Trong khi người ở Gardener không bị xã hội hóa nhiều như những nơi khác vào ngày chủ nhật và ngày nghỉ, mẹ của Katey vẫn dạy nàng những phép xã giao lịch sự như nàng đã được dạy vài năm trước, và đi thăm người khác trong cơn mưa là điều “không bao giờ được làm” ở trong danh sách đó.Nước mưa sẽ nhỏ giọt trong phòng giải lao của họ và để lại những vệt ướt, vết chân lấm bùn trên một chiếc thảm tốt là một cách chắc chắn để không bao giờ được mời tới lần nữa.Không phải rằng những căn nhà ở Gardener có bất cứ cái thảm tốt nào, nhưng Adeline đã lưu ý với nàng điều đó.
Khi Katey nhìn ra ngoài cửa sổ sáng hôm sau, nàng không thấy cơn mưa phùn, nàng nhìn thấy một trận mưa như trút nước.Cơn mưa đó đã ngày càng lớn dần lên từ ngày hôm qua và không tỏ dấu hiệu gì là sẽ ngớt.Nàng chờ một giờ, sau đó kéo dài thành , và cuối cùng nàng đã hoãn chuyến thăm nhà Millard vào một ngày khác.Mặc dù nàng và Grace phải quay trở lại London vào tối mai để ra khơi vào ngày tiếp theo, họ có thể dành thêm một ngày ở Haverston, và tận sâu trong tâm tưởng của Katey nàng vẫn có thể hủy chuyến đi rời khỏi nước Anh của mình nếu tất cả đều giống như là nàng đã hi vọng về nhà Millard.
Khi nàng đến Haverston vào ngày hôm qua, nàng đã khinh sợ và sửng sốt.Căn nhà của Ngài Anthony đã rất lộng lẫy rồi, nhưng sản nghiệp ở nông thôn của ngài Hầu tước là một lâu đài!Quả thật là nó trải dài cả một vùng đất và quá lớn để lấp lánh: Ánh sáng đã biến mất trong căn phòng lớn.Nhưng chỗ ở của ngài Hầu tước ấm áp- đến tận những chiếc ghế ngồi sang trọng mà Katey e sợ khi ngồi trên chúng, có lò sưởi với kích cỡ thông thường, những bức tranh treo trên tường thì lớn hơn bức tranh nàng đã có!Judith đã cho nàng một chuyến tham quan ngắn một giờ sau và thậm chí là chưa hết một nửa tòa nhà.
Mặc dù vậy nàng chưa nhìn thấy nhà kính để thấy cỗ xe ngựa đó trở thành một thứ đồ trang trí trong vườn.Judith để dành chuyến thăm quan cho tới sau bữa tối hôm qua, khi những chiếc đèn được bật sáng để mang đến một sự nổi bật đặc biệt, nhưng Katey đã chạy trốn về phòng nàng sau bữa tối bởi vì Boyd.
Nàng quyết định giờ sẽ nhìn thấy căn nhà kính trước bữa sáng.Nàng sẽ không chờ cho cơn mưa tạnh trước đã bởi vì trời nhìn không có vẻ gì sẽ tạnh.Có nhiều ngôi nhà kính ở bên ngoài.Judith đã không phóng đại về tình yêu của Jason Malory đối với việc làm vườn.Tất cả chúng đều lớn và hầu hết làm bằng kính, và Katey chỉ đề cập đến “cỗ xe ngựa” với một người hầu để chỉ cho nàng đến đúng nơi.
Anh ta đề nghị nàng dừng lại để lấy cho nàng một chiếc ô.Nàng không muốn chờ và đã từ chối, bởi vì quãng đường đi không quá xa nhà.Nhưng trước khi nàng đến được lối vào nhà kính, nàng đang cười bởi nàng đã ướt sũng một cách nhanh chóng.Dù là nàng không lạnh. Ở bên trong, căn nhà kính ấm ấp và ẩm ướt.Một đường mòn hẹp dẫn xuyên qua những tán lá sum suê, vài cây mọc trong chậu, vài cây ở trên giàn treo, vài cây thậm chí còn đang treo trên trần nhà, nhưng nhiều cây chỉ được trồng bên dưới lớp đất màu mỡ.
Nàng chầm chậm bước đi khi nàng nhìn thấy cỗ xe ngựa ở ngay phía trước và đôi mắt mở to , cảm thấy ngạc nhiên một lần nữa.Ngài Jason còn treo chiếc đèn treo phía trên nó, trong một căn nhà kính!Nàng đi đến để phát hiện ra một trong những người thợ làm vườn đang treo chúng.
Giờ điều đó thật quá phung phí và nàng nói với người đàn ông,”Vào ban ngày ư?”
Người đàn ông lớn tuổi cười khúc khích với nàng.” Chỉ trong những ngày tối trời như hôm này thôi, thưa cô.”
Katey ngồi xuống một trong những chiếc ghế đặt gần cỗ xe.Người đàn ông nhanh chóng kết thúc công việc của mình và bỏ nàng ở lại một mình.Cỗ xe là một cảnh tượng đầy sửng sốt.Bánh xe đã được bỏ đi, làm nó như thể là được trồng trong đất vậy!Những bông hoa và cây leo xung quanh nó.Nhưng nó chắc chắn không cần thêm bất cứ ánh sáng nào cả.Toàn bộ màu trắng và vàng, chắc chắn là không nhìn thấy được khi ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa sổ.Nhưng những ngọn đèn treo mang cho nó một thứ ánh sáng duy nhất, khiến nó nhìn gần như tao nhã và mang lại những câu chuyện cổ tích.
Nàng cảm thấy cái dạ dày nôn nao của nàng dịu xuống.Thậm chí là cả sự kích động của nàng tối hôm trước cũng đã biến mất.Khung cảnh quá thanh bình, và nàng cảm thấy điều gì đó yên bình chảy trong nàng.Nàng không cứng lại hay nhảy dựng lên khi Boyd xuất hiện và ngồi xuống bên cạnh nàng.Cuộc nói chuyện tối qua của họ đã khuấy động thứ cảm xúc mạnh mẽ nào đó ở trong nàng, nhưng tối thiểu nàng không làm nó xấu đi bởi sự có mặt hiện giờ của anh.Khi nàng nhìn anh, nàng nghĩ, tại sao anh lại quá đẹp trai như vậy?Anh ăn mặc như anh vẫn thường mặc trên tàu của anh trong một chiếc áo sơ mi để cổ mở và chiếc áo khoác không cài khuy.Anh không ăn mặc hợp thời trang với một chiếc cravat, tuy nhiên quần áo của anh cực kì vừa vặn với anh, cực kì vừa vặn, ôm vừa khíp cơ bắp rắn chắc của anh.”Vậy là em không thực sự nghĩ là cuối cùng trời lại mưa?”anh hỏi.
Nàng đã lau sạch mặt mình bằng tay áo dài, nhưng những giọt nước mưa vẫn vương trên bím tóc nàng, và ướt thành những vết lốm đốm ở khắp nơi trên chiếc váy màu vàng chanh của nàng.Nàng thấy rằng anh cũng ướt như nàng, và anh đã không lau sạch mặt mình.Nàng đã bị thúc giục lau sạch nhưng giọt nước mưa khỏi đôi má anh bằng lưỡi của nàng…
Nàng lập tức đỏ mặt với những ý nghĩ mà nàng đã có, nhưng anh có lẽ cho rằng đó là vì cậu hỏi của anh.Nàng cố gắng một cách khó khăn để giữ giọng nói mình bình thản trong cuộc nói chuyện, chỉ như anh đã làm.”Không khi tôi lựa chọn đi ra ngoài trời mưa,”nàng trả lời.
Anh cười toe tóe.”Anh thấy điều đó rồi.”
“Sau cùng lại không nói lên lời ư?”nàng cười toe toét lại với anh.
Chúa tôi, nàng đang trêu chọc anh?Well, điều này chắc chắn cảm thấy tốt hơn việc la hét vào anh, nhưng sự tức giận của nàng đã biến đi đâu mất rồi?Nàng đã không tha thứ cho anh, không thậm chí là một chút.Có lẽ nó đang dịu lại? Nó đang khiến nàng cảm thấy như thế là nàng ở trong một câu chuyện cổ tích…hay là một trong những hình ảnh tưởng tượng của nàng…nơi Boyd Anderson thường xuất hiện.
“Anh tưởng em đang đi thăm những người họ hàng của em sáng nay.Anh đã không mong chờ thấy em vẫn ở đây.”
“Làm sao anh biết tôi đến thăm những người họ hàng của mình?”
“Abg đã hỏi Roslynn.Anh không thích bỏ xót những chuyện gì có liên quan đến em.”
Nàng lại đỏ mặt, và toàn bộ cơ thể nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp.Nàng nhắc mình lý do nàng đã kể với anh là nàng đã kết hôn lúc đầu.Anh làm nàng bối rối ngang với việc nàng không quen với nó.Anh đã bộc lộ tình cảm của mình, hay đúng hơn, nhưng ham muốn, khi anh nghĩ là nàng là một tội phạm.Và giờ anh đang không che dấu chúng khi anh đã hiểu rõ hơn, bởi vì anh cũng biết là nàng thực sự chưa kết hôn.Lần này nàng có thể chống lại sự tán tỉnh của anh không?Hay là nàng vẫn quá hấp dẫn để anh hài lòng với một chút lãng mạn và sau đó bỏ đi?
“Tại sao em không nói gì cả, Katey?”
Nàng chớp mắt để làm xua đi nhưng suy nghĩ của mình.”Tôi sẽ không đi thăm viếng trong lúc trời mưa.Chuyện đó có thể chờ cho đến ngày mai.”
Anh cười toe toét và nhắc nhở nàng,”Em chỉ vừa mới thừa nhận là em không quan tâm trời mưa.Anh đã dám hi vọng rằng em không sẵn lòng rời khỏi Haverston mà không nhìn thấy anh lần nữa?”
Nàng đảo tròn mắt nhìn anh.”Không có một cơ hội nào đâu.Tôi chỉ là chưa bao giờ gặp gia đình mẹ tôi, nên tôi muốn cuộc gặp gỡ lần đầu tiên này phải hoàn hảo.”
“Ah, anh hiểu rồi.Em cho họ biết là em sẽ đến trễ?”
“Họ thậm chí không biết là tôi ở Anh.”Anh nhướn lông mày lên.”Em không để họ biết là em ở đây trước khi em xuất hiên ở cửa nhà họ ư?”
“Để họ có thể sắp xếp hành lý và bỏ đi ư?”
Rõ ràng là giờ nàng không đang nói đùa, điều đó khiến Boyd cau mày.”Tại sao em nói vậy?”
Nàng chưa bao giờ đề cập đến nhà Millard với anh.Họ đã không nói đến điều đó trong bất kì cuộc nói chuyện nào của họ trên con tàu của anh.
Vì vậy,giờ nàng không muốn giải thích tình huống này, nên nàng nói,”Họ là gia đình mẹ tôi, nhưng họ đã không thừa nhận bà khi bà kết hôn với cha tôi và chuyến đến Mỹ.Họ có thể không muốn gặp tôi.Thực tế là, tôi gần như không định đến đây.”
Anh bắt đầu nắm lấy tay nàng.Đó là điều tự nhiên - nếu họ đã là bạn và không có sai lầm ngớ ngẩn của anh đứng giữ họ.Anh để tay trở lại đầu gối, nhưng nàng biết điều anh gần như đã làm, và những cảm giác ấm áp đó lại lấp đầy nàng…cái quái quỷ gì vậy?
“Em đã cân nhắc đến việc giờ họ có thể cũng không ở nhà không?”anh dò hỏi.
“Chúng tôi dừng chân ở thị trấn Haverston trên đường đến đó và đã làm một cuộc điều tra ở một vài cửa hàng.Nhà Millard ở đó.”
“Em có muốn một người hộ tống không?Anh rất sẵn lòng đi cùng em.Mang đến sự ủng hộ tinh thần nếu em cần nó.”
Anh đang cố gắng để đền bù , hay anh thực sự muốn cho nàng sự ủng hộ của anh?Thật khó để nói điều gì khác ở trong tâm trí anh- hơn là ham muốn, điều dễ dàng nhận ra ở anh.Nhưng ánh mắt anh không lấp đầy bởi ham muốn vào lúc này, và anh đang chân thành và- tử tể.
Katey rên rỉ với chính mình.Nàng đang nghĩ gì vậy? Giờ vấn đề không phải là anh đang cư xử như thế nào, nàng đã thấy anh với sự kiêu ngạo – xấu xa nhất, ngoan cố, làm ngơ lý lẽ, và nàng đã phải chịu tất cả điều đó thêm vào nhiều hơn những lời nàng trách mắng anh.Anh có thể đã không bỏ nàng vào ngục, nhưng nàng đã không kết thúc ở đó nếu anh không dùng vũ lực lôi nàng khỏi Northampton ngày hôm đó.
Nàng bất ngờ đứng lên.”Cảm ơn anh, nhưng đây là việc mà tôi cần làm một mình.Và tôi tin là giờ tôi đã sẵn sàng cho bữa sáng.”
Anh gọi tên nàng, nhưng nàng vội vã rời đi mà không dừng lại.Và nàng không dừng lại ở phòng điểm tâm dù nó trống không, bởi vì nàng nghe thấy tiếng Boyd ở ngay đằng sau nàng.Nhưng nó đã không trống không.
Nhỏ hơn nhiều một căn phòng bình thường dùng để ăn với những ô cửa sổ trên tường để đón ánh nắng buổi sáng khi trời không u ám hay mưa như hôm nay.Có vẻ là một điều rủi hôm nay.Judith và mẹ cô bé đã ngồi ở bàn, và Katey lấy một chiếc ghế ở giữa họ.Điều đó giữ nàng khỏi bất cứ cuộc nói chuyện riêng tư nào với Boyd lúc này, và nàng quyết định cố gắng giữ điều đó trong suốt phần còn lại của chuyến viếng thăm.