Nịnh Thần Lăng Tiêu

quyển 2 chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở đây có khúc H nhưng trùng y chang tập nên tui cắt luôn òi

Ngày hôm sau khi Chữ Dịch Phong tỉnh lại thì Chúc Dư đã đi rồi, Chử Dịch Phong nghi hoặc nói: “Sao lại đi nhanh như thế? Tốt xấu gì cũng là người của huynh, ở cùng chúng ta cũng không sao mà.”

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Thăm hỏi xong thì phải để hắn trở về chứ, ở chỗ này cũng không tiện, hắn không thể gánh nổi nhiệm vụ hành quân, hơn nữa cũng không được phân công trong quân, để người khác nhìn thấy cũng không tốt.”

Chử Dịch Phong gật đầu không quan tâm lắm rời đi, Lăng Tiêu trong lòng thở dài một hơi, trước kia không biết thân phận Chúc Dư còn muốn bảo vệ hắn, huống chi đã biết thân phận của hắn rồi, Lăng Tiêu tuy không phải là người mềm lòng, nhưng tối hôm qua Chúc Dư thẳng thắn nói với hắn thân thế trớ trêu lại khiến Lăng Tiêu thương tiếc, nói cách khác là chuyện tối ngày hôm qua động đến tâm sự của Lăng Tiêu.

Chúc Dư dù sao cũng là một thiếu niên chưa nhược quán, nói ra còn nhỏ hơn mấy tháng so với Lăng Tiêu, trải qua đại họa chịu cơ khổ mười mấy năm, tối hôm qua Lăng Tiêu nhìn thiếu niên yếu đuối dưới ánh nến không khỏi nghĩ, nếu như hắn là Phong nhi thì phải làm sao đây?

Ban đêm đèn đuốc lờ mờ, nhìn kỹ mặt Chúc Dư có mấy phần giống Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu lúc đó đã nghĩ, nếu lúc trước hắn không bị cuốn vào hồ nước đục này, không biết kết cục của Chử Dịch Phong có phải giống như Hiền Vương, so với Chúc Dư còn thảm hơn? Lăng Tiêu không cảm thấy Chử Dịch Cẩn từ tâm hơn so với Thái tử, nếu nói về mưu kế lão tử hắn bỏ xa hắn mấy con phố đi, nhưng sự quyết tâm thì chỉ có hơn chứ không kém.

Nghĩ tới đây Lăng Tiêu liền mềm lòng, hơn nữa Chúc Dư cũng coi như là đường ca của Chử Dịch Phong, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên mới cam đoan với Chúc Dư sẽ đem tro cốt Hiền Vương về Hoàng lăng.

Hai người bàn bạc thêm một số tình tiết nhỏ Lăng Tiêu lập tức để Chúc Dư đi trước một bước, dù sao trong quân cũng có không ít người tham dự cuộc chiến ở hồ Khố Sa năm đó, nói không chừng có người nhận ra Chúc Dư, nếu muốn bảo vệ hắn thì phải làm đến cùng, Lăng Tiêu nhân lúc trời tối đưa Chúc Dư đi, Chúc Dư cũng cam đoan sẽ tận lực thuyết phục Thiền Vu Hung Nô.

Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong tăng tốc độ hành trình, Phong Hành quân ở phương Bắc mật báo, Thiền Vu Hung Nô hiện tại không động binh, chỉ là không ngừng triệu tập đại quân áp sát biên cảnh hai nước, đại quân Chử quốc cũng toàn lực tập hợp, Lăng Tiêu hỏi Phong Hành quân: Bây giờ Hung Nô tập hợp bao nhiêu quân sĩ? Tướng bao nhiêu? Bộ binh bao nhiêu? Kỵ binh bao nhiêu?

Phong Hành quân đáp: Tướng có mấy vị, bộ binh thì đến mấy vạn, kỵ binh đến mấy chục ngàn.

Lăng Tiêu hỏi lại: đại quân Hung Nô tổng cộng có bao nhiêu?

Phong Hành quân đáp: Tính ra có đến mấy trăm ngàn.

Lăng Tiêu kiềm chế nửa ngày mới không để Tần Long nửa đường đem người giết chết, hắn cũng biết phí công nửa ngày chạy như bay đến Hoàng thành cũng bị Thái tử đắc ý dùng một chiêu kiếm chém chết.

Phục Kiệt Cầm lại không có hàm dưỡng tốt như thế, lúc này viết một phong thư cho Nghiêm Sư ở phương Bắc: Nghiêm tướng quân, ngươi nếu không tốn chút sức đem nội tình Hung Nô tra rõ thì ca ca ta sẽ không đi, ngươi sao lại sợ Hung Nô triệu tập trăm vạn binh sĩ vậy? Đừng tham sống sợ chết, thâm nhập núi của người Hồ đi xem xem, đến cùng man tộc bài binh bố trận như thế nào, Phong Hành quân là quân được thiết lập từ khi Thánh thượng mới bắt đầu giành thiên hạ, trực thuộc Hoàng thành, mỗi người đều là tinh binh thiên chọn vạn tuyển, không phải giao cho ngươi những người không được tích sự gì, ca ca ta hiện tại rất tức giận, ngươi tự mà lo lấy đi.

Vào năm đó giành giang sơn Phục Kiệt Cầm chỉ là cái đuôi nhỏ, ngày đó tàn quân tiền triều chạy về phía Tây mấy ngàn dặm chính là do Phục Kiệt Cầm mười mấy tuổi theo phụ thân hắn nhận mệnh đi tiêu diệt, khi đó Chử Vương triều đã sớm thống trị mười năm ở trong Hoàng thành, trẻ trung khoẻ mạnh, thời điểm Kiệt Cầm đuổi tới, dễ dàng thu dọn chấm dứt mối lo không nhỏ, tuổi còn trẻ đã có quân công, nhiều lão tướng năm đó bây giờ đã quy thiên, Phục Kiệt Cầm đứng vững trong triều là vì hắn là võ tướng có chiến công, ở trong triều đình những võ tướng này rất có oai phong, lời nói cũng có chút phân lượng.

Kỳ thực cũng không thể chỉ trách Nghiêm Sư, phương pháp Hung Nô triệu tập binh sĩ không giống với Chử quốc, bọn họ đều các bộ lạc riêng lẻ phân tán trên thảo nguyên sa mạc, ngày thường ngoại trừ khi Đạt Mộ đại hội hay Đại Thiền Vu có lệnh họ mới tập hợp, còn lại đều ở vùng đất của mình, có việc cũng có thể cấp tốc tụ hợp, nhưng hắn lại không khống chế số lượng, thậm chí mỗi bộ lạc đều có thể có số lượng người khác nhau, vì lẽ đó Nghiêm Sư phí công thế nào cũng tra không ra được Hung Nô đến cùng là triệu tập bao nhiêu binh sĩ.

达慕大会 还:Đạt Mộ đại hội (Naadam) là lễ hội lớn nhất của Mông Cổ bao la, được tổ chức thường niên vào tháng .

“Nếu như ta đoán không lầm...” Chử Dịch Phong trầm ngâm một lúc nói, “Hung Nô bây giờ hẳn là triệu tập gần mười lăm vạn đại quân, trong đó phân nửa là kỵ binh, phân nửa là bộ binh, tướng sĩ ngoại trừ Đại Thiền Vu ở bên ngoài còn có Mã Tổ cùng Thương Tử Khổ...”

Phục Kiệt Cầm nghi hoặc nói: “Những chuyện này mật thám tiền tuyến cũng không tra được gì, vì sao Đại Tướng quân lại biết?”

“Các ngươi xem địa đồ này...” Chử Dịch Phong nhìn trong lều cũng không có địa đồ, liền cầm bút lông chấm mực nước vẽ trên bàn, dưới ngòi bút liên tục uốn lượn, một đường liền đem biên giới Chử quốc cùng Hung Nô vẽ ra, lại thêm vài nét bút vẽ ra phân bố các bộ lạc của Hung Nô.

Chử Dịch Phong đem bút lông để qua một bên chỉ vào một chỗ nói: “Nơi này là thủ phủ rộng lớn nhất của Hung Nô, Đại Thiền Vu hiện tại đã đem toàn bộ binh sĩ thủ hạ của mình phái đến biên cảnh rồi, còn lại có thể thuận tiện điều động tất nhiên là binh sĩ Đại Thanh Sơn, nơi đó núi sâu hắn sẽ không động, lại nhìn nơi này... Nơi này còn phải đề phòng chúng ta quay ngược lại tập kích, hắn không thể không đề phòng.”

Chử Dịch Phong ngẩng đầu nhìn tướng sĩ trong lều một chút, cúi đầu tiếp tục nói, “Vậy thì chỉ còn binh sĩ Lang Sơn, nếu như vậy, tất nhiên tướng sĩ theo tới chính là Mã Tổ cùng Thương Tử Khổ, hai nơi này thiết kỵ cũng không có nhiều như đồn đại, ta phỏng chừng hẳn là phân nửa là kỵ binh, phân nửa là bộ binh, lần trước ta ở cuộc chiến hồ Khố Sa có lưu ý qua phân bố binh lực các bộ lạc của Hung Nô, nếu nhớ không lầm, dưới trướng Mã Tổ có gần ngàn binh sĩ, phân bố ở Đại Thanh Sơn phía Nam, dưới trướng Thương Tử Khổ gần vạn binh sĩ, phân bố ở Lang Sơn, còn có Đại Đan và thủ hạ của mình, gộp lại khoảng chừng là mười lăm vạn binh sĩ.”

Đại Đan: Thiền Vu( vua Hung Nô)

Trong lều một trận vắng lặng, Phục Kiệt Cầm nhìn Chử Dịch Phong âm thầm hoảng sợ, từ khi bình định phản quân Trương Kế trong quân đều xưng Nhị Hoàng tôn Chử Dịch Phong là quỷ tướng, phương pháp của y cùng cách nghĩ thông thường của tướng sĩ hoàn toàn khác nhau, thậm chí nghĩ ra một bộ chiến sách khiến người người đều câm lặng, nghi ngờ loại chiến sách này làm sao có thể thắng?

Nhưng Chử Dịch Phong dùng sự thực chứng minh hắn làm được. Phục Kiệt Cầm lúc bắt đầu chỉ cho rằng chiến sách của Chử Dịch Phong đề ra kỳ dị khác thường, không nghĩ tới ngay cả trên phương diện bài binh bố trận và đối địch cũng có trình độ như thế. Lúc Phục Kiệt Cầm đang muốn nói gì thì ngoài trướng tiểu binh đã mang địa đồ tới, Phục Kiệt Cầm tiếp nhận mở ra vừa nhìn thì triệt để tâm phục, địa đồ Chử Dịch Phong tiện tay vẽ trên bàn cùng địa đồ này không có khác biệt gì, hơn nữa trên bản đồ không có ghi chép rõ ràng hình dạng vùng núi phía Bắc như Chử Dịch Phong vẽ ra!

Ô Kích thất thanh than thở: “Như vậy xem ra, Đại tướng quân tính toán cùng thực tế không khác gì.”

Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Không dám chắc chắn, có điều là đoán được sơ lược để chúng ta yên tâm thôi.” Trong lều tướng sĩ càng thêm kính phục, trong lòng thầm than Anh Vương thiên tư bất phàm nhưng không được Thái tử gia yêu thích, ai...

Văn nhân giao tiếp tương đối nhẹ nhàng, trong khi đó võ tướng nếu có xung đột sẽ có nghi kỵ nhưng cũng có rất nhiều tình nghĩa, đây là giao tình phát sinh trong chiến trường đồng sinh cộng tử, loại tâm huyết nam nhi này trong lúc đó sẽ thức tỉnh, Chử Dịch Phong hiện tại còn không biết mình đã có địa vị như thế nào trong lòng võ tướng trong triều, có ảnh hưởng ra sao đến ngày y đăng cơ sau này.

Lăng Tiêu lúc này nhìn Chử Dịch Phong trong lòng yêu thích không thôi, tiểu tướng quân của hắn không ngừng làm cho hắn kinh hỉ, vừa nãy mỗi lời nói, cử chỉ của Chử Dịch Phong không ngừng chiếu lại ở trong lòng hắn, oai hùng lại tuấn lãng.

...

“Ngươi đã triệu tập bao nhiêu binh sĩ?” Chúc Dư thông qua tầng tầng cửa ải cuối cùng nhìn thấy Đại Thiền Vu Khương Hồ, Khương Hồ miễn cưỡng dựa trên thảm, mặc trên người bộ y phục bằng da lông hào hoa phú quý, khuôn mặt tuấn lãng mang một nụ cười vô lại, lạnh nhạt nói: “Kỵ binh ngàn, bộ binh ngàn.”

Chúc Dư đã bôn ba nhiều ngày thân thể đầy mệt mỏi, trên mặt không giấu được uể oải, nhẹ giọng nói: “Đại Thiền Vu... Thảo nguyên Hung Nô còn chưa đủ nhiều sao? Trên thảo nguyên ngựa không đủ sao? Dê bò không đủ sao? Vì sao phải tùy tiện động binh chứ?”

Khương Hồ ngồi dậy đến hừ một tiếng: “Nơi này mà tốt ngươi sẽ không hết lần này đến lần khác vội vàng chạy trốn? Xem ra còn chưa đủ được, đã sớm nghe nói Trung Nguyên giang sơn gấm vóc tươi đẹp, ta cũng muốn đến xem.”

Khương Hồ tập kết binh sĩ nhiều ngày nhưng cũng không động binh, Chúc Dư trong lòng cảm thấy có một tia may mắn, đến gần quỳ xuống nói: “Trung Nguyên cho dù tốt cũng không thích hợp cho người Hung Nô, hà tất để vô số người chết chứ? Trong nhà ai không có nữ nhân cùng hài tử? Đại Thiền Vu có lòng từ bi, vì sao phải để vô số con dân rơi vào trong nỗi khổ chiến tranh?”

Khương Hồ mắt ưng như đuốc, cười lạnh: “Ngươi không hận lão Hoàng Đế kia sao? Ngươi không hận Thái tử thúc phụ kia hay sao?”

“Khương Hồ...” Chúc Dư trở nên thất thần, Khương Hồ tự biết lỡ lời, có chút xấu hổ mạnh mẽ tát Chúc Dư một cái, cả giận nói: “Đừng tưởng rằng ta vì ngươi. Hiện tại mảnh đất này là của ta, ta muốn khai cương mở rộng lãnh thổ, muốn đi đoạt càng nhiều đất đai màu mỡ!”

Khương Hồ lực tay khá lớn, Chúc Dư thể lực đã sớm không chống đỡ nổi sao chịu được cái tát này, gò má trắng nõn nhất thời sưng đỏ lên, khóe miệng bị đánh nứt ra, giọt máu chậm rãi rỉ ra, Chúc Dư nỗ lực quỳ, nhẹ giọng nói: “Đại Thiền Vu tất nhiên là vì con dân, nhưng...” Chúc Dư bị đánh xong chỉ cảm thấy trong tai vang lên ong ong, buồn nôn sau đó cái gì cũng không biết...

Khi Chúc Dư tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở trên nhuyễn tháp, trên người còn che kín áo lông Khương Hồ vừa mới mặc, Chúc Dư vẫn cảm thấy có chút choáng váng, sửng sốt chốc lát mới nhớ tới đến tiền căn hậu quả, vừa ngồi dậy thì lều vải bị xốc lên, Khương Hồ bưng một bát trà sữa đi vào, vừa nhìn thấy Chúc Dư tỉnh dậy cũng không còn tức giận, trào phúng nói: “Lại muốn chạy?”

“Không dám.” Chúc Dư chậm rãi leo xuống nhuyễn tháp quỳ xuống, thấy Khương Hồ vẫn là bộ mặt không kiên nhẫn, Chúc Dư khẽ cắn răng, đi đầu gối đến bên chân Khương Hồ, ôn nhu nói, “Trước đây là ta không biết cân nhắc, sau này vạn vạn không dám lại làm trái ý Đại Thiền Vu, kính xin đại Thiền Vu suy xét...” Chúc Dư cười khổ lắc đầu, “Cái gì cũng không cần, chỉ cầu đại Thiền Vu vì con dân mình không cần khơi dậy giết chóc.”

Khương Hồ nhìn lướt qua sắc mặt Chúc Dư, đem bát trà sữa tiện tay để ở một bên, cúi người đem Chúc Dư ôm lấy, Chúc Dư lúc này có chuyện nhờ vả hắn cũng không dám giãy dụa, thuận theo như một con mèo con để Khương Hồ ôm lên nhuyễn tháp, ôn nhu nói: “Đại Thiền Vu...”

Khương Hồ không để ý đến hắn, xoay người đi lục lọi một trận sau đó cầm một bình thuốc mỡ đến, tay chân vụng về bôi thuốc trên khóe miệng Chúc Dư, Chúc Dư bị đau cũng không dám nói gì, chờ Khương Hồ làm xong miễn cưỡng nở nụ cười dưới: “Đa tạ đại Thiền Vu.”

Chúc Dư thừa dịp Khương Hồ tâm tình tốt, nhỏ giọng nói: “Chuyện ta mới vừa nói...”

Khương Hồ cũng có chút xuất thần, không thể không nói hắn xuất binh đúng là nhất thời kích động, Khương Hồ dựa vào giết cha thượng vị cũng là nhất thời tâm huyết dâng trào, hắn làm người lỗ mãng, cũng không phải là người thích hợp để thống lĩnh, cũng may các bộ lạc Hung Nô đều là đơn độc thống lĩnh, hắn do lấy phương thức giết cha thượng vị nên rất có hiệu quả làm người khác kinh sợ vì vậy mới thống trị được đến nay. Chúc Dư nhìn vẻ mặt Khương Hồ, ôn nhu khuyên nhủ: “Đại Thiền Vu ngút trời anh tài, nhưng nếu như giang sơn gấm vóc kia đặt xuống tay, chúng ta cũng không có nhiều người thống lĩnh...”

Khương Hồ thở dài một hơi, có chút phẫn ý: “Còn không phải do Sài Đan Vương, nói dù sao cũng phải đánh, ta nghĩ cũng đúng, cho nên đánh xuống, liền...” Nói xong nhìn Chúc Dư một chút không nói được thêm lời nào.

Chúc Dư vội la lên: “Ngươi sao còn tin hắn vậy? Ngày đó hắn đã nghĩ đoạt vị trí lão Thiền Vu mới xuất binh trợ giúp ngươi, ngươi...”

Sài Đan Vương là Thúc phụ của Khương Hồ, là Thân Vương có uy vọng nhất Hung Nô, Chúc Dư trong lòng thở dài, Hung Nô hiện tại bày quân ra như thế nhưng không động binh Thiền Vu cũng thật là... Hắn vừa mới nghe nói Khương Hồ muốn cử binh liền cảm thấy kỳ quái, Khương Hồ tuy nói không có đầu óc nhưng cũng không đến nỗi như vậy, xem ra mới hơn một năm chưa trở về, bên trong Hung Nô đã không giống như lúc trước, lần này cử binh nói không chừng bên trong còn có âm mưu gì đây.

Hai người đối diện, đồng thời sửng sờ xuất thần, Chúc Dư không nhịn được hoài cảm, hắn khi còn bé liền cùng Khương Hồ kết bạn, ngày đó chỉ là bạn cùng chơi, Khương Hồ còn từng dưới miệng lang cứu hắn, hai người kết làm huynh đệ, cũng từng thành thật với nhau, hai người thiếu thốn thấu hiểu nỗi khổ của nhau, nhưng Chúc Dư ngày đó lòng tràn đầy ý nghĩ báo thù, đem hết tâm cơ để lừa gạt tài vật từ Khương Hồ, Khương Hồ lúc bắt đầu còn không lưu ý, sau đó chú ý mới hiểu được là bị hắn điều khiển, dưới cơn nóng giận đem Chúc Dư làm…

Sau đó chính là một hồi cẩu huyết, Chúc Dư dựa vào thông minh bắt nạt Khương Hồ, Khương Hồ dựa trên nhục thể chà đạp Chúc Dư, bất tri bất giác cũng dây dưa đến mấy năm.

Khương Hồ dừng một chút nói: “Điều này cũng không phải việc nhỏ, trở về ta lại cùng mấy vị vương thương nghị một hồi.”

Chúc Dư vừa nghe biết là có phương pháp, hắn vốn là người Chử quốc, coi như là cùng Thái tử có thù hận lớn bao nhiêu cũng không muốn để ngoại tộc tùy ý bước vào quốc thổ của mình.

“Ngủ đi ngủ đi.” Khương Hồ thiếu kiên nhẫn, thoát áo bào cũng tiến vào trong chăn, hai người chuyện hoang đường gì cũng đã từng làm, huống chi Chúc Dư lúc này đang cầu xin Khương Hồ, cũng không dám nói gì, theo hắn cùng ngủ.

Truyện Chữ Hay