Níu Giữ

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sinh nhật lần thứ hai mươi sáu năm nay, Thẩm Đường còn bận hơn so với mọi năm. Vừa đúng giờ, cô nhận được lời cầu hôn từ Tưởng Thành Duật, cùng lúc đó, tài khoản xã hội của Ninh Dần Kỳ cũng xuất hiện trạng thái thứ mười hai.

Mới vừa dậy không lâu, Triệu Trì Ý lại gọi điện đến bảo mình đang ở dưới lầu, muốn mời cô ăn trưa.

“Chỉ muốn mời em một bữa cơm đơn giản để xin lỗi em thôi, không phải tiệc đón sinh nhật gì đâu. Hơn nữa, chiều nay tôi còn có cuộc họp.” Anh ta nói.

Thẩm Đường trang điểm đơn giản, khoác thêm một chiếc áo khoác màu gạo.

Xuân năm nay đến sớm, nhưng trong lòng cô lại nặng nề giống như đang vào trời đông giá rét.

“Sinh nhật vui vẻ.” Triệu Trì Ý tặng cho cô một bó hoa đế vương, tuy không đắt lắm nhưng lại do chính tay anh ta tỉ mỉ lựa chọn.

“Cám ơn anh.” Thẩm Đường nhận lấy.

Triệu Trì Ý mở cửa xe giúp cô, “Nhà hàng ở gần đây thôi.”

Quả thật là rất gần, vừa ngồi trên xe được một chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một nhà hàng kiểu Ý. Nhà hàng này đã mở hơn mấy chục năm, biển hiệu bên ngoài cũng không mấy hoành tráng.

Triệu Trì Ý thường xuyên đến đây ăn, nên anh ta giới thiệu cho cô vài món hải sản nổi tiếng và món ngọt.

Gấp menu lại, Triệu Trì Ý lại nói, “Tôi xin lỗi.”

Thẩm Đường biết vì sao anh ta lại xin lỗi mình, ở New York này, người biết chỗ ở của cô chỉ có vài người, mà người Trần Nam Kính có thể hỏi thăm cũng chỉ có mỗi anh ta.

“Đạo diễn Trần đến đây đã mấy ngày rồi, nhưng vẫn không biết em ở đâu.” Triệu Trì Ý không đành lòng, anh ta cũng hi vọng có người thân cùng đón sinh nhật với Thẩm Đường.

Nhưng tối qua anh ta gặp đạo diễn Trần trước khách sạn, hóa ra quan hệ cha con của bọn họ còn căng thẳng hơn mình nghĩ.

“Tôi nghĩ trải qua bao nhiêu chuyện như thế, mọi người đã buông bỏ hết mọi chuyện rồi.”

Nhưng mặc kệ thế nào cũng đều do anh ta suy nghĩ không thấu đáo, “Xin lỗi em, hôm qua tôi đã tự tiện đưa địa chỉ của em cho đạo diễn Trần.”

“Không sao đâu.” Thẩm Đường đáp, “Chỉ là một người qua đường mà thôi.”

Triệu Trì Ý nhìn Thẩm Đường, còn cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Trên đường đi đón em, tôi còn nghĩ phải khuyên em thế nào.”

Anh ta mỉm cười bất lực, “Bây giờ mới biết mình đúng là không biết tự lượng sức.”

“Khuyên tôi chuyện gì?” Thẩm Đường vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có một đôi tình nhân trẻ đang ôm hôn nhau. Cô tự hỏi rồi tự trả lời, “Khuyên tôi tha thứ cho Trần Nam Kính ư?”

Triệu Trì Ý rót cho cô một ly nước, “Khuyên em hãy tha thứ cho bản thân mình.”

Hận thù bao nhiêu năm nay, cũng bởi vì không thể xoa dịu bản thân.

Thẩm Đường im lặng không đáp.

Triệu Trì Ý nhận ra mình đang nói những lời vô nghĩa, anh ta bèn chuyển chủ đề sang Ninh Dần Kỳ. Cô và Ninh Dần Kỳ nhất định không giống như lời đồn ở trên mạng, nhưng quan hệ hẳn là rất đặc biệt.

“Tình cảm của em với Ninh Dần Kỳ là thế nào?”

“Là nương tựa. Trước khi tôi mười tám tuổi, ngoại trừ ông nội và bà nội, anh ấy là tất cả đối với tôi. Mãi đến sau này tôi vẫn chưa gặp được ai tốt như anh ấy, đó là về tính cách.”

Món khai vị được mang lên, Thẩm Đường đã thu hồi tầm mắt.

Cô mở khăn ăn, ra hiệu anh ta dùng cơm.

Lời đã đến bên môi Triệu Trì Ý, nhưng lại bị cô lấy bộ đồ ăn cắt ngang.

Cho đến khi món tráng miệng được mang lên, Triệu Trì Ý mới mở miệng lần nữa, anh cũng không dám tiếp tục giẫm vào cấm địa của cô, nói về bản thân mình, “Anh và Hà Sở Nghiêu đang bàn chuyện hợp tác với nhau.”

“Về lĩnh vực nào?”

“Nhà bọn họ chuyên về món ăn cao cấp đã được mấy chục năm, khách sạn Thường Thanh lại yếu về mảng ăn uống, nếu hợp tác được thì có thể bù đắp qua lại cho nhau.”

Thẩm Đường cứ tưởng anh ta và Hà Sở Nghiêu hợp tác với nhau trong nghành nghề giải trí, “Không phải anh chỉ điều hành công ty giải trí của anh thôi sao?”

“Hiện giờ mảng khách sạn là do tôi phụ trách.”

Điện thoại di động vang lên.

Nhìn màn hình hiển thị người gọi đến, biểu cảm của Triệu Trì Ý phai đi.

“Trần Nhất Nặc tìm tôi.” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Đường ghim một miếng kiwi trong đĩa tráng miệng của mình, chẳng thèm quan tâm.

Triệu Trì Ý nhận máy, đúng như anh ta nghĩ, Trần Nhất Nặc tìm anh ta để xin phương thức liên lạc và địa chỉ của Thẩm Đường.

“Tôi xin lỗi cô Trần.”

“Triệu tổng, tôi tìm Thẩm Đường không phải để kiếm chuyện. Tôi cũng đã sang tận New York rồi, nếu không đến đường cùng thì tôi sẽ không tìm đến anh.” Giọng cô ta vô cùng khẩn thiết.

Thẩm Đường đặt đĩa xuống, chỉ xuống dưới lầu, “Anh bảo cô ấy đến quán cà phê gặp tôi.”

Triệu Trì Ý sững người, sau khi cúp điện thoại thì chụp lại định vị rồi gửi cho Trần Nhất Nặc.

Đây là chuyện gia đình của người khác, anh ta không tiện hỏi nhiều.

Vì phải đến công ty họp, Triệu Trì Ý bèn đi thanh toán, sau đó hai người đi xuống lầu.

Lúc nãy Thẩm Đường ngồi xe anh đến nên cô không có xe về nhà, “Họp xong tôi sẽ đến đón em.”

Thẩm Đường từ chối, “Không cần đâu, từ đây về nhà tôi cũng không xa lắm.”

Lúc tạm biệt nhau, Triệu Trì Ý nhắc nhở Thẩm Đường xem hot search ở trong nước. Có lẽ lần này Trần Nhất Nặc đến tìm cô có liên quan đến những hot search kia.

Thẩm Đường ôm bó hoa của Triệu Trì Ý tặng đi vào quán cà phê, trong quán không đông khách lắm, cô gọi cho mình một ly White coffee.

Chiếc điện thoại kia cô vứt ở nhà, đành lấy điện thoại khác ra nhắn cho chị Lỵ, nhờ chị báo với mình tình hình ở trong nước hiện giờ.

Bắc Kinh đang là rạng sáng, chị Lỵ là cú đêm nên vẫn chưa ngủ.

Thấy không thể giấu giếm được nữa, chị liền chụp màn hình hot search hai ngày qua, bao gồm một vài bình luận top đầu rồi gửi sang mail cho cô.

[Chuyện của em đã lắng xuống được nửa năm rồi, cư dân mạng mau quên nên bây giờ không còn ai quan tâm đến nữa. Thứ bảy tuần trước, bộ phim của Phàn Ngọc từng bị Tiêu Chân ép xuống đã được phát sóng. Chị liền tặng hai gói hot search cho Phàn Ngọc, đẩy tin tức ly hôn của bà ta và Trần Nam Kính lên, sau đó lại đưa tên em lên hot search. Năm năm qua, bà ta từng đối xử với ekip của chúng ta như thế nào, bây giờ chị trả lại cho bà ta từng cái một.]

Thẩm Đường nghe đến chuyện ly hôn của Trần Nam Kính lên hot search, cô cũng chẳng buồn mở mail ra xem.

Hỏi thăm chị Lỵ về tình hình gần đây một lúc, Trần Nhất Nặc cũng đã đến chỗ hẹn đúng giờ.

Thẩm Đường tắt điện thoại, đặt bó hoa kia xuống góc bàn.

Trần Nhất Nặc không có tâm trạng uống cà phê, nhưng vẫn gọi một ly Mocha.

Vì bị lệch múi giờ nên trông cô ta có hơi tiều tụy.

“Là Triệu tổng tặng ư?” Trần Nhất Nặc lướt sang bó hoa đế vương kia, dáng vẻ tùy ý không khác Thẩm Đường. Cô ta cũng không quên chúc mừng, “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn cô.” Thẩm Đường cầm tách cà phê lên.

“Cô Thẩm à.” Trần Nhất Nặc vẫn gọi cô như xưa, “Gia đình chúng tôi bây giờ cũng đã ly tán, chị có thể giơ cao đánh khẽ được không? Nửa năm qua, cuộc sống của tôi và mẹ tôi vô cùng khó khăn.”

“Có khó khăn bằng tôi suốt hai mươi lăm năm qua không?” Thẩm Đường cười, “Đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng đến bây giờ mẹ của cô vẫn chưa bao giờ giơ cao đánh khẽ với tôi cả.”

“Tôi không muốn tranh cãi với chị.” Trần Nhất Nặc luôn ghi nhớ trong đầu rằng, cô ta đến đây để giảng hòa chứ không đến tranh cãi.

Nếu cứ tiếp tục ồn ào như thế, mấy bộ phim mà mẹ cô ta đầu tư sẽ không thể phát sóng được.

“Tôi biết chị cũng không dễ dàng gì. Nhưng ba mẹ tôi đã ly hôn rồi, bồi thường hợp đồng cũng hơn cả trăm triệu, thiệt hại nặng nề.”

Cô ta khẽ nói, “Dù gì cũng là người một nhà với nhau, chúng ta đừng để người ngoài chê cười có được không?”

“Cô Trần à, tôi họ Thẩm, sao lại là người một nhà với cô?”

Trần Nhất Nặc nói không lại cô, đành lảng sang chuyện khác, “Cô Thẩm, lúc trước tôi thật sự rất thích chị, rất tán thưởng tài năng của chị, cũng mong có thể làm bạn với chị. Tôi nói đều là sự thật.”

“Cám ơn cô.” Thẩm Đường đặt tách cà phê xuống, khẽ gảy cánh hoa, “Cô thích tôi, là vì tôi chưa bao giờ tiết lộ quan hệ giữa tôi và Trần Nam Kính trước mặt cô. Dù lúc trước mẹ cô đối xử với tôi thế nào, dù bà ta chỉ hận không thể giẫm chết tôi, nhưng tôi chưa bao giờ có địch ý với cô. Nếu hai chúng ta đổi vị trí cho nhau, nếu cô là tôi, nếu cô cũng có thể làm được giống như tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ thích cô như trước, hơn nữa bây giờ cũng sẽ không đến làm phiền cô.”

Mặt Trần Nhất Nặc đỏ bừng bừng, như đang ngồi bàn chông.

Lòng dạ bồn chồn không yên, cô ta khuấy khuấy ly cà phê trong tay.

“Xin lỗi chị, tôi không cố ý quầy rầy chị.”

Cô ta cố để giọng mình thật bình tĩnh, “Gia đình tôi bây giờ đã không hoàn chỉnh như xưa, mẹ của tôi cũng đã nhận lấy đả kích. Bây giờ xem như chúng ta hòa nhau. Tôi chỉ mong chuyện này mau chóng qua đi, chúng ta lại quay trở về cuộc sống bình thường.”

“Hòa nhau ư? Làm sao có thể hòa cho được đây? Cô Trần à, chuyện này không thể nào kết thúc được, vì ông nội tôi đã không thể trở về được nữa rồi. Tiếc nuối trước khi mất của ông không thể bù đắp được nữa. Có lẽ trong mắt cô thì một người ông nội chẳng có gì quan trọng, cô còn rất nhiều người thân. Nhưng đối với tôi, tôi chỉ có hai người thân mà thôi, bọn họ đều ra đi trong tiếc nuối. Tôi đã không dễ chịu, thế thì ai cũng đừng hòng được vui vẻ.”

Thẩm Đường gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.

“Hôm nay gặp cô là vì muốn trực tiếp nói với cô rằng, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Cô ôm bó hoa lên, đeo túi xách rời khỏi.

Nắng sau trưa cũng bắt đầu dịu lại, đón sinh nhật trong một ngày thế này vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng cô lại liên tục gặp phải những người không nên gặp.

Thẩm Đường không về căn hộ kia ngay mà lang thang vô định trên đường.

Hôm nay là ngày rảnh rỗi nhất trong suốt sáu năm qua của cô, không có chuyện gì để làm.

Từ sau trưa đến khi mặt trời xuống núi, cô không nhớ rõ mình đã đi qua những nơi nào.

Khi về đến khu chung cư, cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã khá lạ mắt, tuy nhiên người đàn ông đang tựa lên chiếc xe ấy lại vô cùng quen thuộc, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo khoác đen.

Chiếc xe việt dã trông huênh hoang là thế, nhưng vẫn bị lu mờ khi đặt cạnh anh.

Tưởng Thành Duật đứng thẳng người dậy, nhìn thấy bó hoa trong lòng cô, “Em mua à?”

“Triệu Trì Ý tặng.”

Thẩm Đường đặt bó hoa lên nắp ca-pô, huơ huơ cánh tay mỏi nhừ.

Chuyện cầu hôn qua điện thoại rạng sáng hôm nay vẫn còn chắn giữa hai người bọn họ.

Tưởng Thành Duật đưa tay ra, “Em đưa số cho anh đi.”

“Anh bay mấy ngàn cây số đến đây chỉ để bốc số thôi sao?” Dứt lời, Thẩm Đường lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, bước lại gần anh thêm vài bước.

Anh cúi đầu nhìn cô, “Muốn viết lên tay anh à?”

“Viết lên tay lát sẽ bị bay mất.” Thẩm Đường kéo áo khoác anh ra, sau đó viết lên một dãy số lên túi áo sơ mi của anh.

“Em viết lên áo anh thế này thì sao anh đưa em đi ăn đây?” Tưởng Thành Duật không quan tâm áo bị bẩn, nhưng anh đã đặt sẵn nhà hàng để mừng sinh nhật cô. Tối nay anh lại phải bay về London trong đêm, vì không mang theo vali nên không thể thay áo khác.

“Ai bảo muốn đi ăn với anh?” Thẩm Đường đóng nắp thỏi son lại.

Tưởng Thành Duật nhìn ba con số kia, “Thẩm Đường, nếu người theo đuổi em mà nhiều thư thế thật thì em đừng cố thủ ở bờ biển bên thôn Hải Đường nữa, cố gắng vươn ra Thái Bình Dương rồi xưng Vương luôn đi.”

Thẩm Đường cười, “Vậy thì em xin mượn lời tốt đẹp này của anh nhé.”

Tưởng Thành Duật hết cách với cô, đi tới mở cửa xe, “Anh đã đặt một nhà hàng chuyên món Trung rồi, không làm mất thời gian của em đâu, ăn xong anh còn phải ra sân bay nữa.”

Hôm nay anh đã lùi lịch làm việc của mình để bay tới đây, hạng mục hợp tác với nhà họ Tiêu cần phải khơi thông kha khá ban ngành địa phương, những người khác không thể làm chủ, cần phải có mặt anh mới giải quyết được.

Thẩm Đường thắt dây an toàn, Tưởng Thành Duật lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi áo khoác, sau đó quăng áo khoác ra dãy ghế sau, đưa chiếc nhẫn cho cô, “Của em đây.”

Thẩm Đường nhìn chiếc nhẫn, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, “Lời từ chối tối qua của em chưa đủ rõ ràng ư?”

“Dù cầu hôn thất bại thì anh vẫn sẽ đưa nhẫn cho em, đây là nhẫn anh đã chọn cho em.” Tưởng Thành Duật đặt chiếc nhận bên cạnh chỗ ngồi của cô.

Khởi động xe, anh đánh tay lái chạy về một hướng khác.

“Em nhận đi, xem thử có thể nhận được bao nhiêu chiếc nhẫn từ anh.”

Thẩm Đường nhặt chiếc nhẫn lên ngắm nghía, trông nó khá là tinh xảo, “Anh chuẩn bị từ khi nào thế?”

“Sau khi đi Hawaii về.” Tưởng Thành Duật nói, “Anh chọn kiểu ở cửa hàng chuyên doanh, nhẫn đặt riêng cho em còn phải đợi thêm mấy ngày nữa.”

“Sao anh biết size nhẫn của em?”

“Nhìn rồi đoán, nếu không vừa thì em nói với anh, nhẫn đặt riêng phải đúng size.”

Thẩm Đường đặt chiếc nhẫn lên hộp tỳ tay giữa hai người.

Đã không nhận lời cầu hôn thì không thể nhận nhẫn được.

“Số kia…” Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Chê lời cầu hôn của anh không đủ đô?”

Thẩm Đường hỏi lại anh, “Thế anh nghĩ năm chữ đó đủ rồi à?”

“Nếu bảo anh nói thì chắc chắn là đủ, đó là mấy chữ mà anh muốn nói với em nhất.” Tưởng Thành Duật khó hiểu, “Khi phụ nữ quyết định lấy một người đàn ông chẳng phải cũng chỉ dựa vào nhân phẩm, trách nhiệm và năng lực của người đó hay sao? Không lẽ lại dựa vào mấy lời đường mật ấy?”

“Đương nhiên là phải xem xét hết rồi, nhưng trong trường hợp đó, ai lại không thích nghe mấy lời đường mật chứ?”

“Nếu em thích vậy thì lần sau anh sẽ nói thêm vài câu.”

Thẩm Đường nghẹn lời, giọng điệu cưng chiều của anh vẫn giống hệt như lúc xưa.

Anh không khuyên nhủ cô buông bỏ thù hận nữa, cũng không còn thuyết giáo cho cô nghe như trước.

Nhà hàng này từng được Tạ Quân Trình đề cử trong nhóm chat, mỗi một món ăn ở đây đều có thể xứng danh là tinh túy ẩm thực.

Trên đường đi, Tưởng Thành Duật mua cho cô một cái bánh kem.

Bánh kem nhỏ không có nến, Thẩm Đường không cầu nguyện mà cầm nĩa ăn luôn.

“Cuối tuần này anh phải về Bắc Kinh, ở lại đó một tháng.”

Thẩm Đường khẽ gật đầu.

Tưởng Thành Duật, “Nếu rảnh anh sẽ sang thăm em.”

Thẩm Đường ghim một miếng bánh bỏ vào miệng, “Em là người mà anh muốn gặp là gặp được chắc?”

Tưởng Thành Duật cười, thuận theo ý cô, “Vậy thì anh bốc số đến thăm em.”

Mỗi khi anh dịu dàng hạ giọng, cô lại không tài nào chống đỡ nổi.

“Nếu em muốn hợp tác với anh thì có thể đến Bắc Kinh tìm anh bất cứ lúc nào.” Tưởng Thành Duật chưa từng nghĩ đến sẽ hợp tác với cô thế nào, mà anh lại không biết cô sẽ làm gì tiếp theo.

“Đường Đường, em hãy học cách tin tưởng và dựa dẫm anh nhé.”

Thẩm Đường cúi đầu ăn bánh kem, không nói không rằng.

Tưởng Thành Duật đưa khăn cho cô, chỉ chỉ lên khóe môi mình.

Thẩm Đường hiểu ý anh, cô đưa tay lau đi phần kem dính bên môi.

Suốt bữa ăn, hai người chỉ nói được vài câu, bầu không khí vừa yên tĩnh lại vừa ngột ngạt.

Rời khỏi nhà hàng, Tưởng Thành Duật đưa cô về chung cư.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Dạo gần đây em có mệt không?”

Thẩm Đường lắc đầu, “Em cũng không biết nữa.”

Cô muốn thả lỏng bản thân, nhưng lại mất phương hướng. Thế nên không biết là nên thả lỏng hay lại càng mệt thêm.

“Nếu em mệt thì về Bắc Kinh nhé.”

Biết cô sẽ không đáp lại, Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Em có nợ ân tình gì với Triệu Trì Ý không?”

“Không có, nếu tính ra thì anh ta thiếu nợ em.”

“Ừ.” Tưởng Thành Duật nói, “Nếu em thiếu thì để anh trả.”

Lúc chiếc xe dừng lại dưới lầu nhà cô thì cũng là lúc phải nói lời tạm biệt.

Tưởng Thành Duật lấy áo khoác đặt ở băng ghế sau cho cô, cầm bó hoa trả lại cho cô.

Anh nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ nói, “Ngủ ngon.”

Thẩm Đường vẫy tay, kế đó xoay người đi vào nhà. Cô đút tay vào túi áo khoác theo thói quen, bỗng nhiên chạm phải một chiếc nhẫn lạnh ngắt.

Không biết anh đã bỏ nhẫn vào túi cô từ lúc nào.

Cô vội quay đầu lại, nhưng chiếc xe việt dã của anh đã sớm hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Chiều thứ bảy của tuần kế tiếp, trong lúc Thẩm Đường đang xem bảng kế hoạch thì có một dãy số lạ gọi đến.

Ban đầu cô nghĩ là Tưởng Thành Duật đổi số gọi cho mình, nhưng khi nhận máy lại nghe thấy giọng nữ quen thuộc.

“Lâu rồi không gặp, cô Thẩm.”

“Lục tổng mau quên quá, trước lễ Tình nhân hai ngày chúng ta vừa mới gặp nhau xong.”

“Đúng là tôi mau quên thật.” Lục Tri Phi nhìn chung cư cao ngất trước mặt, “Xuống lầu uống ly cà phê với tôi nhé?”

“Cô chờ chút.”

Người tới không tốt, Thẩm Đường gấp bản kế hoạch lại.

Chiếc nhẫn kim cương nằm lẻ loi ở một góc bàn, và cũng là món đồ duy nhất có hơi thở của sự sống trong căn hộ này.

Thẩm Đường thay quần áo rồi xuống lầu, anh chàng vệ sĩ cũng đi cùng cô.

Lục Tri Phi mặc một chiếc áo sơ mi đen, là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay.

Cô ta gọi cà phê cho Thẩm Đường, đưa tay ra dấu mời cô ngồi.

“Tôi vừa từ London tới đây.” Cô ta cười, “Có phải cô định đối phó công ty của tôi không?”

Thẩm Đường dựa vào ghế, “Cô biết rồi còn hỏi làm gì?”

Lục Tri Phi lấy một xấp tài liệu copy từ trong túi xách ra, “Cô không có cơ hội đấy đâu. Một trong những cổ đông lớn nhất của tôi chính là Ninh Dần Kỳ, hợp đồng đang trong quá trình thực hiện. Tôi và anh ta đã ký thỏa thuận, nếu anh ta hủy hợp đồng thì cả công ty do chính anh ta sáng lập sẽ bị chôn vùi, đây chính là tâm huyết bao năm qua của anh ta.”

Ánh mắt Thẩm Đường lộ ra sát khí, Ninh Dần Kỳ không biết ân oán giữa cô và Lục Tri Phi nên anh ấy mới đầu tư vào mà không hay biết gì, “Cô và ông Tiêu bắt tay lừa anh ấy ư?”

“Từ lừa này không thể dùng bừa bãi được, cô đây là gán tội cho người khác đấy.” Lục Tri Phi chỉ cho Thẩm Đường xem điều khoản quan trọng nhất, “Cô xem cho kỹ đi.”

Cô ta chỉ vào điều thứ năm, “Đây là do Ninh Dần Kỳ tự nguyện ký vào. Tôi và ông Tiêu cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, đừng có chấp mê bất ngộ nữa, đừng đụng ai cũng cắn như thế, yên ổn sống cuộc sống của mình đi.”

Cô ta lại lật sang trang cuối cùng, “Chữ ký của Ninh Dần Kỳ đây, cô nhận ra chứ? Dù cô có quên cũng không sao cả, cô có thể điều tra cơ cấu cổ phần của công ty tôi hiện giờ, tên công ty của Ninh Dần Kỳ có trong đó.”

Ông Tiêu rót vốn vào công ty của cô ta thông qua công ty của Ninh Dần Kỳ, có lượng vốn hùng hậu tài trợ, Thẩm Đường có muốn mua lại cũng khó như lên trời.

Với cái tính điên điên khùng khùng của Thẩm Đường, nếu không chiếm được cô sẽ phá hủy. Còn bây giờ, nếu cô muốn phá hủy công ty của Lục Tri Phi, thì cũng sẽ hoàn toàn phá hủy công ty của Ninh Dần Kỳ.

Với vị trí của Ninh Dần Kỳ trong lòng Thẩm Đường, cô sẽ không mặc kệ anh ta.

Cô ta đã chặn hết hai con đường của Thẩm Đường.

Lục Tri Phi lấy lại hợp đồng, “Có lẽ chuyện giữa tôi và Tưởng Thành Duật sẽ không có tương lai, nhưng tôi không cho phép sự nghiệp của mình cũng mất đi tương lai. Tôi đây rất mong chờ, không biết cô sẽ làm gì để đấu với tôi đây.”

Truyện Chữ Hay