“Không biết công tử đã từng nghe qua đại danh Ninh Vương ở vương triều ta?”
Khi Bạch Giai Thanh từ trong khiếp sợ giác ngộ thì nàng đã ngồi mặt đối mặt với Tâm Lam công chúa, nghe công chúa nhẹ giọng giải thích.
“Hắn là hoàng thúc của ta. Từ nhỏ ta đã bị mù, không biết tướng mạo hoàng thúc, chỉ nghe người ta nói bề ngoài của hắn chính là nhân trung long phượng, làm người ta nhất kiến khuynh tâm, nhưng nếu cùng hắn tiếp xúc lâu sẽ biết tâm người này hiểm độc, căn bản là nhân trung yêu ma.”
rồng phượng trong loài người.
Bạch Giai Thanh bất an, nàng không muốn ở chỗ này nghe người ta nói một chuyện xưa không liên quan gì đến mình, nhưng trước mắt muốn thoát thân thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Trước tiên, bên trong nhà không chỉ có Tâm Lam công chúa vừa rồi có một màn quỳ gối kinh thiên động địa đã để cho nàng phải ngừng lại cước bộ, mà bên ngoài phòng, nàng mới vừa từ khe cửa nhìn lén ra bên ngoài, vẫn có binh lính canh giữ đứng đó.
Thấy vẻ mặt Tâm Lam công chúa vừa rồi rất thê thảm bi tráng, nàng mơ hồ ý thức được, lần này ném tú cầu kén Phò mã có lẽ không hề đơn giản chỉ là chọn Phò mã như vậy.
“Lúc nhỏ, không biết vì nguyên nhân gì, một mình hắn đi đến các nước khác, đi qua nơi nào ta cũng không biết. Trong một khoảng thời gian rất dài, mọi người trong hoàng triều dường như đã quên người này, cho đến ba năm trước đây khi phụ hoàng bệnh nặng, phái người tìm kiếm khắp nơi. Đến lúc tưởng như không có kết quả, hắn chợt thần bí xuất hiện, cũng không biết phụ hoàng nghĩ như thế nào, trong di chiếu lại chỉ định hắn làm Nhiếp chính Vương.”
“Chúng ta vốn tưởng rằng người này không gây ra sóng gió gì trong triều, đối với chính sự nhất định là một chữ cũng không biết, nhưng người này rất thủ đoạn. Thời gian chưa tới nửa năm, ở trong triều lôi kéo bồi dưỡng một nhóm vây cánh của mình, hạ ngục tất cả người phản đối hắn, lưu đầy, chém đầu. . . . . . Trong ba năm này, trong Thiên Tước quốc chỉ biết có Ninh Vương, không biết có Bệ hạ.”
Bạch Giai Thanh nghe xong rất nhức đầu, từ trước đến nay nàng không thích nhất là nghe chuyện xưa câu tâm đấu giác trong triều đình, ở trên thương trường cũng chỉ cùng người đấu tâm cơ, phần lớn chẳng qua là mua bán, không liên lụy đến chuyện sinh tử, mà chuyện tình trong triều đình so với thương trường thì đều ở trong bóng tối tàn bạo huyết tinh hơn nhiều.
lục đục, đấu đá lẫn nhau.
“Lần này, Ninh Vương lại muốn làm chủ kén Phò mã cho ta. Ta biết, hắn sợ phò mã tương lại sẽ gây bất lợi với hắn, cho nên ngay cả hôn nhân của ta, hắn cũng muốn nắm trong tay. Ta kiên quyết không chịu gả cho người hắn đã an bài, liều chết muốn tự mình chọn Phò mã, cho nên mới chọn ném tú cầu, muốn giao tính mệnh của mình cho ông trời an bài, nếu ông trời muốn cứu Thiên Tước ta sẽ phái hiền sĩ anh minh tới cứu ta trong tình huống nước sôi lửa bỏng này.”
Bạch Giai Thanh thật sự lúng túng nói: “Công chúa. . . . . . Chẳng lẽ đem ta thành hiền sĩ anh minh ư? Nhưng công chúa mới vừa quen ta, chỉ biết tên của ta, làm sao lại dám mạo hiểm lớn như vậy?”
“Bởi vì ta không có lựa chọn nào khác, trong Thiên Tước quốc, ta đã không tin bất kỳ người nào, công tử đến từ nước khác hoàn toàn thỏa mãn tâm nguyện của ta. Công tử tất nhiên sẽ không có bất kỳ dính dáng gì đến vị hoàng thúc này. Nghe công tử nói chuyện lại là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng sẽ không đem một nữ nử yếu đuối như ta vào trong miệng hổ.”
Từ trước đến nay, Bạch Giai Thanh chưa từng bị làm khó xử đến nỗi đổ mồ hôi lạnh như bây giờ.
Nàng không biết vị công chúa điện hạ này là sống cuộc sống an nhàn sung sướng nên có một năng lực tư duy không bình thường hay thật sự là đến đường cùng mới mới lộ ra suy nghĩ tuyệt diệu như thế.
Mắt thấy giang sơn bị hoàng thúc nắm giữ vững vàng, không chỗ nương tựa, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện kéo chó kéo mèo, cầu xin đối phương dùng năng lực xoay chuyển tình thế. . . . . . Đây không phải là nằm mộng giữa ban ngày sao?
Chỉ là thấy đôi mắt của Tâm Lam công chúa rưng rưng, mặc dù hai mắt bị mù nhưng thật giống như nhìn thẳng vào nàng, có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, da đầu nàng liền tê dại.
Đang suy nghĩ có nên trực tiếp cắt đứt chuyện bi thương của đối phương hay chờ đối phương nói xong rồi mới nói mình không thể giúp được thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, quản gia nói “Công chúa! Người của Ninh Vương đến.”
Nghe được hai chữ “Ninh Vương”, Tâm Lam công chúa lập tức liền đứng lên, đôi môi run rẩy hỏi: “Sao vậy?”
“Nói là Ninh Vương muốn mời Phò mã qua phủ một chuyến.”
Chỉ thấy Tâm Lam công chúa phá vỡ ấn tượng về người mù của Bạch Giai Thanh, tốc độ vô cùng chuẩn xác, lập tức đã bắt tay nàng, gấp gáp nói: “Công tử không thể đi! Nếu không chỉ sợ sẽ bị hắn hãm hại.”
Bạch Giai Thanh biết nếu không phải Ninh Vương đã nhiều lần làm chuyện xấu, sẽ không làm Tâm Lam công chúa cùng với chưởng quỹ của Hưng Long bị dọa sợ đến nỗi vừa nhắc tới tên của hắn cả người liền phát run.
Nhưng nàng nhẹ nhàng đẩy tay Tâm Lam công chúa ra, trầm giọng nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, có điều ta đến Thiên Tước là có chuyện riêng, đang có ý cầu kiến Ninh Vương, gặp một lần cũng có chỗ tốt, cũng không chỉ là vì chuyện của công chúa. Huống chi, Ninh Vương cũng chỉ là con người, thay vì tin lời đồn đại, không bằng mắt thấy mới là thật, có lẽ hắn cũng không đáng sợ giống như công chúa nói.”
Lúc này quản gia đã không ngăn được người của Ninh Vương phủ, hai cánh cửa bị người từ bên ngoài “cạch cạch” mở ra, một thị vệ đeo đao đứng ở nơi đó, cùng vệ binh phía ngoài không giống nhau, hắn cười hì hì lớn tiếng hỏi: “Vị này chính là Phò mã gia quý nhân? Tại hạ là trưởng thị vệ của Ninh Vương phủ, Hồ Thanh Tương, phụng lệnh Vương gia đặc biệt mời Phò mã gia qua phủ một chuyến.”
Bạch Giai Thanh nhìn người nọ một chút, đều nói dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nếu Ninh Vương là một nhân vật hung ác, Hồ Thanh Tương này cũng sẽ không phải là một nhân vật đơn giản, nhưng người này thật sự là một bộ dáng tươi cười hoàn toàn không có sát khí mà là khách khí làm cho người ta tìm không ra một chút điểm xấu.
Bộ dáng kia. . . . . . Cũng có chút nhìn quen mắt, giống ai nhỉ?
Nàng đi ra ngoài, liếc mắt thấy quản gia cùng những người làm khác ở phủ công chúa đều mang gương mặt sợ hãi núp ở bên cạnh, nhìn xem binh lính chung quanh đã hoàn toàn hiểu.
Trận nháo kịch chọn Phò mã này mặc dù là một tay công chúa bày ra, nhưng kết cục cũng không phải do công chúa tự mình làm chủ. Hôm nay vô luận chọn lựa người nào cuối cùng đều phải qua một cửa ải Ninh Vương, nhưng nếu Ninh Vương nhìn không thuận mắt, chỉ sợ sẽ tùy tiện an bài một tội danh, giết ngay tại chỗ ư?
Nàng cười khổ, đây chính là lễ ra mắt đầu tiên mà Thiên Tước cấp cho nàng? Nhìn bộ dáng như vậy, vô luận kết quả lễ ra mắt là gì, nàng chỉ có thể đón đỡ.
Ninh Vương phủ được xây ngay cạnh Hoàng cung, rất rộng lớn giống như còn vượt xa Hoàng cung.
Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Giai Thanh khi nhìn thấy Ninh Vương phủ, nhìn phòng ốc có thể thấy được tính tình chủ nhân. Ninh Vương này, quả nhiên là muốn áp đảo Hoàng đế.
Chẳng qua là so sánh với Hoàng cung xanh vàng rực rỡ thì màu sắc của Ninh Vương phủ lại làm cho người khác giật mình.
Ngoài hai màu đen trắng chủ yếu ra còn có một chút màu tím chói mắt làm đẹp trong đó.
Bạch Giai Thanh từ trước đến nay đều cẩn thận xem kỹ vô số vải vóc ở Khánh Dục phường, từ phối màu đến hoa văn, từng cái một, nhưng không có người nào dám dùng màu sắc đơn giản như vậy đưa đến trước mặt nàng.
Bởi vì màu sắc này rất lạnh, lạnh đến nỗi làm cho lòng người kinh sợ.
Được Hồ Thanh Tương chỉ đường, nàng đi vào đại môn Ninh Vương phủ, chung quanh có không ít cung nữ, thị vệ, thái giám, nghiễm nhiên biến nơi này trở thành một Hoàng cung khác.
Mặc dù nhiều người nhưng bên trong phủ rất an tĩnh, nàng biết tất cả mọi người đang dùng ánh mắt tò mò quan sát nàng, hiển nhiên thân phận Phò mã của nàng trong thời gian ngắn ngủi một ly trà đã truyền khắp Hoàng Đô ở Thiên Tước, cũng truyền vào trong Ninh Vương phủ.
Nàng vừa đi vào trong, vừa tự chế giễu trong lòng: Bạch Giai Thanh, cuối cùng chẳng lẽ ngươi phải chết oan ở nơi đất khách quê người, trong nhà cao cửa rộng này ư?
Chính đường khác biệt với không khí tĩnh mịch trên đường đi, náo nhiệt có chút nhức tai.
Từ khoảng cách rất xa nàng đã nghe có tiếng đàn sáo, ngâm xướng đều là thơ từ phong nguyệt của Trung Nguyên truyền tới, giọng hát của nữ tử rất uyển chuyển nghe thật cảm động, lại làm cho nàng nhăn mày.
Thì ra Ninh Vương này không chỉ có tàn bạo mà còn là một người trăng hoa?
Sắp đến cửa nàng lại nghe thấy trong tiếng ca còn có thanh âm nói chuyện, một đám cao thủ nịnh hót đang tâng bốc Ninh Vương lên tận trời cao.
“Hai ngày trước sứ giả Đông Liêu tới Hoàng Đô, hỏi có phải sinh nhật của Vương gia sắp đến rồi hay không, còn hỏi thăm hạ quan xem Vương gia yêu thích cái gì. Hạ quan nói với hắn, sinh nhật của Vương gia chỉ sau Bệ hạ hai ngày, các ngươi muốn dâng lên Bệ hạ cái gì thì làm thêm một phần nữa chuẩn bị cho Vương gia không được sao? Sứ giả kia lại nói: ‘Không được, sinh nhật Hoàng đế Thiên Tước tặng cái gì cũng được, nhưng tặng cho Vương gia nhất định phải tỉ mỉ đặt mua, đây là ý chỉ của Hoàng đế bọn ta’ như vậy có thể thấy được, uy danh Vương gia làm đám Đông Liêu thô bạo cũng phải kiêng nể e dè.”
“Đó là đương nhiên, nếu không có Vương gia ngăn cơn sóng dữ năm đó, ai biết Thiên Tước chúng ta hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Khi đó Đông Liêu thèm thuồng nhìn chúng ta, hận không thể chờ tiên đế băng hà thuận thế nuốt chửng chúng ta.”
“Đối với Thiên Tước, công lao của Vương gia thật sự nên được ghi vào sử sách, sáng chói muôn đời!”
Cả đám hỗn loạn đích thực là đang nịnh bợ, Bạch Giai Thanh nghe thấy rất muốn cười, cũng có chút xem thường Ninh Vương này. Một người có thể thu nạp, thậm chí là dung túng thuộc hạ khen ngợi mình quá đáng như thế, tham luyến cũng chỉ là hư danh cùng nịnh nọt của mọi người mà thôi, chưa chắc có bao nhiêu tâm cơ bản lĩnh.
Nhưng ngay lúc này, trong tiếng hò hét hỗn loạn từ đại đường chợt có một thanh âm nhàn nhạt, mặc dù không vang dội nhưng lại lấn áp thanh âm của mọi người, thậm chí nữ tử đang ca xướng cũng im lặng ——
“Tại sao Phò mã còn chưa tới? Mọi người ở phủ công chúa đã chết cả rồi sao?”
Thanh âm này đột nhiên níu chặt tâm Bạch Giai Thanh làm cho hô hấp của nàng ngưng trệ, dường như đã quên mất phải bước đi như thế nào.
Hồ Thanh Tương vốn đi bên người nàng, giờ hắn đã đi trước nàng mấy bước chạy vào đại đường, quỳ một chân trên đất, “Khởi bẩm Vương gia, Phò mã gia đã tới.”
“Có phải Phò mã hay không bổn vương phải xem qua mới có thể nói như vậy.” Thanh âm kia vẫn vang vọng, giống như mang theo một lực hút cực mạnh dẫn dắt Bạch Giai Thanh từ bên ngoài đến gần nội đường.
Trong hành lang rộng rãi này, bảy, tám ca cơ vũ nữ đứng chính giữa nội đường, bên trái là mấy tên hạ quan. Ngay phía trước, hé ra một cẩm tháp rộng rãi mà mềm mại thay thế cái ghế vốn nên để ở đó. Tất cả đặt trong tầm mắt chính là trên cẩm tháp, một nam tử mặc vương phục ba màu trắng đen tím.
Hắn hơi nghiêng mặt, cúi đầu, từ góc độ của Bạch Giai Thanh vốn chỉ có thể nhìn đến cái trán sáng bóng của hắn, nhưng khi nàng đi vào hiển nhiên kinh động hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt so với mũi đao nhọn còn sắc bén hơn, so với khe sâu còn sâu tối hơn, trong nháy mắt đâm tới trong mắt Bạch Giai Thanh.
Nàng nhất thời ngây người, kinh ngạc nhìn thẳng gương mặt này —— hắn là nhân trung long phượng hay là nhân trung yêu ma?
Không, là ai cũng không phải! Mặc dù đầu tóc rối bời bẩn thỉu giờ đây đã chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ; mặc dù một thân y phục rách mướp tựa hồ chỉ cần ngọn gió nhỏ đã đủ thổi cho tan tành giờ đây đã đổi thành vương phục làm cho lòng người kinh hãi. Vào giờ phút này hắn là Ninh Vương Triệu Huyền Thần của Thiên Tước quốc làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, không còn là tên ăn xin núp ở bên cạnh góc tường, cười hì hì chờ đợi người ban thưởng
Nàng theo dõi hắn, hoặc là nói nhìn chằm chằm hắn, cho dù là hóa thành tro, mài thành phấn, rơi vào trong nước, phiêu tán trong gió, nàng cũng không quên được gương mặt này, cho dù hắn có ngàn ngàn vạn lý do không nên xuất hiện ở nơi này, không nên là người kia, nhưng trời xanh lại bày ra một trò đùa lớn như vậy.