*Chương 41 : Kho báu tối thượng
Thêm một bước nữa.
Và hành trình lại tiếp tục, từ bước đầu tiên, đi vòng lại và tiến đến phía sau thứ tạo tác tuyệt vời ông mặt trời kia.
Mục tiêu chính là chiếc đuôi của cô ấy. Một cái đuôi bông xù và mềm mại. Một tác phẩm nghệ thuật siêu cấp tuyệt đỉnh không thua kém bất cứ bảo vật quốc gia nào hết.
Tôi sẽ sớm được chạm vào kho báu ấy thôi.
Cảm xúc, mong muốn và cả sự phấn khích hòa trộn vào với nhau, và khỏi cần phải nói cũng biết, là những suy nghĩ rời rạc của tôi đã tan biến từ lâu.
Vì vậy, tôi không hề nhận ra. Tôi không thể nhận ra được.
Là giọng nói nho nhỏ của Ena đã được cất lên.
“Eh……?”
Giọng nói nho nhỏ đó lọt vào tai tôi, nhưng mọi thứ giờ đã bị chiếm trọn lấy bởi kho báu tuyệt hảo trước mắt tôi , vậy nên nó lọt từ tai bên này của tôi qua tai bên kia luôn.
Nếu phải tóm tắt thứ đó trong một từ, thì chỉ có thể là “Tối thượng”.
Kết cấu của nó, cảm giác chạm vào nó, sự mềm mại của lớp lông bông xù lướt qua từng ngón tay bé xíu của tôi. Tôi nhận lấy tất cả mọi thứ từ tồn tại tối cao ấy, bằng tất cả giới hạn của mình.
Thật là đã quá đi….Không….Cảm giác này, còn vượt xa cái đó, nó hoàn toàn chi phối con người tôi mất rồi.
Thứ này…còn tuyệt vời hơn cả tôi tưởng tượng, tâm trí tôi dường như chẳng còn tồn tại nữa, tôi không thể nghĩ bất cứ điều gì nữa rồi.
Thật vậy, không quá để nói rằng, vừa rồi có chút mặc cảm tội lỗi thật , nhưng giờ tôi đã nắm được trong tay kho báu tối thượng đó ---- Chiếc đuôi mofumofu siêu cấp,
tôi lập tức vùi mặt mình vào nó.
Và hoàn toàn không nghe thấy tiếng rên khe khẽ “Hiyaaaeea” bật ra ngay bên tai sau đó.
Giờ hông ai cản bé lại được nữa đâu. Bé sẽ loại bỏ bất cứ ai cố gắng làm vậy đó.
Cảm giác khi chạm vào hoàn toàn khác bọt so với khi tôi dùng tay của mình. Mọi thứ dường như được khuếch đại lên gấp nhiều lần vậy. Giờ thì từ ngữ cũng chẳng đủ để diễn tả nữa rồi.
Mềm mại , mượt mà, và ấm áp……Đó đúng là cảm giác tuyệt vời nhất, có thể đánh tan đi mọi cảm xúc tiêu cực chỉ với một cú chạm tay vào thứ mofumofu này.
Đúng vậy, đây chính là Ngài Mofumofu-sama tối cao.
Trong 31 năm rưỡi ở tiền kiếp, tôi chưa bao giờ được cảm nhận thứ cảm giác này trước đây. Tôi có thể khẳng định như vậy. Mấy người không thể nào tìm được thứ kho báu nào như này tại thế giới trước khi tái sinh của tôi đâu..
Tôi tiếp tục vùi mặt mình vào Mofumofu-sama.
Mùi hương thật là ngọt ngào và đáng yêu. Mùi hương đáng yêu, có thể hơi trừu tượng, nhưng bé chắc chắn là nó có tồn tại đó nghe. Giữa nó và những mùi hương mà tôi từng ngửi được trước đây, nó thật tuyệt vời, nó đáng yêu đến mức, kể cả nhắm mắt tôi cũng tưởng tượng ra chính xác được. Đó chính xác là mùi hương của Ngài Mofumofu-sama.
Tôi tận hưởng Ngài Mofumofu-sama bao lâu rồi nhỉ? Vài phút à….không, hay là vài tiếng. Mà cũng có thể chỉ mới có vài giây thôi. Tôi bị cuốn hút đến mức nhận thức về thời gian đã hoàn toàn biến mất luôn..
Một cái gì đó, giống như là lần đầu tiên của tôi vậy.
Tôi đã hoàn toàn giao phó bản thân cho cảm xúc nãy đến giờ. Nhưng mà, tôi chợt nhận ra.
Có lẽ là, tôi đã tăng cường sức mạnh cho khuôn mặt mình, hoặc là cho bề mặt tiếp xúc với mặt mình bằng ma lực….. Không lẽ dùng ma lực sẽ giúp việc tận hưởng Ngài Mofumofu-sama trở nên kỳ diệu hơn sao?!
Không ai ngăn cản tôi. Nó diễn ra một cách hoàn toàn tự nhiên. Vì mọi thứ đều được suy nghĩ của tôi quyết định.
Và sau đó, tôi lập tức mang cái này vào luyện tập, tập trung nhiều nhất cho việc cường hóa bằng ma lực từ phép thuật nén ma lực lớn nhất từ trước đến nay.
Tôi chạm vào Ngài Mofumofu-sama bằng lòng bàn tay có mật độ ma lực siêu cao, tôi cũng làm thế với cả toàn bộ gương mặt của mình, và kết thúc việc cường hóa.
Những gì nhận được……là một cái gì đó
sung sướng đến tột cùng mà từ ngữ không thể diễn tả được.
Cảm giác tuyệt vời như được nhân lên gấp nhiều lần, sự sung sướng mãnh liệt đến nỗi, gọi là tra tấn thì có lẽ hợp lý hơn.
Tuyệt zờiiiiiiiiii!!!!
Aaaahhhhh……Cuộc sống này thật tuyệt vời quá điiiiiii……
Tôi đầu hàng cái khoái cảm mãnh liệt đó một lúc, cho đến khi nghe thấy có giọng nói kỳ kỳ lạ lạ của ai đang ở phía trên đầu của mình.
Đó là giọng nói nho nhỏ của ai đó đang khóc ấy, mà sao nghe lại giống lời nguyền chết chóc thế nhỉ. Cứ Hiu, Au rồi lại Wau, thỉnh thoảng lại có vài âm thanh nghe hết sức khêu gợi , đôi khi lại là giọng như thể ai đó đang buông lời tán tỉnh, nhưng miệng bị bịt lại hoàn toàn, khiến lời nói bị bóp nghẹt lại đến chết vậy.
Khi tôi rụt rè ngẩn đầu lên, chủ nhân của chiếc đuôi siêu cấp mềm mại này – Chủ nhân của Ngài Mofumofu-sama, cô hầu gái-san đang run rẩy và cố gắng che đi miệng của mình bằng cả hai tay.
Cra~p! Mình đã xong rồi nhỉ~!?
Đến lúc nhận ra, lưng của tôi đã hoàn toàn ướt sũng vì mồ hôi lạnh. Tôi đành miễn cường rời khỏi chiếc đuôi siêu cấp mofumofu đó, tiến đến phía trước hầu gái-san đang run rẩy và len lén nhìn trộm cô ấy, nhưng dường như cô ấy đã hoàn toàn khóc mất rồi.
Ah~…… bé phải làm gì đây …… Bé tiêu thật rồi . Liệu cô ấy có tha thứ cho bé nếu bé xin lỗi không nhỉ…..?
Quảng thời gian sung sướng hoan lạc lập tức tan biến vì cảnh tượng thảm khốc trước mắt tôi. Giờ chỉ có một điều duy nhất có thể làm thôi , tôi phải làm nó ngay và luôn mới được.
-“Hầu….ái…..sannn……cho….co…...Xi….ỗi.” ( Hầu gái-san…..cho con xin lỗi)
Bập bẹ xong, tôi liền cúi đầu. Sẽ thật tốt nếu cô ấy tha thứ cho tôi khi tôi nói lời xin lỗi, nhưng mà nói như vậy khiến chuyện đó nghe còn bất khả thi hơn nữa. Tuy nhiên, những lời từ chối ngay lập tức sau đó của hầu gái-san đã xóa tan đi suy nghĩ ấy của tôi.
“Eh…… ah…… p, xin…xin hãy ngẩng đầu lên đi ạ, tiểu thư!”
Tôi ngẩng đầu lên sau khi nghe được những lời đó, và khi thấy được hầu gái-san đang vừa che mặt vừa khóc, thì trông hành động của cô ấy lúc này thật buồn cười.
Cô ấy nhìn tôi, rồi Ena, rồi nhìn sang Roland Ojiisama, Annela Obaasama, cứ như thế không biết bao nhiêu lần, trông cổ đang hoảng loạn đến mức đáng thương quá.
Cô gái này hẳn đã phải trải qua nhiều điều đáng sợ trong hôm nay rồi, nhỉ?
Nguyên nhân chính dù sao cũng là do tôi. Tôi phải nghiêm túc kiểm điểm lại mình mới được.
E, Elliana-samaa…… khi hầu gái-san lắp bắp nhờ Ena giúp đỡ, với khuôn mặt chuẩn bị khóc lại đến nơi rồi, thì lúc đó giọng nói của cổ mới kích hoạt lại được Ena đang đứng đơ tại chỗ..
“Ha! Ah, eh…… umm……”
Cô ấy hẳn đã được tái khởi động lại rồi, nhưng dường như vẫn chưa hiểu được cái gì đã xảy ra.
Năm người khác vẫn còn đã đơ đơ tại chỗ, chỉ có Ena là đã sớm hồi phục lại.
Tuy nhiên, Ena lại ngay lập tức đến gần hầu gái-san, và nói
-“Nói…nói vậy …Đuôi…là điểm yếu của những thú nhân sao?”
Cô ấy hỏi với một giọng be bé. Nhưng mà gọi là giọng be bé, chứ tôi ở bên cạnh vẫn đang nghe rõ mồn một nè.
-“Không…Không phải vậy đâu…..không phải là điều đó, nhưng mà…..tôi….cái đó….là do kỹ thuật của tiểu thư rất sư…..? Không…tôi nói cái gì vậy …… hau.”
Cô ấy cứ lắp ba lắp bắp một cách đầy xấu hổ tới mức gương mặt cô ấy đỏ bừng lên vì ngượng, nhưng sau đó cô ấy lập tức che mặt mình lại bằng hai bàn tay thêm lần nữa…Aa….Dễ thương quá đi. Cái biểu cảm đó làm kích thích bản năng của một người đàn ông trong tôi rồi, nó làm tôi thực sự đánh giá rất cao đấy.
Tôi hẳn là đang làm một cái biểu cảm mà như thể tôi đang nuốt nước bọt bất cứ lúc nào vậy. À mà dĩ nhiên, nó là ở trong tâm trí. Cái gương mặt vô cảm hiện giờ tất nhiên là không phải để trưng cho đẹp đâu.
“…… V, Vậy….sao?”
Khuôn mặt Ena khẽ đanh lại một chút, nhưng cô ấy lập tức ra lệnh “ Cô có thể quay về bây giờ”, và hầu gái-san lập tức đáp “ Vâng” với một giọng bé xíu và đầy xấu hổ, rồi nhanh chóng đứng dậy và rời đi.
Tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ quay lại đứng gần tường cơ--- Nhưng hầu gái-san, với gương mặt đỏ bừng, cô ấy dừng lại trước cửa, mở nó ra và rời khỏi căn phòng.
Nhưng mà, nó tuyệt thật đó. Không biết cô ấy có cho tôi sờ đuôi cô ấy lần nữa không nhỉ~
Cô hầu gái có gương mặt cực kỳ cute, với món kho báu vô giá tối thượng nhất, chiếc đuôi bông xù cực kỳ mofumofu, tôi thực sự muốn được gặp lại cô ấy lần nữa, bằng bất cứ giá nào.
Sự kỳ vọng được gặp lại giờ còn lớn hơn cả cảm giác tội lội vì đã làm cô ấy khóc. Tôi, khẽ liếm môi trong tâm trí, và để mọi chuyện trôi đi.
__END Chapter 41__
__Trans : Flame Soul__
***
-Trans : Tóm tắt cả chap…Mofumofu……