Nihonkoku Shoukan(WN)

chương 22: khơi mào chiến tranh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: justnoob

Edit: dưa hấu-sama

***

Lưu ý của tác giả : Chương này có nội dung gây khó chịu. Đối với những người nhạy cảm, nên cân nhắc trước khi xem.

Lời trans: Chương này hơi khó nên mọi người thông cảm, còn giờ có truyện rồi thì ở nhà khỏe mạnh nhé mọi người !!!

Lời edit (chắc vậy, ông đây tự chém XD ): dịch ngu không tả nổi, may mà có ông đây hahahaha XD

.

.

.

----------------oo0oo-------------------

Chương 22 - Khơi mào chiến tranh

Đế quốc Papaldia , thủ đô Esthirant, Cục Ngoại giao 1

Trưởng cục 3 Kyeos đã được gọi đến cục ngoại giao số 1 . Mặc dù các bộ phận đôi khi cũng trao đổi nhân sự vì họ là cán bộ chấp pháp của cùng một cơ quan chính quyền, nhưng triệu tập trưởng bộ phận này tới bộ phận khác thì vô cùng hiếm. Tuy nhiên, vì lần này cục ngoại giao thứ nhất còn mang theo cả sắc lệnh từ hoàng đế, nên Kyeos có nghĩa vụ phải trình diện ngay.

Cuộc họp sẽ diễn ra tại văn phòng bộ trưởng. Kyeos hiện đang đứng trước cánh cửa vào. Cho dù có nhìn thấy cánh cửa nặng nề, trang trí lộng lẫy đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, ông vẫn luôn ghét nó. Đây đáng lẽ là phòng của mình … những suy nghĩ như thế xuất hiện trong tâm trí mỗi khi ông đứng đấy.

Cạch.

Một nhân viên của cục 1 mở cửa và dẫn ông vào trong. Bên trong căn phòng, ông thấy Cục trưởng Cục 1 Elto, Cục phó Hans, Trưởng phụ trách các tiểu cường quốc Shiran, và ở đó còn có một cô gái xinh đẹp trong độ tuổi cuối đôi mươi đang ngồi một mình.

Kyeos lần lượt cúi chào từng người. “Dưới sắc lệnh của Đại đế Ludius, tôi trình diện

tại cục số 1 để đáp ứng lệnh triệu tập của người... Liệu tôi có thể giúp gì được cho người?”

"Ngươi không biết sao? Dường như ngươi vẫn chưa biết dùng đến cái đầu của mình nhỉ.” người con gái

xinh đẹp nọ phun ra những lời nói hiểm độc.

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi có thể mạn phép hỏi người là ai không ạ?” Kyeos hỏi lịch sự.

“Remille, từ Văn phòng Thanh tra Đối ngoại”.

Văn phòng Thanh tra Đối ngoại được thành lập để đối phó với những sai phạm nội bộ và các trường hợp làm xấu đi quan hệ với các quốc gia khác. Khi nhắc đến các bộ phận được thanh tra trong quá khứ, đôi khi người lãnh đạo bị khai trừ, và đôi khi một số nhiệm vụ ngoại giao được chuyển giao cho một bộ phận khác. Bởi lẽ các bộ phận đối ngoại thường bao gồm các thành phần ưu tú, vì muốn tránh các vấn đề về thứ cấp cho nên văn phòng Thanh tra

được hợp thành

từ các thành viên của gia đình hoàng gia. Nói cách khác, cô gái ngồi trước ông đây là một hoàng tộc. Kyeos cúi đầu trước Remille.

“Xin mạn phép hỏi lại, liệu tôi có thể giúp gì được cho người? ”Kyeos hỏi một cách bình tĩnh.

“Chúng ta ở đây để bàn về Nhật Bản. Nếu nhớ không lầm thì cục ngoại giao 3 chịu trách nhiệm xử lý các quốc gia bên ngoài khu vực văn minh, và người đứng đầu bộ phận đó là Kyeos, nói cách khác chính là ngươi. Tuy nhiên, những lời chính xác của Hoàng đế là 'dạy cho Nhật Bản một bài học'. Ta đã xem qua những ghi chép kể từ lần đầu tiên giáp mặt với Nhật Bản rồi. Vậy tại sao chúng lại được đối xử như những khách mời danh dự vậy hả? Vì Nhật Bản chỉ có một viên chức ngoại giao nên ta mới yên tâm mà giao phó cho ngươi, thế mà… nói trắng ra là do ngươi quá yếu kém… à không, thậm chí còn tệ hơn nhiều, đó là cả một sự thất bại về ngoại giao. Kẻ đại diện cho bộ mặt của cả đế quốc như ngươi mà còn không thể hiểu được ý định của Bệ hạ, thì ta chỉ có thể nói ngươi thật thảm hại đấy, Kyeos à. ”

Kyeos cảm thấy mồ hôi nhễ nhại trên trán. Remille tiếp tục nói.

“Bất kỳ chính sách nào trong tương lai với Nhật Bản sẽ không cần đến cục số 3 nữa; thay vào đó sẽ là cục số 1. Ta sẽ tạm thời rời khỏi Văn phòng Thanh tra Đối ngoại và tham gia vào Cục Ngoại giao số 1, sau đó tiếp quản cương vị ngoại giao chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề liên quan đến đất nước Nhật Bản… Kyeos này, lũ ngốc nào không thể nhận ra ý định của Bệ hạ thì không xứng đáng đứng trong hàng ngũ đế quốc đâu. Cơ mà ngươi không bị miễn nhiệm trong sự việc lần này; nên là hãy cảm thấy biết ơn đi. Liệu mà xem xét những hành động của ngươi thật cẩn thận trong tương lai đấy.”

(Con chó cái... tự phụ này!!!)

Kyeos siết chặt nắm tay lại, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.

“Tuân lệnh… Tôi sẽ tuân thủ quyết định của người.”

Phải kiềm nén sự nhục nhã ngay trước mặt toàn thể cục 1 như thế này chẳng khác gì một cuộc hành quyết công khai. Trưởng cục 1 Elto và các quan chức khác nhếch mép cười nhạt.

Và thế là, cục ngoại giao 1 đã tiếp quản các vấn đề liên quan đến quan hệ giữa đế quốc Papaldia và Nhật Bản thay cho cục 3, trong đó Remille đến từ hoàng tộc sẽ là phát ngôn viên mới.

----------------------------------------

Vương quốc Fenn, khu vực phía tây, Nishinomiyako

Nishinomiyako nằm ở đầu phía tây của Vương quốc Fenn, nơi đây sẽ trở thành tuyến đầu nếu chẳng may xảy ra chiến tranh với Đế quốc Papaldia, vì vậy có khoảng 2.000 binh sĩ đóng quân ở đó. Cách Nishinomiyako khoảng ba cây số về phía tây là một hòn đảo nhỏ không người ở. Một tháp canh được xây dựng trên hòn đảo này nhằm cảnh báo bất kỳ cuộc xâm lược nào đến

từ Papaldia, và để hai chiến binh được đóng quân vĩnh viễn ở đó làm người túc trực.

Đó là một ngày trời trong xanh, sóng gợn êm đềm và gió thổi thoang thoảng. Không có tiếng động cơ ầm ầm, chỉ toàn là tiếng sóng, tiếng gió, và tiếng của động vật hoang dã như chim chóc và côn trùng. Gió biển nhè nhẹ rất dễ chịu. Hai người lính canh bỗng nhận thấy rất nhiều chấm nhỏ ở phía xa. Khi các chấm ấy dần dần lớn hơn, cảm giác sợ hãi của những người lính canh túc trực ở đây cũng lớn theo khi họ nhận ra chúng là gì.

“Ch…chúng…chúng đến rồi! Đó là quân của đế quốc Papaldia đấy! Tạo khói hiệu ngay!!! ”

Họ sử dụng màu khói chỉ dành riêng cho trường hợp khẩn cấp để báo hiệu một cuộc tấn công, và chẳng mấy chốc có thể thấy được khói đỏ bốc lên từ hòn đảo.

“Đó…đó là---!...Thổi còi hiệu ngay!!!”

Ngay khi nhìn thấy khói đỏ, người canh gác ở Nishinomiyako lập tức ra lệnh thổi còi báo động. Các binh sĩ nghe thấy tiếng còi sẽ tự thổi còi của riêng mình để tuyên truyền tình trạng khẩn cấp. Toàn bộ thị trấn Nishinomiyako tràn ngập tiếng còi và tất cả công dân của Fenn đều hiểu ý nghĩa của nó.

Từ cảng Nishinomiyako đến khoảng năm cây số vào đất liền tại lâu đài phía tây, công tác chuẩn bị cho chiến tranh đang được tiến hành gấp rút. Ngay cả trong các khu quân sự ở Nishinomiyako, các binh sĩ cũng đã sẵn sàng cho trận chiến. Vậy là sau bao tháng ngày đợi chờ, đội quân của siêu cường Papaldia cuối cùng cũng đã đến. Họ biết rằng mình bị áp đảo về mọi mặt, nhưng… những chiến binh của Fenn vẫn không có ý định bỏ cuộc!

Quân đội Fenn đã sẵn sàng chiến đấu.

--------------------------------------------

Đế quốc Papaldia, quân đội đế quốc

Tướng Cius nhận được báo cáo. Các wyvern chúa từ mẫu hạm rồng đã ở trên vùng trời Nishinomiyako và đang tiến hành trinh sát. Nishinomiyako không có một đội quân lớn; vị trí chiến lược đáng chú ý duy nhất là lâu đài phía tây

không quá sâu trong đất liền và các khu quân sự gần cảng. Quân đội đế quốc không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trong suốt chuyến hải trình; cộng thêm các báo cáo từ quân đội tiên phong rằng họ đã tiêu diệt hải quân của Fenn, nên có vẻ như Fenn không còn có bất kỳ lực lượng hải quân nào nữa.

“Việc cần làm nhất vào lúc này là chiếm đóng được bờ biển…”

Ông cần bãi biển để đưa quân đội vào đất liền; ông không ngây thơ đến mức tin rằng họ có thể cứ thế mà cập cảng được. Chỉ có duy nhất một bờ biển rộng gần Nishinomiyako, vì vậy ông quyết định thả neo ở đó. Dựa theo đội trinh sát trên không, chỉ có một số rào chắn bằng gỗ mỏng chặn trên bờ biển mà thôi.

“Trước tiên, chúng ta sẽ bắn đại bác từ tàu chiến vào các khu quân sự gần cảng và phá hủy nơi đấy. Sau đó là phá hủy các hàng rào bằng gỗ chặn bờ biển. Sau khi xong, một ngàn bộ binh sẽ thành lập tiểu đoàn đổ bộ tiên phong và đổ bộ để bảo vệ bờ biển. Cuối cùng, chúng ta sẽ thả lũ rồng đất và dỡ vũ khí chính xuống đấy.”

"Vâng thưa ngài!!!"

Lệnh của Tướng Cius lan truyền khắp toàn quân.

ĐÙNGĐÙNGĐÙNGĐÙNGĐÙNGĐÙNG!!!

Trận chiến giữa Papaldia và Fenn khởi mào khi tất cả các chiến hạm trăm pháo trong quân đội đế quốc khai hỏa cùng một lúc. Đợt công kích này tạo ra những tiếng nổ điếc tai … Mỗi phát bắn vang dội như sấm rền... Thị trấn thanh bình lúc trước nhanh chóng biến thành một địa ngục rực cháy. Các khu quân sự tan tành chỉ sau 6 đợt bắn. Khắp thị trấn, lửa và khói bốc nghi ngút lên không trung.

“Aaaargh - !!! Waaah - !!! Cứu tôi với—!!!”

Người dân chạy toán loạn trong sợ hãi, cố gắng chạy trốn sự hủy diệt. Đạn pháo nã xuống họ không thương tiếc. Quân Papaldia bắn phá không ngừng nghỉ, nghiền nát cả bến cảng và các công sự bằng gỗ. Từ ngoài biển, thứ duy nhất họ thấy vẫn còn đang đứng bơ vơ chỉ là những hàng cây nát bươm.

Quân đội Đế quốc Papaldia, Tiểu Binh đoàn 1, Trung đội 3, Trưởng tiểu đội 4 Arma đang quan sát bờ biển từ bên trong một chiếc thuyền đổ bộ nhỏ. Vẻ mặt anh buông thả, thư thái. Có một trăm chiếc thuyền nhỏ như thế này chở hàng ngàn nhân sự đến đổ bộ bờ biển. Họ là những người tiên phong trong việc tiêu diệt lũ mọi rợ ở Vương quốc Fenn, một quốc gia nằm ngoài khu vực văn minh.

Trong suốt cuộc thanh trừ Vương quốc Altarus, anh ở trong nhóm súng hỏa mai tiêu diệt các kỵ sĩ lọt qua những con rồng đất của họ. Cả trước và sau trận chiến, đó là lần đầu tiên anh được trải nghiệm niềm phấn khích như thế. Lần này cũng vậy, anh có vinh dự cầm trên tay một khẩu súng được tặng bởi Bệ hạ, nó nguy hiểm đến mức có thể kết thúc một cuộc đời chỉ bằng một cú giật ngón tay đơn giản. Chiếm đóng được bãi biển sẽ là một nhiệm vụ dễ dàng, nhất là khi không hề có công sự trên bãi biển và cung tên không thể tiếp cận họ từ khu rừng gần đó. Máy phóng tên gần khu vực quân sự cũng đã bị phá hủy trong cuộc công kích bằng đại bác ma thuật trước đó rồi.

“Nhiệm vụ quá đơn giản.”

Hầu như toàn bộ đế quốc tin rằng họ chắc chắn sẽ chiến thắng, và sẽ không phải hứng chịu bất kỳ thương vong nào. Những chiếc thuyền đã cập bờ, toàn bộ tiểu đoàn liền đổ bộ. Không có dấu hiệu phản công từ Fenn. Những người lính dàn đội hình ra để kiểm tra khu vực. Arma nhận thấy rằng một số mảng của bờ biển có màu hơi khác.

“Hmm? Cái gì đây?!"

KRAAHH SHRAAHH GROOHH !!!

Đột nhiên, các chiến binh đội mũ chiến sắt màu cát trang bị những lưỡi kiếm cong trồi dậy từ mặt cát trên khắp bờ biển.

“Chiến binh Fenn!!!”

Arma nhanh chóng nhấc súng lên rồi ngắm, nhưng địch quá đông và còn nhiều đồng đội ở xung quanh, vì vậy anh không thể bóp cò được.Những chiến binh địch đã áp sát rồi!

“YAAAAAHHH !!!”

Cùng tiếng thét xông trận đinh tai, một chiến binh Fenn tấn công Arma.

“Chết tiệt !!!”

Anh vứt khẩu súng sang một bên rồi rút thanh kiếm ở thắt lưng ra.

“Aaaaahhh !!!”

Người chiến binh vung thanh kiếm cao quá đầu rồi

chặt mạnh xuống.

Keng!

Hai lưỡi kiếm chặt mạnh vào nhau đến tóe lửa. Ngay sau đó—

“Cái g—!!!”

Tuyệt vọng tránh được đòn chí mạng từ trên cao, nhưng cũng vì vậy mà sự chú ý của Arma hoàn toàn hướng về phía bên trên trên, thanh kiếm của kẻ thù nhanh chóng trượt xuống sườn trái của anh. Hắn quá nhanh !!!

Phậppp!!!

“AH…gah…ah…Chết…tiệt!!!”

Arma gục xuống đất cùng với thanh kiếm của chiến binh Fenn cắm ngập vào trong thân.

Có khoảng 200 chiến binh Fenn bất ngờ xuất hiện luồn sâu vào đội hình của tiểu đoàn đổ bộ, và một cuộc hỗn chiến bối rối bắt đầu do các chiến binh kia quá gần để binh lính sử dụng súng. Đội trưởng của Fenn đã nghiên cứu sách từ Nhật Bản, và học được rằng thay vì chế tạo thứ gì đó để che chắn chống lại các cuộc công kích của Papaldia, thì sẽ hiệu quả hơn nhiều khi chỉ cần trang bị cho mỗi chiến binh một chiếc mũ sắt và ẩn mình dưới đất để những phát bắn bay qua đầu. Chưa từng thấy chiến thuật này trước đây, quân đội Papaldian chậm thích nghi hẳn ra vì bỗng dưng mất đi lợi thế. Tuy nhiên, đó vẫn là trận chiến 1.000 so với 200, nên cuối cùng quân đội đế quốc cũng dành chiến thắng. Các chiến binh Fenn lần lượt ngã xuống và bị xóa sổ hoàn toàn.

Quân đội đế quốc Papaldia mất đi 400 binh sĩ, nhưng họ đã thành công trong việc bảo vệ bãi biển và tiến hành dỡ vũ khí mặt đất của mình.

------------------------------------------

Vương quốc Fenn, Nishinomiyako, lâu đài phía tây

Ngay khi biết tin về cuộc tấn công của Đế quốc Papaldia, Kiếm Vương Shihan đã ngay lập tức phái người đi để truyền bá tin tức. Kẻ thù chỉ mất 400 mạng trong trận đánh đầu tiên, và cả khu quân sự cùng tất cả các hàng rào ven biển đều bị phá hủy. Ông có 600 kỵ binh, nhưng khi đối mặt với 3.000 binh sĩ có kỷ luật tốt của quân đội đế quốc thì họ sẽ sớm bị tiêu diệt thôi. Quân đội đế quốc sớm muộn gì cũng sẽ đến được lâu đài phía tây.

Lâu đài phía tây là một công trình vững chắc và rất thích hợp để ngăn chặn bao vây, nơi đây sẽ không dễ dàng thất thủ. Sẽ tối ưu hơn nếu quân tiếp viện đến kịp lúc, nhưng…. dù sao đi nữa, lãnh chúa của lâu đài, Godan, đã sẵn sàng nếu thành bị bao vây rồi.

Viuuuuuuuuuuuuuuw …BÙÙM !!!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Ông nhìn thấy khói ở hướng cổng lâu đài.

“Cổng… cổng thành đã bị phá hủy ạ…”

“Cái g… không thể nào!!! Chúng còn có đại bác ma thuật di động ngoài mấy khẩu pháo gắn trên tàu sao?! Rồi còn phá hủy cổng thành chỉ bằng một phát nữa chứ…

Sức mạnh quái quỷ gì vậy !!!”

Ông có thể thấy quân đội đế quốc đang tiến công cùng những con rồng đất dẫn đầu đội hình. Trên bầu trời, các wyvern chúa đang oanh tạc bằng cầu lửa. Lâu đài phía tây đang bốc cháy khắp nơi.

Sau trận công thành hôm đó, quân đội Fenn mất 1.000 chiến binh, quân đội đế quốc Papaldian chỉ mất 20 binh sĩ và Vương quốc Fenn mất lâu đài phía tây Nishinomiyako.

------------------------------------------

Đế quốc Papaldia, Thủ đô Esthirant, Cục Ngoại giao 1

Dưới cương vị người chịu trách nhiệm hoàn toàn các cuộc trao đổi với Nhật Bản cũng như các vấn đề liên quan đến

ngoại giao, thành viên hoàng tộc Remille đến từ Văn phòng Thanh tra Đối ngoại đã tiếp quản Cục Ngoại giao số 1, sau đó triệu tập các đặc phái viên Nhật Bản thông qua thư, “Đến đây ngay”. Bức thư này đã được gửi trực tiếp đến khách sạn nơi các nhà ngoại giao đang ở mà không thông qua cục ngoại giao 3. Sau khi nhận được tin nhắn khó hiểu trên, Asada với khuôn mặt đẹp trai và anh trợ lý mập mạp Shinohara ngay lập tức chuẩn bị lên đường.

“Rốt cuộc ‘Đến đây ngay' là sao nhỉ?”

“Theo như được giải thích trong tài liệu đi kèm, có vẻ như bộ phận quản lý đối thoại với chúng ta đã thay đổi rồi… Tuy nhiên, cuộc triệu tập này khiến tôi khá quan tâm đây. Nếu bên kia muốn đàm thoại về các mối quan hệ quốc tế, thì chắc là…”

Bỏ qua một bên sự ngờ vực của mình, Asada và Shinohara rời khách sạn. Có một cỗ xe hoàng gia đang chờ họ; sau khi cả hai bước lên, nó lặng lẽ lăn bánh. Họ đi dọc theo một con đường đá cuội gợi nhớ đến Rome cổ đại. Cỗ xe không có hệ thống giảm xóc như các phương tiện cơ giới, khiến cho cả hai ê ẩm vì xe rung lắc dữ quá.

(Mình

cá là có thể xuất công nghệ giảm xóc cho họ đây.)

Khi cả hai đang nghiền ngẫm mấy kiểu ý tưởng như vậy, cỗ xe đã đến cổng vào cung điện hoàng gia tự bao giờ. Khi họ còn làm việc với Cục số 3 thì văn phòng nằm ở bên ngoài cung điện, nhưng có vẻ như văn phòng

cục 1 thì nằm sâu bên trong trong. Họ đi qua cổng và vào trong cung điện. Bên trong là một dãy nhà màu trắng tuyệt đẹp xếp thẳng tắp và một khu vườn được cắt tỉa công phu. Chỉ cần nhìn thấy cung điện cũng đủ giúp ta có ấn tượng về nét trang trí xa hoa và niềm kiêu hãnh ngút trời của đế quốc, cũng như tiềm lực quốc gia hoành tráng mà nó có được.

Cuối cùng, cỗ xe dừng lại ở một tòa nhà ở góc cung điện. Theo chỉ dẫn của một sứ giả đế quốc, các phái viên Nhật Bản xuống xe và vào tòa nhà. Họ đi qua một khu vườn tao nhã, rồi một hành lang và sau đó được dẫn đến một cánh cửa đen nặng nề. Sứ giả hoàng gia mở cửa và kiểm tra bên trong phòng.

“Xin mời vào”

Các đặc phái viên bước vào phòng theo lời mời của sứ giả. Trước mặt họ là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu bạc ở độ tuổi đôi mươi đang ngồi trên một chiếc ghế xa hoa. Cô ấy khá thon và đeo một vương miện

vàng trên đầu. Asada và Shinohara cứng người trong giây lát khi cô đánh giá họ thông qua một ánh nhìn sắc lẹm. Sứ giả đế quốc ra hiệu cho hai đặc phái viên ngồi xuống, sau đó cô gái lên tiếng.

“Ta là Remille thuộc Cục Ngoại giao số 1 của Đế quốc Papaldia. Hai ngươi có thể coi ta là người chịu trách nhiệm cho tất cả các vấn đề đối ngoại liên quan đến Nhật Bản.”

“Tôi là Asada thuộc Bộ Ngoại giao Nhật Bản. Đây là trợ lý của tôi, Shinohara. Tôi hiểu rằng bên phía đế quốc có một vấn đề cấp bách cần thảo luận, chúng tôi có thể hỏi vấn đề đó là gì hay không?”

Im lặng bao trùm.

“À, không có gì đâu, ta chỉ muốn cho hai vị đây chiêm ngưỡng vài thứ thú vị thôi mà,…

và đây tất nhiên là ý chỉ của hoàng đế”, Remille trả lời cùng hàm ý đe dọa.

"Tôi hiểu rồi; vậy phu nhân muốn cho chúng tôi xem gì vậy?”

Remille liếc mắt về phía sứ giả. Anh ta mở một cánh cửa, và đằng sau đó là một khối pha lê dài cả một mét.

“Thứ công cụ này sẽ giúp cách mạng hóa ngành truyền thông ma thuật. Nó cho phép chiếu hình ảnh trực tiếp trong suốt quá trình liên lạc ma thuật, và hiện đang được thực hiện ở cả Đế quốc Mirishial cũng như đế quốc của chúng ta.”

"Vâng…"

Asada thốt ra một kiểu phản ứng ngu ngốc. Đây cơ bản chỉ là một chiếc tivi khổng lồ thôi mà. Anh băn khoăn không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ muốn phô trương công nghệ thôi sao?

“Trước khi chúng ta bắt đầu, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.”

Họ đã được phát một tài liệu được in trên giấy kém chất lượng (ít nhất là theo quan điểm của Nhật Bản). Trên đó là ký tự

bằng ngôn ngữ chung Fillade, được viết như sau:

Đế quốc sẽ cử một đại diện của đế quốc đến làm Vua của Nhật Bản.

Luật pháp của Nhật Bản sẽ được Thanh tra bởi đế quốc và sẽ sửa đổi nếu cần thiết.

Quân đội Nhật Bản sẽ tuân thủ đế quốc và đóng quân ở bất cứ nơi nào được lệnh.

Nhật Bản sẽ cống nạp số lượng nô lệ được yêu cầu cho đế quốc hàng năm.

Nhật Bản sẽ không thiết lập quan hệ ngoại giao với bất kỳ quốc gia nào khác nếu không có sự chấp thuận rõ ràng của đế quốc.

Nhật Bản sẽ tiết lộ một danh sách tất cả các nguồn lực của mình cho đế quốc. Nếu đế quốc yêu cầu bất kỳ tài nguyên nào, Nhật Bản sẽ gửi những tài nguyên đó cho đế quốc.

Nhật Bản sẽ tiết lộ tất cả các công nghệ ma thuật của họ cho đế quốc.

Nhân danh hoàng đế, bất kỳ công dân Papaldia nào cũng có quyền giết bất kỳ công dân Nhật Bản nào.

Công dân Nhật Bản sẽ…

"Cái quái gì đây?!" Asada hét lên, hai nắm tay siết chặt. Những điều kiện này thậm chí không dành cho quốc gia chư hầu, mà là dành cho một thuộc địa không hơn không kém. Anh không thể giả vờ nhắm mắt cho qua được.

“Các ngươi chỉ phản đối vì bản thân là một lũ ngốc không nắm rõ được sức mạnh của đế quốc. Cho dù hai bên có gần gũi đến mức nào, thì các ngươi cũng chỉ là lũ mọi rợ tự phụ yếu kém không biết gì về đế quốc cả. Thông thường, chỉ cần đến thủ đô là đủ để dạy cho các ngươi hiểu được vị thế của mình là gì rồi, và các điều kiện của đế quốc áp đặt cho các ngươi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng, biết bao lâu nay, Nhật Bản vẫn luôn khước từ việc công nhận quyền lực ngoài lãnh thổ của đế quốc, một điều mà ngay cả quốc gia trong khu vực văn minh cũng không dám làm… đúng đấy, chỉ một siêu cường mới có thể làm được như vậy thôi. Các ngươi không nhận thức được sức mạnh quốc gia của chúng ta. Hay phải chăng đất nước của các ngươi không chú trọng đến vấn đề ngoại giao? Mà nếu có, thì có lẽ chỉ đơn giản là các ngươi quá kém cỏi để có thể nhận thức được chuyện đó.”

“Đất nước các ngươi được cho là đã đánh bại đội quân viễn chinh của Papaldia. Tuy nhiên đây lại là vấn đề nội bộ, đô đốc của lực lượng viễn chinh tại thời điểm đó cũng đang bị bệnh tâm thần… Và trên thực tế không có ai tử trận cả… à không, phải nói là chúng ta đây không chịu bất kỳ thương vong nào. Hay nói cách khác, các ngươi chưa từng đánh bại được lực lượng nào của chúng ta hết, đó đơn giản chỉ là mâu thuẫn giữa các cấp dưới mà thôi.”

Ả ta dừng lại một lúc.

“Bây giờ, cho phép ta hỏi nhé các đặc phái viên đến từ Nhật Bản. Các ngươi sẽ tuân theo mệnh lệnh của bọn ta, hay là đích thân hủy diệt đất nước của mình?”

Không đời nào họ có thể chấp nhận các điều khoản này, nhưng cũng không thể đột nhiên tuyên chiến được.

“Chúng tôi chỉ đơn giản chỉ là các đặc phái viên tìm đến đây để thiết lập mối quan hệ ngoại giao giữa hai bên. Tuy nhiên e rằng chính phủ Nhật Bản sẽ không đồng ý với điều kiện của các vị đâu, chúng tôi sẽ báo cáo văn bản này về nước nhà rồi chờ phản hồi từ họ sau.”

Ả quý tộc tóc bạc Remille chợt nhếch mép lên thành một nụ cười tinh quái.

“Hôhôhô, ta biết thể nào các ngươi cũng sẽ

nói như vậy mà... dường như lũ mọi rợ các ngươi cần được dạy cho một bài học y như lời của hoàng đế nhỉ. Lũ mọi rợ đáng thương của Nhật Bản ạ, đôi mắt của các ngươi cuối cùng sẽ được chiêm ngưỡng sự tráng lệ của hoàng đế. Tuy nhiên, nhờ có ân điển của Bệ hạ nên các ngươi mới có cơ hội được học lại từ đầu đấy nhá,…hãy để cho đế quốc giáo dục các ngươi đi.”

Ả ta dường như muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng họ thực sự không hiểu được ngụ ý trong lời nói của ả.

“Hôhôhô … hãy mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyệt vời này đi!!!”

Tách!!!

Remille búng ngón tay và khối pha lê bắt đầu chiếu hình ảnh chất lượng thấp trước mặt họ. Asada quan sát thước phim rồi đột nhiên thở dốc.

“Đế quốc đã chinh phạt được Nishinomiyako, một thị trấn phía tây của Vương quốc Fenn. Những kẻ sau đây có thể đang âm mưu nổi loạn chống lại đế quốc... Chúng bị giam giữ vì bị cáo buộc là gián điệp.”

Có khoảng 200 người bị trói chặt vào nhau bằng dây thừng quấn quanh cổ. Trẻ và già, nam và nữ; không hề có sự phân biệt đối xử nào giữa những người bị bắt. Asada nhận ra quần áo các tù nhân đang mặc, ai nấy đều trông rất sợ hãi.

“Họ… họ đều là công dân Nhật Bản!!! Họ chỉ đi du lịch đến Vương quốc Fenn để giải trí thôi, những người đó không hề phạm tội gì cả! Sao các người dám trói cổ họ lại như thế… Thả tất cả ra ngay lập tức!!!”

Im lặng bao trùm…

"Đang yêu cầu ta sao? Tên mọi rợ nhà ngươi dám đưa ra yêu cầu cho đế quốc sao?! Ngươi không chịu biết thân biết phận của mình hả!!!”

Remille lấy ra một thiết bị liên lạc ma thuật.

“Xử tử chúng.”

“Cái g--!!!”

Xẹt!!!

Một thanh kiếm chém xoẹt qua cổ của người đàn ông ngoài cùng bên trái, khiến máu phun ra dữ dội.

(ANH YÊU, KHÔÔÔÔÔÔÔNG!!!)

Họ có thể nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ.

Phập!!!

Thanh kiếm đâm vào cổ người phụ nữ đang la hét.

(MẸ ƠI---!! OOAAAA! ĐỪNG MÀ, DỪNG LẠI ĐI!!!)

Phập!!!

Đứa bé nhỏ cũng bị hành quyết nốt. Tên đao phủ cứ đi dọc theo dòng người bị trói, giết tất cả những công dân bình thường đó. Bất kể tuổi tác hay giới tính, hắn vẫn cứ tàn nhẫn. Tiếng hét… tiếng la…đó chính là hình ảnh của Địa ngục.

“Dừng… Dừng lại!! Dừng lại ngay lập tức!!!” Asada hét lên.

“Các người có biết mình đang làm gì không?!?”(Xin đừng giết tôi…làm ơn, đừng mà…) *Phập*!!!

“Lũ mọi rợ các

ngươi

đừng ra vẻ bình đẳng với bọn ta nữa, chính các ngươi mới là lũ không biết vị trí của mình đấy!!! Ngươi còn dám phủ nhận nữa không!? Đồ không có mắt… đồ rác rưởi tệ hại”

Trong lúc ả đang la hét, cuộc xử tử công dân Nhật Bản vẫn tiếp tục.

“…Ta không hiểu tại sao hoàng đế lại rủ lòng thương hại muốn giáo dục cho lũ ngu ngốc vô trí như các ngươi nữa…Sao cũng được. Ngươi định đứng đó với cái miệng há hốc như một con cá chậm phát triển đến bao giờ nữa đây hả? Ái chà, có khoảng 200 người Nhật Bản ở thị trấn Nishinomiyako, thế thì có bao nhiêu người ở thủ đô Amanoki sẽ bị chúng ta cáo buộc là gián điệp đây ta? Chắc là các ngươi đã nhận ra bản thân hoàn toàn bất lực vì không thể cứu được chúng rồi chứ gì. Ngoài ra, ta cũng hy vọng đất nước của các người nhanh chóng biết được rằng sự hủy diệt đang cận kề đến mức nào.”

“Các ngươi nên quyết định nhanh chóng xem có chấp nhận yêu cầu của chúng ta hay không đi. Lý tưởng nhất là trước khi Amanoki sụp đổ. Các ngươi nắm giữ số phận của tất cả người dân trong tay đấy, cũng như số phận của chính đất nước các ngươi nữa.”

Người cuối cùng đã bị xử tử, và bây giờ không còn bất kỳ công dân Nhật Bản nào cử động trong đoạn phim trực tiếp nữa.

“Tôi không được toàn quyền đại diện cho cả đất nước Nhật Bản, nhưng hãy để tôi nói điều này,”

Asada gằn giọng nói trong sự tức giận tột cùng.

“Với những tội ác mà đế quốc đã gây ra trong ngày hôm nay, các người vừa chọc giận một trăm hai mươi triệu người dân, bắt đầu từ chính phủ Nhật Bản. Dám ngang nhiên tàn sát những khách du lịch vô tội chỉ muốn sống trong hòa bình đó, có lẽ các người không thể hiểu được, nhưng đối với chúng tôi, lũ các người mới chính là bọn mọi rợ, và người Nhật chúng tôi không còn khao khát nào hơn là thứ

đất nước mọi rợ ấy không còn trên cõi đời này nữa. Chuyện xảy ra trong hôm nay, đất nước Nhật Bản sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu. Chúng tôi sẽ tìm kiếm công lý bắt đầu từ những kẻ dám gây ra hành động tàn ác này. Không biết vẻ mặt của cô sẽ như thế nào biết về sức mạnh thực sự của chúng tôi nhỉ… Chúng tôi chỉ muốn hòa bình, thế nhưng… Các người vừa mới đánh thức cơn khát máu của con người Nhật Bản lần đầu tiên sau bảy mươi năm rồi đấy.”

Buổi tọa đàm kết thúc.

Trong khi chính phủ Nhật Bản vẫn đang tranh luận về các vấn đề pháp lý trong nỗ lực can thiệp quốc tế, thì 200 công dân mà họ đang cố gắng giải cứu đều đã bị tàn sát. Thất bại này đã làm dậy sóng khắp đất nước Nhật Bản và nó đã đánh thức một thứ gì đó nằm im lìm trong suốt 70 năm qua, thứ từng khiến họ thách thức quốc gia mạnh nhất thế giới với sức mạnh gấp 100 lần, thứ giúp họ không đầu hàng cho đến khi phần lớn đất đai bị đốt cháy thành tro bụi… đó chính là ham muốn chiến tranh.

-------------oOo---------------

.

.

Đây là minh họa của Remille, vốn là trang bìa vol 3

Tóc dài uốn lọn xinh xắn thế này đích thị là người tốt rồi, anh em ko muốn húp thì cứ để tôi :VĐây là minh họa của thanh niên Asada, nói chung là... chả có gì đặc biệt :3

Truyện Chữ Hay