Ôn nhu
Tư Đồ Bích còn đang chìm trong hoảng hốt đột nhiên cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, Quân Thụy đã lấy một tấm khăn phủ lên người y rồi bế thẳng lên giường. Trên người cả hai đều ướt sũng, thế nhưng Quân Thụy không thèm để ý đến mình, chỉ chăm chú dùng khăn khô lau hết bọt nước trên người Tư Đồ Bích, thậm chí ngay cả đuôi tóc bị thấm ướt cũng được thấm khô, sau đó đặt người lên giường, tự mình cúi xuống bắt lấy đôi môi thủy nộn kia, lại một trận trằn trọc hôn môi.
Trên vai Tư Đồ Bích có thương tích, Quân Thụy cũng không dám đè lên người y mà là dùng tay mình chống đỡ cẩn thận áp sát, như có như không nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm mại kia, giống như sợ Tư Đồ Bích sẽ phản cảm nên cẩn thận thăm dò, đợi đến khi xác nhận được người kia không phản kháng mới lớn mật xâm nhập khoang miệng của y. Môi lưỡi của Quân Thụy không ngừng nhấm nháp vị đạo của Tư Đồ Bích, mùi thuốc đông y nhàn nhạt hòa cùng hương vị đặc trưng từ trên người tản mát ra, đó mà một trãi nghiệm hết sức kỳ lạ, thật thanh nhã rồi lại không ngừng thâu nhiếp hồn phách người ta. Bất tri bất giác hô hấp của Quân Thụy đã trở nên rất nặng nề.
Quân Thụy ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Bích đang nằm dưới thân mình, hai cánh môi đỏ hồng rực rỡ, ánh mắt phiêu hốt mờ mịt, nhịp thở gấp gáp luống cuống, hoàn toàn là bộ dáng khiến người phát điên. Quân Thụy mở miệng, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, nói một câu: “A Bích.” Sau đó đặt tay của y lên cái nơi đã sớm cứng rắn của mình.
Bàn tay của Tư Đồ Bích run một cái, trên mặt càng đỏ hơn. Quân Thụy cúi đầu hôn một y, tiến sát bên tay thấp giọng ngân nga: “Giúp ta một chút, có được hay không?”
Khí tức của Quân Thụy vừa không ngừng mơn trớn trên cổ của Tư Đồ Bích vừa thấp giọng rót vào tai y, nói muốn y giúp mình một chút. Quân vương chí cao vô thượng này vốn luôn cường ngạnh lại lạnh lùng, bây giờ lại đối mặt với y bất an khép nép nói “giúp ta một chút”, còn hỏi “có được hay không?”, việc này khiến Tư Đồ Bích vô cùng kinh ngạc, sự say đắm thất thần trong bồn nước lúc nãy thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, trong đầu y chỉ còn một mảnh trống rỗng, ngay cả nên phản ứng như thế nào tựa hồ cũng không biết.
Trong nháy mắt, Tư Đồ Bích nhớ tới những việc đã xảy ra ở ngự thư phòng, cảm giác đau đớn khuất nhục thoáng cái tràn về đầy ắp trong ký ức, thân thể của y liền theo đó đột nhiên cứng lại làm ra phản ứng chân thực nhất, hai mắt mở to cảnh giác nhìn Quân Thụy, trong ánh mắt mang theo đau thương cùng tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn cả vẫn là hoài nghi, còn có không ít phẫn nộ.
Quân Thụy nhận thấy tâm tình của Tư Đồ Bích biến hóa liền bắt đầu nhẹ nhàng hôn môi và xoa thân thể y, nghiêng mặt sang bên ngậm lấy vành tai lành lạnh kia, dùng rang nhẹ nhàng cắn một ngụm sau đó lại dùng đầu lưỡi chơi đùa. Tư Đồ Bích vốn rất mẫn cảm, y quay đầu đi muốn tránh thế nhưng người đã sớm bị Quân Thụy xoay đến chóng măt, còn có thể né tránh thế nào?
“A Bích, ta sẽ không ép buộc ngươi, cũng sẽ không lại làm đau ngươi nữa.” Quân Thụy ghé vào tai y nhẹ giọng nói, bàn tay dày rộng bao phủ lên tay y, để y chạm vào nơi nóng bỏng của mình, nỉ non lên tiếng, “A Bích, dùng tay giúp ta một chút, được không?”
Tư Đồ Bích kinh ngạc nhìn Quân Thụy, trên mặt một mảng hồng nhạt chậm rãi lan tỏa, tay y bị Quân Thụy chế trụ đặt trên nơi cứng rắn mà to lớn kia. Quân Thụy không có động tác tiếp theo mà đang chờ đợi phản ứng của Tư Đồ Bích, còn Tư Đồ Bích lại giống như bị chấn trụ ngốc lăng ở đó không biết làm thế nào cho phải, khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở hòa quyện vào hơi thở, biểu tình của mỗi người chỉ cần có một chút biến hóa đối phương đều có thể nhìn được vào trong mắt. Hai chậu lửa than trong phòng vẫn đang cháy hừng hực, nhiệt độ này đối với Tư Đồ Bích mà nói là vừa đủ ấm áp, thế nhưng Quân Thụy lại nóng đến mồ hôi đầy mặt, lại còn phải chế trụ dục vọng của mình, biểu tình kia của y nhìn vào trong mắt đúng là đủ buồn cười. Tư Đồ Bích nhẹ nhàng cử động bàn tay, sau đó liền thấy nét mặt thở phào nhẹ nhõm của Quân Thụy, hắn cứ thế cầm lấy tay y nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, tiếng nước mỹ dần truyền đến tai, cảm giác dính dấp ở bên dưới khiến Tư Đồ Bích càng thêm xấu hổ, thế nhưng y hoàn toàn không ghét. Bởi vì, ở ngay trong tình huống này Quân Thụy vẫn không quên hôn môi y, loại động tác tương tự như lấy lòng như vậy, nỗ lực khiến cả hai người cùng cảm thấy sung sướng đó khiến khối băng cứng rắn trong tim Tư Đồ Bích chậm rãi nứt ra một khe hở.
“Ừ…” Quân Thụy hít sâu một hơi, cúi đầu điên cuồng gặm cắn trên người Tư Đồ Bích, động tác trên tay cũng càng thêm mãnh liệt. Tư Đồ Bích nằm ngửa trên giường đối mặt nhìn biểu tình không ngừng thay đổi của Quân Thụy, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Quân Thụy động tình, trước đây hai người luôn là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Quân Thụy khí lực lớn, động tác cũng không biết nặng nhẹ, luôn luôn ép y quỳ sấp xuống phía trước hắn, chưa lần nào cả hai nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Tư Đồ Bích khi đó hoàn toàn chỉ là công cụ để phát tiết. Nhưng bây giờ y có thể nhìn thấy phản ứng của Quân Thụy, đế vương động tình cũng chẳng khác gì người thường, có dục vọng mãnh liệt, khi thỏa mãn liền lộ ra biểu tình hài lòng thư thái, rất thẳng thắn, cũng rất thản nhiên chân thực.
Quân Thụy cúi đầu, trán kề trán môi chạm môi cùng Tư Đồ Bích, y cảm nhận được nhịp thở ngày càng gấp gáp của Quân Thụy, động tác trong tay cũng càng lúc càng lúc càng nhanh, dịch thể dính dấp trong tay cũng liên tục gia tang, rất nhanh, y liền cảm thấy thân thể của Quân Thụy run lên một cái, sau đó dòng dịch thể nóng hổi từ theo khe hở của những ngón tay chậm rãi tràn ra. Gương mặt của Tư Đồ Bích nóng lên, y chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, còn Quân Thụy vừa thỏa mãn xong liền nhanh chóng ra tay thu thập, với tay lấy một cái khăn khô giúp Tư Đồ Bích lau tay, sau đó lại dùng khắn ướt lau lại một lần, cuối cùng thì dùng chăn đắp qua người y, sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của người nọ, thương tiếc nói: “Lại toát mồ hôi rồi, nhanh chóng ngủ một chút đi. Ngươi có lạnh không? Nếu không lạnh ta sẽ đem lò than ra ngoài.
Tư Đồ Bích nhìn nhìn bàn tay lộ ra ngoài của minh, cho dù đã được Quân Thụy lau sạch sẽ thế nhưng cái loại ấm áp kia thật giống như bẫn còn vương lại trên tay y khiến y cả người đều đỏ, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Quân Thụy. Quân Thụy ở bên cạnh nhìn thấy y như thế tự động cũng không dám nhắc lại, sau khi chỉnh lại y phục liền gọi người đến dọn dẹp thùng gỗ và chậu than, lại gọi người mang lên một chậu nước nóng. Sau khi đám nô tài đã lui hết ra ngoài, Quân Thụy dùng khăn sạch thấm nước ấm giúp y lau hết những vết mồ hôi lúc nãy toát ra, rất nhanh, Tư Đồ Bích liền thiếp đi trong cảm giác ấm áp ngọt ngào đó.
Tư Đồ Bích thấy một giấc mộng, trong đó y quay về hồ sen ở nhà chính tại Giang Châu, người đứng bên hồ vẫn là Quân Thụy thuở thiếu thời, hài tử được hắn ôm trong tay nếu không phải Quân Tiễn thì còn ai nữa?
Tư Đồ Bích nép ở phía sau cửa sổ thư phòng len lén nhìn hắn, y vẫn là thiếu niên nhút nhát năm đó, thế nhưng chỉ nhìn một lát Tư Đồ Bích phảng phất cảm thấy có một lực lượng đang hút y đi về phía kia, nhìn thất nét cười nhu hòa trên mặt Quân Thụy, đôi chân của y liền bất tri bất giác tiến về phía trước. Từng bước tiến lên từng bước gian nan, giống như có một nổi đau cơ hồ xé rách thân thể nhói lên sau mỗi bước chân, phiền não, sợ hãi, chần chờ cũng kéo theo nhau mà đến. Thế nhưng đối phương tựa hồ cũng phát hiện ra y, chậm rãi quay đầu nhịn lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhu hòa khiến y không cam lòng cứ thế tỉnh lại.
Trong lòng Tư Đồ Bích bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bức thiết muốn tiến nhanh về bên kia, thế nhưng y đột nhiên nghe được một tiếng gọi, quay đầu nhìn lại thì thấy được phụ thân Tư Đồ Nhữ, còn có mẫu thân của y. Hai người kia đang đứng ngay ở hành làng, mẫu thân đang ôm lấy cánh tay phụ thân nhìn y mỉm cười, nàng mở miệng nhẹ nhàng gọi y một tiếng “A Bích” . Mẫu thân tuy rằng đã sinh sống ở Trung Nguyên nhiều năm, thế nhưng giọng nói vẫn mang theo vài điểm khẩu âm dị quốc, mũi cao mắt sâu, đường nét mười phần tươi sáng, xinh đẹp chẳng khác gì ánh trăng chiếu rọi trên bầu trời. Tư Đồ Bích lại kinh ngạc phát hiện khuôn mặt của phụ mẫu không ngờ lại hết sức trẻ trung, giống như đã trẻ lại hai mươi tuổi vậy.
“Nương…” Tư Đồ Bích nhẹ gọi một tiếng, mẫu thân của y cũng không trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn y, vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc, trong lòng Tư Đồ Bích vừa tò mò vừa nghi hoặc liền gọi thêm một tiếng. Thế nhưng thân ảnh của phụ mẫu lại từ từ tiêu thất trước mắt y, trước khi hoàn toàn biến mất, y dường như nhìn thấy mẹ y dùng khẩu hình miệng nói với y hai tiếng: “Đi thôi…”
“Ngô…” Tư Đồ Bích kinh ngạc mở to mắt giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh một chút liền phát hiện y vẫn còn ở trong gian phòng tại Cảnh Nguyên, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, có lẽ là vừa qua hoàng hôn. Trong phòng không có ai cả, bên ngoài lại có tiếng người đang nhỏ giọng thương lượng, nghe như là Cam Đường và một người nào đó. Tư Đồ Bích cảm thấy có chút khát nước liền cố gắng chống đỡ ngồi dậy, y tự sờ trán mình một chút, đã hạ sốt rồi, thế nhưng trên người vẫn chưa lại sức, vết thương trên lung cũng vừa đau vừa ngứa, thực sự không chút dễ chịu.
“Cam Đường.” Tư Đồ Bích gọi một tiếng, rất nhanh liền nghe được tiếng chân hối hả chạy vào, Cam Đường đụng vào cái ghế, gần như ngã lăn vào đây, vẻ mặt chật vật hỏi: “Công… Công tử… Làm sao rồi?”
“Ngươi làm sao vậy, vội vội vàng vàng.” Tư Đồ Bích yếu giọng nói, dù sao cơ thể y vẫn chưa khôi phục lại, cơn buồn ngủ cứ không ngừng kéo đến, vì vậy liền dứt khoát nằm xuống giường có chút mơ màng nhìn Cam Đường.
Biểu tình của Cam Đường dường như có chút sợ hãi, Tư Đồ Bích nhìn hắn một lúc rồi nhíu mày: “Cam Đường, ngươi đang làm gì?”
“Không… không có gì… công tử…” Cam Đường lắp bắp trả lời, nhãn thần lóe lóe giống như đang muốn che giấu cái gì.
“Cam Đường.” Nét mặt của Tư Đồ Bích mặt của trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, y chỉ nhìn thẳng vào Cam Đường gọi tên hắn một lần rồi không hỏi thêm gì cả. Toàn bộ căn phòng im lặng đến cực điểm, ngay cả thanh âm kim thêu rơi xuống đất đều có thể nghe được.
“Chuyện này là thế nào?” Đột nhiên có tiếng người nói chuyện từ xa truyền đến. Tư Đồ Bích lạnh lùng nhìn sang đã thấy Quân Thụy đẩy cửa tiến đến, Trương Đình Hải đi phía sau đang cầm một cái khay nhỏ, trên đó là chén canh ngân nhĩ hạt sen mùi vị ngọt ngào xông thẳng vào mũi, bất quá trên mâm còn có một cái chén nhỏ đang được đậy kín, không cần nghĩ cũng biết chén đó là thuốc của y. Tư Đồ Bích đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, trong đầu một mảnh mê muội, Quân Thụy thấy sắc mặt của y không đúng liền bước nhanh đến đỡ lấy y, nhẹ giọng hỏi han: “Gấp cái gì? Không có chuyện gì quan trọng hết, cứ thích tự mình miên man suy nghĩ.”
“Cam Đường ngươi nói, rốt cuộc có chuyện gì?” Tư Đồ Bích trừng mắt nhìn Cam Đường đang quỳ rạp bên giường, lòng như lửa đốt hỏi dồn. Trong giấc mộng vừa rồi phụ mẫu của y đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyên?
“Công tử, là… Thập Lục công tử, cậu ấy… cậu ấy muốn đi… Nô… nô tài không giữ lại được… Vì vậy…” Cam Đường lắp bắp trả lời, liên tục dập đầu trước mặt Quân Thụy, Quân Thụy thấy gã như vậy liền mở miệng tiếp lời: “Vốn là muốn để y lưu lại giúp ngươi chẩn trị, nhưng thấy ngươi cũng đã hạ sốt nên ta cũng không giữ người nữa, đã để y quay về Giang Châu rồi.” Nói xong , Quân Thụy còn tiến đến bên tai Tư Đồ Bích nhẹ giọng ngân nga: “Ta đã thực hiện lời hứa, hiện giờ đã tin tưởng ta chưa?” Tư Đồ Bích vừa nghe lỗ tai liền lập tức ửng đỏ.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận