Trans: Zard
--------------
Tôi để ông Aiz đang nhăn nhó khóc lóc phía sau lại rồi đi lên bên trên và rời khỏi lâu đài để đến thủ đô vương quốc Billberry.
Mặc váy thế này thực sự không dễ di chuyển chút nào.
Nhưng là Thánh Nữ, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mặc nó. Dù rằng tôi thích những bộ dễ cử động như quần tây hơn.
Nói đúng hơn, vì bên trong vẫn là đàn ông nên tôi không quen được với việc mặc váy.
Tôi lờ mờ tưởng tượng cảnh phiên bản nam của mình mặc váy và nó làm tôi buồn nôn chết đi được.
À không, có khi sẽ tốt hơn nếu cơ thể tôi là nam. Như vậy thì hoàn toàn có thể coi đây là trò đùa.
Bởi càng cười được bao nhiêu thì tôi sẽ càng bớt xấu hổ bấy nhiêu.
Nhưng trong cơ thể này, mặc vậy lại quá hợp với tôi đi khiến tôi không thể coi nó là đùa được.
Mà thôi, chuyện đó giờ để sau.
Tôi có thể đến thủ đô Billberry trong vài phút nếu nghiêm túc.
Quãng đường chỉ có 40km nên không xa lắm.
So với khi chạy marathon thì nó có hơi ngắn hơn một chút. Hay nói cách khác, nó vẫn chỉ nằm sát bên thôi.
Một con Styil nhỏ có thể đi hết quãng đường đó trong một giờ, còn một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp sẽ hai giờ.
Riêng tôi nếu nghiêm túc bay thì tôi có thể dễ dàng đạt tốc độ 300 km/h, nghĩa là tôi có thể đến nơi chỉ trong 8 phút.
Còn nữa, trong lúc bay dĩ nhiên sẽ có một tia sáng bí ẩn bảo vệ phần bên trong váy tôi nên sẽ không có gì bị lộ ra hết.
Không phải là tôi bận tâm về điều đó. Tôi không thấy xấu hổ hay gì cả, chỉ là nếu có mấy tên nhìn thấy nó rồi trở thành lũ biến thái thì kinh tởm lắm…
Thôi, bay tới đó rồi giải quyết nhanh gọn luôn nào~
“Xin ngài khoan đi Elrise-sama! Xin ngài hãy mang thần theo nữa!”
Người chạy tới rồi nói câu đó là nhân vật chính của chúng ta, Vernell.
Mang cậu theo à… nói chứ, cho dù cậu có tới đó thì cũng chả thay đổi được gì mấy đâu…
Nói thì nghe ác nhưng dù cậu có đi thì cũng chỉ thành gánh nặng, cản trở, làm tôi phải tốn sức vác thêm đồ theo thôi…
Nhưng cậu là nhân vật chính mà nhỉ? Thế nên hẳn cậu sẽ có plot armor và có thể làm những điều vượt quá khả năng của mình.
Thôi thì chắc tôi sẽ mang cậu theo để farm cấp vậy.
“Chờ đã, cậu tính ra vẻ ngầu một mình à?”
“Phải đó. Bọn tớ cũng đi nữa.”
Hai người nói câu đấy và đứng cùng Vernell là Nhân Vật A và Eterna.
Những thành viên khác và Biến Thái Đeo Kính cũng muốn đi cùng, nhưng… tôi có nói tôi sẽ mang mấy người theo à?
Làm vậy sẽ chỉ tổ mệt thêm nên tôi muốn mấy người ở yên đây hơn. Nhưng… nhìn bầu không khí bây giờ thì chắc tôi không thể nói vậy rồi nhỉ?
Rồi Leila, người thường luôn đứng phía sau tôi, đang chần chừ đứng đằng xa nhìn về phía này.
Nếu mang cô ấy theo thì làm tôi thêm mệt, nhưng không mang thì nó lại khiến tôi thấy khó chịu.
Bây giờ Leila chẳng khác gì một chú cún con bị bỏ rơi cả.
Có lúc cổ như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không thể nói ra và đành im lặng.
Phải diễn tả thế nào nhỉ… nó kiểu một đứa nhóc trước khi ta kịp để ý thì nó đã bị cô lập và cố hòa nhập với những nhóm khác bằng cách thu hết can đảm để nói chuyện, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được gì… Leila giờ kiểu như vậy đó.
Nếu tôi để mặc cổ mà đi… có khi cổ sẽ tự sát ở chỗ nào đó không hay. Không đùa đâu.
“Lеіlа.”
Thế nên tôi đã gọi Leila đi theo.
Nào, chúng ta không có thời gian đâu. Đừng rụt rè ở đó nữa.
Cô đâu phải một chú cún bị mắng vì quậy phá đâu mà.
Nói chung không có thời gian để chần chừ đâu nên cứ ra lệnh cho cổ đi.
“Hãy chiến đấu cùng ta.”
Оk, Іnvоkе Соmmаnd, kích hoạt.
Vì đây là mệnh lệnh của tôi nên Leila không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo.
Cô từ từ đi đến nhưng… Oi Stocco! Chúng ta không có thời gian đâu đấy!
Đi đàng hoàng như bình thường xem nào!
“Thần… không có tư cách để chiến đấu cùng người…”
Có vẻ cổ vẫn còn khá bận tâm về vụ phản bội nên Leila chỉ dám lí nhí nói.
Nói thật thì chuyện đó có gì phải lo đâu chứ.
Nghe thì tàn nhẫn nhưng kết quả vẫn sẽ chẳng thay đổi cho dù Leila có là Stocco thường ngày hay không.
Ngay cả Leila cũng không thể thắng nếu đối phương là toàn bộ Kỵ Sĩ Hộ Vệ. Ngược lại cổ có khi còn sẽ bị trọng thương nữa là.
Bởi vậy có thể nói cô ấy đã lựa chọn chính xác khi để bản thân bị bắt mà không chống cự.
Nếu lúc đó Leila cứ cố bảo vệ tôi thì giờ có lẽ cổ đã thành cái xác không hồn rồi.
“Lеіlа-ѕаn. Ai cũng có thể mắc sai lầm cả. Điều quan trọng là không để sai lầm ấy ngăn cô lại mà là biết mình sẽ làm gì từ gì.”
“Từ giờ…”
“Đúng vậy. Cho dù chị làm sai thì sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như cứ trốn tránh cả. Nếu chị đã làm hại người khác vì lỗi lầm của mình thì hãy cầm kiếm lên và bảo vệ họ để chuộc tội. Em tin chị có thể làm vậy.”
Người nói điều đó với Leila đang buồn bã là Vernell.
Quả nhiên là nhân vật chính, cậu biết ăn nói đó.
Mấy câu đó cũng chính là lời mà cậu ta nói với Leila trong game gốc để kéo cô về phe mình.
Trong game gốc, Leila là Kỵ Sĩ Trưởng của Elrise (Hàng thật) và gián tiếp chịu trách nhiệm cho bất hạnh của biết bao người; khi ngăn chặn vụ ám sát của Aina, cô đã gián tiếp ảnh hưởng đến cái chết của Aina và cảm thấy tội lỗi vì điều đó.
Thế nên sau sự kiện trừng phạt Elrise (hàng thật), cô đã định tự sát, nhưng thứ ngăn cô lại chính là những lời đó của Vernell.
“Từ giờ ư…”
Lеіlа nhẹ nhắm mắt lại rồi nhìn thanh kiếm của mình.
Tôi không biết cổ đang nghĩ gì nhưng… chắc là không đi sai hướng rồi có suy nghĩ lệch lạc đâu nhỉ.
Rồi cô ấy nhìn sang tôi.
“Еlrіѕе-ѕаmа… thần đã phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ. Dù vậy… nếu người vẫn còn cần một kẻ như thần… thì ít nhất, xin hãy cho phép thần trở thành tấm khiên của người.”
Оі, Ѕtоссо…
Sao suy nghĩ của cô lại thành ra thế đó rồi hả đồ Stocco.
Có tinh thần trách nhiệm quá cũng mệt; cổ bây giờ hoàn toàn nguyện ý muốn đi làm khiên để chết vì tôi luôn này.
Tôi phải làm gì đây? Nếu mà mang cổ đi thì chắc chắn cổ sẽ nhảy ra chắn cho tôi khỏi mấy thứ mà tôi đã chẳng cần được bảo vệ rồi chết như một cái khiên thịt cho coi.
Đó, cả Vernell cũng sốc luôn kìa.
Sao cổ lại nghĩ ra chuyện là phải chết từ câu “Quan trọng hơn là những gì cô sẽ làm từ giờ” nhỉ?
…Hết cách rồi. Tôi cần phải nghiêm khắc hơn thôi.
“Nếu cô định trở thành tấm khiên thì đừng mong ta sẽ đưa cô theo. Ta cần một thanh kiếm có thể cùng ta cắt xuyên qua bóng tối. Thế nên Leila… hãy trở thành thanh kiếm và chiến đấu cùng ta. Đây chính là sự trừng phạt của cô.”
“…gh! Vâng!”
Giọng của Lеіlа nghe như muốn khóc, nhưng cổ vẫn đáp lại lời tôi một cách hoàn chỉnh.
Vậy là được rồi.
Chuyện trách móc gì thì để sau, giờ chúng tôi phải mau đến thủ đô.
Tôi không có thời gian để mà lên lớp.
Rồi, đi thôi… hoặc là tôi nghĩ vậy, nhưng rồi mấy ông Kỵ Sĩ Phản Bội tự nhiên đi hết ra và quỳ trước tôi.
Gì nữa đây? Không thấy mị đang vội à?
“Еlrіѕе-ѕаmа… xin ngài cho phép chúng thần đi cùng ngài để bảo vệ thủ đô.”
Có vẻ họ cũng muốn đi theo tôi.
Được thôi, nhưng chẳng phải họ chỉ đang bảo tôi mang họ tới đó thôi sao?
Đúng hơn là dù mấy người tới đó cũng chẳng có tác dụng gì vì đã có tôi rồi.
Bởi tất cả những gì tôi cần làm là chơi mấy phát AoE là có thể quét sạch bọn chúng.
Nhưng nếu bảo họ là gánh nặng thì có khi họ sẽ khăng khăng đòi đi theo dù có phải đi bộ. Nó đáng sợ lắm.
“Ta cho phép. Nhưng người mà các ngươi bảo vệ là thành phố và người dân, và cả các ngươi nữa. Tuyệt đối không được coi rẻ bản thân vì ta.”
Ít nhất tôi phải nghiêm khắc về vụ này.
Nếu không họ có khi sẽ tiếp tục giữ lấy cái tinh thần trách nhiệm kì lạ nào đó rồi để bản thân bị trúng đòn của đối phương.
Dù không có họ làm khiên thịt thì hầu hết đòn tấn công của kẻ địch cũng chẳng thể làm thương nổi tôi; để họ chết vì phải che chắn tôi khỏi mấy đòn đó thì mệt lắm.
Với lại, họ lẽ ra phải phục vụ cho Thánh Nữ thật sự… hay nói cách khác là Eterna.
Thật không ổn nếu số lượng của họ bị giảm đi bởi đứa chủ nhân giả tạo này.
“Еlrіѕе-ѕаmа… ngài thật vị tha làm sao…”
Mấy cha Kỵ Sĩ hình như cảm động vì thứ gì đó nhưng tôi không quan tâm và bắt đầu chuẩn bị ma thuật.
Không phải là không có ma thuật có thể di chuyển lượng lớn người.
Trong thời gian bị giam cầm làm NEET, tôi đã dự đoán trước chuyện này và tạo ra một ma thuật tương tự với dịch chuyển lúc rảnh.
Nó không nhanh như dịch chuyển nhưng vẫn cho phép tôi nhanh chóng di chuyển đến một nơi khác và cũng có thể mang thêm người theo.
Tôi đã định dùng ma thuật này để truy đuổi Phù Thủy nhưng… vì không biết Phù Thủy sẽ sử dụng dịch chuyển chạy đi đâu nên nó lại thành ra vô dụng. Sau khi tạo ra nó xong tôi mới nhận ra điều này.
Ví dụ Phù Thủy dịch chuyển từ Nhật Bản sang Mĩ thì tôi có thể dùng máy bay phản lực để bay từ Nhật Bản sang Mĩ.
Nhưng tôi không thể biết liệu Phù Thủy vừa biến mất trước mặt tôi có đi đến Mĩ hay không.
Kiểu vậy đấy.
“Fеѕtіnа Lеntе (Dục Tốc Bất Đạt).”
Vẫn như thường, tại không thể nghĩ ra cái tên nào hay nên toi cứ bốc đại thành ngữ nước ngoài làm tên. Không gì phải vội cả!
Ngay lập tức, mọi người kể cả tôi đều được bao phủ trong một cột sáng và bắt đầu bay lên.
Trừ tôi ra thì không ai hiểu chuyện gì nhưng ngay lúc ấy, tất cả chúng tôi đều đang lơ lửng bên trong cột sáng.
Mà, nó kiểu như cái thang máy thôi.
Khi đạt đến độ cao cần thiết, cột sáng thay đổi hình dạng thành một con chim bao lấy chúng tôi. Thế nhưng nó không phải để biến hình mà thật chất trở thành một rào chắn.
Bởi chúng tôi sắp sửa di chuyển tốc độ cao nên thứ này tạo ra là để bảo vệ cơ thể khỏi lực cản không khí.
Phần cánh có ma pháp chuyển hóa mana yểm bên trên nên nó có thể tự nén ma lực xung quanh và hấp thụ.
Nén, nén, nén… rồi trực tiếp xả hết số năng lượng tích lũy ra bên ngoài.
Từ đó giúp rào chắn bao quanh chúng tôi bay đi.
Nói cách khác, nó giống như nguyên lí mà máy bay hoạt động ở trái đất nhưng dưới dạng ma thuật thôi.
Nó dùng ma lực thay xăng. Nhưng vì ma lực là một nguồn năng lượng rất mạnh nên tôi chắc chắn tốc độ của nó sẽ vượt xa máy bay ở trái đất.
Thật ra tôi có thể giải thích kĩ hơn nhưng nếu nói hết thì mệt quá nên cứ nghĩ nó là “một ma thuật dùng rào chắn để tạo thành máy bay sử dụng áp suất không khí để bay.”
“Đây, đây là!?”
“Nó, nó đang di chuyển ư?”
Mấy ông Kỵ Sĩ đều nháo nhào hết cả lên, cũng phải bởi họ làm gì thấy được bên ngoài bởi lớp rào chắn ánh sáng.
Nếu nhìn được thì chắc họ sẽ la hét vì đang nhìn xuống dưới từ trên trời cho mà coi.
Rồi chúng tôi đi trong vài phút vài giây.
Khi tới không phận nằm bên trên điểm đến của mình, tôi hủy bỏ ma thuật rồi tái tạo nó lại về hình dạng cột sáng. Mọi người kể cả tôi đều nhìn xuống khung cảnh bên dưới chân mình.
Với những người bên ngoài rào chắn có lẽ sẽ chỉ thấy một cột sáng từ đâu xuất hiện.
Giờ, bé xin phép nhá.
—------------------
Phía trước thủ đô vương quốc Billberry, một trận chiến sống còn đang diễn ra.
Quân lính và Kỵ Sĩ của thủ đô đang cố chống lại đàn ma vật
như muốn nuốt chửng vùng đất này.
Lũ ma vật khổng lồ này từ chỗ quái nào ra… có lẽ chúng là tập hợp của đám ma vật đến từ những vùng đất vẫn chưa được chiếm lại.
Ma vật vốn là động vật hoang dã bị biến đổi bởi sức mạnh Phù Thủy.
Trí khôn của chúng chỉ hơi cao hơn so với động vật bình thường; thế nên về cơ bản, chúng sẽ không hay tập trung số lượng lớn thế này.
Rõ là vậy. Có những ma vật mang gốc gác ban đầu là gấu và hổ. Không đời nào có chuyện những cá thể ấy sẽ chịu hơp tác với nhau.
Ngược lại, chúng khả năng cao còn sẽ cố ăn thịt lẫn nhau. Không hiếm gặp những ma vật có gốc thú ăn thịt đi ăn những ma vật vốn là thú ăn cỏ.
Dĩ nhiên cũng không phải tất cả ma vật đều cô độc.
Ví dụ những ma vật xuất phát từ động vật sống theo bầy đàn… như ma vật giống chó sẽ thường đi theo đồng loại của chúng.
Nhưng chúng sẽ không lập thành đàn với ma vật giống mèo hay lợn.
Nhưng, có một ngoại lệ có thể khiến những ma vật ấy tập trung lại với nhau để hành động với cùng một mục tiêu.
Đó là khi có sự hiện diện của những kẻ có thể ra lệnh cho chúng… nói cách khác, nếu Phù Thủy hoặc Thượng Cấp Ma Vật ở đây thì sẽ chỉ huy được lũ ma vật từ nhiều giống loài khác nhau ấy tập trung lại tạo thành một đội quân.
Cuộc tấn công hiện giờ cũng được thực hiện dưới chỉ đạo của một Thượng Cấp Ma Vật.
Số lượng ma vật đã suy giảm nghiêm trọng bởi sự xuất hiện của Thánh Nữ Elrise; so với thời hoàng kim thì bây giờ chưa đến 10% còn sót lại.
Chẳng những thế, Phù Thủy lẽ ra phải chỉ huy chúng lại lẩn trốn đi mất. Điều này khiến lũ ma vật càng bị tiêu diệt nhiều hơn như một con rắn mất đầu.
Một ngày nọ, một trong những ma vật mang trí khôn đã nghĩ… cứ đà này, ma vật sẽ bị tuyệt diệt.
Con ma vật này vốn là một con quạ nên trí tuệ của nó khá cao.
Chống lại kẻ thù chung mang tên Thánh Nữ, tất cả ma vật còn lại cần phải tề tựu về cùng một nơi để cùng đối đầu với cô. Không có Phù Thủy trợ giúp, nó hiểu rằng ma vật phải tự bảo vệ mình.
Thế nên nó tập trung những ma vật giống quạ lại và chia sẻ ý kiến của mình — và chúng bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Để tiến hóa lên cấp cao hơn, ma vật cần phải giết đồng loại của mình. Điều này đã được khắc vào trong bản năng của chúng.
Sau khi đã mạnh hơn qua việc giết đồng loại, nó bắt đầu tấn công những ma vật khác.
Và kết quả của cuộc giết chóc… nó đã trở thành một Thượng Cấp Ma Vật có thể ra lệnh cho những ma vật đang trốn ở khắp nơi tập trung lại để tạo thành đội quân ma vật mạnh nhất và cũng là cuối cùng.
Khi Phù Thủy đã không làm gì thì chúng buộc phải làm gì đó với tất cả sức mạnh còn lại.
Lũ ma vật, giống loài từng thống trị 70% thế giới, đã bị suy giảm do sự xuất hiện của Thánh Nữ Elrise và giờ chỉ còn lại chưa đến 10%.
Cho dù Elrise không làm gì và lũ ma vật cũng án binh bất động, quân lính của các nước vẫn sẽ đi săn lùng và cuối cùng là diệt sạch chúng.
Thế nên đây chính là trận chiến cuối cùng.
Tên Thượng Cấp Ma Vật, kẻ vốn ban đầu chỉ là một con quạ nhỏ, đã bắt đầu cuộc chiến cuối cùng với nhân loại vì sự sống của chúng.
“Chết tiệt! Cứ đà này thì thủ đô sẽ…!”
“Viện quân vẫn chưa tới sao?!”
“Là tại tên vua đó đã mang hết Kỵ Sĩ Hộ Vệ đi! Là tại cái tên không biết gì về tình hình ở tiền tuyến đó cứ tự làm theo ý mình nên chúng ta mới gặp chuyện chó chết này đấy!”
“Ngậm cái mồm vào, đó là phản quốc đấy!”
“Ừ ừ, phản quốc đấy! Tôi cá còn chưa tới lượt tôi bị trừng phạt thì cái vương quốc này đã đi tong rồi!”
Đội Kỵ Sĩ thiếu đi Kỵ Sĩ Hộ Vệ và binh lính dưới sự chỉ duy của họ hiện đang mắc kẹt trong một trận chiến đầy cam go, nhưng lũ ma vật vẫn đang chiếm ưu thế.
Nhờ có sự hiện diện của các Kỵ Sĩ nên họ không phải gặp khó khăn như vương quốc Rutin, nhưng lũ ma vật đã quá tuyệt vọng.
Ma vật đã không còn lựa chọn nào khác.
Chúng cần phải thắng tại đây để giảm số lượng Kỵ Sĩ, giảm số lượng những người bảo vệ Thánh Nữ và sử dụng lũ ma vật còn sống để một chính chống lại Elrise.
Chúng không còn cách nào ngoài chiến thắng, cả chúng cũng không biết liệu mình có thể thắng hay không.
Không, nhìn vào tình hình chiến trận hiện tại, khả năng ấy có vẻ không cao.
“КАаа — !”
Tên Thượng Cấp Ma Vật chỉ huy những ma vật khác — cá thể mà các Kỵ Sĩ gọi là “Quạ” dựa trên ngoài hình của nó, bay lên trời và vỗ cánh.
Theo sau nó, một lốc xoáy khổng lồ được tạo ra, thổi bay đất, đá, vũ khí và xác của những người lính vào đoàn quân Billberry.
Những xác chết mặc giáp đập vào những người lính còn sống khiến giáp của họ vỡ nát, giết chết họ bởi lực ép, số khác thì chết bởi hàng trăm vũ khí bay đến.
Con “Quạ” đang quan sát chiến trường từ bên trên là một con quạ khổng lồ với chiều cao lên đến 8 mét.
Cho dù các Kỵ Sĩ dùng ma thuật tấn công “Quạ”, nó chỉ đơn giản bay cao lên ngoài tầm ma thuật.
Đối đầu với kẻ thù biết bay, những người không thể sẽ hoàn toàn ở thế bất lợi.
Tuy sở hữu vũ khí tấn công tầm xa, nhưng vẫn rất khó để đánh trúng mục tiêu biết bay từ dưới mặt đất.
Những người bên dưới chỉ có thể né bằng cách di chuyển trái phải, hoặc có khi là lùi lại.
Đối đầu với kẻ thù biết bay, nếu họ tránh bằng cách tiến lên thì nó sẽ chỉ khiến họ dễ trúng đòn hơn, kể cả khi lùi lại, họ vẫn có thể chịu sát thương nếu tầm đánh của kẻ địch lớn hơn dự đoán.
Thế nên họ chỉ có thể tránh bằng cách di chuyển hai bên.
Nhưng với kẻ địch biết bay thì lại khác. Không chỉ hai bên mà chúng còn có thể di chuyển lên xuống để né. Không những thế, trọng lực áp dụng với tên bắn từ dưới mặt đất nên chúng chỉ cần bay lùi một chút để tránh.
Thậm chí đối với mục tiêu đứng yên, không dễ để đánh trúng kẻ địch trên trời.
Và mục tiêu ấy còn biết di chuyển nên kể cả thiện xạ cũng sẽ phải gặp khó khăn.
Chẳng những thế, nó còn có khả năng điều khiển gió nên cơ bản mà nói cung tên đã trở nên vô dụng. Gió sẽ thổi bay tên trước khi nó kịp lại gần mục tiêu.
Thế nên họ sử dụng ma thuật, nhưng do ảnh hưởng từ đất đá và xác chết bị thổi bay do gió nên rất khó để đánh trúng.
Còn “Quạ” thì lại có thể tấn công họ tùy thích.
Nó có thể chỉ cần dùng gió để ngẫu nhiên thổi vật thể về phía đối phương và hạ gục vô số binh lính. Chẳng những thế, lực gió còn đủ mạnh để thổi bay bất cứ ai nằm trong tầm ảnh hưởng, khiến mọi chuyện càng thêm tồi tệ.
Một câu chuyện rất đơn giản. Trước cơn lốc hủy diệt có sức mạnh thổi bay biết bao nhiêu thứ, con người cố chống lại nó bằng kiếm và áo giáp. Ta có thể tưởng tượng cảnh tượng ấy ngu xuẩn đến nhường nào.
Dù nghĩ ra sao thì phương án hợp lí nhất chỉ có “mau chóng bỏ chạy.”
Nhưng họ không thể chạy. Bởi phía sau họ là thủ đô họ phải bảo vệ.
Thế nên họ không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục trận chiến vô nghĩa này và cố chém cơn lốc.