“Nick… Đội này không còn cần đến cậu nữa.”
Đối với một nhà phiêu lưu thì tổ đội như là một gia đình vậy.
Những anh, chị lớn trong đội rất khắt khe với các ‘em nhỏ’, nhưng đổi lại thì họ đã chỉ dạy cho đàn em rất nhiều.
Những nhà phiêu lưu mới gia nhập luôn thể hiện sự kính trọng nhất định đối với đàn anh, đàn chị của mình kể cả nếu họ có cảm thấy bản thân bị đối xử không công bằng đi nữa.
Đội trưởng lúc nào cũng như một người cha, luôn trông nom và dẫn dắt cho mọi người trong đội, những thành viên còn lại thì như những đứa con trung thành vậy.
Đó là truyền thống mà những nhà phiêu lưu nên lưu giữ ở chốn Đô thành của những mê cung này.
“Chậc, chắc chứ?”
[Ngu xuẩn]
Nick nghĩ.
Thành phố của những mê cung, Terrane, là nơi nằm trong thánh địa vương quốc Diezen.
Một thành phố khá nổi tiếng được bao quanh bởi những dãy mê cung, một nơi tràn đầy niềm vui với dân số hơn một trăn nghìn người.
Nhóm những nhà phiêu lưu với cái tên “All Martial Arts” đang dừng chân tại một trong những quán trọ nơi đây.
Sau khi mọi người dùng xong bữa tối thì thì thủ lĩnh của họ, Argus, đã “mời” Nick ở lại bàn để nói chuyện.
Khi chỉ còn có hai người thì Argus nói lời từ biệt với Nick.
“A… tôi muốn cậu rời khỏi đội lâu lắm rồi đấy…Muốn biết lý do không?”
Lời của người đàn ông với mái tóc đỏ theo kiểu crew cut và có biểu cảm như một ác quỷ bỗng trở nên nặng nề.
Nhưng Nick không hề sợ hãi chút nào.
Vì cậu ấy biết rằng Argus là người tốt bụng và dịu dàng hơn bất kỳ ai.
Đó là lý do tại sao Nick chỉ cảm thấy bơ vơ và chán nản chứ không phải là sợ hãi.
“Tất nhiên. Tôi muốn một lời giải thích.”
Sau khi nghe điều này thì Argus chép môi một cái.
“Tóm lại thôi vậy.”
Argus nói.
“Cứ nói ra đi Argus.”
“Được rồi. Cậu quá tỉ mỉ, kỹ càng. Nhưng những nhà phiêu lưu thì không như vậy. Đã là đồng đội thì luôn hiểu những người khác cảm thấy thế nào mà không phải nói gì cả.”
“… Có lẽ là vậy.”
“Không kể là đi thám hiểm hay mua bán vật phẩm, cậu lúc nào cũng đặt lý trí lên trước cảm xúc. Dù cho người khác có cảm thấy thất vọng, buồn tủi hay thế nào đó thì đối với cậu nó cũng không quan trọng.”
“Thì nếu như có người nào đó trông có vẻ muốn lừa đảo tôi thì tôi tất nhiên phải than phiền rồi! Nhà phiêu lưu thì chiến đấu trong những mê cung còn thương gia thì “chiến” trong những cuộc thương lượng mà.”
“Kẻ thù của chúng ta là những con quái vật trong mê cung kìa, còn con người chính là bạn của chúng ta.”
“Argus, anh tin vào thương gia nhiều quá rồi đấy. Có nhớ ngày hôm đó…”
“Tôi không muốn nói về chuyện đó Nick. Và tôi cũng không phải là người duy nhất đã cảm thấy “ngán ngẩm” với những cuộc nói chuyện như vậy đâu.”
“Anh muốn nói đến Garrosso sao?”
Đó là tên của một thành viên khác trong “All Martial Arts”.
“Đúng vậy.”
“Chuyện đó là không thể tránh được! Cậu ta lúc nào cũng dùng tiền quỹ của nhóm để “nuôi” phụ nữ và rồi cuối cùng bị họ lừa sạch tiền… Tôi có thể hiểu được nếu cậu ta trót lỡ một lần, nhưng mà cậu ta lại “sai vẫn cứ sai”! Tôi buộc tội cậu ta là một tên trộm và tôi đâu có sai.”
“Nhưng cậu ta vẫn là người mà tôi có thể tin tưởng.”
“Đúng là cậu ta rất mạnh! Không ai sử dụng kiếm katana mà có thể mạnh bằng cậu ta! Nhưng nếu anh cứ để cậu ta tiếp tục lấy tiền của nhóm thì chúng ta sẽ chẳng còn gì cả! Chẳng có lý do gì để chúng ta phải mạo hiểm như vậy cả!”
“Tất nhiên là có! Tôi dám chắc là cậu cũng có một người phụ nữ để cậu phải chi tiền mà, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng không phải cứ lúc nào muốn là tôi lại lấy tiền như vậy! Đó là vấn đề khác rồi!”
“Đó là lý do cậu chả giống gì với một nhà phiêu lưu đấy!”
Rầm! Argus đập mạnh vào bàn. Rượu trong chiếc ly gỗ xém tí thì đổ ra ngoài nhưng Nick đã nhanh tay giữ lại được.
Nick không hề cho rằng đây là lỗi của mình.
Anh ta nói cũng có lý, tất cả những thành viên trong “All Martial Arts” đều khá “chểnh mảng”.
Để cho tất cả thấy một nhà phiêu lưu “thực thụ” là như thế nào thì trong những ngày việc đi phiêu lưu còn thuận buồm xuôi gió, Argus đã dẫn mọi người đi rất nhiều nơi và chiêu đãi họ và anh ta lúc nào cũng boa cho những người trong tất cả các nơi như quán bar, quán trọ và cả cửa hàng.
Trong cái nghề này thì “cậu sẽ không thể biết được khi nào thì mình sẽ chết đi nên nó cũng không có hại gì nếu chúng ta được mọi người chiếu cố mà”, anh ta đã nói vậy đó.
Nhưng Nick đã cố gắng khuyên nhủ anh ta là họ nên chi tiêu hợp lý một chút.
Câu chuyện đâu thể cứ kết thúc với “hạnh phúc mãi mãi về sau” chỉ bởi vì đã tìm được kho báu trong mê cung hay là hạ được con quái vật khét tiếng nào đó và kiếm được rất nhiều tiền.
Cần phải bổ sung thảo dược, bảo dưỡng cho trang-thiết bị, chia đều phần thưởng cho các thành viên trong nhóm và sau đó cần phải xem xem là số tiền còn lại có đủ để cho chúng ta tận dụng và kiếm thêm hay không?
Nhưng Argus và những thành viên khác thì có vẻ hứng thú hơn với việc vung tiền hơn là ngồi lại đếm nó.
“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được. Chúng ta không hề có lời lãi gì cả.” Nick cứ nói nhưng Argus thì vẫn không chịu dừng lại.
Thật ra thì anh ta đã nói là ‘nhà phiêu lưu không có rẻ mạt thế đâu’.
Và cuối cùng thì họ phải đi mượn tiền của những thương gia.
“Đó là lý do mà cậu không nên tiếp tục làm một nhà phiêu lưu. Nếu cậu rời đi bây giờ thì tôi sẽ để cậu đi.”
“Để tôi đi? Anh đang nói cái gì vậy?”
“… Cậu là người đã lén lút lấy tiền từ ngân sách phải không?”
“Hả!?”
Tất nhiên là Nick rất sốc khi nghe được điều đó.
Gần đây thì họ có rất nhiều bất đồng nhưng Nick chắc chắn là mình không hề không ưa Argus.
Argus chính là người đã đem một đứa trẻ yếu đuối và không có năng lực hay bất cứ cái gì đặc biệt về và biến nó thành một nhà phiêu lưu đúng nghĩa.
Với Nick thì Argus chính là một thủ lĩnh rất mạnh và cũng là sư phụ của cậu.
Sau tất cả thì Nick thấy bản thân mình mang ơn anh ta, đồng thời cũng rất kính trọng anh ta.
Đó là lý do tại sao Nick lại nói những lời cay nghiệt như vậy.
Nick cảm thấy những cảm xúc đó của bản thân đã bị làm cho vỡ vụn hết rồi.
“Garosso, Dean và Belik đều nói như vậy.”
Argus nói lên những cái tên của những thành viên không có mặt ở đây.
“C-Chờ đã! Anh tin họ sao!?
Tôi hoàn toàn không sa đọa vào bài bạc, rượu chè hay phụ nữ!
Tôi là người quản lý ngân sách và tôi có thể kê khai chi tiết tất cả giao dịch của chúng ta.”
Những thành viên khác trong nhóm lúc nào cũng cẩu thả về tiền bạc của mình.
Garosso lúc nào cũng bị phụ nữ đào mỏ.
Dean và Belik thì lại “đam mê” bài bạc để rồi dẫn đến một cuộc sống buông thả.
Họ cứ liên tục vòi tiền của hội từ chỗ Nick.
Đó cũng là lý do tại sao Nick lại cẩn thận với chuyện tiền bạc như vậy.
Cậu ấy có thể kê khai tường tận chi tiêu của mình và tất cả những khoản thu, chi khác, nên Nick rất tự tin khi chối bỏ những lời buộc tội đó.
“Không phải thế. Không phải thế đâu Nick.”
Argus buồn bã lắc đầu.
“V-Vậy là ch-chuyện gì?”
“Đó không phải những thứ tôi muốn nghe. Tôi muốn nghe cậu nói “hãy tin tôi” hoặc là “tôi xin lỗi””.
“… Nói như vậy chẳng khác nào không nói gì.”
Nick sốc đến nỗi cậu còn không thể hét lên vì tức giận.
“Không, cậu sai rồi. Những yakuza “đội lốt” nhà phiêu lưu như chúng tôi chỉ có duy nhất một niềm tự hào, đó chính là sức mạnh thể chất của bản thân. Có tài ăn nói, khả năng tính toán và viết chữ. Một người như thế… thì nên có một công việc tử tế. Nếu cậu thông minh và tài năng như vậy thì cậu có thể đi phục vụ cho những nhà quý tộc hoặc trở thành hiệp sĩ hay sao đó. Tôi chắc là cậu sẽ thành công thôi.”
“Đừng có mà giỡn với tôi! Có rất nhiều nhà phiêu lưu ngoài kia có thể làm những chuyện đó! Hay là, anh đang muốn nói là nếu tôi đủ thông minh thì không nên trở thành một nhà phiêu lưu?”
“Chí ít là không phải thành viên trong đội tôi. Nói thẳng ra thì cậu rất phiền toái đấy.”
Nick không còn nói được gì nữa.
Nick đã nỗ lực hết mình để đền đáp công ơn của Argus ngày trước.
Argus còn từng nói rằng Nick đã cật lực làm việc mỗi ngày để đưa cái đội này lên hàng top.
Nick không có cơ thể giống với một nhà phiêu lưu cho lắm.
Chiều cao thì trung bình dáng người thì gầy.
Cậu ấy có một chút phép thuật, nhưng phép thuật ấy thì lại không thể sử dụng trong những trận chiến thực được.
Dù vậy, Nick vẫn tự hào về bản thân cậu ấy khi không hề thua kém gì với những nhà phiêu lưu sống bằng nửa trái tim đó, nhưng Nick vẫn không thể tránh khỏi việc cảm thấy yếu kém hơn so với những chiến binh có kỹ năng trong đội.
Thế nhưng Nick lại có sự khéo tay và có trí nhớ tốt.
Cậu ấy đã tận dụng chúng và đã cải thiện bản thân mình rất nhiều.
Một kỹ xảo khi dùng vũ khí mà có thể được áp dụng kể cả khi Nick không có được cánh tay to và chắc như một khúc gỗ.
Làm sao để thắng được một gã to con hơn cậu ấy.
Làm thế nào để “dọn” hết mấy cái bẫy.
Thông tin về những con quái vật xuất hiện trong mê cung.
Nên làm những gì nếu bị lạc trong mê cung.
Bảo dưỡng vũ khí và áo giáp.
Đánh giá kho báu tìm được trong mê cung.
Đọc, viết và tính toán.
Cách giữ sổ kế toán.
Đàm phán với những thương gia.
Tất cả đều là những thứ nhỏ nhặt nhất, nhưng chúng đã rất có ích.
Tất cả nỗ lực và sự tự tin của Nick đều đã bị chối bỏ.
“… anh sẽ đứng về phía Garosso và 3 kẻ ngu ngục kia thay vì tôi.”
“Đúng vây. Garosso và ba người kia phải trở thành nhà phiêu lưu nếu không thì họ sẽ không thể tồn tại được. Nhưng cậu thì không phải như thế Nick. Cậu có thể trở thành một thương gia hoặc là một nhân viên của hội phiêu lưu nào đó nếu cậu muốn. Thế nên vấn đề không phải là về sự thật, ai đúng ai sai như trong những điều luật, hay là những chuyện tương tự vậy. Tôi không hề có ý định nói những điều đó với cậu. ”
“Là vậy sao?”
Nick rất quý Argus.
Cậu ấy luôn ngưỡng mộ anh ta như một người anh, người bố.
Và bây giờ thì mọi thứ sẽ dừng lại tại đây.
“Nếu vậy thì tôi cũng không cần đến cái đội này nữa.”
Khi Nick đứng lên và rời khỏi quán trọ thì Argus nói “Bảo trọng”.
Không một lời đáp lại, Nick rời đi.