Đã đi được / chặn đường quay phim, cuối cùng "Gia tộc kim cương" cũng chuẩn bị đến những cảnh quay cuối cùng. Hôm nay được xem là một ngày khá nặng nhọc đối với mọi người, nhất là hai diễn viên chính và thứ chính: Sầm Uyển Đồng cùng Hạ Tịnh Phi. Toàn bộ thời gian hôm nay chỉ dành cho một cảnh phim duy nhất chính là cảnh vai của Sầm Uyển Đồng và vai của Hạ Tịnh Phi đối đầu trong nhà kho, đấu súng có, đánh nhau cũng có, đặc biệt là là sẽ có cảnh Sầm Uyển Đồng trong lúc xô xát, những thanh inox trên một chiếc kệ sẽ rơi xuống làm cô bị thương, thêm vào đó là hiệu ứng nổ bom cực kì kì công và vất vả. Hiểu được tầm quan trọng của ngày hôm nay, ai ai cũng đều hết sức tập trung, cố gắng hoàn thành tốt phần nhiệm vụ của mình.
Hà Lâm ngồi trước màn hình nhỏ, đôi mắt nghiêm túc chăm chú nhìn vào nó, trên tay là cuốn kịch bản phim được cuộn tròn gõ từng nhịp trên đùi. Ở đằng kia là Sầm Uyển Đồng và Hạ Tịnh Phi đang diễn xuất cực kì nhập tâm, họ đang quay cảnh tranh cãi cho nên cảm xúc, giọng nói và hành động đều không còn giữ được bình tĩnh như bình thường.
"Dư Tịnh Kỳ, cô có phải là con người nữa không? Ngay cả người thân của mình cô cũng nhẫn tâm ra tay hay sao?", Sầm Uyển Đồng thét lớn, đau khổ tận cùng, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Tịnh Phi trước mặt.
"Phải, thì sao nào? Tại sao họ có thể nhẫn tâm còn tôi thì không?", Hạ Tịnh Phi bật cười lớn, đôi mắt đầy căm phẫn nhìn Sầm Uyển Đồng, hai bàn tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm, lạnh lùng đáp lời.
"Họ là ba mẹ ruột của cô, là người thân cùng chung dòng máu đấy. Cô nhìn xem cô đã làm ra những gì? Vì cô mà sự nghiệp Dư gia tiêu tan, bao nhiêu năm cố gắng lại hoá thành mây khói. Rốt cuộc vì điều gì mà cô lại trở nên tàn nhẫn như thế?", Sầm Uyển Đồng rơi nước mắt, nỗi đau quá lớn, giọng nói như cũng nghẹn lại.
"Ba mẹ sao? Dư Hi Văn, cô và tôi đều là con gái của họ, nhưng tại sao họ lại phân biệt đối xử đến như thế? Với cô họ luôn khen ngợi, yêu thương và cưng chiều. Còn tôi thì sao? Chỉ toàn là chửi mắng, chán ghét. Tôi còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ chơi rượt đuổi trong nhà, bình hoa đắt tiền kia đều là do chúng ta cùng làm bể. Tại sao cô lại được an ủi, tha lỗi còn tôi thì phải chịu những đòn roi chứ? Đến khi lớn tôi mong muốn được phụ giúp gia đình, đem danh tiếng Dư gia ngày càng đi lên. Nhưng cuối cùng thì sao? Họ gạc tôi sang một bên, nói tôi vô tích sự chẳng giúp ích được gì, chẳng xem tôi là một phần của gia đình này. Cô nói đi, sau tất cả, là họ tàn nhẫn hay tôi tàn nhẫn đây?", Hạ Tịnh Phi bất lực buông thỏng hai tay, đau đớn nhớ về quá khứ đầy bi thương của nhân vật. Cảm giác bị người thân ruồng bỏ đáng sợ đến mức nào. Cô ta cảm nhận được điều này, vì thế nét diễn càng chân thật hơn cả.
"Phải, là một phần lỗi của họ nhưng..."
"Đừng nói nhiều nữa, tôi sẽ không bao giờ quên đi những chuyện từng xảy ra và cũng không bao giờ chấp nhận họ là cha mẹ của tôi. Thật nực cười khi phải gọi họ là ba mẹ trong khi họ không xứng đáng được nhận những danh xưng đáng kính như vậy."
Bốp...
Sầm Uyển Đồng thẳng tay tát vào mặt Hạ Tịnh Phi, tuy biết là đóng phim nhưng cả trường quay đều bất ngờ vô cùng, ngay cả Hà Lâm cũng không nói nên lời. Trong kịch bản đâu có cú tát này, hơn nữa lại tát rất mạnh, như nhắm thẳng mà dồn hết sức ra tay vậy. Mặt của Hạ Tịnh Phi đỏ hết lên cả rồi, cả dấu bàn tay cũng hiện ra rõ ràng.
"Cô, cô dám tát tôi? Được, tôi sẽ khiến cô phải hối hận về cái tát ngày hôm nay. Dư Tịnh Kỳ này nói được làm được, tôi sẽ trả lại gấp đôi."
Nói rồi Hạ Tịnh Phi cất bước bỏ đi, để lại Sầm Uyển Đồng đứng như chôn chân ở đấy, đau khổ rơi lệ đầy bi thương.
"Cắt", Hà Lâm giơ tay đang cầm cuốn kịch bản phim lên hô lớn.
Vừa nghe hô cắt, trợ lý của Hạ Tịnh Phi vội vã chạy vào xem xét vết thương của cô ta, gương mặt không khỏi lo lắng. Sưng đỏ như vậy một lát có thể đóng tiếp được hay không đây, liệu son phấn có thể che lấp đi vết sưng này? Hạ Tịnh Phi buồn bực đưa tay lên hất tay cô trợ lý ra, xoay lưng bước nhanh về phía Sầm Uyển Đồng đang đứng ở chỗ kia, lớn tiếng hỏi.
"Cô cố tình có phải không?", Hạ Tịnh Phi trừng mắt.
"Sao?, Sầm Uyển Đồng ngây mặt không hiểu gì.
"Cô cố tình tát tôi phải không? Còn giả vờ không biết à?", Hạ Tịnh Phi thấy vẻ mặt này của Sầm Uyển Đồng càng thấy tức giận, cô ta bất ngờ lao lên như muốn trả lại cú tát oan này ngay lập tức vậy.
Nhưng ngay lúc đó đạo diễn Hà kịp thời ngăn lại, nếu không cả hai người này sẽ không biết còn làm ra chuyện gì nữa đây. Anh biết Hạ Tịnh Phi và Sầm Uyển Đồng có xích mích, nhưng đó là chuyện riêng, anh không muốn bất cứ ai mang chuyện riêng vào chuyện công, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc.
"Được rồi. Đừng tranh cãi nữa", Hà Lâm ngán ngẩm nói.
"Là do tôi quá nhập tâm không thể chấp nhận một con người như vậy nên mới có cái tát đó.", Sầm Uyển Đồng trả lời.
"Cô được lắm.", dám lấy việc đóng phim để che đậy mục đích thật sự của mình à? Hạ Tịnh Phi cô sẽ không dễ bị ức hiếp như vậy đâu. Sầm Uyển Đồng, cô cứ đợi đó.
"Thôi được rồi không còn gì nữa, mọi người mau mau chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới đi."
Hà Lâm vỗ vỗ vai Sầm Uyển Đồng và Hạ Tịnh Phi như một người đứng ngoài cuộc muốn giảng hoà vậy. Miệng thì không ngừng đốc thúc, hai tay liên tục vỗ vào nhau khích lệ mọi người. Cảnh quay tiếp rất khó vì có cảnh nổ bom, xét về chi phí hay độ nguy hiểm thì cảnh này vô cùng quan trọng, chỉ có thể thực hiện được một lần duy nhất mà thôi. Vì thế cả đoàn phim và diễn viên đều phải tập trung và cẩn trọng. Ngay cả một đạo diễn tài giỏi như Hà Lâm nhưng khi đối diện với những phân đoạn này đều thấy khó nhằn, áp lực cũng vô cùng lớn.
"Tổ A sắp xếp hiện trường, A Mạnh báo với tổ kỹ thuật chuẩn bị hiệu ứng nổ bom. Phải cẩn thận tuyệt đối cho tôi. Đã nghe rõ chưa?", Hà Lâm cầm chiếc loa lên nghiêm túc dặn dò mọi người.
Ba mươi phút sau...
Lúc này Ninh Hân Nghiên vừa mới từ taxi bước xuống đi vào phim trường, trên tay là chiếc vali quen thuộc của mình. Cô nhận được thông báo hôm nay quay cảnh quan trọng, mẫu thiết kế số sẽ được sử dụng trong phân đoạn này, chính vì thế cô đã tự mình đem sợi dây chuyền đến đây.
"Cô Ninh, phiền cô đợi một lát, cô Sầm đang thay phục trang một chút sẽ ra ngay.", một nhân viên hậu trường nhận ra cô, liền mời cô một ly nước đồng thời thông báo về thời gian biểu của Sầm Uyển Đồng.
Ninh Hân Nghiên vui vẻ nhận lấy ly nước, trong lúc chờ đợi cũng kịp để đưa mắt nhìn phim trường một chút. Đúng là một dự án lớn, hơn nữa lại là phân đoạn quan trọng, đoàn phim cả trăm người ai nấy đều tập trung vào công việc. Hậu kì được dàn dựng kì công khiến cô choáng ngợp. Trong lúc còn đang say mê quan sát thì đột nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói ấm áp.
"Tinh thần đã ổn định lại chưa?"
"Kane?", Ninh Hân Nghiên giật mình xoay người. Trước mặt cô chính là Sầm Khiết Thần.
"Tôi đã ổn rồi, cảm ơn anh.", Ninh Hân Nghiên cười đáp lời.
"Vậy thì tốt rồi. Cô mang trang sức đến sao?", Sầm Khiết Thần nhìn chiếc vali bên cạnh Ninh Hân Nghiên, hỏi.
"Ừm. Còn anh? Sao lại đến đây?"
"Cảnh này là đắt giá nhất phim. Coi clip hậu trường làm sao hay bằng coi trực tiếp, có phải không?", Sầm Khiết Thần cười, vẻ mặt anh khá háo hức, trông đợi vào cảnh quay này.
"Thì ra là vậy.", Ninh Hân Nghiên gật đầu công nhận.
"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa? Trợ lý vào gọi cô Sầm và cô Hạ ra đi.", Hà Lâm nhìn bao quát lại lần nữa. Khi nhận được tín hiệu từ ekip thì an tâm ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh quay tiếp theo.
Từ trong phòng trang điểm đi ra, Hạ Tịnh Phi thì rẽ sang một hướng khác nghe điện thoại một chút, còn Sầm Uyển Đồng thì đi đến thẳng nơi đã được sắp xếp, chuẩn bị sẵn cho cảnh quay. Ninh Hân Nghiên thấy Sầm Uyển Đồng đã ra liền cầm vali đi đến giúp cô đeo sợi dây chuyền này lên.
"Cô Sầm, trang sức đã đến, để tôi giúp cô."
Sầm Uyển Đồng không nói gì, đứng yên đấy cho Ninh Hân Nghiên làm việc. Đặt vali xuống sàn, mở khoá, Ninh Hân Nghiên lấy chiếc hộp nhung mở ra, cẩn thận cầm sợi dây chuyền lên giúp Sầm Uyển Đồng đeo vào rồi bấm khoá lại. Sau khi sợi dây chuyền đã nằm trên cổ của Sầm Uyển Đồng, Ninh Hân Nghiên thở phào một cái. Sau sự việc lần trước thì hôm nay đích thân cô mang trang sức đến, vậy thì mới đảm bảo mọi việc suông sẻ được. Ngắm nhìn Sầm Uyển Đồng đeo sợi dây chuyền đẹp nhất do chính tay cô thiết kế, lòng cô vui vô cùng. Không uổng công chờ đợi, sợi dây đã mang đến một vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy và quyền lực của một người đứng đầu, rất hợp với Sầm Uyển Đồng.
"Cô Sầm, xong rồi. Rất đẹp, rất hợp với cô."
Sầm Uyển Đồng chẳng thèm để tâm đến Ninh Hân Nghiên, xoay mặt đi chỗ khác nói A Nhu đi mang ly nước ép đến cho cô. Khi nãy vừa từ trong phòng trang điểm đi ra, Sầm Uyển Đồng đã thấy Ninh Hân Nghiên cùng Sầm Khiết Thần trò chuyện vô cùng vui vẻ. Chợt nhớ đến lần đó, ngày Sầm Uyển Đồng đến khuyên nhủ Sầm Khiết Thần nên đề phòng và tránh xa Ninh Hân Nghiên. Cũng chính vì cô mà hai người họ xảy ra mâu thuẫn, cũng chính vì cô mà cả thời gian qua hai người chẳng nói với nhau câu nào. Nhiều lần Sầm Uyển Đồng cũng định hạ cái tôi mình xuống làm hoà với Sầm Khiết Thần nhưng đều bị anh ngó lơ. Lạnh lùng xa cách với Sầm Uyển Đồng nhưng lại vui vẻ trò chuyện cùng Ninh Hân Nghiên, đó là lý do tại sao Sầm Uyển Đồng lại thấy chướng mắt, khó chịu và buồn bực với Ninh Hân Nghiên như vậy.
Ninh Hân Nghiên cũng không để tâm, cúi xuống thu dọn lại mọi thứ chuẩn bị rời đi. Cô cũng biết trước giờ Sầm Uyển Đồng không thích cô, thậm chí là chán ghét. Nhưng biết làm sao bây giờ. Sầm Uyển Đồng vừa khách hàng quan trọng vừa là "hôn thê" của Âu Trạch Dương, về mặt nào cô cũng không thể có ý nghĩ đối đầu với cô ta được.
A Nhu từ xa đi đến, tự nhiên từ đâu xuất hiện một vũng nước nhỏ dưới sàn làm cô trượt chân, cả người va vào chiếc kệ to trước mặt, nơi được phục dựng với những thanh inox trên đỉnh phục vụ cho cảnh quay. Nhưng cuối cùng không sao, mọi thứ vẫn ổn, A Nhu thở phào nhẹ nhõm. Xém chút nữa cô đã phải "đập mặt xây lại" rồi.
"Cô Sầm, nước của cô."
A Nhu định đi đến nhưng đột nhiên những tiếng la hét vang lên làm cô giật mình hoảng sợ. Một nhân viên hậu trường đứng bên cạnh bỗng dưng thét lớn trong sợ hãi.
"Thanh...thanh inox..."
Mấy người khác nghe thế cũng nhìn về phía chiếc kệ chứa những thanh inox kia để rồi không ngừng thét lớn như nhân viên hậu trường lúc nãy
"Thanh inox... nó sắp rơi..."
"Không...."
Tiếng la hét chói tai thu hút sự chú ý của Ninh Hân Nghiên và Sầm Uyển Đồng. Cả hai người đều ngước mặt lên nhìn. Vị trí của họ đang đứng bây giờ chính là phía trước của chiếc kệ chứa mấy thanh inox ấy. "Pặc", tiếng dây cột những thanh inox lớn ấy vang lên, tiếng "leng keng" không ngừng phát ra, nhữg thanh inox không còn được cố định, thay phiên nhau va chạm rồi tuôn ra. Chúng cứ lăn nhanh cho đến khi thoát khỏi chiếc kệ, - thanh inox to lớn thi nhau rơi xuống phía trước. Tất cả những gì đang diễn ra xảy ra quá nhanh khiến mọi người không kịp trở tay, Ninh Hân Nghiên và Sầm Uyển Đồng cũng thế. Hai người tận mắt thấy những thanh inox đó không ngừng rơi nhanh vào người họ, nhưng vì quá bất ngờ và sợ hãi, chân run lên từng hồi, họ không thể nhúc nhích dù lý trí kêu gọi đến nhường nào. Ninh Hân Nghiên cùng Sầm Uyển Đồng nghĩ mình sẽ không thoát khỏi, bất giác đưa tay lên ôm lấy đầu thì đột nhiên có một luồng gió mạnh thổi ngang qua, hình như có ai đó vừa chạy đến nhanh tay ôm chầm lấy hai người...
Rầm...
Những thanh inox rơi tứ tung trên sàn, tiếng "leng keng" vang lên inh ỏi làm cho mọi người đinh tai nhức óc, dưới mớ hỗn độn ấy chính là bốn người đang nằm ngã xuống sàn. Là hai cặp nam nữ, hai người nam đều ôm chầm lấy hai người nữ, họ đã lấy thân họ đỡ những thanh inox to lớn kia. Sầm Khiết Thần và Âu Trạch Dương đau nhức mở mắt, chồm dậy, không quan tâm đến bản thân đã bị thương thế nào, trong họ bây giờ Sầm Uyển Đồng và Ninh Hân Nghiên còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ nữa kìa.
Sầm Khiết Thần hai tay đặt lên hai đầu vai của Sầm Uyển Đồng, không ngừng lay cô.
"Uyển Đồng, Uyển Đồng, em có nghe anh gọi không?"
Âu Trạch Dương ôm chầm lấy Ninh Hân Nghiên vào lòng, đôi mắt đỏ au nhìn cô gái trong lòng bất tỉnh nhắm nghiền mắt chẳng thèm trả lời hắn.
"Hân Nghiên, em tỉnh lại đi. Em có nghe tôi nói gì không?"
Hà Lâm vội vàng gọi xe cấp cứu, cả trăm nhân viên thì còn đang hoảng sợ, chưa kịp hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra. Còn Sầm Khiết Thần và Âu Trạch Dương như hai người điên vậy, không ngừng gào thét tên của Sầm Uyển Đồng và Ninh Hân Nghiên. Nhìn cảnh tượng khủng khiếp và đầy bi thương này, không ai mà không đau lòng cả...