Sau khi hôn sự của Lăng Trĩ được định ra Lăng Tiêu thoải mái không ít, hai năm nay hắn quan tâm nhất chính là đại sự của Lăng Trĩ, hiện giờ tuyển được một cô gia tốt, Lăng Tiêu cũng an tâm.
Có chuyện hài lòng cũng có chuyện không hài lòng, tỷ như hiện tại ở trong thư viện bàn tay của Chử Dịch Phong đang run rẩy tập viết chữ.
Công khóa của Lăng Tiêu là từ Chử Dịch Diễm, nên rất đơn giản, nhưng Chử Dịch Phong thì không giống. Bởi vì y học vấn còn chưa theo kịp hai đệ đệ, ngày hôm qua bị Thái tử khảo công khóa đáp không được, bị phạt gia pháp.
Lúc này Thái tử phi lại không có mặt, không có ai khuyên nhủ, đánh xong lại muốn Chử Dịch Phong luyện viết chữ, vết thuơng trên lưng Chử Dịch Phong rướm máu, sao có thể viết tốt, lại bị Thái tử phạt viết một trăm trang chữ lớn, giờ hợi hôm nay lại phải hoàn thành.
Lăng Tiêu hôm nay mới quay về cung, biết chuyện tối ngày hôm qua sau đó lén lút kêu thái giám của Chử Dịch Phong đến hỏi. Lần trước Lăng Tiêu vì Chử Dịch Phong xuất đầu nên các nô tài của Chử Dịch Phong cũng không xem Lăng Tiêu là người ngoài, từ đầu đến cuối toàn bộ nói ra, Lăng Tiêu thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Dặn Tôn thái y, chăm sóc tốt cho vết thuơng của chủ tử ngươi, đi đi.”
Vừa nói xong thái giám đỏ ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Thái tử gia đánh, ai dám tuyên thái y?”
Lăng Tiêu căng thẳng trong lòng, nói: “Tối hôm qua trở về còn chưa thoa dược sao?”
“Không có.” Tiểu thái giám cúi đầu nói, “Trong nhà chỉ có thuốc thông thường, chủ tử trên lưng có vết thuơng hở, cũng không dám bôi bừa.”
Lăng Tiêu do dự một chút, thở dài: “Thôi, ta cùng ngươi qua đó.”
Thời tiết ấm dần, Thái tử phi cầu tình cho các Hoàng tôn nghỉ học vào buổi chiều tháng này để được nghỉ trưa một chút, lúc này thư viện đã tan học, khi Lăng Tiêu đến đó chỉ còn Chử Dịch Phong ngồi viết chữ.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chói chang, Chử Dịch Phong đứng trước án thư chuyên tâm viết chữ, Lăng Tiêu dựa cửa sửng sốt trong chốc lát, đến gần nhẹ giọng nói: “Hoàng tôn viết được bao nhiêu rồi?”
“A?” Chử Dịch Phong ngẩng đầu, mặt nghiêng mồ hôi theo đó rơi xuống, ngượng ngùng cười: “Huynh đã đến rồi, lúc này mới viết hai mươi mấy trang, vừa rồi Đại ca vội tới đưa thuốc cho ta đã giúp ta đếm, nhưng hai mươi mấy trang này viết không tốt lắm đưa lên không chừng lại bị đánh.”
Chử Dịch Phong cười ngây ngô cầm lấy trên thư án một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc, nói: “Đây là Đại ca tìm dược tốt cho ta, còn chưa kịp bôi đâu, vẫn là Đại ca luôn quan tâm ta.”
“Phải.” Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, đúng là tốt thật, sợ Chử Dịch Phong hoàn thành một trăm trang chữ lớn, vội vàng đi đến không ngừng là muốn xé sao, đầu gỗ này còn cho Đại ca mình là người tốt!
Lăng Tiêu bất động thanh sắc tiếp nhận bình nhỏ, tùy tay ném vào chiếc giỏ bên cạnh, khiến Chử Dịch Phong cảm thấy kỳ lạ, sau đó dẫn y vào nội thất của thư viện, ôn nhu nói: “Thần trong nhà có thuốc trị thuơng bí truyền, dùng tốt lắm, Hoàng tôn thử xem.”
Nói xong quì một gối, cởi xuống phục sức bên hông Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong lúc này mới kịp phản ứng, trên mặt phiếm hồng, vội vàng nói: “Không… Không được, ta kêu thái giám đến, làm sao để huynh làm được.”
“Hoàng tôn không cần cùng thần khách khí, thái giám sớm đi làm việc của bọn họ, đến chỗ nào kêu?” Lăng Tiêu nói xong đã đem tú kim thắt lưng của Chử Dịch Phong tháo xuống, tùy tay ném sang một bên, ôn nhu nói, “Nói sao thì thần cũng là nô tài của Hoàng tôn, làm thế này thì đã sao.”
Chử Dịch Phong đè chặt quần áo có chút khó xử, trên mặt đỏ ửng xấu hổ, nghe Lăng Tiêu nói như vậy vội vàng nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, huynh…huynh là thư đồng của Tứ đệ, cho dù là thư đồng của ta, ta cũng sẽ không xem huynh là nô tài.”
Lăng Tiêu cao hơn Chử Dịch Phong nửa cái đầu, giống như bây giờ quỳ xuống cũng không thấp lắm, nhìn bộ dáng Chử Dịch Phong vội vàng hướng mình giải thích, Lăng Tiêu cảm thấy trong lòng một trận thương cảm, cười nói: “Hoàng tôn nói quá lời, đến…”
Chử Dịch Phong tự nhận võ nghệ phi thường, nhưng đụng phải Lăng Tiêu chỉ có thể như thuộc hạ mà phục tùng, Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong dựa vào trên tháp, cẩn thận cởi áo choàng của Chử Dịch Phong để lộ đầy vết ứ ngân trên lưng.
Trên tấm lưng trắng nõn có một vết thương, mặt trên đã hở ra, chảy rất nhiều máu.
Lăng Tiêu thở dài, làm khó y có thể nhịn đau.
Lăng Tiêu lấy ra thuốc mỡ bản thân mang theo, là một hộp nhỏ màu xanh ngọc thạch, bên trong thuốc mỡ màu nâu nhạt, Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong, nhỏ giọng nói: “Thần lúc trước bị thương đã dùng qua, tiêu sưng giảm đau là tốt nhất.”
“Ân.” Chử Dịch Phong bán lỏa thể ghé vào tháp có chút thẹn thùng: “Vật của huynh nhất định là tốt, bôi đi.”
Lăng Tiêu dùng ngón tay thon dài quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên lưng Chử Dịch Phong.
Thái tử biết rõ đối xử ngoan độc với đầu gỗ này sẽ không có tác dụng, vậy mà còn xuống tay ác như thế, Lăng Tiêu thở dài, bôi nhẹ tay hơn, dặn dò: “Lần tới khi Thái tử phi không có mặt, Hoàng tôn càng phải cẩn thận, phải biết nhìn một chút.”
Chử Dịch Phong cười: “Ta biết mình nói gì cũng khiến Phụ vương mất hứng, thôi thì muốn đánh cứ đánh, cũng không phải lần đầu”
“Đau sao?” Lăng Tiêu thấy cơ thể Chử Dịch Phong co rúm, ngừng tay hỏi.
Chử Dịch Phong lắc đầu: “Không đau, mới vừa thoa dược nên có cảm giác lạnh lạnh, rất thoải mái, không phải là loại nóng bình thường”
“Bên trong dược có bạc hà băng phiến, giảm đau.” Lăng Tiêu yên tâm, mau chóng bôi dược, rất nhanh đã dùng hết một hộp dược tốt. Lăng Tiêu đem hộp ngọc thuận tay để ở một bên, cầm tấm chăn tơ tằm sạch sẽ đắp lên người Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Hoàng tôn nằm sấp trong chốc lát đi, thương thế như vậy cũng không có cách nào băng bó, nên đứng dậy mặc xong quần áo sẽ dính dược, cứ như vậy nghỉ một lát đi.”
“Ai không được” Chử Dịch Phong vừa nói vừa muốn đứng lên: “Chữ của ta còn chưa có viết đủ đâu!”
Lăng Tiêu ấn bả vai Chử Dịch Phong, cười: “Hoàng tôn yên tâm, thần tất nhiên sẽ không hại Hoàng tôn” Chử Dịch Phong vốn còn chút do dự, sau lại nghĩ… Có thể làm cho Lăng Tiêu như vậy đối y tốt một chút, cho dù là lại bị Thái tử mắng cũng đáng.
Lăng Tiêu lại lấy một chén trà nhỏ đến uy Chử Dịch Phong uống, khom người nói: “Hoàng tôn nếu mệt ngủ một lúc đi, thần trong chút nữa sẽ gọi người.”
Bây giờ là giờ ngọ, Chử Dịch Phong tối hôm qua từ chỗ Thái tử trở về luôn luôn ở nơi này tập viết chữ, với thời gian dài như vậy không chợp mắt Chử Dịch Phong cũng chịu không nổi. Thoa thuốc mỡ phía sau lưng nên không còn đau đớn, lại nằm ở trên tháp mềm, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Lăng Tiêu chờ Chử Dịch Phong ngủ thì kéo bình phong trong phòng, rồi đi ra gian ngoài. Hắn ngồi ở thư án của Chử Dịch Phong cầm lên xem những trang chữ của Chử Dịch Phong viết, sau một lúc lại buông xuống, cầm bút lông lên…
Chờ Chử Dịch Phong thức dậy thì đã là giờ Dậu, Chử Dịch Phong nhìn trời chiều bên ngoài vội vàng thất thanh kêu lên, nhanh chóng mặc xiêm y, lại thấy Lăng Tiêu đang ngồi viết chữ.
Lăng Tiêu cười: “Thấy Hoàng tôn ngủ ngon không nhẫn tâm kêu, đến xem, thần phỏng theo chữ của Hoàng tôn để viết, đệ xem?”
Chử Dịch Phong còn không có kịp phản ứng, đi đến thư án, thấy có một số trang chữ, chữ thảo so với chữ của mình không sai biệt Chử Dịch Phong này mới hiểu được Lăng Tiêu là hống mình đi nghỉ ngơi, lại phỏng chữ của y thay y viết phạt.
Lăng Tiêu viết đủ hết các trang chữ, nhẹ giọng nói: “Cũng đừng để người khác biết, bằng không lại bị đánh nhiều hơn.”
Chử Dịch Phong tối hôm qua bị giáo huấn thành như vậy nhưng cũng không cảm thấy gì, không biết tại sao khi Lăng Tiêu nói một câu kia lại đâm trúng tâm, ánh mắt bỗng dưng hạ xuống, thấp giọng nói: “Lăng Tiêu, huynh thật tốt với ta.”
“Người đối tốt với Hoàng tôn có rất nhiều.” Lăng Tiêu vuốt cằm: “Thần cùng Hoàng tôn vốn là quan hệ huyết thống, hơn nữa nhận rất nhiều ân huệ của Thái tử phi, chăm sóc Hoàng tôn là việc phải làm.”
Kỳ thật lúc này ngay cả Lăng Tiêu cũng ý thức được, rất nhiều việc đã thay đổi. Hắn là người ích kỷ cỡ nào nha, hết lần này đến lần khác giúp Hoàng tôn không có tiền đồ này, thật sự không phù hợp với tính cách của hắn.
Lăng Tiêu đành phải an ủi Chử Dịch Phong cũng an ủi mình, là bởi vì quan hệ huyết thống, cũng là vì báo đại ân của Thái tử phi.
Chử Dịch Phong cũng không nói thêm nữa, trong lòng biết, Lăng Tiêu thật tâm đối tốt với y.
Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu cùng nhau quay về Hải Đường viện dùng cơm chiều. Tổn thương sau lưng Chử Dịch Phong tốt lên không ít, trên cơ bản đã không còn sưng, thoải mái nên cũng ăn vào không ít cơm canh. Sau bữa cơm chiều Lăng Tiêu trước phái thái giám của mình đi đến chỗ Thái tử phi báo tin, chờ tiểu thái giám kia trở lại mới để cho Chử Dịch Phong đi gặp Thái tử, thấp giọng nói: “Hoàng tôn an tâm đi, Thái tử phi sẽ nói đỡ cho ngài, chắc chắn sẽ không làm cho Hoàng tôn chịu khổ nữa đâu”
Chử Dịch Phong gật đầu, trải qua chuyện ngày hôm nay y có rất nhiều lời muốn nói cùng Lăng Tiêu, nhưng hiện tại lại không biết nói cái gì, chỉ là gật đầu, xoay người đi.
Viết mấy chục trang chữ lớn cánh tay của Lăng Tiêu giống như bị chặt đứt, đem mọi việc phân phó tốt mới trở về Thính Phong Các.
Lăng Tiêu trở về lại ứng phó Chử Dịch Diễm tinh lực tràn đầy trong chốc lát, sau đó trở lại gian phòng của mình kêu một thùng nước ấm để ngâm, tựa lưng vào thùng gỗ thở dài.
Vốn định nghỉ ngơi một lát rồi đi ngủ, ai biết chuyện khác lại tới nữa.
—–
Lăng Tiêu mặc vội y phục, tóc dài tùy ý rối tung, ôn hoà nói: “Gặp Đại Hoàng tôn không kịp tiếp đón, thần thất lễ.”
“Không cần đa lễ.” Chử Dịch Cẩn ôn nhu cười nói: “Đã trễ thế này đến quấy rầy biểu đệ, sẽ không trách ta đi.”
“Đại Hoàng tôn, thần không gánh nổi.”
Chử Dịch Cẩn thấy Lăng Tiêu lạnh lùng với hắn cũng không xấu hổ, phất tay cho các nô tài đều đi ra ngoài, cười nói: “Chính là nghe nói biểu đệ hôm nay mệt nhọc, cảm thấy nhớ, đặc biệt đến xem”
Ha hả, nguyên lai là đã biết, nên đến kiếm chuyện. Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Vì Hoàng tôn tận lực, có gì mà mệt nhọc.”
Lăng Tiêu đối với người khác nhau thì thái độ cũng khác, như là đối mặt Lăng Trĩ và Chử Dịch Diễm thì hắn chính là Đại ca, là tri kỷ, đối mặt Thái tử phi, Thi phu nhân hắn chính là ấu tử trong nhà, đối mặt Hoàng Thượng, Thái tử hắn là thần tử trung tâm có năng lực, đối mặt với tiện nhân Hạ Lan, Lăng Y hắn chính là tàn nhẫn.
Một người trăm mặt, bất quá cũng sẽ như thế này.
Đối mặt Chử Dịch Cẩn, Lăng Tiêu đều lười giả vờ, việc này từ tối hôm qua Chử Dịch Cẩn tất nhiên cũng biết chi tiết. Lúc này còn giả vờ chạy tới, thật sự là chọc người ghê tởm.
Lăng Tiêu cũng không có mong đợi gì đối với huynh muội, nhưng hắn xem những người này đều là người không đáng không quan tâm. Hắn thật sự là nghĩ không ra Chử Dịch Cẩn nhằm vào Chử Dịch Phong người không thể ngán chân hắn làm cái gì.
Chử Dịch Cẩn thở dài nói: “Chẳng biết tại sao biểu đệ ép buộc mình như vậy, ta sớm nói qua, Phong nhi hắn…”
“Minh Cảnh huấn mười một: Hoàng tử Hoàng tôn không thể phỉ báng xa lánh nhau!” Lăng Tiêu lạnh lùng đánh gãy Chử Dịch Cẩn, trầm giọng nói: “Minh Cảnh huấn mười bảy: cấp dưới không thể nghị luận chuyện của Hoàng tử Hoàng tôn!”
Lăng Tiêu đứng lên thẳng thắng bức Chử Dịch Cẩn, miệng lưỡi sắc bén: “Minh Cảnh huấn ba mươi ba: ngoài đế vị, chư tử không thể mượn sức quyền thần!” Lăng Tiêu thấy mặt Chử Dịch Cẩn đã trắng bệt, trong lòng cười lạnh, tiếp tục nói: “Thánh thượng phải tuân theo Minh Cảnh huấn, đốc thúc Hoàng tử Hoàng tôn hòa thuận yêu thương, Đại Hoàng tôn muốn vi phạm quy chế tổ tông sao?”
Lăng Tiêu nheo mắt: “Đại Hoàng tôn ba lần đối thần nói ra những lời trái giáo huấn, hiện giờ lại đêm khuya đến, đuổi nội thị ra ngoài cùng thần mật đàm, không biết muốn như thế nào? Lăng Tiêu tuy chỉ là quan viên Tứ phẩm, nhưng về sau cũng sẽ kế thừa tước vị, một đệ nhất quyền thần vẫn là rất tốt. Điện hạ đối thần mượn sức, thần tự biết tội nặng, không dám liên lụy dòng họ, bất đắc dĩ chỉ còn có thể bẩm báo Thánh Thượng chứng minh trong sạch!”
Lăng Tiêu tiến lên một bước: “Lúc trước Trưởng Hoàng tử, Tứ Hoàng tử bởi vì vi phạm Minh Cảnh huấn bị xử tử. Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử bởi vì vi phạm Minh Cảnh huấn bị tước phong hào. Thần lại không biết, khi Đại Hoàng tôn nghe những chuyện này nghĩ như thế nào?”
Chử Dịch Cẩn thái dương nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Thái tử phi đối thần ân trọng như núi, chỉ cần Đại Hoàng tôn có thể dừng cương trước bờ vực thần tất nhiên sẽ không nhiều chuyện, thỉnh Đại Hoàng tôn quay về đi!”
Lăng Tiêu một chút tình cảm cũng không lưu cho Chử Dịch Cẩn, xoay người vào nội thất. Quả thật cho rằng hắn là quả hồng mềm sao? Lăng Tiêu trong ngày thường ôn hòa là bởi vì hắn lười so đo, một lần không để ý tới ngươi đó là lười động, hai lần không để ý tới ngươi đó là chướng mắt, ngươi thật sự cho rằng hắn dễ bị khi dễ sao? Nực cười.
Không nói Chử Dịch Cẩn còn chưa có lên đế vị, ngày sau kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước Lăng Tiêu không phải sẽ chịu đựng tính tình của hắn. Lăng Tiêu hôm nay mệt một ngày vốn rất phiền táo, sớm đã không có hưng trí cùng Đại Hoàng tôn này khoa tay múa chân, còn không biết sống chết đánh chủ ý lên hắn, rõ ràng là tìm đường chết?
Lăng Tiêu tự đi tới giường ngủ, cười lạnh. Với cái bệnh vương này của Chử Dịch Cẩn hẳn là tạm thời không dám tới trêu chọc nữa, tốt lắm.