Âu Trạch Dương quay người lại, một lần nữa đối diện với Hứa Lập Thành. Hắn yên lặng đứng nhìn đối phương một lúc, gương mặt hiện rõ sự suy nghĩ đắn đo. Phải, hắn là đang suy nghĩ có nên tin tưởng và phối hợp với Hứa Lập Thành hay không? Hứa Lập Thành là con trai của Hứa Đạt, liệu anh sẽ vì Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly mà giúp đỡ Âu Trạch Dương hắn cứu người hay là người do Hứa Đạt cài vào để theo dõi hắn? Hắn thừa nhận bây giờ hắn đang rối bời, muốn cứu Ninh Hân Nghiên nhưng chẳng có tin tức gì của cô, có lẽ người bây giờ có thể giúp chỉ có một mình Hứa Lập Thành, hắn có nên tin tưởng?
"Được."
Âu Trạch Dương gật đầu nhận lời. Hắn sẽ liều một phen vậy. Nếu Hứa Lập Thành thật sự muốn giúp thì đó là một điều tốt, hắn sẽ có thể an tâm hơn. Nhưng nếu là người do Hứa Đạt cài vào thì hắn có thể lợi dụng Hứa Lập Thành để biết được nơi giam giữ Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly.
"Âu Trạch Dương, anh ngồi xe với tôi, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh. Trương Chấn Minh, anh có thể lái xe một mình được chứ?"
Hứa Lập Thành xoay sang nhìn Trương Chấn Minh. Anh có chuyện riêng muốn nói với Âu Trạch Dương lại không muốn Trương Chấn Minh biết vì thế mới đưa ra yêu cầu này. Trương Chấn Minh liếc nhìn Âu Trạch Dương, hiểu được ý trong mắt người bạn của mình, hắn đồng ý yêu cầu.
"Được, tôi sẽ lái xe theo sau."
Rồi Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh quay lại xe. Trương Chấn Minh ngồi vào ghế lái còn Âu Trạch Dương thì viện cớ lấy điện thoại trong xe hòng có sự trao đổi riêng với người bạn.
"Tôi không thể tin tưởng hoàn toàn vào Hứa Lập Thành, giữ liên lạc."
Rồi Âu Trạch Dương đóng cửa xe rời đi sau đó ngồi vào ghế lái phụ bên xe Hứa Lập Thành, cả hai chiếc xe bắt đầu nhấn ga rời đi.
Trên xe, tuy là nói có chuyện riêng muốn nói nhưng nãy giờ Hứa Lập Thành vẫn chưa mở lời, chỉ hướng mắt về phía trước tập trung lái xe. Cho đến khi chiếc xe dừng lại tại ngã tư vì đèn đỏ, anh mới trầm giọng lên tiếng.
"Âu Trạch Dương, tôi muốn nhờ anh một việc...", Hứa Lập Thành đã suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra lời đề nghị này. Tuy là khó mà Âu Trạch Dương chấp nhận nhưng anh vẫn muốn nói. Cầu xin hay yêu cầu cũng được, nhất định anh phải khiến hắn đồng ý.
"Tôi biết cậu sẽ không dễ dàng gì mà giúp đỡ tôi.", Âu Trạch Dương thản nhiên nói. Hắn cũng biết sẽ có chuyện này ngay từ đầu. Hứa Lập Thành là người yêu cũ của Ninh Hân Nghiên, cho dù bây giờ cô đồng ý sống bên cạnh hắn, cả đời này cũng không quay về với Hứa Lập Thành nhưng hắn biết anh vẫn rất yêu cô, càng có suy nghĩ muốn cướp cô về, chẳng lẽ chịu giúp đỡ hắn cứu cô mà không một lời đề nghị gì sao?
"Tôi muốn nhờ anh, à không, tôi muốn trao đổi với anh..."
Hứa Lập Thành vừa nói vừa nhìn tín hiệu đèn giao thông. Khi đã chuyển xanh, anh đạp ga phóng xe đi rẽ vào đoạn quốc lộ bên tay phải, có vẻ rất rõ ràng về đường đi này. Có lẽ anh đã biết Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đang ở đâu.
"Muốn lấy địa điểm Hứa Đạt bắt giữ Ninh Hân Nghiên để trao đổi sao?", Âu Trạch Dương liếc nhìn Hứa Lập Thành. Đây chính là chuyện quan trọng nhất lúc bây giờ, Hứa Lập Thành chính là biết Âu Trạch Dương lo lắng cho Ninh Hân Nghiên, để biết và cứu được cô, chuyện gì hắn cũng sẽ làm. Vì thế Hứa Lập Thành mới nói ra lời đề nghị đó.
"Đổi lấy ba tôi.", Hứa Lập Thành ảm đạm nói. Trong lòng anh đau nhói vô cùng, anh không nghĩ đến một ngày anh phải tự tay tố cáo ba mình như thế, nhưng ngoài cách này ra anh không còn cách nào nữa, anh cũng không muốn ông ấy càng lún càng sâu.
"Tôi biết anh có thể vì Ninh Hân Nghiên làm mọi thứ, anh cũng đã sẵn sàng nếu ba tôi hành động sẽ đáp trả lại ông ta, có đúng không?"
Hứa Lập Thành nói rồi nhìn sang nơi thắt lưng của Âu Trạch Dương, nơi đó hắn đang cất giấu một khẩu súng, có lẽ Trương Chấn Minh cũng đang mang trong người. Nếu Hứa Đạt thật sự làm tổn thương Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly, chắc chắn hai người họ sẽ không để yên. Tuy Hứa Đạt là một người ranh mãnh, có thể vì lợi ích bất chấp mọi thứ, lại có thuộc hạ, nhưng Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh cũng không phải là người dễ đối phó, nếu không trong giới kinh doanh khắc nghiệt đó đã không phải nể mặt họ rồi. Và không thể không kể đến Tần Phi, cánh tay phải đắc lực của Âu Trạch Dương, khả năng bắn súng của anh ta quả không tầm thường. Suy cho cùng nếu có chuyện không hay xảy ra, người thua cuộc và có thể mất mạng chính là ba của anh. Hứa Lập Thành không thể đứng yên nhìn thấy Hứa Đạt xảy ra chuyện được. Chính vì vậy anh mới liều mình như thế.
"Anh cũng chỉ muốn cứu Ninh Hân Nghiên, càng phải giữ mạng ba tôi lại để ông ta đối diện với sự trừng trị của pháp luật, nổ súng không phải là phương án tốt nhất. Tôi là con của ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không làm gì tôi, hãy để tôi vào khuyên ông ấy từ bỏ và tự thú, có được không?"
Âu Trạch Dương im lặng hồi lâu, gương mặt quay ra nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa kính xe ô tô, có lẽ hắn đang suy nghĩ. Cuối cùng Âu Trạch Dương cũng mở lời, đối mặt với Hứa Lập Thành, đáp.
"Được. Nhưng nếu ông ta không như lời cậu nói?", Âu Trạch Dương hỏi lại. Hứa Đạt không phải người đơn giản, dù Hứa Lập Thành có là con trai chưa chắc ông ta vì tình phụ tử mà suy nghĩ lại. Hắn chỉ cần sự chắc chắn và an toàn của Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly, nếu Hứa Đạt vẫn cố chấp đến cùng, hắn sẽ không đứng yên đâu.
"Tuỳ anh quyết định."
Hứa Lập Thành đắn đo một chút rồi trả lời. Có lẽ ngay chính anh cũng không tự tin rằng bản thân có thể khuyên nhủ được Hứa Đạt chăng? Nhưng anh cũng đã hết cách rồi, nhờ vả có, lấy Ninh Hân Nghiên ra trao đổi cũng có. Nếu thật sự ba anh nhất quyết không quay đầu, có lẽ phải đành chịu mà thôi...
Căn nhà hoang ngoại ô thành phố...
Hứa Đạt ngồi ở giữa căn nhà, trên tay là chiếc điện thoại di dộng đang bấm bấm gì đó. Cuối cùng sau khi nhấn nút gửi, ông ta đứng lên đi lại gần chỗ của Ninh Hân Nghiên, nhếch môi nói.
"Có lẽ Âu Trạch Dương đang rất lo lắng cho cô đấy."
"Cuối cùng ông muốn gì hả?", Ninh Hân Nghiên lạnh lùng nói.
"Muốn gì sao? Là các người cố chấp, là các người ép buộc tôi. Vốn dĩ mọi chuyện đã yên ắng rồi nhưng là do các người khơi gợi lại. Cô thành ra ngày hôm nay là do chính cô tự chuốc lấy, là cô muốn sớm đi đoàn tụ cùng ba mẹ của mình.", Hứa Đạt bật cười lớn nói, ông ta đã có tính toán hết cả rồi, bây giờ chỉ còn chờ thời gian mà thôi.
"Đúng là con người hai mặt. Trong điện thoại thì nói nếu nhận được thứ ông muốn thì sẽ thả chúng tôi, nhưng rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.", Vưu Thục Ly ngồi bên cạnh nheo mắt nói. Theo như những buổi gặp trước đó giữa mọi người, cô thật sự không tưởng tượng ra Hứa Đạt độc ác đến thế nào. Nhưng đến hôm nay thì cô đã nhận thấy rõ rồi, vừa tráo trở vừa thâm hiểm, đúng là một con cáo già mà.
"Bậy rồi bậy rồi...", Hứa Đạt tặc lưỡi, gương mặt trở nên tàn ác nhẹ nhàng đáp lời.
"Tôi chỉ nói là trao đổi các người để lấy thứ tôi muốn, nhưng trao đổi người thật hay là cái xác thì nằm ở quyết định của tôi.", Hứa Đạt đúng là một con cáo già, giở trò mánh khoé này để gài bẫy người khác, ông ta quả thật không đơn giản.
"Âu Trạch Dươmg và Trương Chấn Minh sẽ không tha cho ông đâu.", Ninh Hân Nghiên mạnh mẽ đối mắt với Hứa Đạt nói. Cô tin hắn sẽ có cách cứu cô mà không phải dùng bằng chứng tội lỗi của ông ta mà trao đổi.
"Hahaa, tôi thì chẳng có gì phải sợ, cái gì cũng có thể liều cái mạng này. Nhưng hai người họ thì khác, cái xác và bốn cái mạng, có lá gan lớn cũng không dám liều, còn không sợ vợ con chẳng còn mạng để về à?", Hứa Đạt thản nhiên nói. Ông ta đã biết Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly mang thai, bắt giữ hai người chính là nước đi tốt nhất của ông ta. Dù cho Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh trong giới nổi tiếng lạnh lùng vô cảm khi đối diện với kẻ thù đến đâu nhưng khi người phụ nữ của mình lọt vào tay người khác thì đó chính là điểm yếu chí mạng của hai người họ.
"Khốn khiếp...", Vưu Thục Ly căm phẫn nhìn Hứa Đạt, ông ta muốn hãm hại mẹ con hai người sao? Đúng là đồ vô nhân tính mà.
"Ninh Hân Nghiên, cô nghĩ xem, nếu cô mang cái bầu này xuống đoàn tụ cùng ba mẹ cô thì họ sẽ vui biết bao. Đêm đó họ chết rất thảm thương và cô độc, ngay cả cơ hội nhìn đứa con gái duy nhất lần cuối cũng không có."
Hứa Đạt khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa nhớ về cái đêm hôm ấy, cái đêm mà ông ta nhẫn tâm xuống tay với hai mạng người. Ông ta thì có thể như không có gì kể lại mọi thứ nhưng đối với Ninh Hân Nghiên đó chính là nỗi đau đớn tột cùng, một kí ức ám ảnh đeo bám cô bấy nhiêu năm nay, một nỗi uất hận khó mà buông xuôi khi ba mẹ của mình chết oan ức như thế. Cô đau khổ nhớ về đêm hôm ấy, cô đã nghe ba mẹ cô van xin thế nào, khóc lóc thảm thiết ra sao và nhớ cả giọng nói độc ác, vô nhân tính của Hứa Đạt. Ninh Hân Nghiên lắc đầu liên tục nhằm trấn an bản thân, mồ hôi cũng bắt đầu thấm trên trán cô, đôi mắt đỏ âu mờ đục tầng sương ngước lên nhìn Hứa Đạt, căm phẫn và uất hận vô cùng.
"Ông im đi.", Ninh Hân Nghiên thét lên. Sao ông ta có thể làm như chẳng có chuyện gì, dễ dàng nói ra như thế chứ? Chẳng lẽ ông ta không có một chút hối hận, tội lỗi nào hay sao? Là hai mạng người đó, lại còn chết rất oan uổng, tại sao?
"Tại sao chứ? Chỉ vì vật chứng đó mà ông giết chết ba mẹ tôi, ông có còn là con người nữa không?", Ninh Hân Nghiên gằn giọng nói. Chỉ trong một đêm cô đã mất đi ba mẹ, đó là lần cuối cô được nhìn thấy họ. Nỗi đau cùng sự mất mát quá lớn này làm cô dường như ngạt thở, nhớ đến những ngày tháng cùng Hứa Lập Thành về Hứa gia nói chuyện, vui cười cùng Hứa Đạt mà Ninh Hân Nghiên cô thấy thật nực cười, ông ta thừa biết cô là con gái Ninh Phú, còn làm ra vẻ không có gì, ân cần và yêu thương cô. Ông ta thật sự không thấy hối lỗi khi đối diện với cô hay sao?
"Đến nước này cũng không cần giấu giếm gì nữa cả. Công ty ông ta bị Kim Thiều thu mua rồi bán lại cho tôi, kể từ đó Ninh gia các người phải lệ thuộc vào tôi, tôi nói đông các người không dám nói tây. Cứ nghĩ là Ninh Phú biết điều cơ đấy. Nhưng không, ông ta lại dám cả gan ghi âm chụp hình, còn toan tính muốn tố cáo tôi. Hứa Đạt này sẽ không để bất cứ ai phản bội, sẽ không để ai lôi kéo tôi và Hứa thị xuống bùn cả. Chỉ có người chết mới có thể giữ im lặng mãi mãi. Tất cả là do ba của cô tự chuốc lấy, là ông ta có ý đồ phản bội, nếu có trách thì trách ba của cô đi.", Hứa Đạt lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên miệng rít một cái, sau đó thì phả hơi khói mờ đục ra phía trước. Ông ta đã thề sẽ không để yên cho bất cứ ai dám hãm hại ông ta và Hứa thị, đó là cái giá phải trả cho những âm mưu toan tính của Ninh Phú.
"Ông đã biết tôi là con gái của Ninh Phú, thế thì tại sao lại làm như chẳng có gì lại còn tác hợp cho tôi và Hứa Lập Thành?", đó là điều cô luôn thắc mắc, ông ta không sợ rước cô vào nhà là đang thực hiện một trò chơi mạo hiểm sao? Có thể phát hiện tội lỗi của ông ta bất cứ lúc nào?
"Vì Hứa Lập Thành yêu cô, tôi cũng nhiều lần nói chuyện với nó nhưng nó nhất quyết phải cưới cô cho bằng được. Được, con trai tôi yêu cô, tôi thuận theo ý nó. Nhưng rồi tôi suy nghĩ lại, cô bước chân vào Hứa gia không phải tốt hơn sao? Sẽ đau đớn như thế nào khi cô lại là con dâu của hung thủ giết chết ba mẹ của mình? Hơn thế nữa, cô đã là người của Hứa gia, nếu phát hiện tội lỗi của tôi, với một người như cô liệu có đủ can đảm để vạch trần tất cả? Ninh Hân Nghiên, cô là một cô gái thông minh, cũng có mạnh mẽ đấy, nhưng điểm yếu duy nhất của cô chính là cô vẫn còn đặt nặng tình cảm quá. Trong cuộc đời này, muốn chiến thắng tất cả, chinh phục mọi thứ thì cần phải có tâm cơ, phải đủ nhẫn tâm và không được coi trọng tình cảm. Nếu không một ngày nào đó cô sẽ bị chính nó giết chết.", Hứa Đạt đưa tay lấy điếu thuốc ném xuống đất, đặt chân dẫm lên nghiền nát điếu thuốc. Ông ta ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, ông ta có thể đoán được mọi thứ nhưng không ngờ được chuyện của Sầm Tuyết. Chính vì thế ông ta đã thua trong nước cờ này. Nhưng Hứa Đạt chắc chắn sẽ không để chuyện này lặp lại, ông ta sẽ không để thua như thế, lần này ông ta nhất định sẽ lật ngược được thế cờ.
"Khốn khiếp.", Ninh Hân Nghiên bật miệng nói. Ông ta toan tính đến thế là cùng. Lợi dụng tất cả mọi người xung quanh để đạt được mục đích của bản thân, đến nỗi mất đi cả tính người và lương tâm.
"Biết như vậy thì cũng đã đủ rồi, cũng đã đến giờ...", Hứa Đạt coi như đã giải đáp mọi sự thắc mắc cùng sự thật đằng sau tất cả mọi chuyện. Đưa tay lên xem đồng hồ, ông ta nhếch môi rút khẩu súng nơi thắt lưng ra, chỉa thẳng vào Ninh Hân Nghiên đang ngồi ở phía đối diện, chuẩn bị bóp cò.
"Ông làm gì vậy hả? Bỏ súng ra.", Vưu Thục Ly giật thót tim khi thấy cảnh tượng này. Chết tiệt, ông ta không phải định giết Ninh Hân Nghiên ngay lúc này chứ? Ông ta điên rồi.
"Yên tâm, sau Ninh Hân Nghiên thì sẽ đến lượt cô thôi.", ông ta nói rồi liếc nhìn sang Vưu Thục Ly. Vốn dĩ Vưu Thục Ly sẽ chẳng liên quan gì, cũng có thể giữ được cái mạng ấy nhưng vì cô quá nhiều chuyện, thích xen vào chuyện người khác, ăn nói lại không lọt tai chút nào, giữ mạng cô ta lại cũng chẳng để làm gì. Thôi thì cùng lúc tiễn đưa hai người vậy, có xuống âm phủ cũng sẽ có người bầu bạn.
"Giết tôi ông sẽ không lấy được tội chứng đâu.", Ninh Hân Nghiên tuy bên ngoài cứng rắn nhưng trong lòng lo sợ vô cùng. Cô không muốn chết, cô không thể để Hứa Đạt toại nguyện, càng không để con cô xảy ra chuyện, cô phải tìm cách gì đó.
"Đừng lo, rồi tôi sẽ đưa Âu Trạch Dương đi cùng cô. Cả hai người đều phải chết.",
Hứa Đạt gằn giọng, giọng điệu lạnh lẽo tàn độc vô cùng. Ông ta nhất định phải giết chết hai người để lấy lại công bằng cho Hứa Lập Thành cũng như bảo toàn cho ông ta và Hứa thị. Hứa Đạt cất từng bước đi đến gần Ninh Hân Nghiên, cuối cùng dừng bước, giương cây súng chỉa thẳng vào trán cô, tà ác nhếch môi, ngón trỏ từ từ thu lại chuẩn bị bóp cò...
"Ba, dừng tay lại..."
Rồi một giọng nói bất ngờ vang lên làm Hứa Đạt kinh ngạc xoay sang nhìn, ngón trỏ đang dừng ở vị trí bóp cò cũng theo đó mà dừng lại. Là Hứa Lập Thành...