra. Cho dù hắn nghĩ muốn ra khỏi đây, chủ tử phân phó không được để hắn tùy tiện đi ra ngoài, nô tì làm sao dám thả ra?"
May mắn trong lời nói của Kim Muội không có một chút lỗ mãng. Bằng không đến lúc bị áp giải đến trước mặt tiểu Vương gia, quả thực chính là tự động "dâng lên miệng" để hắn tùy ý xử.
Ta che miệng trộm cười, vội vàng trốn sâu vào hơn nữa.
"Vậy hắn nhất định còn ở trong này." Tiểu vương gia vừa nghe ta vẫn còn trong viện, tựa hồ tâm tình tốt lên nhiều, giống như gặp được một chuyện thú vị.
"Chủ tử, cái sân nhỏ như vậy, chỉ có mấy gian phòng, dù có trốn cũng không được lâu. Chủ tử trước thong thả uống một ngụm trà, để chúng nô tài tìm một chút, nhất định sẽ đem thằng nhóc không biết sống chết kia túm ra cho chủ tử xử trí." Tên gia đinh đang nói đó chỉ cần nghe thanh âm cũng đã đủ tưởng tượng ra được bộ dạng nịnh nọt ghê tởm của hắn.
Tiểu vương gia giáo huấn: "Ăn nói cho lễ độ, ai không biết sống chết?" Ta trong bóng đêm gật gật đầu thật mạnh, huấn đắc hảo!
Dám mắng ta?
"Không cần các ngươi động thủ, hảo hảo giữ cửa cho ta. Chủ tử ta sẽ tự mình tìm được tiểu tử đó."
Cái gì? Hắn tự mình tìm?
Điên rồi! Ta cũng không phải trốn chỗ nào ghê gớm lắm để mà không tìm ra được. Ta âm thầm kêu khổ. Nguyên lai nghĩ trốn một hồi, hắn tìm không thấy người tự nhiên sẽ trở về, tên đại ác ma...
Bỗng nhiên nghe thấy tiểu vương gia hắc hắc cười nói: "Tiểu Ngọc Lang, ngươi cứ trốn đi. Bất quá chờ ta tìm được ngươi, để xem ta hảo hảo phạt ngươi như thế nào."
Má ơi! Ta vừa nghe thanh âm quỷ dị của hắn toàn thân liền rét run.
Ngày này làm nô tài thật không phải làm người mà. Lúc trước như thế nào lại ngu xuẩn như vậy đáp ứng năm ngày làm một ngày nô tài mặc cho người định đoạt? Hẳn là năm mươi năm mới làm một ngày.
Khi nào thì trời mới sang đây? Ngày này thật khó qua.
"Ha hả, tiểu Ngọc Lang, ngươi cần phải trốn hảo. Ta tới tìm ngươi đây......." Tiểu vương gia lại phát ra âm thanh thật sảng khoái.
Ta bất giác rùng mình, vội vàng càng cẩn thận ngừng thở, để tránh bị hắn tìm được.
Tiếp đến là tiếng lục lọi từng phòng. Ngàn vạn lần đừng để hắn tìm được chỗ này của ta, Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi.
Tiểu Vương gia tiếp tục lục lọi, tìm kiếm, hết một chỗ lại hướng lên trời (cũng sợ hết ngày a~), tâm tình cũng càng ngày càng táo bạo.
Ta nghe thấy hắn bắt đầu thô lỗ đá những vật trong phòng (kinh O_o! thô bạo quá), trong lòng bất an tưởng tượng đến kết cục bi thảm bị hắn tìm được. Hy vọng sẽ không giống cái ván giường trong phòng, bị hắn phá thành hai nửa. Hắn phá ván giường truyền đến thanh âm khiến ta cực kỳ kinh hãi, khiếp đảm.
"Ngọc Lang! Ngươi đi ra cho ta!" Quả nhiên sau khi phá hết mọi thứ trong phòng, tiểu Vương gia bắt đầu phát hỏa, lại tiếp tục lớn tiếng ra lệnh: "Ngươi lập tức đi ra cho ta!"
Đúng là xấu tính, muốn ta ra ngòai chết sao? Nằm mơ đi!
Ta lui càng chặc hơn.
Ta may mắn tìm được chỗ này vô cùng lí tưởng, tiểu Vương gia có nghĩ nát óc cũng tìm không thấy, chỉ có thông minh như ta mới tìm được chỗ này thôi.(đồ tự kỷ!)
Chuyển lỗ tai nghe động tĩnh trong viện, tiểu vương gia vẫn không buông tha tìm từng phòng hết lần này đến lần khác, ngay cả nhà xí cũng kiểm hai ba lần.
Hắc hắc, Ngọc Lang ta làm sao lại có thể trốn trong nhà xí được?
Bất quá, có chút lạnh, tay chân lại mỏi nhừ.
Ta lại bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời, trời sáng nhanh đi, làm cho ngày này sớm qua một chút.
Đang ngồi thúc giục thời gian sớm qua, bỗng nhiên nghe thấy tiểu vương gia phân phó hạ nhân: "Người đâu, dựng mấy cái cột gỗ lên cho ta!"
Dựng cột gỗ làm chi? Đầu còn chưa hiểu được, thắt lưng bỗng nhiên đau nhói, giống bị ai đánh.
"A!" Ta kêu thảm một tiếng, tay chân lập tức buông, rơi thẳng xuống đất.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi......"
Đầu quay mòng mòng, thật vất vả mở to mắt, lại thấy ngay gương mặt đắc ý của tiểu Vương gia.
"Chậc chậc...." Tiểu vương gia dùng mũi chân đá đá ta, nói: "Ta như thế nào quên ngươi thực rất thích leo cây? Ngươi cũng coi như lợi hại, cả cái sân chỉ có cái cây đại thụ này, ngươi cũng có thể leo lên được."
Đương nhiên, cây nào mà Ngọc Lang ta không leo lên được? Hừ.:)
Ta nhìn hắn với vẻ đầy kiêu ngạo.
"Đáng tiếc nhất là phải để ngươi té xuống."
Ta liếc nhìn cái cột gỗ đã hại ta té xuống kia, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hừ, nếu không phải ngươi..... Không phải ngươi như vậy, ta sẽ không dễ dàng rơi xuống."
"Thật sao?" Tiểu vương gia đang cười bỗng hiên ngưng bặt, xoay người kéo ta dậy, nói nhỏ vào tai ta: "Ta đã làm gì nào?"
Biết rõ còn nói!
Ta rất có cốt khí nghiêng đầu sang chỗ khác, không đáp.
Thấy ta không nghe lời, tiểu vương gia không có liêm sỉ lấy tay sờ loạn ta khắp nơi.
"Uy! Không được xằng bậy!" Ta bị hắn sờ liền kinh hồn táng đảm, vội vàng giãy giụa thoát khỏi.
Tiểu vương gia nắm chặt ta, đối gia đinh canh giữ ở cửa viện nháy mắt.
Lập tức, toàn bộ mọi người nhu thuận rời đi.
"Không cần đi không cần đi!" Tiêu! Chẳng lẽ lại làm ở chỗ này?
Tiểu vương gia bỗng nhiên cắn lên vành tai của ta: "Hiện tại, ta muốn bắt đầu hảo hảo phạt ngươi."
Ta tuyệt vọng nhìn cánh cửa viện đã đóng không một tiếng động, biết thật sự không ổn, run rẩy môi cười cười: "Hắc hắc, ta bất quá là bỗng nhiên cảm thấy buồn chán mới leo lên cây ngồi, không cần phải phạt chứ?"
Tiểu vương gia giả vờ như không để ý đến lời ta nói, đột nhiên hỏi: "Vừa mới dùng cột gỗ làm ngươi rớt xuống đất, có đau hay không?"
Ta vội vàng gật đầu: "Đau! Đương nhiên đau!" Ta lớn tiếng xin: "Ta muốn tĩnh dưỡng!"
===============
Á à, đến đây cho mình chú thích tí xíu về việc bé Lang bị ngã. Thật ra là vầy, bé Lang đang ngồi trên cây (cao), anh Vương gia hok lên được (nhục!) nên ra lệnh đem mấy cái cột gỗ cao đến để chọt (hay chọc) lên lùm cây bé đang núp, trúng chỗ nào thì trúng (ác dễ sợ, lỡ...trúng chỗ đó thì seo? O_o), thế là bé bị chọt trúng thắt lưng đau quá nên buông tay khỏi cây ngã xuống. Hành động ko mấy "quang minh chính đại" của anh Vương gia chính vì vậy mới làm bé Lang khinh thường và tức giận héhé~ "vô độc bất trượng phu", thắng là ngon òi nói thay anh Vương gia
Tớ đã hòan thành xong chương , nói thực là hôm qua hô hào cho mọi người xem trò "mèo vờn chuột" nhưng h đọc lại bỗng nhiên thấy bé Lang mới là mèo vì để anh ấy mệt bở hơi tai kiếm chỗ này chỗ nọ.:)
Chương này ko có gì nhiều và nó ngắn (hok fải tại tớ:() nhưng cũng đáng yêu, hy vọng ko ai bị hụt hẫng vì hok có "cảnh nóng" thứ (í lộn thứ )