Nô Gia Không Hoàn Lương

chương 43: khác thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lận Ảnh bị nàng lôi kéo nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, giật tay ra khỏi tay nàng, thấy Tô Thanh vẫn không quay đầu lại một đường đi thẳng tới nhà bếp. Thần sắc trong mắt khẽ nhoáng một cái, tràn đầy khó hiểu.

Hắn là một trong số ít những người biết rõ thân phận nữ nhân này nhất, nhưng dù sao cũng không xem qua mật hàm ghi lại lai lịch thật của nàng, chỉ biết vị Thục cô nương này tiếp cận lão gia là có mục đích. Cho đến khi được Bộ Tiện Âm chỉ điểm, thấy thái độ Cố Uyên dần dần chuyển biến, trong lòng hắn vẫn cảnh giác phản đối như cũ. Nhưng giờ khắc này, Lận Ảnh chợt cảm thấy... có lẽ nữ nhân này cũng thật lòng với Vương gia?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, hai người đã đến cửa phòng bếp.

Tô Thanh đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn hắn, nói: "Chờ bên ngoài."

Lúc Lận Ảnh còn sững sờ, ngẩng đầu lên đã thấy nữ nhân kia không hề khách khí đóng cửa gỗ lại, lập tức lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng không bị dập lỗ mũi. Đuôi lông mày hắn nảy lên, trên trán nổi mấy sợi gân xanh. Nếu không có việc cầu người, hắn quả thật muốn lôi cái nữ nhân này ra hung hăng dạy dỗ một trận.

Tô Thanh lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, không mất bao nhiêu thời gian đã làm xong vài món ăn, xếp vào hộp xách ra.

Vừa ra khỏi cửa thấy Lận Ảnh vẫn vẻ mặt ngột ngạt đứng ở cửa, nàng đi thẳng đến cạnh hắn, ném ra một câu: "Tự mình đưa cho lão gia đi."

Cuối cùng Lận Ảnh nhịn không được "Pằng" một cái đánh gãy cây cổ thụ bên cạnh.

Tô Thanh khó hiểu thoáng nhìn qua nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

Trong sân, dưới tàng cây lục ấm sum suê tươi tốt, có một bóng dáng mảnh khảnh.

Tô Thanh đến gần, nhận ra người kia, hơi sững sờ: "Bộ công tử?"

Bộ Tiện Âm xoay người lại, vẫn là bộ dáng dịu dàng, hai mắt có chút trũng sâu, nhìn mệt mỏi chưa từng thấy. Gặp hai người bọn họ đi đến, nhếch môi cười: "Thục cô nương đến."

Nụ cười của hắn hơi gượng ép, nhìn ra được hai ngày nay phá lệ mệt mỏi, ít nhất lúc trước hắn thủy chung một bộ dáng vân đạm phong khinh, dường như có thể thích trong mọi hoàn cảnh, gặp chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết, chưa bao giờ biểu hiện lo âu bất an như bây giờ.

Nhìn bộ dáng này của Bộ Tiện Âm khiến Tô Thanh càng cảm thấy có chút không chắc lắm, thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua thấy cửa phòng Cố Uyên đóng chặt, thậm chí cả cửa sổ cũng khóa kín, cơ hồ không lọt chút gió.

Bước chân nàng khựng lại một chút mới đi tới, trên mặt lại không cười nổi: "Rốt cuộc lão gia xảy ra chuyện gì?"

Bộ Tiện Âm nhìn thoáng qua Lận Ảnh phía sau, thấy hắn gật gật đầu, nụ cười hơi ngừng lại, nhíu mày: "Cụ thể thế nào chúng ta không rõ lắm, chỉ biết có liên quan đến cái sơn động kia. Về sau chúng ta cũng từng quay lại kiểm tra nhưng cũng không phát hiện cái gì kì quái."

Nghe xong lời hắn nói, Tô Thanh càng thêm lo lắng, nghĩ một lát, mang theo hộp cơm đến trước cửa, duỗi tay gõ cửa.

Tiếng gõ cửa ngột ngạt vang lên trong sân, một lát sau liền hoàn toàn yên tĩnh.

Trong phòng tựa như không có chút nhân khí nào, nếu không phải biết Cố Uyên ở bên trong, cơ hồ khiến người ta nghĩ trong phòng không có người.

Tô Thanh quay đầu nhìn lại, thấy trong mắt hai người nồng đậm sầu lo, cau mày càng chặt.

Hít một hơi thật sâu, nàng cao giọng nói: "Lão gia, đồ ăn hợp khẩu vị ngài đã chuẩn bị tốt, mở cửa ra dùng bữa được không?"

Vẫn yên tĩnh như cũ, hồi lâu không có động tĩnh.

Trong lòng Tô Thanh càng bất an, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Hiện tại càng thêm khẳng định đã xảy ra chuyện gì rất trọng đại, bằng không với tính tình Cố Uyên, sao có thể luống cuống khác thường như vậy. Ít nhất trong tình huống này, tối thiểu cũng nên có vài câu đáp lại mới đúng...

Nghĩ tới đây, nàng càng không chịu nổi, tiếng gõ cửa lớn dần, giọng cũng lớn hơn: "Lão gia ngươi mở cửa a, cho dù có chuyện phải xử lý cũng nên ăn no bụng mới được."

"Lão gia, ngươi có thức không? Nên dùng bữa."

"Lão giả, người bị ngất sao? Nếu không ta thật sự sẽ xông vào a!"

"Lão gia?"

"Lão gia..."

Thanh âm của nàng xen lẫn tiếng gõ cửa, cao thấp lộn xộn như hành hạ lỗ tai người khác.

Lận Ảnh cau mày, cuối cùng không chịu được nữa, vừa ngẩng đầu vừa bịt lỗ tai. Không biết thế nào mà âm thanh ồn ào vẫn xuyên qua khe hở ngón tay nối liền không ngừng truyền vào tai, khiến trên trán hắn lại nổi đầy gân xanh.

Thời gian từng chút trôi qua, mặt trời dần lặn, lờ mờ có ánh trăng cùng vài ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm.

Tay gõ cửa của Tô Thanh cũng có chút đau, thanh âm cũng hơi khàn.

Khi Bộ Tiện Âm đi lên ngăn nàng lại, mới phát giác bàn tay đã hơi đỏ lên, vừa chạm nhẹ đã thấy đau. Hắn nhíu mày, nói: "Nếu không Thục cô nương cứ về trước đi, ta nghĩ lão gia... hắn không muốn mở cửa."

Tô Thanh nhìn cánh cửa đóng chặt kia, mím môi, thần sắc càng ngưng trọng: "Không muốn mở cửa thì cứ kệ hắn sao? Nếu hắn vẫn cứ không mở, có phải sẽ ở trong phòng mãi không ra? Sao có thể chuyện gì cũng không quan tâm, hắn cho rằng hắn là Tuân Nguyệt Lâu hay sao!"

Mới vừa nói xong, hút gió lạnh vào họng liên tục ho khan vài tiếng, đôi mắt nén giận, khuôn mặt hơi trắng, rơi vào trong mắt nam tử khó tránh khỏi sinh vài phần thương tiếc.

Bộ Tiện Âm nhất thời không phản bác được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Bằng không, tối thiểu cũng phải về uống nước nghỉ ngơi một chút lại đến."

Tô Thanh không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt đề nghị của hắn: "Không cần, vị bên trong kia không phải cũng không cần uống nước sao? Ta không tin mình không qua được hắn."

Xốc lại tinh thần muốn đưa tay gõ cửa lần nữa, vừa gõ được một tiếng, đột nhiên trong phòng truyền ra một thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Các ngươi đều trở về đi."

Không khí tựa như ngưng đọng lại, xung quanh sa vào một mảnh tĩnh mịch.

Tô Thanh không nói rõ trong tim rốt cuộc là tư vị gì, đột nhiên nghe một câu như thế, cũng không thấy vui vẻ vì được đáp lại, ngược lại có cảm giác hoảng hốt như có cái gì áp chế trong lòng, ngột ngạt không nói nên lời.

Nàng sít sao cau mày, cũng không biết là giận dỗi hắn hay là giận bản thân, lập tức cao giọng: "Đồ ăn đã nguội lạnh, bây giờ ta mang về phòng bếp hâm nóng, một lát còn thỉnh lão gia ra dùng bữa. Nếu không, ta cứ tiếp tục chờ bên ngoài, nguội lại mang đi hâm, cho đến khi lão gia nguyện ý mở cửa mới thôi!"

Trong lời nói đã bắt đầu xưng "ta". Nói xong, nàng quay đầu nhìn hai người đang im lặng, tức giận nói: "Các ngươi đều trở về đi, hôm nay ta còn ở chỗ này chờ!"

Tô Thanh mang đồ ăn đi hâm nóng lại một lần, lúc trở lại trong viện đã trống không chỉ còn một mình nàng. Cũng không biết là vì nghe lời nàng hay nghe Cố Uyên mở miệng đuổi người, Bộ Tiện Âm cùng Lận Ảnh thực sự đi rồi.

"Lão gia, ta ở bên ngoài chờ, khi nào muốn dùng bữa thì nhớ mở cửa cho ta vào." Tô Thanh sắc mặt không đổi lớn tiếng nói một câu, ôm hộp cơm co rụt thân thể ngồi xổm ngoài ngưỡng cửa, lông mi trĩu xuống, cảm giác buồn ngủ làm nàng nhịn không được ngáp một cái. Trong lúc buồn ngủ, cả người nàng dựa vào cửa, mệt mỏi nhắm mắt, vô thức ôm chặt hộp cơm sợ đồ ăn bên trong bị đổ.

Đêm khuya, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Thời điểm nàng suýt nữa ngủ thật, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

Thân thể nàng mất đà ngã về phía sau, thẳng tắp tựa vào hai chân thon dài của hắn.

Tất cả mệt mỏi lập tức không cánh mà bay, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nửa khuôn mặt nam nhân chìm trong bóng đêm, chỉ có cằm được ánh trăng chiếu vào lộ ra đường cong rõ ràng, lại bởi vì đôi môi khô khốc mà có cảm giác tang thương.

"Để hộp cơm lại, ngươi có thể trở về." Ngữ điệu bình thản không chút tình cảm, rõ ràng là ngữ điệu quen thuộc thêm vài phần khàn khàn, lúc này lọt vào tai không hiểu sao lại cảm thấy xa lạ.

Tư thế Tô Thanh cứng đờ.

Vừa ngồi thẳng người, dư quang liếc qua người phía sau lại muốn quay vào phòng. Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, lập tức đặt hộp cơm sang bên cạnh, nghiêng người giữ chặt ống quần hắn, nàng cắn chặt môi, nói từng chữ một: "Lão gia, ta nhất định phải tận mắt thấy ngài ăn xong mới có thể yên tâm."

Bước chân Cố Uyên dừng lại, cả người cương tại đó.

Không lâu sau, trong bóng đêm cảm nhận được hắn xoay người lại, thanh âm không rõ hỉ nộ: "Ta đã nói qua, không cho ngươi dùng "ta" để xưng hô."

Tô Thanh nghe vậy có chút hoảng thần, trong nháy mắt đã bị nâng lên.

Cách hắn rất gần nàng mới nhìn rõ gương mặt gần trong gang tấc đang nhìn mình, trong lòng bỗng quặn đau, thanh âm cũng hơi run run: "Đây rốt cuộc là... như thế nào a..."

Truyện Chữ Hay