Nise Seijo Kuso of The Year

chương 52: lễ sinh nhật của thánh nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

---------------

Đã một tuần trôi qua từ khi Rùa tới học viện.

Vừa hít thở bầu không khí mát lạnh, tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là một vùng đất màu bạc trải dài đến khuất tầm mắt. Hiện giờ đang là mùa đông, những bông tuyết trắng rơi xuống từ trên trời và dồn thành đống ở khắp nơi, tạo nên một quang cảnh trắng xóa.

Rùa có khả năng sẽ đi ngủ đông bởi quá lạnh nên tôi không còn cách nào ngoài tạo ra một kết giới bao xung quanh hồ để ngăn cái lạnh.

Định Luật Kết Giới quả là toàn năng. Tôi nhớ là thứ như này hình như cũng đã có rồi.

Nó chỉ là một cái kết giới được làm đại có tác dụng ngăn chặn cái lạnh thế nên nó khá là hao sức và tồn tại được có một ngày.

Cả việc cần niệm lại hằng ngày cũng khá là phiền phức.

Nhắc đến mùa đông thì đó là một mùa mà không ai muốn ở thế giới này.

Đó là bởi khác với thế giới hiện đại có máy sưởi được phổ biến rộng rãi, cái lạnh của mùa đông hoàn toàn có thể giết người trong thế giới này.

Ta không thể thu hoạch vào mùa đông, thế nên nếu không dự trữ cẩn thận, ta có thể chết vì đói.

Trong mùa đông, người ta thường quây quần bên bếp lửa,nói chuyện và vừa làm đồ thủ công vừa chịu đựng cái lạnh.

Thế nhưng vì lí do nào đó, dù rằng đang trong mùa đông, bên ngoài vẫn âm ỉ âm thanh lễ hội.

Trẻ con chơi ném tuyết trong khi cánh người lớn thì hai tay hai xiên khoai tay cười nói khoác vai nhau.

“Еlrіѕе-ѕаmа, sắp đến giờ diễu hành rồi ạ.”

Nghe Lеіlа nói, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

Hiện giờ tôi không ở Học Viện Kỵ Sĩ mà là kinh đô vương quốc Billberry.

Cụ thể hơn là tôi đang ở trong lâu đài.

Khoảng cách giữa học viện và thủ đô khoảng 10 km, mất khoảng một giờ nếu đi bằng xe ngựa.

Tại sao người ta lại xây học viện ở đó? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để nó trong thành phố ư?

Ta thường thấy những chuyện như này trong mấy con game fantasy trung cổ, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao họ lại đi xây học viện nằm ngay góc map, ở xa tít thành thị.

Nếu đặt trong thời hiện đại thì nó giống như thay vì đi xây học viện trong thành phố, ta lại xây nó trên núi vậy.

Nhưng cũng không hiếm trường học được xây ở những nơi kì lạ như thế, cả trái đất cũng không phải ngoại lệ.

Hồi trước tôi từng được xem tài liệu về một ngôi trường ở nước ngoài, học sinh nơi đó phải đi qua cầu ván gỗ băng qua những nơi rất cao mà không hề có tay vịn, cẩn thận đi qua cầu mục, lội sông vượt đèo suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để đi học… có vẻ có những đứa trẻ phải đặt cả mạng sống mình để tới trường.

Nếu so với chuyện đó thì… à ừ, Học Viện Kỵ Sĩ vẫn còn tốt chán.

Mà, nếu chúng ta cần lí do thì… là vì họ nuôi ma vật bên dưới học viện để cho học viên thực chiến hay gì đó kiểu vậy.

Tuy đã khóa chặt để không con nào chạy trốn nhưng cũng không có gì chắc chắn rằng chúng sẽ không bao giờ có thể thoát ra, cả người dân thành phố cũng không muốn thấy ma vật lảng vảng trên đường.

Với lại cũng có khả năng rằng họ sẽ trở thành con mồi cho thuộc hạ của Phù Thủy… chắc vậy.

Kỵ Sĩ bị Phù Thủy coi là phiền phức nên họ chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu.

Họ hẳn đã tính trước điều ấy khi quyết định không xây dựng một cơ sở như vậy trong thành phố.

Cả việc học viện được xây ở một nơi biệt lập cũng có lợi cho tôi.

Nếu nó nằm trong thủ đô thì Phù Thủy sẽ dễ trốn hơn…

Chính vì nó nằm ở vùng ngoại ô nên khả năng hành động của Phù Thủy chỉ giới hạn ở bên dưới học viện.

Úi chà, lạc đề rồi.

Nói chung là tôi hiện không phải đang ở học viện tọa lạc chỗ kì lạ nào đó mà là kinh đô vương quốc Billberry.

Tôi ở đó là bởi tôi đã được mời đến làm khách cho sự kiện lần này.

Sự kiện này có tên là “Lễ Sinh Nhật Của Thánh Nữ”... Ừ thì nó cũng trùng với ngày sinh nhật của tôi luôn.

Ban đầu sinh nhật của Thánh Nữ cũng là ngày mà Phù Thủy xuất hiện nên nó không có gì đáng để làm lễ, nhưng chỉ có mỗi ngày sinh nhật của tôi là được tổ chức long trọng như này vì lí do nào đó.

Không không, mấy người không cần phải đi xa đến vậy đâu… mị vốn là giả đó có biết không?

Mấy người đang tổ chức lễ sinh nhật cho một đứa mạo danh đó. Thế mà cũng được sao?

Thay vì tôi thì mấy người nên tổ chức sinh nhật cho Thánh Nữ đầu tiên Alfrea thì hơn.

Mà, ở thời Alfrea thì việc ủng hộ Thánh Nữ vẫn chưa được biết tới cho nên cũng không ai biết sinh nhật của cô ấy.

Tôi được Leila hộ tống ra khỏi lâu đài và ngao ngán khi nhìn thấy cái kiệu được chuẩn bị cho tôi.

Trên kiệu là một cái ghế sang trọng, và tôi phải vừa ngồi trên cái kiệu dở hơi đó vừa để mấy cha Kỵ Sĩ mang đi vòng quanh thành phố.

Trò trừng phạt gì thế này?

Nhìn ngại quá đi; dù chưa lên nhưng sao mà tôi đã muốn xuống luôn rồi?

“Xin mời ngài ạ. Mọi người đều đang chờ để được nhìn thấy Thánh Nữ-sama đó ạ.”

Một Kỵ Sĩ vừa nói vừa dẫn tôi lên chỗ ngồi.

Không không, mấy người không cần phải… thiệt luôn đó à…

Sao tôi lại phải chịu làm chuyện mất mặt thế này trong ngày sinh nhật của mình nhỉ?

Đừng nói là tôi thật chất bị dân chúng ghét đấy nhá?

Và tôi còn phải làm thứ này mỗi năm. Ai đã nghĩ ra cái sự kiện ngu ngốc này thế nhỉ?

Tôi thở dài và chấp nhận ngồi lên ghế, các Kỵ Sĩ nâng kiệu lên rồi bắt đầu đi quanh thành phố.

Trên đường có rất nhiều người đang đứng tụ tập lại và vẫn như thường lệ, họ vừa một tay cầm khoai tây vừa reo hò.

Tiện thể thì trong số các Kỵ Sĩ khiêng kiệu, có một cha nhìn y chang lão Biến Thái Đeo Kính nhưng… chắc không đâu nhỉ? Chắc chỉ là người giống người thôi.

Dù thế nào thì thằng chả cũng làm gì dám đánh lén một Kỵ Sĩ để cướp chỗ đâu nhỉ, lão ta chắc không dám làm chuyện ngu xuẩn ấy đâu nhỉ.

… Chắc là không đâu nhỉ?

Để chuyện người Kỵ Sĩ giống cha Biến Thái Đeo Kính sang một bên, về việc tại sao mọi người lại cầm khoai tây… là do tôi cả.

Thế giới này vào mùa đông không có hoa trái gì để thu hoạch, khiến cho những ai chưa kịp tích trữ thức ăn sẽ chết vì đói.

Tôi vì thấy tội nghiệp họ nên đã tìm thứ gì đó có thể dự trữ qua mùa đông và đã bằng cách nào đó tìm ra khoai tây trong đống cây mà tôi nghiên cứu.

Nhưng khoai tây lại bị coi là cây cảnh trong giới quý tộc.

Không, làm ơn ăn nó đi! Chẳng phải nó nằm ngay đây sao… thức ăn cần để sống sót qua mùa đông…

Nghĩ vậy, tôi bay sang vùng núi phía bắc để tìm kiếm khoai tây rồi mang chúng về. Tôi mượn vài mảnh đất, dùng thổ và thủy ma pháp để chăm sóc cây khoai tây và dạy mọi người rằng cắt bỏ phần mắt là có thể ăn sau khi luộc qua một chút.

Sau đó khoai tây đã được nhân giống rộng rãi để làm thức ăn. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, ta có thể thấy chúng ở bất cứ đâu.

Cứ như thế, số người chết vì đói đã giảm đi rất nhiều nhưng, cũng vì vậy mà ngày sinh nhật của tôi bằng cách nào đó đã trở thành lễ tạ ơn khoai tây.

Từ ấy mà mọi người gửi lời cảm ơn đến khoai tây trong sinh nhật của tôi và lễ cầu bình an vào cuối năm. Bởi vậy mà nó mới thành ra đống hổ lốn bây giờ đó.

Gì thế này, lễ hội khoai tây vùng Ѕасhѕеn của Đức kết hợp với Giáng Sinh, Năm Mới và tất niên à?

Họ còn dùng tuyết để tạo hình trang trí nên phải thêm cả lễ hội tuyết vào nữa nhỉ.

Kiểu này thể nào cũng thành trò cười cho thế hệ sau này.

“Thánh Nữ-ѕаmа, xin hãy chúc phúc cho chúng thần!”

Vì lí do nào đó mà dân chúng bắt đầu yêu cầu đủ thứ.

Rồi rồi… đây.

Tôi dùng đại phép trị liệu chữa cho những người bệnh tất.

Dân chúng khá ngốc nên họ đều hết lòng biết ơn chỉ vì một thứ như này.

“Ооh! Mắt tôi, con mắt tưởng chừng như bị mù của tôi đã nhìn thấy lại rồi!!”

“Аh! Đứa con bị què của tôi đang đứng bằng chính hai chân của nó kìa!”

“Cái đầu mà tôi đã nghĩ sẽ vĩnh viễn bị hói đang mọc đầy tóc này!!”

“Ngài ấy thật tuyệt vời làm sao!”

Họ đều trông rất vui nên tôi nghĩ thế này là đủ rồi.

Аh — mệt thiệt đó.

Ước gì cái buổi diễu hành kết thúc sớm…

Mị cuối cùng cũng thoát.

Аh — mệt quá đi. Chuyện này đúng là mệt không đùa được.

Ngồi yên trên một cái kiệu lắc lư còn mệt hơn là đứng yên tại chỗ.

Vì có người nhìn nên tôi không thể hành động tùy tiện. Ngược lại tôi còn phải giữ nguyên vẻ tươi cười trên mặt.

Dù dưới váy có ngứa thì tôi vẫn phải cười và cố nhịn. Mị khổ quá mà.

Cái sự kiện như tra tấn ấy cuối cùng cũng xong và tôi đi vòng quanh thành phố để tận hưởng cảm giác tự do thật sự.

Tôi có đeo khăn trùm đầu để giấu bản thân. Nó giúp che đến tận ngang mắt nên tôi không nghĩ mình sẽ bị phát hiện.

Lеіlа cũng đi cùng để hộ tống như thường lệ, riêng chuyện này thì tôi đành chịu.

Nhân tiện, sau khi cuộc diễu hành kết thúc, tôi mới biết rằng một trong những Kỵ Sĩ phụ trách việc khiêng kiệu đã bị trộm mất bộ giáp và bị nhốt trong một căn nhà kho, họ nghi lão Biến Thái Đeo Kính là thủ phạm và hiện lão đang bị truy bắt.

Thành phố ngập tràn sức sống và trẻ con đang chơi trò ném bóng tuyết.

Trên lề đường, mọi người đang nướng khoai tây, phết bơ lên ăn.

Tôi không nhớ là mình có dạy họ chuyện đó; có lẽ là họ đã tự nghĩ ra.

Con người ở thế giới này… có vẻ không nên xem thường.

Nhân tiện ở vương quốc Billberry, bơ và phô mai là hai thứ khá phổ biến với người dân.

Trong vương quốc, bò được nuôi để làm gia súc, nhưng chúng không phải để lấy sữa hay thịt mà là để làm bơ và phô mai.

Có vẻ mọi người vẫn chưa nghĩ đến việc uống sữa bò.

Thế nên Leila mới có vẻ mặt kì lạ khi tôi bảo cổ mang sữa đến làm nguyên liệu cho món ăn vặt của tôi.

Chưa hết, ở quốc gia này, tại những vùng mà tiền tệ ít lưu thông thì bơ và phô mai được chấp nhận để làm thuế.

Lấy phô mai đóng thuế nghe lạ thiệt.

Theo Leila thì mấy năm gần đây ta còn có thể lấy khoai tây đóng thuế nhưng — chẳng phải đó là thứ để bỏ vào mồm à?

Ủa rồi sao? Họ đang ăn tiền thuế của mình à? Nghe ảo thật.

Nhưng, nói sao nhỉ… nếu bảo đây là lễ hội thì cảm giác có gì đó thiếu thiếu.

Nói thẳng ra là không có mấy sạp thức ăn.

Nghe có vẻ không đúng với một thế giới mà cách đây không lâu còn phải chịu tình trạng thiếu thốn thức ăn, nhưng lễ hội thì đáng ra phải có những quầy đồ ăn mới gọi là lễ hội.

Nhóm người duy nhất làm chuyện đó là nhà thờ. Họ hiện đang phân phát món canh rau mà tôi chỉ họ khi trước.

“А, Еlrіѕе-ѕаmа, Lеіlа-ѕаn.”

Trong khi dạo quanh thành phố, chúng tôi đã đụng phải nhóm Vernell.

Có vẻ họ cũng đang tận hưởng lễ hội.

Mọi người trông có vẻ thân thiết nhỉ.

Thật tốt khi thấy cậu ta có bạn bè để cùng nhau làm những chuyện như này.

Nếu không có thằng cha Biến Thái Đeo Kính thì sẽ càng tốt hơn nữa.

Nói gì thì nói, Vernell vẫn là nhân vật chính kia mà.

Tôi đã nghĩ là cậu ta chọn route Cô Độc, vậy mà cậu ta lại có bạn từ khi nào không hay.

Trong khi đó tôi — bạn bè á, ở thế giới này mị chả có ai hết…

Vậy ra mị mới là đứa cô đơn nhỉ?

…Khoan khoan khoan, đợi đã. Mị vẫn còn Vernell làm bạn mà. Đúng rồi.

“Vеrnеll-kun và mọi người có tham gia ném bóng tuyết ko?”

Càng nghĩ nó lại càng khiến tôi thấy bản thân thêm thảm thương nên tôi mang đại chủ đề này lên.

Ném bóng tuyết, không cần phải nói, đó là khi họ bắt đầu ném bóng tuyết khắp nơi.

Đó rõ ràng là trận chiến bóng tuyết.

Không hề có điều kiện chiến thắng. Mọi người chỉ cứ vô tri ném bóng tuyết vào nhau. Tôi thực sự không ghét điều ấy.

Nhưng nếu có tôi tham gia thì mọi người sẽ nhường tôi khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng, thế nên tôi chỉ có thể đứng nhìn.

“Аh, vâng. Thần…”

“Chỉ có chúng ta tham gia thôi nhỉ? Có đúng không mọi người?”

Khi Vеrnеll chuẩn bị nói gì đó thì cậu lại bị Fiora cắt ngang.

Rồi cô ấy nhìn những người khác: Nhân Vật A, Mary và Aina đều gật đầu.

À, đây là dấu hiệu của người bị bỏ rơi đây mà.

Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của Eterna và những người khác.

Nó như này:

Fіоrа: “Để cô ta tham gia thì còn gì vui nữa. Mọi người hợp tác với tôi để đuổi cổ đi đi!”

Еtеrnа: “Cậu nói phải.”

Моb А: “Không phản đối!”

Маrу: “Được.”

Аіnа: “Ý hay đấy!”

Có lẽ là như thế. Yep, mị bị cô lập rồi.

Nhưng mà nè, sao mấy người có thể loại Vernell ra chứ?

Bỏ tôi thì ok thôi, nhưng tại sao lại đẩy trách nhiệm lên người Vernell? Mấy người có thấy mình ác quá không?

Người duy nhất bất bình là Eterna. Quả nhiên là Thánh Nữ.

Nhưng Eterna cũng không thể thắng được số đông nên cô đành miễn cưỡng đồng ý.

Thế là mọi người bao gồm cả Eterna đều bỏ Vernell lại. Chỉ còn lại mỗi Vernell và tôi… và cả Leila chẳng hiểu sao lại trông rất giận dữ.

Tại sao Leila lại có vẻ mặt như vậy? Có khi nào, là cổ đang cố chịu lạnh không?

“А, Аhаhа… họ bắt thóp thần rồi. Ai mà ngờ họ lại cố tình làm vậy chứ…”

Vеrnеll cười nhạt, nhưng để cậu ta lại với tôi một mình có ổn không vậy?

Ủa mà khoan — nếu ở trong game thì thế giới này đang đi theo “Route Elrise”.

Hiện giờ tôi không hề có cảm giác với cậu ta (qỉa nhiên tôi không thể xem cậu ta là đối tượng lãng mạn), nhưng nếu Vernell cứ cố theo đuổi tôi… theo giả định này thì nhóm Eterna hẳn đang cố tình để bọn tôi lại một mình cho cậu ta.

… Không, chắc không phải đâu. Vẫn còn Leila ở đây mà.

Nếu giả định của tôi chính xác thì Leila khăng khăng đòi ở lại hẳn sẽ là một người thiếu tinh thế.

Dù có là Ѕtоссо-сhаn thì cũng làm gì tới mức КY đâu chứ nhỉ? (Zard: KY = kuuki yomenai = người thiếu tinh tế)

Fuh, chắc là mình nghĩ quá rồi.

Tôi cảm thấy ghê tởm với chính mình khi mà nông cạn nghĩ rằng sẽ có tên nào đó thích mình.

Mà, cậu ta bị bỏ rơi rồi nên đành chịu vậy.

Nếu đã như này thì ít ra chúng tôi cũng có thể tự tận hưởng cuộc vui.

“Ta không hiểu lắm nhưng… Vernell-kun có muốn đi cùng với ta không? Chúng ta sẽ chỉ đi dạo quanh lễ hội mà thôi.”

“А, vâ- vâng ạ! Thần muốn ạ!”

Chúng ta đều bị bỏ rơi nên chúng ta hãy tự mình vui chơi nào, Vеll Воу.

Ngay khi tôi vừa ngỏ ý mời, Vernell liền lập tức đồng ý, cậu ta đúng là người tốt mà.

Ѕtоссо, thế nên cô làm ơn bỏ cái mặt nhìn như quỷ đó đi. Hãy cùng nhau tận hưởng lễ hội nào.

Thế là Vernell gia nhập chúng tôi và cùng đi dạo nhưng — уер, chả có gì thay đổi!

Dù đi đâu thì cũng chỉ thấy toàn người chơi ném bóng tuyết và ăn khoai tây.

Có người dựng thứ gì đó trông như người tuyết, nhưng chả có cái nào nhìn đẹp.

Nếu đây là mà trái đất thì sẽ có thứ tuyệt đến mức làm người ta nghĩ rằng “Nó thực sự làm từ tuyết sao?” nhưng tôi chẳng thấy thứ nào như vậy ở đây.

Mà, cũng đúng, trước đây người ở thế giới này làm gì có thời gian để mà chơi với tuyết.

Thế nên trò chơi này vẫn chưa được mài dũa. Chúng ta vẫn còn có thể trông chờ.

Nhưng trong số đó, có một nơi được rất nhiều người tập trung lại.

Ngó qua, hình như là ai đó đã làm một bức tượng lớn từ tuyết.

Ноu hоu, người này giỏi đấy. Có vẻ ở đâu cũng có thiên tài nhỉ.

— Ủa mị kia mà

Bước lại gần, bức tượng chỉ có thể diễn tả là tôi cỡ lớn.

Оі, tên ngốc nào làm cái thứ quái dị này thế.

“Аh, không được rồi — dù có cố thế nào mình không bao giờ thể tái tạo lại vẻ đẹp của Thánh Nữ-sama! Đây không phải thứ mà ta mong muốn! Hỡi Thánh Nữ-sama, xin ngài hãy tha thứ cho kẻ bất tài này!”

Yuр, tên ngốc đó đây rồi.

Tên Biến Thái Đeo Kính đang quỳ gối trước bức tượng vì lí do nào đó.

Vậy ra lão vẫn chưa bị bắt à.

Đội Kỵ Sĩ, làm việc đi.

“Ноu — Thứ này tuyệt đấy…”

“Để nó chảy thì tiếc quá… có cách nào giữ nó không?”

Hoặc là tôi nghĩ vậy, nhưng mấy người đội Kỵ Sĩ cũng đang tụ tập quanh bức tượng. Ê nè.

Chẳng lẽ thế giới này chỉ toàn loại người như này thôi sao?

Hay là tôi phá hủy bức tượng này đi nhỉ? Nhìn bản thân bị phóng lớn rồi trưng bày trước đám đông đúng là kì thật…

“Quả là một kiệt tác… thần không ngờ là thầy Supple có tài như thế,” Lеіlа nói.

“Đúng là tuyệt thật. Nhưng em nghĩ Elrise-sama thật đẹp hơn rất nhiều.”

Vеrnеll đáp lại bằng mấy câu sến sẩm.

Đây hẳn là đặc tính Nhân Vật Chính Galge Game đã giúp cậu ta có thể thở ra câu đó một cách tự nhiên.

Vеrnеll có vẻ đã nhận ra lời của mình nghe rẻ tiền thế nào nên làm vẻ mặt “chết thật”.

Nếu tôi là nữ chính bình thường thì hẳn sẽ vừa đỏ mặt vừa nói mấy câu kiểu như “tự nhiên nói như vậy, cậu ăn gian quá đó”... sẽ mệt lắm nếu như cậu ta mong đợi phản ứng đó từ tôi.

“Cảm ơn Vernell-kun. Ta rất vui mặc cho đó chỉ là lời khen vui.”

Thế nên tôi hờ hững đáp lại cho qua chuyện.

Vеrnеll nói gì đó như “Thần thật sự không hề khen cho vui…” với giọng nhỏ nhưng tôi giả vờ không nghe.

Sao cũng được, mị chỉ muốn cậu ta nhanh chóng quay xe về lại route Eterna thôi ok?

“А, phải rồi… thần nghe nói hôm nay là sinh nhật ngài nên thần đã làm thứ này.”

Nói rồi, Vernell lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi áo.

Đó chỉ là một sợi dây chuyền đơn giản với một viên đá màu xanh giống ngọc lục bảo đính trên dây xích, có rất nhiều nơi rõ ràng là do một tay mơ làm.

Tặng món đồ tự làm để làm quà sinh nhật, cậu là thiếu nữ đấy à?

Mà đúng hơn, tôi không ngờ là cậu có thể mua được viên đá như này.

“Thứ này… là cậu tự làm sao?”

“Vâng ạ… thần đã mong nó sẽ đẹp hơn thế này cơ.”

Trong “Kuon no Sanka”, ta có thể kiếm tiền bằng cách làm việc bán thời gian vào thời gian rảnh.

Việc bán thời gian bao gồm nhổ cỏ quanh học viện, vận chuyển đồ, đánh đuổi chó hoang và gấu,....

Nó kiểu như một mini game để kiếm tiền nếu làm tốt vậy.

Số tiền kiếm được ta có thể dùng để mua quà cho nữ chính hoặc nâng cấp trang bị.

Ngoài ra những công việc làm thêm ấy còn giúp tăng cường chỉ số, tuy không được nhiều như khi tập luyện. Nếu ta có thể hoàn thành chúng một cách hoàn hảo thì nó cũng không khác tập luyện là mấy.

Nói chung là không có gì xấu khi làm thế.

Vеrnеll hẳn đã đi làm thêm thay vì tập luyện để kiếm tiền.

Uhm… món quà này sao mà khó từ chối quá.

Cậu học viên này đã tự đi kiếm tiền để mua một viên ngọc đắt đỏ và tự tay chế tạo nó thành sợi dây chuyền làm quà. Tôi rõ ràng sẽ trở thành một đứa KY nếu từ chối.

Mà… cũng không phải là tôi không thấy vui vì chuyện này.

Lần cuối tôi được nhận quà sinh nhật từ bạn bè là hồi còn học tiểu học ở kiếp trước.

Tôi đã có được rất nhiều thứ từ khi trở thành Elrise nhưng cũng lâu lắm rồi mới được nhận một thứ như này.

Vì đây dù gì cũng là quà nên tôi sẽ vui lòng nhận nó.

“Cảm ơn Vernell-kun. Ta sẽ trân trọng nó.”

Mà… cảm giác không hề tệ đâu.

А/N:

“Thế Giới Hiện Đại”

Еlrіѕе: Cảm ơn Vernell-kun. Ta sẽ trân trọng nó.

Ріrоn♪ (Độ Hảo Cảm Tăng Mạnh+)

Еlrіѕе: Cậu thấy sao? Có hợp với ta không?

(Thay đổi ngoại hình. Sợi dây chuyền sẽ được đeo kể từ giờ.)

Nііtо”(゚д゚)」

Nііtо “( ゚д゚ )”

Truyện Chữ Hay