Ngân Lâm vừa mới tỉnh dậy, thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Nàng sờ sờ bên cạnh mình thấy giường trống không. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Hầu gái nằm ngủ ở giường thấp bên dưới thấy nàng tỉnh liền hỏi khẽ: “Công chúa muốn dậy rửa mặt chải đầu ạ?”
Ngân Lâm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã qua giờ thìn rồi.”
“Muộn thế rồi? Sao trời còn chưa sáng?”
Hầu gái cười trả lời nàng: “Đâu phải trời chưa sáng. Sáng nay tướng quân ngủ dậy thấy người còn ngủ say nên sai chúng nô tì treo một tấm vải đen bên ngoài. Tướng quân nói sắp tới hè, trời càng ngày càng nhanh sáng nên phải nghĩ cách để người ngủ thêm được vài canh giờ nữa.”
Ngân Lâm thấy Từ Xán chăm sóc nàng như vậy, trong lòng thoải mái một chút. Ít nhất thì cảm giác mất mát lúc sờ đến chỗ trống bên cạnh đã vơi hơn nửa nhưng trong lòng nàng vẫn thấy bất an như cũ. Mấy ngày trước nàng nhận được thư của mẫu thân – Lê Hồ tần, trong thư nói rằng đã hai tháng nay hoàng đế chưa lật thẻ bài triệu tẩm[], sợ rằng đây là dấu hiệu của việc bị thất sủng. Ngân Lâm hiểu tường tận mọi việc trong cung. Hậu cung ba ngàn giai nhân, phi tần có địa vị thì hơn trăm người. Dù ngày ngày hoàng đế triệu tẩm thì một năm cũng chưa chắc đến lượt được một lần. Nàng vẫn nhớ như in, lúc nàng còn nhỏ, mẫu thân xinh đẹp nên được hoàng đế yêu thích, vì vậy một tháng mới có thể được lật thẻ bài hai ba lần. Ngay cả hoàng hậu còn phải nể mặt mẫu thân, nhưng từ tết Nguyên Tiêu tới nay, mẫu thân chưa được triệu kiến, chỉ sợ ngày tháng sau này sẽ vô cùng khó khăn.
[] Gọi phi tần đó tới hầu hạ giấc ngủ
Tuy nhiên trong thư lại nói hiện giờ hoàng đế cực kỳ coi trọng gia tộc họ Từ, chẳng bao lâu nữa sẽ phong Từ Xán làm đại tướng quân. Có chỗ dựa này thì Lê Hồ tần mới có tiếng nói trong cung.
Dù gì đi nữa, vì cuộc sống sau này của mẫu thân và chính mình, Ngân Lâm quyết định phải giữ chặt trái tim của Từ Xán.
Hầu gái mở cửa phòng, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho Ngân Lâm hoa mắt. Nàng quay đầu đi một cách chán nản. Không lâu sau, a hoàn nối đuôi nhau mang đồ rửa mặt chải đầu vào, hầu hạ nàng ngồi dậy mặc quần áo. Tấm vải đen bên ngoài đã được hạ xuống, ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ làm cho căn phòng sáng bừng lên.
Nàng được đỡ đứng dậy, dẫm chân lên tấm thảm nhung hươu dày. Duỗi cánh tay, hầu gái bên người mặc áo dài bằng gấm Thiên Y phường vào cho nàng, quỳ gối trước nàng chỉnh trang lại phụ kiện phức tạp ở dây lưng. A hoàn đứng trên chiếc ghế thấp đằng sau giúp nàng chải tóc, động tác vô cùng cẩn thận chỉ sợ làm nàng đau, lại không dám chải quá chậm khiến nàng chờ mất cả kiên nhẫn.
Có đôi khi Ngân Lâm cảm thấy cuộc sống như thế thật chán, nhưng cũng chỉ là đôi khi thôi. Còn phần lớn thời gian nàng rất hài lòng với cuộc sống như vậy. Nàng là công chúa dòng dõi hoàng tộc, phu quân có tiền đồ rộng mở, cuộc sống phu thê tình cảm. Nếu như nàng mất đi tất cả những thứ này và trở thành một người dân bình thường, mặc quần áo thô cứng bằng vải thô, vì một ngày hai bữa cơm mà lo lắng, chi tiêu phải tính toán chi li, thế mới gọi là thê thảm không tưởng tượng nổi.
Ngân Lâm không thể ngờ rằng Giang Ngưng Phi tự mình rời phủ, mà lại còn nghĩ đủ cách, lừa gạt Từ Xán và nha phủ rồi chạy trốn tới chân trời góc bể, đến nay không rõ tin tức.
Bỏ đi thì biết dựa vào cái gì mà sống. Thiên hạ này là của nam nhân. Một nữ nhân như Giang Ngưng Phi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nói không chừng nàng ở đâu đó đã bị bọn cướp bắt đến một nơi không bóng người rồi cướp của, hãm hiếp, may lắm thì lưu lại được nửa cái mạng, hoặc xấu nhất thì thành cô hồn dã quỷ ở nơi đồng không mông quạnh.
Trong lòng Ngân Lâm cảm thấy thương hại cho nàng ta, một cô nương ngốc nghếch. Dù là do nhất thời tức giận thì cũng không nên lấy cuộc sống của mình ra đùa. Từ Xán chẳng nhắc gì về chuyện này nhưng Ngân Lâm biết hắn rất tức giận, thậm chí còn hơi giận lây sang nàng. May mà sự sủng ái của hắn đối với nàng đã ăn sâu trong hắn.
Sau lần khó sinh nọ, đủ loại bệnh sau khi sinh cứ quấn lấy nàng, đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Mỗi khi nghĩ tới đứa bé chết ở trong bụng nàng cảm thấy cực kỳ đau lòng. Đứa bé đúng như mong đợi của nàng, là một bé trai, thế nhưng lại không thể sống sót chào đời. Về chuyện đứa bé có phải là con trai hay không thì Từ Xán hoàn toàn không để ý. Vì muốn nàng yên tâm nên khi đó hắn luôn an ủi dịu dàng bên tai rằng: “Nếu không phải là con trai thì lại sinh tiếp, ngày tháng của chúng ta còn dài, không cần phải vội.”
Ngân Lâm thì không nghĩ vậy, nàng cho rằng phải xoá đi sự lo lắng này càng sớm càng tốt. Nàng bảo vệ đứa trẻ một cách cẩn thận, hy vọng khi ra đời sẽ là một đứa bé khoẻ mạnh, rồi khi trưởng thành sẽ là một người thừa kế đầy trách nhiệm. Cuối cùng mong muốn này đã không thành hiện thực. Sự đau đớn như thế một khi trải qua một lần sẽ không muốn phải chịu thêm lần nữa. Nhưng nếu nàng không sinh được một đứa con trai thì tương lai sau này của nàng làm sao bây giờ, còn có thể dựa vào ai? Ngân Lâm rùng mình một cái, đây không chỉ là vấn đề đau một lần hay hai lần, nàng từng nghe mẫu thân kể nhiều nữ nhân không may mắn, sinh ba bốn lần đều là con gái.
Sự đau đớn đó đúng là vô cùng đáng sợ. Bất giác đầu gối nàng như nhũn ra, động tác đó liền ảnh hưởng ngay đến mái tóc dài, lọn tóc bị a hoàn chải đầu túm chặt trong tay, làm da đầu nàng đau nhói. Ngân Lâm không nói năng gì, giật lấy lọn tóc trong tay a hoàn rồi xoay người tát một cái thật mạnh, mắng: “Đồ ngu!”
Tuy sức nàng yếu nhưng vẫn đủ làm cho a hoàn kia không đứng vững, ngã lăn xuống từ trên ghế. A hoàn sợ tới mức quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Vốn dĩ Ngân Lâm đã không vui sẵn, giờ nhìn thấy dáng vẻ nhát gan bị đánh cũng không dám đánh lại, mắng cũng không mắng lại này, lại làm nàng nhớ tới Giang Ngưng Phi. Ngân Lâm giơ chân đá vào mặt a hoàn: “Cút! Tạm tha cho ngươi trận đòn! Mai đổi a hoàn chải đầu khác.”
Hầu gái bên người cúi đầu đáp lời: “Vâng.”
A hoàn kia vội vàng tạ ơn: “Tạ ơn công chúa đã không đánh.”
Tâm trạng Ngân Lâm vui hơn một chút: “Còn không mau đứng lên? Giúp ta chải tóc đã, chuyện khác tính sau.”
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, nàng ngồi tạm xuống một cái ghế. A hoàn đi bằng đầu gối vòng ra sau nàng, nhận lấy chiếc lược người bên cạnh đưa cho rồi tiếp tục chải. Một a hoàn nhỏ tuổi bước vào bẩm báo: “Bẩm công chúa, Chương thái y ở trong cung đã tới rồi, để thái y chờ ở tiền sảnh hay mời sang đây ạ?”
Ngân Lâm nghe bẩm Chương thái y đã tới thì không dám tiếp đón chậm trễ, nàng nói: “Để thái y ở tiền sảnh uống trà, chờ ta chải đầu xong rồi truyền ngài ấy vào gặp luôn.” Nàng giục đám hầu gái a hoàn chỉnh lại y phục đầu tóc cho nàng, chưa kịp ăn uống gì đã truyền thái y vào.
Quan hệ của Chương thái y và Ngân Lâm công chúa rất thân thiết. Vì Ngân Lâm có chuyện cần Chương thái y giúp nên luôn đối xử với ông rất đặc biệt. Tuy nhiên hôm nay ông bước vào với vẻ mặt buồn bã cau có. Ngân Lâm bảo người hầu lui xuống, lúc này Chương thái y mới lên tiếng: “Việc tướng quân ra lệnh cho thái y viện điều tra có kết quả ngoài dự kiến.”
Ngân Lâm có chút hồi hộp, đồng thời có dự cảm là chuyện xấu. Chuyện Từ Xán bảo thái y viện điều tra chính là tác dụng của hồng hoa. Sau khi nàng xảy ra chuyện thì nửa tháng sau đã có kết quả. Quả nhiên hồng hoa có tác dụng phá thai. Tuỳ theo thời gian dùng mà có ảnh hưởng khác nhau. Ngân Lâm lại ăn hồng hoa trong thời gian dài, nhưng đồng thời còn dùng thêm nhiều loại thuốc quý khác để an thai cho nên tới khi sinh nó mới có tác dụng. Lúc đó Ngân Lâm đã bảo thái y viện phong toả tin tức, chỉ nói không thể điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn với bên ngoài.
Hôm nay, Chương thái y lại nhắc tới chuyện này, có lẽ là vì còn điều gì nguy hiểm mà ngay lúc trước chưa điều tra ra.
Sau một hồi vuốt râu, Chương thái y thấy Ngân Lâm công chúa có vẻ bất an, biết nàng đã chuẩn bị tâm lý nên nói: “Sau ngày công chúa tỉnh dậy đó, thần đã phát hiện ra mạch của người khác xưa. Vì đây là chuyện lớn nên khi đó thần không dám nói bừa. Mấy tháng nay, thần làm thí nghiệm trên vài phụ nữ, hoa hồng sau khi khiến sẩy thai còn có thể dẫn tới mất khả năng mang thai.”
Ngân Lâm nghe tới đây, đầu óc choáng váng suýt nữa không giữ được tinh thần. Nàng nắm chặt tay, móng tay dường như muốn cắm sâu vào lòng bàn tay đến ứa máu.
Sau một lúc mới có thể bình tĩnh, nàng ôm một tia hy vọng hỏi thái y: “Theo như lời của Chương thái y: ‘Có thể dẫn tới mất khả năng mang thai’, vậy nghĩa là không phải ai cũng sẽ bị như thế…”
“Đúng là như thế. Nhưng mấy tháng nay, thần bắt mạch cho công chúa mấy lần... Đến nay cũng không thấy có chuyển biến tốt.”
Ngân Lâm hít sâu vào một hơi, vẻ mặt đầy quyết đoán: “Chuyện này còn có ai biết nữa?”
Chương thái y nhìn nàng nói: “Tất cả những việc kiểm tra trong cung vô cùng bí mật, mấy người phụ nữ kia đều đã giao cho phủ Nội vụ xử lý. Hiện giờ không có ai biết chuyện này.”
“Tốt lắm, việc này tạm ém nhẹm đi đã, có thể giấu được tới lúc nào hay lúc đó. Thái y nhớ kỹ rằng tuyệt đối không được để cho tướng quân biết.”
“Công chúa yên tâm, thần nhất định sẽ không làm cho công chúa phải khó xử.”
Ngân Lâm thở phào nhẹ nhõm, cơ thể không còn sức lực nữa, nàng dần dần tựa cả người vào lưng ghế.
“Hôm nay thần còn có chút chuyện...”
Ngân Lâm đứng dậy, nói vọng ra ngoài: “Người đâu, tiễn Chương thái y rời phủ.”
Không lâu sau đã có hầu gái bên người bước vào, đi đến bên cạnh Ngân Lâm rồi lấy từ trong tay áo ra một túi gấm nhỏ bằng bàn tay. Như thường lệ, bên trong đựng đầy những nén vàng. Chương thái y đã quen với việc này, ông nhận lấy nó từ trong tay hầu gái rồi nói: “Tạ ơn công chúa đã ban thưởng, thần xin cáo lui.”
Lòng Ngân Lâm rối loạn nhưng trên mặt vẫn mỉm cười tiễn thái y ra khỏi phủ. Nàng chưa biết nên làm sao. Nếu như Từ Xán biết chuyện này, nhất định sẽ nạp thêm thiếp vào phủ. Giấy không gói được lửa, hiện tại giấu được chừng nào hay chừng đó, sau này Từ Xán cũng sẽ biết thôi. Nàng cắn răng, nhất định phải giữ chặt trái tim của Từ Xán để dù có nạp thiếp thì cũng sẽ đưa đứa bé người thiếp sinh ra cho nàng chăm sóc.
Nàng dần lấy lại tinh thần, trong đầu đầy ắp những toan tính cho tương lai sau này. Mẫu thân đã dạy bảo nàng rất tốt để hiện giờ nàng có thể đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Nàng tin rằng chỉ cần thuyết phục được Từ Xán giao đứa bé cho mình thì những ngày sau này nàng vẫn được bảo vệ. Từ đó, đứa bé có phải do nàng sinh ra không cũng không còn quan trọng nữa.
Chưa tới giờ thìn thì Từ Xán đã đến phòng chờ của Chính Dương trong cung để chờ. Hơn hai trăm quan ở ngoài phòng khách thì thầm to nhỏ, vì số người nhiều nên trở thành hồi râm ran không ngừng. Hắn ghét cái không khí ngột ngạt này, đi vào phòng trong, bên trong có một vài vị quan lớn mang theo cả binh sỹ. Quan võ nhất phẩm – Thành Thù nhìn thấy hắn đi vào thì vẫy tay nhiệt tình, bảo hắn tới ngồi bên cạnh.
Vì có quan hệ với Từ Xã My thượng tướng nên xưa nay Thành Thù và Từ Xán có qua lại với nhau. Chức vị Từ Xã My như Thành Thù nhưng lớn hơn hắn cả chục tuổi. Đến nay Từ Xã My đã là một ông già rồi, nhưng Thành Thù lại là một thanh niên cuộc sống đầy đủ. Sau khi hắn vẫy Từ Xán ngồi xuống thì hỏi thăm tình hình gần đây của Từ Xã My.
Mấy ngày trước, Từ Xã My dậy sớm luyện kiếm bị trúng gió, đến nay vẫn chưa khoẻ. Khi Từ Xã My còn trẻ thì không thể có chuyện này xảy ra được. Thời đó ông dẫn quân lên rừng xuống biển đánh giặc là chuyện bình thường. Mùa đông gió lạnh thấu xương cũng không sao, còn bây giờ chỉ mấy đợt gió xuân đã khiến ông bị ốm.
Chưa từng có ai đuổi kịp cuộc đời chinh chiến hơn chục năm của Từ Xã My. Đợi đến khi ông cáo lão chỉ sợ quân đội Hoài An quốc sẽ hỗn loạn một phen. Thế nên tình hình sức khoẻ của ông luôn là đề tài mọi người quan tâm.
Thành Thù thở dài: “Năm đó lúc thượng tướng quân thống lĩnh quân đội ta còn hết lòng dốc sức dưới trướng người. Tướng quân hồi phủ nhất định phải chuyển lời hỏi thăm của ta đến thượng tướng. Đầu năm nay việc quân bận rộn, mấy ngày nữa nhất định ta sẽ mang quà đến thăm.”
Sau khi Từ Xán tạ ân, Thành Thù nhìn hắn, thấy vẻ mặt hình như có chút sầu não không vui, bèn nghiêng người tới gần nói: “Người sợ nổi danh như heo sợ mập[]. Tuy trong kinh thành đồn đại nhiều chuyện không tốt đối với tướng quân, nhưng cũng không nên để ở trong lòng. Ta thấy, tướng quân là người đứng đắn, chuyện này chỉ sợ là bên phủ doãn kinh thành Hoài Trung và Ngự Thị Thừa muốn hại tướng quân. Cây ngay không sợ chết đứng, cứ đợi rồi tương lai sẽ thấy sự thật.”
[] Vì sẽ bị làm thịt
Lúc đầu Tử Xán sửng sốt, sau đó mới nghĩ ra lời của Thành Thù là chỉ Giang Ngưng Phi làm giả thư từ vợ rồi bỏ đi, hắn cười khổ nói: “Đa tạ Thành đại nhân quan tâm.”
Đúng lúc đang nói chuyện thì ngoài phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, một giọng to, tiếng the thé: “Khẩu dụ của hoàng đế.”
Thành Thù và Tử Xán nhìn nhau, đều đọc được từ trên mặt đối phương vẻ mặt đã biết rõ, xem ra hôm nay lại không lên triều rồi.
Quả nhiên sau khi đi ra liền nhìn thấy công công hầu hạ bên cạnh hoàng đế đang đứng nhìn bá quan văn võ xếp hàng quỳ gối chỉnh tề, sau đó bắt đầu đọc khẩu dụ miễn triều. Sau khi bá quan văn võ đứng dậy đều nhìn nhau khó hiểu. Cứ cách năm ngày triều đình Hoài An lại có một buổi lên triều sớm. Gần đây, từ khi sắc phong dưỡng nữ của Ngự Thị Thừa lên tần thì liên tục cho miễn triều, đã hơn nửa tháng không lên triều rồi.
Sau khi đi lẫn trong đám quan viên, Thành Thù mắng nhỏ: “Ngự Thị Thừa chết tiệt, đưa hồ ly tinh vào cung.”
Người bên cạnh lên tiếng: “Đám quan văn toàn thích làm mấy chuyện không đứng đắn.” Vài người nhìn về phía Ngự Thị Thừa, mặt mày hắn vui vẻ, vô cùng đắc ý, không mảy may lo lắng việc hoàng thượng không màng chuyện triều chính.
Các quan võ xung quanh đều lắc đầu không nói gì. Từ Xán đứng trong đám đông, khẽ an ủi: “Chuyện không đứng đắn là không đứng đắn, sau này nhất định sẽ gặp quả báo. Hiện giờ bọn họ đắc ý, sớm hay muộn rồi cũng bị trị tội thôi.”
Vài người gật đầu: “Tướng quân nói rất đúng. Việc quân giờ phải dựa vào chúng ta, cái đám quan văn kia có giỏi nữa thì làm được chuyện lớn gì. Chẳng phải chỉ là dâng mấy nữ nhi tiến cung sao, ông ta có thể có được mấy nữ nhi chứ?” Nói xong thì cười khẽ.
Thành Thù đột nhiên ho, vì vậy mọi người nhìn cảnh giác xung quanh, thấy công công đang đi về phía này. Nhóm quan văn đều nhường đường, bọn họ cũng ngừng rỉ tai nhau nói thầm, mặt tươi cười xã giao với vị công công.
Vị công công cười nói: “Mỗi người chúng tôi đều vì bệ hạ chạy đông chạy tây, suốt ngày dùng chân tay mà không dùng đầu óc, nào dám nhận sự đối đãi này của chư vị đại nhân.”
Mọi người đếu nói lời khách sáo, công công nói tiếp: “Không tán gẫu nữa, bệ hạ cho gọi Thành Thù đại nhân, Từ Xán đại nhân vào Sùng Khánh điện chờ triệu kiến.”
Thành Thù cùng Từ Xán vội theo hắn đi.
Trên đường đi, cơ thể gầy còm của công công đi nghiêng ngả phía trước, Thành Thù cùng Tử Xán đi sau hắn khoảng mười mấy bước, nói chuyện nho nhỏ.
Thành Thù nói: “Tướng quân nói xem là chuyện gì?”
Từ Xán trả lời khẽ: ”Ta không dám đoán bừa ý của hoàng thượng.”
Trong khi nói chuyện đã tới Sùng Khánh điện, hai người được đưa vào bên trong. Sùng Khánh điện là nơi hoàng đế ngủ lại, đội ngũ tuần tra xung quanh đi qua đi lại nhiều lần. Mỗi người đều mang giày đế mềm, kiếm buộc bên người bằng gấm. Trong ngoài điện, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Mặt đất lát đá, cột gỗ là cột chính. Trong cung điện lớn rộng rãi chỉ có một lớp vải vàng óng trải trên ngai vàng làm từ gỗ trắc đang tỏa ra ánh sáng loá mắt.
Hai người được đưa vào ngồi trên ghế dài trong điện. Ngay sau đó liền có cung nữ dâng trà lên. Thành Thù thấy vậy thì cầm tách trà, mở nắp gạt nhẹ: “Xem ra hôm nay phải đợi lâu đây.”
Quả nhiên qua giờ ngọ, cuối cùng thì cánh cửa hông thông với phòng ngủ của hoàng đế mới mở ra. Hoàng đế bước qua bậc cửa, đi chầm chậm tới. Thành Thù cùng Từ Xán chờ đến mỏi cả mắt cuối cùng cũng thấy hoàng đế đến, trong lòng hô to ‘vạn tuế’, quỳ gối dưới đất chờ hoàng đế ngồi xuống ngai vàng.
Hoàng đế ngáp một cách lười biếng: “Ái khanh mời đứng lên, ngồi xuống ghế đi.”
Sau khi Thành Thù cùng Từ Xán ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên người đang ngồi trên ngai vàng, tự nhủ một tháng không gặp, hoàng đế béo lên nhiều nhưng sắc mặt lại không tốt, da dẻ nhợt nhạt giống như bị mất hết tinh thần.
Hoàng đế nói: “Lần này triệu các khanh tới là muốn bàn về việc xuất binh đánh Hắc Kỳ trại. Thành Thù, bản tấu mấy ngày trước khanh dâng lên ta đã đọc rồi, khanh nói thật ra Hắc Kỳ trại chính là nơi luyện binh của Sơn Nhạc, chuyện này là thế nào?”
Thành Thù đáp: “Chuyện này là thật ạ. Mật thám thần phái tới Sơn Nhạc bẩm rằng dân chúng Sơn Nhạc không hề coi Hắc Kỳ trại là sơn tặc, ngoài ra có rất nhiều trai tráng trở về quê hương sau khi đi nghĩa vụ quân sự ba năm đều nói rằng đã tới Hắc Kỳ trại.”
“Hắc Kỳ trại cách Hoài An hơn nghìn dặm, có lẽ mấy tin tức này không chính xác.” Hoàng đế tiện tay lật đi lật lại trên bàn, có lẽ đã quên mình để chỗ nào rồi, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng mới thấy hai bản tấu trong đống tấu sớ, đưa công công chuyển tới Thành Thù: “Khanh đọc xong nó rồi nói tiếp.”
Thành Thù nhận lấy, nhìn kỹ, vẻ mặt thay đổi không ngừng.
Từ Xán không hiểu là chuyện gì, hoàng đế nói: “Sơn Nhạc lập một đại doanh lớn ở gần Hắc Kỳ trại. Cả năm trời hoàng tử cả của Sơn Nhạc – Vân Vương, không ở trong kinh thành Nhạc Thượng chính là vì hắn phụ trách việc phòng ngự của đại doanh. Hắc Kỳ trại là cái bia đỡ đạn Sơn Nhạc lập ra để lừa những người ngu ngốc như khanh.”
Thành Thù ngồi đó nghẹn lời.
Từ Xán vội vàng hỏi: “Bệ hạ, tin tức này từ đâu mà có?”
Lúc hoàng đế nhìn sang hắc thì sắc mặt dịu xuống, dần dần nở nụ cười: “Ngự Thị Thừa cũng có mật thám từ trong Hắc Kỳ trại, nghe nói ẩn núp đã mười mấy năm, cuối cùng cũng có sự tin tưởng từ Sơn Nhạc. Xem ra, bây giờ dù là tư liệu hay bản đồ thì Ngự Thị Thừa cung cấp đầy đủ hơn.”
Từ Xán cùng Thành Thù nhìn nhau, lại là tên Ngự Thị Thừa.
Hoàng đế sai công công cầm một cuộn thánh chỉ đưa cho Từ Xán: “Sơn Nhạc đã khơi ra trò này thì tất nhiên Hoài An sẽ cùng chơi đến cùng. Trẫm phong khanh làm Thiên Thừa đại tướng quân, sau mùa thu năm nay khanh dẫn năm vạn binh sỹ tinh nhuệ và một nghìn chiến xa, tiến về phía tây nam đánh Hắc Kỳ trại.”
Từ Xán quỳ xuống tiếp chỉ, lúc đang quỳ rạp thì nghe hoàng đế nói bên tai: “Bề ngoài thì tuyên bố rằng giải quyết mối hoạ lũ sơn tặc Hắc Kỳ trại, còn tới lúc đó, chuyện quan trọng là tấn công đại doanh bí mật của Sơn Nhạc, dùng chiêu giương đông kích tây. Đương nhiên nếu giải quyết luôn được Hắc Kỳ trại thì càng tốt. Năm xưa, Từ Xã My thượng tướng lập công lao hiển hách cho Hoài An ta, khanh là người mà ông ấy chọn nên trẫm rất kỳ vọng vào khanh. Khi đó nếu khanh thành công trẫm sẽ phong khanh làm thượng tướng.” Nói xong liền đắc ý cười to không ngừng.