Nise Seijo Kuso of The Year

chương 45: bên kia màn hình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

---------------------

Sau hàng loạt chuyện bắt đầu từ sự kiện quản thúc mà tôi không biết, tôi cuối cùng đã quay lại học viện.

Sau khi trở lại, tất cả Kỵ Sĩ, quân lính và Stocco đều quỳ trước mặt tôi trong tư thế dogeza và thề sẽ trung thành với tôi hơn bao giờ hết. Đáp lại họ, tôi chỉ đơn giản bảo là không có gì.

Vì là Thánh Nữ giả mạo nên tuy gọi họ là Kỵ Sĩ Phản Bội trong lòng nhưng thật sự mà nói, hành động của họ không thể gọi là phản bội được.

Ngay từ đầu, họ vốn đã không biết họ đang phục vụ sai người và người mà họ lẽ ra phải phục vụ không phải là tôi, nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn nên tiếp tục vai trò Kỵ Sĩ sau sự cố này.

Mặt khác, Ѕtоссо vì lí do nào đó không thể dùng thanh kiếm biểu tượng của Kỵ Sĩ Trưởng nên giờ cổ đang dùng một thanh kiếm với chất lượng khá ổn để thay thế.

Chính cổ đã bảo “Thanh kiếm ấy quá đỗi nặng nề với một kẻ như thần bây giờ.” nên nó hẳn khá là nặng và khó dùng.

Sau khi quay lại học viện, sự việc ầm ĩ này cuối cùng cũng chấm dứt và chúng tôi đã có một kì nghỉ đông đầy yên bình.

Khi kì nghỉ chấm dứt, tất cả học sinh sẽ được tham dự một giải đấu toàn trường thay vì chỉ giới hạn từng khối, sau đó sẽ là trận chiến cuối cùng với Phù Thủy.

Còn một điều nữa tôi phải suy nghĩ đó là tuổi thọ của mình. Kiến thức về game của tôi chỉ có một năm nên tôi muốn giải quyết xong xuôi mọi chuyện trong năm học này.

Tôi định sẽ cố gắng tăng sức mạnh cho nhóm Vernell để giảm thiểu số death flag xảy đến khi đưa họ xuống dưới lòng đất.

Nhiệm vụ tiêu hao MP của Phù Thủy trước khi lập rào chắn là… thứ chỉ có thể giao cho người khác ngoài tôi làm.

Nó đặt tôi vào tình thế khá là xấu hổ bởi chính tôi đã nói với Vernell rằng “tôi có thể tự làm việc này một mình (mặt nghiêm túc)” ít lâu trước đây.

Tôi hoàn toàn không thể làm việc này một mình. Tôi cần ai đó để chắc chắn Phù Thủy sẽ tiêu hao MP hoặc không ả sẽ trốn thoát.

Uwаh, uwаh, mị xong đời rồi. Mị phải làm gì đây?

Nếu nói “Quả nhiên, tôi không thể tự mình làm mọi chuyện được. XIN HÃY GIÚP TÔI!” sau mấy lần ra vẻ ấy thì sẽ mất mặt lắm.

Mình có nên loại Vernell ra không nhỉ?

Nhưng không có Vernell thì lại bất khả thi.

Về cơ bản, tất cả những gì tôi cần làm là đảm bảo Phù Thủy bên dưới lòng đất không phát hiện ra tôi, khiến ả tiêu phí MP đến khi ả không thể dùng Dịch Chuyển được nữa rồi thỏa sức tiến hành chiến dịch Mana Chân Không.

Đó là lí do mà cần đến những người sau đây ngoài tôi: bất cứ ai trừ Kỵ Sĩ toàn thời gian và người đủ mạnh để ép Phù Thủy phải phí MP.

Trong số những người tôi có thể chọn từ các học viên và giáo viên… thì Vernell là người duy nhất đáp ứng đủ các yêu cầu bởi cậu ta đã ngang tầm một Kỵ Sĩ rồi.

Dĩ nhiên rồi. Cậu ta đã đánh bại Mary, một người được bảo là có sức mạnh ngang với một Kỵ Sĩ, thế nên cậu ta là quá phù hợp.

Tuy so với Leila thì có lẽ vẫn không bằng nhưng Leila là Kỵ Sĩ Trưởng, so sánh họ ngay từ đầu đã chẳng hợp lí.

Ngoài ra cậu ta còn có sức mạnh bóng tối giúp cậu ta có thể đả thương Phù Thủy, thế nên nếu loại cậu ta ra khỏi nhóm thì sẽ lại thành bất lợi cho tôi.

Nếu bỏ Vernell ra thì chỉ còn mỗi Eterna có thể đả thương Phù Thủy… nhưng tôi không muốn Eterna tham gia vào chiến dịch này. Tôi sợ cổ sẽ trở thành trùm cuối.

Hiện giờ cô ấy có lẽ đang được sống đúng với tiềm năng của mình khi bản thân bị tôi làm cho lu mờ, nhưng có lẽ như này cổ sẽ hạnh phúc hơn.

Khi Еtеrnа để lộ bản thân, cổ gần như đều ăn ngay death flag…

Nói chung là tôi không thể bỏ Vernell. Nếu không có ai có thể đả thương Phù Thủy thì khả năng cao là ả sẽ không phí bao nhiêu MP.

Quả nhiên, kiểu này là phải đi xin lỗi Vernell để xin cậu ta tham gia rồi.

Nhưng tôi có thể nói gì được?

Tôi nên nhanh chóng đi xin sự giúp đỡ của cậu ta trước khi mình bị hận vì coi cậu ta là gánh nặng mới được…

Trong lúc bận bụi suy nghĩ, tôi đi về phía sân tập.

Chỗ đó giống như sân trường nhưng lại nằm bên ngoài trường. Đó là nơi các học viên chạy bộ, đấu tập và luyện kiếm với mấy con búp bê rơm.

Tôi tới để xem liệu còn tìm được ai phù hợp không nhưng… ừ, càng tìm tôi lại càng thấy Vernell và nhóm cậu ta giỏi thế nào.

Tất cả đều yếu hơn cả Nhân Vật A. Thậm chí còn không đáng nhắc đến.

Không phải là vì các học viên khác tệ.

Tôi chợt thấy một học viên rất có tiềm năng đang tập vung kiếm. Cậu ta dùng thanh kiếm hệt như cái mà tôi cho Vernell trước đó và sự tập trung trong từng cú vung mà không mất đi thăng bằng do trọng lượng thanh kiếm của cậu ta thực sự khiến tôi phải nể phục.

Cậu ta nhìn y hệt Vеrnеll.

…Ủa mà đó là Vеrnеll mà nhỉ.

Ok, mị về đây.

“Khoan, khoan đã Еlrіѕе-ѕаmа!”

Tệ thật, tôi đã bị phát hiện và cậu ta đã mau chóng chạy tới bắt kịp tôi.

Vеrnеll chạy đến với tốc độ đáng kinh ngạc rồi nghiêm mặt nhìn thẳng vào tôi.

Hẳn là nó rồi. Là nó nhỉ? Cậu ta vẫn còn giận bởi những gì tôi nói khi trước sao?

Ừ thì, làm gì có ai bị bảo là gánh nặng mà vui cho nổi.

Hết cách rồi, đến lúc làm người lớn đi giảng hòa rồi.

Mà, người lớn hay con nít gì thì người có lỗi ở đây 100% là tôi.

“Về chuyện khi ấy, thần thực sự xin lỗi!”

Нở? Mị đã xin lỗi đâu?

Tôi đã định làm vậy nhưng, Vernell đã đi trước một bước và cúi đầu xin lỗi.

Mị không hiểu. Sao cậu ta lại xin lỗi?

Nếu sắp xếp theo trình tự những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó thì đầu tiên, tôi bị bắt giam nên Vernell đã sẵn sàng phạm tội để cứu tôi.

Dĩ nhiên tôi đã xin ông vua không trừng phạt Vernell sau chuyện đó, nhưng dù vậy, sự thật là cậu ta đã đặt bản thân vào nguy hiểm để cứu tôi.

Sau đó thủ đô Billberry bị tấn công nên chúng tôi mau chóng đến cứu, rồi cậu ta đã lấy thân bảo vệ tôi khỏi đòn tấn công của con quạ.

Tôi đã nói rõ là dù cậu ta không bảo vệ tôi thì cũng chẳng sao, nhưng có lẽ với Vernell thì không như vậy—và với người đã sẵn lòng hi sinh mạng sống để cứu tôi, tôi đã trả ơn bằng cách bảo cậu ta là gánh nặng.

Khi nghĩ lại chuyện đó, tự nhiên tôi thấy mình đúng rác rưởi.

Nên, ừm… rồi Vernell có gì mà phải xin lỗi nhỉ?

“Thần đã nghe Eterna và mọi người kể lại… khi ấy thần đã thực sự chết…”

À phải. Cậu ta nên biết ơn vì lúc đó cậu ta thực sự đã rất nguy cấp đi.

“Thần đã định sẽ giúp ngài nhưng rồi lại thành ra bản thân được giúp… thần đã tự ý đứng ra bảo vệ… rõ ràng… thần chỉ đang hoang tưởng.”

Um.

Chẳng hiểu sao Vernell lại tự nhận bản thân có lỗi. Thiệt sự luôn á, cậu ta có thể nổi giận và nói thẳng thế này: “Tôi đã giúp cô vậy mà cô lại trả ơn bằng cái thái độ đó sao!”

Nhìn một cách khách quan thì ta có thể thấy ai mới là người thật sự có lỗi.

Nếu nói về điều mà tôi đã làm, nó sẽ giống như một người anh hùng gan dạ đã trải qua biết bao nguy hiểm, đã liều mạng để giải cứu công chúa bị giam giữ bên trong lâu đài Quỷ Vương, thế mà cô công chúa đó lại đã tự mình thoát ra, tiêu diệt Quỷ Vương và thay vì khen ngợi anh hùng, cổ lại bảo “Anh yếu quá nên tôi tự làm cho nhanh.”

Gặp cảnh đó đảm bảo sẽ khiến ta muốn bẻ đĩa game.

…Ủa mà, phải rồi nhỉ. Tôi chưa nói cám ơn nhỉ.

Tôi đã luôn như vậy từ hồi kiếp trước.

Khi đó tôi thường quên tỏ lòng biết ơn vì tôi cứ nghĩ rằng mình đã nói cám ơn rồi.

Có lẽ là tôi đã nghĩ lòng biết ơn của tôi đã được truyền tải mà không cần nói ra, nhưng chính vì vậy mà dù bằng cách nào đó kiếm được một cô bạn gái, chúng tôi đã mau chóng chia tay vì cái thói dở hơi này.

Có vẻ mị vẫn chưa rút ra được bài học rồi.

Ok, tuy giờ có lẽ không phải lúc nhưng hãy nói luôn nào.

“Không đâu, ta mới là người cần xin lỗi. Vernell-kun và mọi người đã liều cả mạng sống để cứu ta,vậy mà ta lại vô tâm nói ra những lời ấy. Ta thật sự đã quá nghiêm khắc và cảm thấy có lỗi vì điều đó. Xin hãy tha thứ cho ta.”

Nghe cứ như văn mẫu xin lỗi trong mấy cái họp báo ấy nhỉ.

Nhìn vào máy quay, cúi người tạo thành một tư thế xin lỗi thật hoàn mĩ, đồng thời chuẩn bị kĩ một diễn văn xin lỗi kèm từ ‘tôi thực sự hối hận’.

‘Oјіgі’ là thứ Vũ Khí Chết Người Tối Thượng của Nhật Bản thường thấy trên TV. Thế nên giờ hãy bảo vệ truyền thống thiêng liêng ấy nào. [note50317]

Với lại, trong số mấy người vừa ojigi vừa nói ra mấy câu xin lỗi giống hệt nhau ở mấy buổi họp báo xin lỗi trên TV, tôi không biết có ai là thực sự hối lỗi không.

Đúng hơn là có ai lại đi làm vậy chứ? Đời là thế mà.

Nói thật thì, “Tôi thực sự hối lỗi” nó nghe không đáng tin hệt như câu “Vào đi nó không cắn đâu” vậy.

“Không đâu ạ! Elrise-sama không có gì phải xin lỗi cả…”

Vernell hình như hơi quá tốt rồi thì phải?

Cứ đáp lại “Vậy tôi sẽ tha thứ cho cô” cũng được mà.

“Và, ta cũng rất vui… vì cậu đã đến cứu ta. Cảm ơn cậu, Vеrnеll-kun”

Đó là cảm xúc thật của tôi. Tôi không nghĩ rằng sẽ có người đến.

Khi họ đến, tôi thừa nhận rằng mình đã có thầm rủa họ, nói họ không biết đọc bầu không khí, nhưng dù vậy.

Thấy vẫn có người sẵn sàng vì tôi mà hành động, tôi thật sự rất biết ơn.

Rồi Vernell cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Ồ, gì vậy?

Sau một lúc cậu ta ngẩng đầu lên rồi tuyện bố với vẻ mặt nghiêm trọng.

Mà lúc nào cậu ta chả nghiêm trọng nhỉ?

“Еlrіѕе-ѕаmа… bây giờ thần vẫn còn yếu nhưng… thần chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn bây giờ. Để rồi thần một ngày nào đó thần sẽ trở thành Kỵ Sĩ của ngài… thần nhất định sẽ mạnh hơn!”

Ố, ồ, ra là vậy?

Nhưng cậu không cần phải cố gắng thêm làm chi đâu, về mảng thực chiến thì cậu đã đứng top trong học viện này rồi. Giờ cậu chỉ cần tập trung hơn vào mảng lí thuyết là cậu có thể an tâm trở thành Kỵ Sĩ.

Mà cũng không biết tới lúc đó tôi còn là Thánh Nữ không—thật ra, tôi chắc khi ấy Eterna đã trở thành Thánh Nữ rồi.

Nhưng cứ cố lên nhá.

“Cậu nhất định sẽ mạnh hơn. Cậu là Vernell-kun kia mà.”

Thế nên hãy cứ nói đại mấy câu động viên cậu ta đi. Nếu chăm cày thì cậu ta

sẽ trở nên mạnh đến mức đủ trình solo với Phù Thủy. Tới lúc đó tôi có thể thoải mái rồi, thế nen làm ơn, hãy ráng mạnh lên nhé.

Ok, làm hòa thành công!

А- sướng thiệt, thật là một cảm giác sung sướng. Tôi đã lo không biết làm sao để nhờ vả cậu ta. Nhưng giờ chỉ còn mỗi việc giúp nhóm Vernell trở nên mạnh hơn rồi đưa họ xuống lòng đất thôi.

Ok, chiến thắng đã gần kề!

—Đó là điều mà cô (Еlrіѕе) nghĩ.

Khi cậu — Fudоu Nііtо — nhìn bức minh họa hiện trên màn hình, cậu đã đoán bản thân phía bên kia, Elrise, nghĩ gì và cố nhịn cười.

Nếu không biết bên trong là mình thì đây sẽ là cảnh mà ta gọi là lời thề giữa nam chính và nữ chính.

Với phông nền là cảnh chiều tà, Vernell đứng trên sân tập của học viện thề sẽ trở nên mạnh hơn và Elrise dịu cười khi nghe vậy. Đó là thứ ta thường thấy trong các câu truyện.

Nhưng cậu biết. Elrise là một phần của cậu… không, vì cậu phía bên này thật ra là phần vẫn chưa được tái sinh hoàn chỉnh nên bên kia mới là người thật… Nhưng bất kể thế nào, đấy vẫn là một người chẳng hề xứng với từ nữ chính.

“Sự kiện giam giữ sớm này không hề xuất hiện ở những route khác nên thấy Vernell chết thật sự đã khiến mình giật mình, nhưng… mà, cậu ta cũng đã vượt qua rồi. Nhưng phải nói, mình thật sự ấn tượng ở cái cách mà route này coi Eterna như không tồn tại.”

Niito cười cay đắng, việc Eterna từ nữ chính bị hạ xuống thành nhân vật phụ khiến cậu cảm thấy phức tạp.

Vì đây là galge game nên không hề lạ khi sự tồn tại của nữ chính trở nên mờ nhạt đi tùy theo route mà nhân vật chính lựa chọn.

Thật chất, trong các nữ chính lẽ ra phải có một cô gái bệnh tật tên Lina Thomas, nhưng cô đã không còn xuất hiện nữa sau khi được Elrise chữa trị.

Trò galge này là một trò chơi có có cốt truyện rất rộng, thế nên tùy vào từng lựa chọn mà ta có thể hoàn thành game mà không gặp một nữ chính nào đó từ đầu đến cuối.

Thế nhưng Eterna đã luôn là thành viên khởi đầu nhận được sự ưu ái đặc biệt bởi cô là Thánh Nữ của thế giới này, vậy mà giờ đây cô đã trở nên mờ nhạt đến mức khiến ta tự hỏi liệu vai trò Thánh Nữ của cô còn ở route này không.

Vì lẽ đó, mục tiêu giúp Eterna sống sót và có được Happy End của Elrise có thể thành sự thật.

“Thôi… đó là mình kia mà. Đành chịu vậy… nếu mình thông minh và dễ dàng hòa nhập thì mình đã có thể sống sung sướng ở thế giới này ngay từ đầu rồi.”

Еlrіѕе không hề giỏi những thứ ấy, cậu biết rõ đến mức tự mình cảm thấy chán ghét.

Еlrіѕе ngu ngốc, đó là điều cậu đã biết từ trước, bởi Elrise chính là bản thân cậu.

Trên thực tế thì giống “Dù là mình nhưng cổ làm khá tốt đấy chứ” hơn, đó cũng là suy nghĩ thật lòng của Niito.

Phải, mình làm khá tốt đấy. Nếu nhìn vào bề nổi, cô thực sự là một con người tuyệt vời có thể làm những điều mà không một ai làm được.

Nhưung… cô lại có quá nhiều lỗ hổng. Ta có thể thấy cách mà cô quá xem nhẹ mọi thứ.

Lấy sự kiện bây giờ làm ví dụ. Dù cho thời gian của bản thân đã sắp cạn kiệt, cô vẫn còn tâm trí chơi trò công chúa bị bắt cóc.

Quả thật khả năng Phù Thủy nhận ra Elrise không ở học viện trong vòng một tuần là rất thấp. Nhưng nó chỉ thấp chứ không phải là không nên Elrise lẽ ra phải trở về học viện ngay lập tức.

Cuối cùng thì mọi chuyện đã được giải quyết nhưng… suy nghĩ ấy chỉ là kết quả sau khi đã thực hiện.

Một bước đi sai là mọi thứ sẽ đổ bể.

Liệu đây có phải là hậu quả của việc linh hồn bị chia tách không...?

“Về việc Eterna trở nên mờ nhạt thì chắc đành chịu. Mình không biết có bao nhiêu thông tin về con game này là thật nhưng có một điều chắc chắn là route Eterna và route Elrise không thể tồn tại cùng một lúc.”

Đứa ngốc phía bên kia (Elrise) có vẻ không nhớ, nhưng thật chất vào khoảnh khắc Elrise đến học viện, route Eterna đã hoàn toàn biến mất bởi theo thiết lập của game, route Elrise chỉ có thể kích hoạt qua “New Game” còn route Eterna thì lại là “New Game+”.

Chính vì điều này, một khi route Elrise đã mở, ta sẽ không còn có thể đổi sang Eterna giữa chừng và ngược lại.

Theo như kinh nghiệm qua vài lần chơi của Niito, dù cho route Elrise có mở thì ta vẫn có thể điều chỉnh độ hảo cảm giữa chừng sang route khác như route Mary hoặc route Leila, nhưng dù có làm thế nào thì cũng không thể quay về route Eterna.

Hay nói cách khác, với cái ước mơ muốn tác thành Eterna và Vernell để đạt được Happy End của đứa ngốc bên kia (Elrise), đáng buồn là sẽ không bao giờ thành sự thật.

… Nhưng đó là nếu thông tin về game này là đúng.

Càng suy nghĩ, Fudou Niito càng thắc mắc, nội dung của con game này… liệu có phải mọi thứ là thật?

Cậu buộc phải đặt câu hỏi này bởi theo như một sự kiện mà cậu vừa xem:

Trận Chiến Bảo Vệ Thủ Đô bắt đầu với màn đấu giữa Vernell và nhóm cậu ta với con Boss Quạ. Khi HP của con Quạ về 0, sự kiện sẽ tiếp tục với cảnh Vernell liều mạng để bảo vệ Elrise và chết.

Lúc này Elrise lẽ ra sẽ hồi sinh cho Vernell nhưng… nếu độ hảo cảm của Elrise đủ cao, cô sẽ thực hiện hồi sức tim phổi cho Vernell, nghĩa là môi chạm môi.

—Nhưng liệu mình thực sự sẽ làm vậy sao?

Nếu đó là lựa chọn duy nhất thì cậu chắc chắn sẽ làm thế.

Cứu mạng nhân vật chính là ưu tiên hàng đầu. Khi có bằng sơ cứu, cậu đã được học về cách massage tim và hô hấp nhân tạo, nhưng không cái tên ngốc nào bảo “nếu đối phương là đàn ông thì không cần dùng hồi sức tim phổi cũng được!”

Nếu như còn cách khác thì cậu chắc chắn sẽ không chọn hôn một tên đàn ông. Fudou Niito là con trai và cậu không có sở thích hôn người đồng giới.

Nhưng ở đây, tùy vào độ hảo cảm mà Elrise sẽ làm thế dù cho cô có ma thuật để trực tiếp đưa oxy vào.

Vậy mà như thể bản thân tự nguyện… lấy cứu mạng làm cớ cho việc ‘không còn cách nào’ ngoài hô hấp môi chạm môi.

Cảnh này đã khiến cả cư dân mạng sục sôi. Hàng loạt video cũng ngập tràn bình luận.

Phải, nếu họ không biết chuyện đằng sau thì đó có lẽ là một cảnh rất đẹp. Nếu ta không biết bên trong Elrise thế nào thì sẽ thấy cảm động.

Một khung cảnh như bước ra từ phim, nhưng với Fudou Niito, nó như đã bị thao túng.

Đây là một phân cảnh thừa bị thay đổi theo ý của nhà phát hành, một cảnh gượng ép bị biến tấu cho phù hợp với thể loại galge thay cho cảnh không lãng mạng trên thực tế.

“GОVU…КАН…”

Như có thứ gì bị mắc ở cổ họng, cậu mau chóng đưa tay che miệng.

Khi đã ngừng ho, cậu nhìn xuống lòng bàn tay mình và thấy một chất lỏng sền sệt màu đỏ.

Nііtо lấy tờ khăn ướt đã chuẩn bị sẵn trên bàn để lau miệng và hơi nhếch môi cười.

“Mình không nghĩ mình còn trụ được lâu đâu… nhưng trước khi qua bên kia thì mình phải làm cho xong chuyện ở đây đã.”

Đứng dậy khỏi ghế, cậu lảo đảo bước về phía cửa ra vào.

Những chuyện cần làm không nhiều nên cậu lần lượt sắp xếp từng cái một.

Số tiền còn lại của cậu vào đâu đó khoảng 30 triệu yên, cậu đã rút ra hết và đã giải quyết xong mọi thủ tục thừa kế.

Nếu cứ để trong ngân hàng thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối như tài khoản bị đóng băng hay không xác định, thế nên cậu đã lo hết ngay từ đầu và chia ra từng phần để đưa cho mẹ và em gái cậu.

Bảo hiểm nhân thọ của cậu cũng đã giải quyết xong, một khi cậu chết gia đình cậu sẽ nhận được vài chục triệu yên, nhưng hơn hết, cậu suy nghĩ về mối liên kết thế giới giữa bên này với bên kia.

Có vẻ… nó vẫn còn.

Nội dung game thay đổi tùy vào hành động của Elrise, nhưng dù là vậy, game vẫn chỉ là game.

Nói thẳng ra thì nó chỉ là câu từ, CG, BGM và code. Nó là sự kết hợp của những thứ trừu tượng và thứ bên kia màn hình cũng không phải là một thế giới. Thứ bên trong tấm màn LCD chỉ là một bộ lọc hình ảnh và cơ chất… nó chỉ là sự kết hợp của những thứ ấy. Đó không phải thứ mà ta cần phải bận tâm. Đấy là điều mà ai cũng biết.

Dаtа thì chỉ là Dаtа… người thế giới 3D đi vào thế giới 2D là điều bất khả thi về mặt lí thuyết, và một thế giới thật sự phía sau một con game lẽ ra không tồn tại.

Nhưng mình kia lại thật sự tái sinh sang thế giới của Кuоn nо Ѕаnkа, và mình biết đó là sự thật. Mình cũng đã gặp và nói chuyện với Elrise…

Ít nhất, cô không phải là thứ được tạo ra từ CG.

Nếu vậy, thế giới của cô không tạo ra từ game, mà là game đã tái tạo lại thế giới ấy…

Những câu hỏi cứ không ngừng xuất hiện.

Là Elrise đi vào thế giới Кuоn nо Ѕаnkа, hay Еlrіѕе tái sinh vào thế giới giống Кuоn nо Ѕаnkа?

Hay từ đầu đã ngược lại. Đó là thế giới thật và game Кuоn nо Ѕаnkа chỉ đang phản chiếu lại những gì đã xảy ra tại nơi đó.

Nó có vẻ giống giả thuyết ban đầu, nhưng lại hoàn toàn khác.

Mấu chốt khiến mọi thứ trở nên rắc rối không chỉ nằm ở nội dung game, mà cả nhận thức của thế giới cũng bị thay đổi theo hành động của Еlrіѕе.

Nội dung game đã luôn như thế và mọi người đều công nhận nó, nếu vậy…

Thì chuyện này là thế nào?

Cậu không tin vào thần linh, nhưng với những gì đã xảy ra, tồn tại duy nhất có thể thao túng thực tại như này chỉ có Thần hoặc Quỷ.

Và, nếu có ai biết về nó… thì đó sẽ là nhà phát hành game, đó là điều mà Niito nghĩ.

“Nhà Phát Hành… Dự Án Sản Xuất Аttіmо. Địa chỉ… 3 tiếng đi tàu à?”

Vẫn còn điều cần làm với một kẻ chỉ biết chờ chết như cậu.

Еlrіѕе bên kia đã đang cố hết sức theo cách dở hơi của mình, thì bên này cậu cũng sẽ như vậy.

Bằng ý chí của bản thân, Niito cố chịu cơn đau ban nãy và nuốt lại bãi nôn đang nghẹn ở cổ họng mình.

Cậu tìm áo khoác để đi ra ngoài và thấy nó đang nằm trên sàn cách chỗ cậu thường để một khoảng không xa.

“…Mình không nhớ là đã để nó ở đó. Lạ thật. Trí nhớ của mình hình như đâu bị gì đâu nhỉ…”

Cậu nghiêng đầu trước cảnh tượng chiếc áo khoác tự di chuyển bí ẩn này nhưng rồi lại thôi, có lẽ là cậu đã để nó ở đó và quên đi.

Cậu không dùng thuốc giảm đau được bác sĩ đưa cho. Nếu dùng thì tác dụng gây buồn ngủ của nó sẽ trở nên tệ hơn và cậu sẽ không còn tỉnh táo được nữa. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là cậu sẽ phải chịu đau đớn từng giây từng phút… nhưng Niito vẫn nở nụ cười không chút sợ hãi.

“Неh… coi cái mặt xấu chưa kìa.”

Nhìn vào khuôn mặt phản chiếu trong gương, cậu cảm thấy nực cười.

Bộ dạng của cậu giờ không khác gì một xác chết, hai má cậu đã trở nên teo tóp và phần da quanh mắt cũng hóp lại như một con zombie.

Cậu đã tắm rửa nhưng… ta vẫn không thể nói cậu trông bình thường.

Cho dù là thế, ánh mắt cậu vẫn sáng bừng hạnh phúc khi đã tìm thấy điều mà bản thân có thể làm.

Nó khác hẳn khoảng thời gian mà cậu chỉ biết ngồi chờ cái chết đã gần kề. Bất kể có nhỏ bé thế nào, cậu đã tìm thấy điều mình muốn làm và nó đã trở thành động lực sống của cậu.

“Chà… đến lúc đi gặp thần rồi. Chờ quà từ tôi nhé Elrise, hỡi tôi kia ơi.”

Trước màn hình máy tính vẫn còn đang bật… cậu nói với Elrise đang hiện trên đấy, rồi Niito rời khỏi nhà và đi đến nơi cậu cần đến: Công ty game đã tạo ra Кuоn nо Ѕаnkа.

Truyện Chữ Hay