Trans: Zard
—---------------
Tám người, bao gồm nhóm Vernell đạt được kết quả xuất sắc trong Giải Đối Kháng sau kì nghỉ đông đã được Elrise mời tập trung tại tầng 5 của học viện.
Những người được gọi gồm có Vernell, Eterna, Mary, Aina, John, Fiora… còn có một nam sinh năm 3, Crunchbite Dogman.
Anh ta trông không yếu, nhưng vì lí do nào đó mà anh ta mang bầu không khí của một người bị hạ gục đầu tiên ngay khi vừa ra chiến trường. Thế là sao nhỉ?
Nhưng như thế vẫn không sao. Vấn đề là người cuối cùng.
Người cuối cùng được gọi đến trong top 8 — lẽ ra phải là học viên, nhưng cho dù có nhìn thế nào — thì cũng thấy mỗi giảng viên Supple Ment.
Rồi cái người này lại làm gì nữa đây?
“…Thầy đang làm gì vậy thầy Supple Ment”
“Em không hiểu ý chị là gì cả? Em nằm trong top 8. Là học sinh năm 3, Tom Toy.”
Như thể ghê tởm từ tận đáy lòng, Leila lên tiếng hỏi, nhưng Supple vẫn chối một cách tự nhiên đến mức ai cũng thấy được.
Anh ta nói không biết ngại.
“Hỡi Thánh Nữ của thần! Xin ngài hãy ban cho thần những món vũ khí chỉ dành cho 8 học viên giỏi nhất của ngài!!”
À, thì ra là vậy…
Vernell ngầm hiểu tại sao Supple lại làm chuyện rõ ràng thiếu công bằng như thế.
Với một tên cuồng Thánh Nữ… không, với một tín đồ của Thánh Nữ như anh ta, sẽ không đời nào có chuyện anh chịu bỏ qua cơ hội được nhận vũ khí do chính tay Elrise tạo ra.
Vernell, cũng nhắm đến điều đó và nó đã cho cậu thêm động lực để cố gắng hơn trong trận đấu, thậm chí hơn cả bình thường.
Cuối cùng thì Elrise quyết định bỏ qua hành vi bất công này để tránh sự việc leo thang, sau đó cô tạo ra những món vũ khí từ số nguyên liệu do Leila mang ra.
Vernell nhận được một thanh đại kiếm mạnh hơn hẳn thanh cậu đã nhận trước đó.
Eterna nhận một cây trượng với một viên đá quý đính bên trên. Fiora thì là cung tên. Của John là song kiếm và Aina là trường kiếm.
Vũ khí của Mary là một thanh rapier. Riêng Supple là một thanh kiếm gắn vào một cây gậy theo yêu cầu của anh ta.
Crunchbite đánh tay đôi nên anh nhận được một cặp tay gấu.
Cuối cùng là Leila được ban cho một thanh trường kiếm, cô ấy đã cảm động đến mức sắp khóc.
Với một người đã từng phản bội Elrise, được ban kiếm bởi chính Elrise hẳn là một điều rất có ý nghĩa với cô.
Sau khi tất cả đều nhận được vũ khí của mình, Elrise nhìn mọi người.
“Đầu tiên, ta muốn chúc mừng mọi người vì đã vào được top 8. Ta đã xem trận đấu của mọi người và ta tin chắc rằng sức chiến đấu của cả tám người ở đây đều có thể so được với một Kỵ Sĩ.”
Chính miệng Thánh Nữ Elrise đã khẳng định tất cả họ đều ngang với một Kỵ Sĩ thông thường, điều đó khiến họ như mở cờ trong bụng.
Kỵ Sĩ mà cô nói chắc chắn không chỉ giới hạn ở sức chiến đấu.
Cho dù ta mạnh nhưng nếu bị đánh giá là thiếu lễ phép và quy cách để đứng bên cạnh Thánh Nữ hoặc không có nỗ lực cải thiện, ta vẫn sẽ bị từ chối.
Cho dù vậy, một trong những tiêu chí “sức chiến đấu” đã được thừa nhận bởi không ai khác ngoài Elrise.
Đây thực sự là một điều rất có ý nghĩa với họ.
“Thế nên ta có một yêu cầu này cho mọi người.”
Biểu cảm của Elrise trở nên nghiêm túc và Vernell vô thức đứng thẳng lưng.
Cô là người có thể làm gần như mọi thứ một mình.
Chỉ riêng việc chiến đấu, ngay cả những Kỵ Sĩ đáng ra phải bảo vệ cô cũng buộc phải tự hỏi về sự tồn tại của mình.
Và việc một người như vậy ra “yêu cầu”, nó chắc chắn sẽ không phải chuyện đơn giản.
Đây là “yêu cầu” cho những người mà cô nghĩ rằng đã đủ mạnh… thế nên nó chắc chắn sẽ có liên quan đến đánh nhau.
“…Nhưng nếu mọi người chọn nghe về yêu cầu này thì sẽ không còn đường lui nữa. Ta xin nói trước, ta sẽ không đảm bảo cho sự an toàn của bất cứ ai. Nó sẽ rất nguy hiểm nên… ta đang cho mọi người một cơ hội để từ chối. Cho dù mọi người có không chấp nhận thì ta cũng sẽ không trách. Và nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến điểm số hay gì cả.”
Việc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe vậy, cả Eterna lẫn Crunchbite đều cảm thấy lo lắng.
Được cho quyền từ chối trước đã chứng tỏ mức độ nguy hiểm của “yêu cầu” này.
Nhưng với Vernell, bất kể đó là yêu cầu gì, cậu cũng không có ý định từ chối.
Ngược lại… cậu thấy rất vui. Việc được Elrise tin tưởng khiến cậu cảm thấy tự hào.
“…Nếu mọi người chấp nhận thì hãy quay lại sau giờ học ngày mai.”
Như vậy có nghĩa cô cho họ một ngày để suy nghĩ.
Cho dù không làm thế, cô vẫn có thể sử dụng danh Thánh Nữ để “ra lệnh” cho họ.
Không cần lắng nghe ý kiến của họ, cô hoàn toàn có thể bảo rằng đó là nghĩa vụ và bắt họ phải vâng lời.
Bởi lẽ cô là Thánh Nữ và nơi này là trung tâm đào tạo Kỵ Sĩ để phục vụ Thánh Nữ.
Việc từ chối yêu cầu của Thánh Nữ giống như cầm đèn chạy trước ô tô. Họ sẽ bị đặt câu hỏi rằng rốt cục đến đây để làm gì.
Nhưng Elrise lại không như vậy.
Cô đã hỏi ý kiến của mọi người… và nếu không ai chấp nhận, cô vẫn sẽ chiến đấu một mình.
Vernell vốn đã quyết định từ trước.
Không có câu trả lời nào ngoài “vâng”. Cậu không cần bất cứ lựa chọn nào khác.
Eterna bên cạnh đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.
Vernell quay về phòng và tiếp tục tập luyện như thường lệ.
Đã tám tháng trôi qua kể từ khi cậu đến học viện.
Chàng thanh niên thiếu chín chắn ngày nào giờ đây đã trưởng thành rất nhiều, cánh tay cậu cũng đã cứng rắn hơn.
Các đường nét của cậu trở nên nam tính hơn và nhờ việc tập luyện mà cậu đã sở hữu một cơ thể rắn như thép.
Nhưng cho dù vậy, cậu vẫn không nghỉ ngơi.
Nơi mà cậu nhắm đến vẫn còn rất xa, bởi bây giờ cậu vẫn chưa đủ mạnh để xứng đáng đứng bên cạnh Thánh Nữ.
Thế nên cậu tiếp tục tôi luyện cơ thể mình, mong muốn được mạnh hơn nữa.
Nếu cậu vẫn còn yếu thì cậu chỉ cần tập luyện thêm. Một điều rất đơn giản.
Hôm nay cũng vậy, cậu mang thêm tạ trên lưng và bắt đầu chống đẩy để tăng cường thể lực.
Giữa chừng bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
Vernell mau chóng im lặng đứng dậy và lau mình bằng chiếc khăn kế bên.
Rồi cậu thay chiếc áo ướt đẫm mồ hôi của mình sang đồng phục, chải tóc rồi mở cửa.
Khi trước cậu đã tiếp đón Elrise bằng bộ dạng đáng xấu hổ giữa lúc cậu đang tập luyện, thế nên giờ cậu đã chú ý không lặp lại sai lầm ấy.
Nhưng… có vẻ lần này không cần thiết.
“Là Eterna à?”
“Ý cậu là sao hả?”
Người xuất hiện là một cô gái tóc bạc — Eterna.
Mái tóc của cô sở hữu một vẻ đặc biệt khác hẳn tóc trắng thông thường, đôi mắt cô mang một màu xanh tựa pha lê. Nhờ khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể cân đối, cô đã trở thành thần tượng của rất nhiều học viên.
Chẳng những thế, không như Elrise đã ngừng phát triển ở tuổi 14, Eterna sở hữu một bầu không khí trưởng thành mà Elrise không hề có.
Cụ thể hơn thì đó chính là đôi bồng đào của cô. Ngực cô đã phát triển một cách hoàn mĩ.
Nếu Vernell không phải một tên đầu đất chỉ biết mỗi Elrise, cậu hẳn đã hút hồn bởi Eterna.
“Ừm… chúng ta có thể lên sân thượng nói chuyện không?”
Vernell suy nghĩ về câu trả lời cho lời mời của Eterna.
Cậu hiện có ba lựa chọn.
Một là chấp nhận.
Hai là hỏi xem có chuyện gì không.
Và ba là đáp “Làm vậy phí thời gian lắm nên tớ thà tiếp tục tập luyện thì hơn.”, một câu trả lời đầy phũ phàng.
“Xin lỗi, tớ muốn tiếp tục tập luyện.”
Sau một thoáng suy nghĩ, Vernell đáp hệt như một tên khốn.
Việc này có thể làm giảm độ hảo cảm của Eterna, nhưng không may là Vernell không đủ sắc sảo để nhận ra.
Con người này thật sự chỉ biết đến Elrise..
Người nhận ra điều này là bạn cùng phòng với Vernell, người mang một cái tên ngầu một cách không cần thiết: Sylvester LordKnight. Nghe lời đáp của Vernell, cậu thầm nghĩ “Uwah.”
Nhưng có vẻ Eterna đã biết trước rằng cậu sẽ trả lời thế này nên cô chỉ nhéo má Vernell và kéo cậu ta đi.
Eterna dẫn cậu lên sân thượng. Đến nơi, cậu vừa xoa má mình vừa nhìn Eterna.
Tại sao cô ấy lại đưa cậu lên đây?
Nếu muốn nói chuyện thì họ có thể nói chuyện ngay tại đó.
Thế nhưng cô ấy lại bỏ thời gian để mang cậu đến đây, hẳn là có chuyện cô không muốn ai khác nghe.
Lẽ nào cô muốn nói cho cậu nghe về người mà cô thích?
Hay là lời khuyên về “Sức mạnh ấy” cũng được Eterna sở hữu.
Nhưng khác hẳn với suy nghĩ của cậu, Eterna lại hỏi một điều cực kì hiển nhiên — ít nhất là với Vernell, đó là điều mà cậu đã luôn có câu trả lời từ rất lâu về trước.
“Ừm… ít nhất tớ cũng phải hỏi điều này, nhưng quả nhiên, ngày mai cậu sẽ đến chỗ của Elrise-sama đúng chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Một câu trả lời tắp lự.
Cậu trả lời không chút đắn đo.
Elrise đã nhờ cậu.
Cậu rất hạnh phúc vì điều đó, và cậu biết chẳng có lí do gì mà cậu phải lo lắng.
Những người ở đấy… ít nhất là John và Fiora, cũng như Supple đều sẽ có chung suy nghĩ với cậu.
Nhưng có vẻ với Eterna thì không như vậy.
“Vernell này… cậu có thể không đi không?”
“…Ra vậy. Vậy là cậu sẽ không tham gia.”
Vernell không hề ngạc nhiên bởi những gì Eterna nói.
Ngay từ đầu Eterna đến học viện này cũng chỉ vì cô lo lắng cho Vernell.
Cô không có một món nợ lớn cần trả Elrise như Vernell, John hay Fiora, cả cô cũng không tôn thờ Thánh Nữ như Supple.
Cô cũng không tìm kiếm danh vọng như Aina.
Với cô, chẳng có gì ngạc nhiên nếu như cô từ chối đến nơi đã được bảo rằng là nguy hiểm.
Sao cậu ấy lại hỏi mình? Có lẽ Eterna không muốn từ bỏ một mình và bị trách… hoặc đó điều mà Vernell nghĩ.
“Không sao đâu Eterna. Elrise-sama không phải người sẽ nổi giận chỉ vì cậu không đến đâu. Chuyện này có liên quan đến tính mạng nên tớ hiểu mà. Mọi người cũng sẽ hiểu thôi. Thế nên cậu không phải lo sẽ bị trách nếu không đi đâu…”
“Không phải, ý tớ không phải thế! Tớ không nói về tớ, mà cậu đó. Tớ không muốn cậu đi!”
Eterna không thể nhìn được nữa khi thấy vẻ hiểu lầm của Vernell và hét lên.
Eterna không hề lo cho bản thân cô.
Cô thấy Vernell vui vẻ dấn thân vào nguy hiểm. Đó là điều mà cô lo lắng.
Cô biết cậu chỉ quan tâm đến Elrise.
Từ trước… và từ lần đầu gặp nhau, cậu đã luôn mơ ước trở thành Kỵ Sĩ của Elrise.
Việc cậu được Thánh Nữ cần đến có nghĩa rằng ước mơ của cậu đã thành sự thật.
Nhưng Eterna lại chẳng thể cảm thấy vui vì điều này.
Bởi vì Vernell đã chết trong tai nạn lần trước.
Cậu đã được cứu sống, nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ có phép màu như vậy lặp lại lần tới.
“Cậu hãy thôi đi! Chính Elrise-sama đã bảo rằng đây là chuyện rất nguy hiểm, thế nên nó thực sự sẽ rất nguy hiểm đấy! Lần này cậu có thể sẽ thật sự chết đấy!”
“Có lẽ là vậy.”
“Có lẽ là vậy, cậu nói đơn giản quá nhỉ… cậu thực sự đồng ý với chuyện đó sao!? Dù cho cậu không đi thì cũng chẳng sao cả! Ngài ấy rất mạnh và đáng tin… thế nên ngài ấy hoàn toàn có thể tự lo liệu chuyện này!”
Một phần nào đó trong Vernell đồng ý với Eterna.
Đúng như cô nói.
Cho dù cậu có đi hay không thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Bởi đó là Elrise, cho dù có một mình thì cô vẫn có thể vượt qua tất cả khó khăn và mang lại ánh sáng cho thế giới.
Nhưng, cậu không muốn như thế.
Vernell đã luôn cố gắng hết sức để Elrise không phải chiến đấu một mình.
“Xin lỗi, Eterna. Tớ đã quyết định rồi. Từ ngày hôm đó… khi không ai cần đến tớ, ngài ấy đã ôm lấy tớ. Ngài ấy đã khóc vì tớ. Nếu không phải ngài ấy, tớ hẳn đã trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết nguyền rủa thế giới này.”
Trước khi gặp Elrise, Vernell đã luôn sống trong bóng tối.
Cậu bị chính gia đình mình bỏ rơi, bị xua đuổi như một con quái vật… bởi cậu không thể điều khiển được sức mạnh của mình, cậu vô dụng như một thứ rác thải.
Người đã chấp nhận một Vernell như thế và đã ước mong cậu không từ bỏ hạnh phúc chính là Elrise..
Vernell đã thề.
Bất kể chuyện gì xảy ra, cậu sẽ luôn tin vào ánh sáng… tin vào cô ấy.
“Tại sao chứ… cả tớ… cả tớ cũng… với cậu…”
Eterna buồn bã và như thể tránh mặt cậu, cô bỏ chạy.
Vernell không thể đuổi theo tấm lưng đang ngày một xa dần ấy.
A/N:
Eterna : Ừm… chúng ta có thể lên sân thượng nói chuyện không?
Vernell : …
Được thôi, nhưng sân thượng lạnh lắm đấy, cậu hãy mang thêm đồ cho ấm nhé (Đồ hảo cảm +)
Được thôi. (Độ hảo cảm ±0)
⇒ Xin lỗi, tớ muốn tiếp tục tập luyện thêm một chút nữa. (Độ hảo cảm -)
Hạ toàn bộ độ hảo cảm trừ của nữ chính được chọn. (Não main Galge game)