Nam Kinh Luân không còn tâm trạng để nhớ tới việc lớp ngụy trang của hắn đang nứt vỡ, dùng cặp mắt đen huyền lạnh lùng của mình để nhìn cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên lãnh khốc u ám: “Em rất cứng đầu đấy.”
Sau đó, hắn cúi người ôm cô, để cô ngồi lên tay mình như một đứa trẻ, về lại trong căn hộ.
An Nhiên hơi sợ hắn của lúc này, cả người ngọ nguậy muốn nhảy xuống.
Thế nhưng sức lực của cô làm sao bì lại được với hắn, cả người dường như đều bị khóa chặt trên cánh tay rắn rỏi.
“Kinh Luân, Nam Kinh Luân! Bỏ em xuống!”
Hắn bỏ ngoài tai lời nói nửa tức giận nửa kinh hoảng của cô, đi thẳng tới phòng bếp, ấn cô ngồi xuống ghế, trước mặt là bàn ăn thịnh soạn: “Em ăn tối đi.”
“Em không muốn ăn, trừ khi anh nói cho rõ ràng vì sao không để cho em tham gia cuộc thi kia.”
Nam Kinh Luân làm như không nghe thấy, bới cơm vào bát đưa cho cô.
‘Choang - - -‘ bát cơm trên tay hắn bị cô hất văng xuống đất.
“Em đa nói em không muốn ăn!”
Hắn đặt muôi bới cơm xuống, áp sát tới chỗ cô, đôi mắt phản chiếu ánh sáng từ đèn điện tạo nên một vạt quang mang.
Cánh tay cô đột nhiên đau điếng, cả người bị lôi dậy.
Hắn kéo cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại để một mình cô bên trong: “Khi nào em suy nghĩ thông suốt rồi thì nói với anh.”
Cho tới khi cánh cửa đã hoàn toàn đóng chặt, cô vẫn đứng như trời trồng ở đó, gương mặt trống rỗng, và có vẻ không thể tin nổi những điều đang diễn ra.
Người đàn ông ấy, cái người mà hằng ngày nấu cơm cho cô ăn, mỗi lúc đều quan tâm cô, nâng niu cô như một món đồ dễ vỡ, luôn dịu dàng và nói những lời yêu thương với cô… đây có đúng là người ấy không?
Làm sao mà một con người có thể có sự thay đổi lớn đến như vậy được? Hay vốn dĩ từ đầu hắn đã như vậy, chẳng qua là do cô ngớ ngẩn không nhận ra?
Không thể suy nghĩ nhiều như vậy nữa, có thể là do hắn quá tức giận nên mới như vậy.
Người ta còn nói qua, người hiền lành dịu dàng khi tức giận mới là đáng sợ nhất, bởi vì những người này ít nổi giận và tích tụ lâu ngày sao? Chắc là vậy rồi.
Vì một cuộc thi mà xảy ra xích mích lớn như vậy giữa hai người đâu có đáng, dù sao cô lén lút hoạt động hắn cũng sẽ không biết được.
Nghĩ vậy, An Nhiên đi tới vặn tay nắm cửa, nhưng lại mở không ra.
Nỗi bất an trong lòng cô lớn thêm, nhưng lại bị cô cố gắng nén xuống.
“Kinh Luân, anh mở cửa cho em đi, chúng ta nói chuyện, em sẽ không cứng đầu nữa.”
Nam Kinh Luân vẫn luôn đứng chờ trước cửa, thấy cô thay đổi chủ ý nhanh như vậy, hắn cũng không có nghi hoặc gì trong lòng, lập tức mở cửa ra.
Cô ngồi xuống ghế, hắn không hề ngượng ngùng ngồi ngay bên cạnh, còn ngang ngược đặt tay lên eo cô: “Nói đi, em suy nghĩ thế nào rồi.”
An Nhiên mềm mỏng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Là em không nghe lời anh, em không nên vội vàng quyết định như vậy, em sẽ không tham gia nữa, cho nên anh đừng giận, nhé?”
Hắn nhìn cô.
Ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu hết tâm tư của cô, đem những suy nghĩ cùng toan tính thơ ngây của cô phơi bày toàn bộ.
“Được.
Vậy từ giờ cho đến khi cuộc thi kết thúc, em tạm thời nghỉ học, cứ ở trong nhà đi.”
Nghe thấy vậy, cô lập tức đứng bật dậy: “Sao cơ, không thể được!”
Nam Kinh Luân bình tĩnh lia mắt lên nhìn gương mặt hoảng hốt của cô: “Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, cất cái tâm tư nhỏ bé đó đi.”
Dường như, hắn không còn có ý định che giấu bản chất của mình nữa.
Bởi vì sự lạnh lùng vô cảm của hắn được thể hiện rất rõ.
Cô cảm thấy tình cảm của hắn không phải là giả, chẳng qua tình cảm mà hắn dành cho cô, đã trở thành một loại cố chấp.
Cố chấp đến mức muốn giữ cô làm của riêng, muốn kiểm soát cô, muốn hoàn toàn nắm chặt cô trong lòng bàn tay.
“Anh không thể làm như vậy được!”
Hắn đứng dậy, hai tay ôm lấy bầu má hồng hào, nhẹ nhàng xa nắn: “Bảo bối, anh làm vậy là để bảo vệ em.
Nếu như em xuất hiện trong cuộc thi, gia đình của em sẽ tìm được em.”
An Nhiên bám lấy cánh tay hắn: “Nhưng họ là người nhà em, không phải lang hổ, gặp thì có sao chứ, em sẽ thuyết phục được họ mà.”
Nam Kinh Luân buông tay ra: “Em không thể.”
Sự tủi thân của cô vì câu nói ấy của hắn mà bùng lên dữ dội, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, những hạt lệ long lanh đong đầy trong hốc mắt: “Kinh Luân, sao anh lại như vậy chứ?”
Những giọt nước mắt ấy, gương mặt hờn dỗi đáng thương ấy, chính là điểm yếu chí mạng của hắn.
Tiếng thút thít của cô làm tim hắn nhói lên, thần sắc cũng bắt đầu trở nên quẫn bách.
“Anh không thương em nữa sao?"
Hắn lập tức đáp lời: “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!”
“Vậy tại sao anh lại hung dữ như thế, tại sao lại cấm đoán em?!”
Nam Kinh Luân gạt nước mắt cho cô: “Bảo bối, đó không phải cấm đoán, anh chỉ không muốn có bất kì chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra… Em biết anh không thể chịu được việc thiếu đi em mà.”
Cô nhận thấy hắn đã bắt đầu mềm lòng với mình, liền lợi dụng ngay điểm đó, giở khổ nhục kế ra: “Kinh Luân, cho dù gặp người nhà, em cũng sẽ không đi theo họ đâu mà, em hứa.
Anh cho em tham gia đi được không?”
“Không được.”
“Kinh Luân, chồng à? Anh muốn nhìn thấy em buồn sao? Có phải anh không thèm để ý tới cảm xúc của em đúng không?”
Hắn đỡ trán: “Bảo bối, em nghe anh…”
“Ông xã, anh yêu à, đi mà.”
Cuối cùng, hắn cũng không thể cứng rắn nổi trước dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng đó của cô, chấp nhận giơ cờ trắng đầu hàng: “Anh sẽ suy nghĩ lại, bây giờ em đi ăn cơm đã.”
An Nhiên biết cái ‘suy nghĩ lại’ này có nghĩa là cô đã nắm chắc rồi, cho nên nhảy bổ tới ôm hắn: “Em yêu anh nhất!”.