Nigoru Hitomi de Nani wo Negau

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáu ngày sau khi tiêu diệt đám Goblins theo yêu cầu của làng, đội Duwei đã đến Vương quốc Kanoa cũ, vốn đã bị thôn tính.

Nhìn vào những ngôi làng bên trong vùng đất đã bị huỷ diệt, những vết sẹo chiến tranh do cuộc chiến năm năm trước như hiện rõ ra trước mắt.

Đi xa hơn về phía tây bắc sẽ đến một thành phố tiếp giáp với lãnh thổ Myard, được gọi là “Sarria”.

Bên ngoài bức tường thủ hộ cả thành phố có cả một con sông và cả hào nước. Vậy nên, hiện nay, Thành phố Sarria được sử dụng như một pháo đài của Đế chế Highserk.

Thành phố Sarria, được kết nối với những thành phố khác của Đế chế Highserk bằng các nhánh sông phụ lưu, một nơi lý tưởng để bổ sung nhu yếu phẩm và quân lực cho trận chiến với Myard. Một đơn vị quân đội, ít nhất cỡ một tiểu đoàn, luôn thường trực ở nơi này.

Để chuẩn bị cho cuộc xâm lược sắp tới, các tiểu đoàn từ mọi nơi đều tập trung về đây. Có tất cả 9 tiểu đoàn, tương đương khoảng 18.000 binh sĩ, hội tụ lại để chiếm lấy Myard.

Sarria là thành phố cuối cùng của Vương quốc Kanoa đầu hàng Đế chế Highserk, nhưng mặc dù đã 5 năm trôi qua, những bức tường và cây cầu đá vẫn in lại những dấu vết của sự phá hủy bởi ma thuật và đá.

Băng qua cổng lâu đài và tiến vào thành phố, bạn có thể thấy rất nhiều cửa hàng và nhà riêng dọc theo trục đường chính.

Nhiều hàng hóa được bán đắt hơn ở các thành phố khác trong lãnh thổ Highserk, đặc biệt là thực phẩm. Khi Walm còn là một nông dân, anh ấy chẳng thể với tới mức giá trên trời như vậy.

Rất nhiều người đang rảo bước trên phố có vóc dáng khá gầy gò, cũng không quá khi nói là họ nhìn khá mất cân đối. Ngoại lệ duy nhất là binh lính của Đế chế Highserk đóng quân tại đây.

Sau khi đến Pháo đài Sarria, đội Duwei, đang nghỉ ngơi trên sân tập, thứ đang chờ đợi họ là …

“Toàn quân vẫn chưa tập kết kịp theo kế hoạch. Tận hưởng đi, chúng ta sẽ có một ngày nghỉ.”

“Hffff! Tự do muôn năm”

“Anh định uống rượu trước à? Hay đi kiếm gái luôn?”

“Tại sao không phải là tận hưởng cả hai cùng lúc nhỉ?”

Reinus, Tibird và Danfan. Ba tên ngốc lẩn ngay vào con hẻm phía sau lưng khi nghe thấy thông báo. Thấy vậy, Đội trưởng Duwei vừa càu nhàu vừa đưa tay day day thái dương.

“Oi, chưa xong mà. Thật đấy à… chà, chắc giờ để mấy tên đó đi một mình cũng không sao đâu nhỉ?”

Chỉ có chút thời gian thôi nên có lẽ họ làm vậy cũng chỉ là sống đúng với mong muốn của mình.

Suy cho cùng, Đế chế Highserk, đất nước của họ, liên tục va chạm với những quốc gia láng giềng bất kể lớn nhỏ. Ngay cả Walm cũng đã quên đi khái niệm “thời bình” từ lâu rồi

Kể từ khi bắt đầu phục vụ trong quân đội, anh ấy luôn luôn bị mắc kẹt nơi sa trường, vùng vẫy những trận chiến sinh tồn và dành toàn bộ thời gian không chiến đấu của mình trên bãi tập và rèn luyện.

Đột nhiên bây giờ, họ đã được cho nghỉ ngơi như thế? Đối với một đội quân như vậy, điều đó như là câu chuyện cổ tích vậy. Walm thậm chí còn cho rằng đây là một kiểu huấn luyện mới.

“T-thời gian rảnh à?”

Bỗng tỏ ra sợ hãi trước những thứ mà người bình thường sẽ rất thích thú, Walm giật mình hỏi.

Đội trưởng Duwei trả lời với vẻ đầy nghiêm nghị, bởi vì anh ấy đã phát hiện ra có gì đó sai sai trong biểu cảm của Walm.

“Ờ, không thích à?”

“K-Không, không phải thế…”

“Tất nhiên rồi đúng không. Ầy, chú có thể làm bất cứ điều gì mình muốn giống như mấy tên kia kìa. Rượu, thuốc lá, hoặc phụ nữ. Một trận chiến lớn và dai dẳng sắp diễn ra. Hãy sống thật thoải mái, tự do một lần để không phải hối tiếc. Nhưng, hãy nhớ tuân thủ thời gian và kế hoạch. Chú phải có mặt trong đội hình vào lúc mặt trời mọc. Nếu đến muộn, anh không chắc về kết cục của chú đâu.

Ngay khi Đội trưởng Duwei vỗ tay, những thành viên còn lại chạy tán loạn như lũ chim và biến mất ở mọi hướng của thành phố. Chỉ còn lại anh ấy, Jose và Walm.

“Vậy, chú định làm gì đây Walm?”

“À, uh, hmm… tôi nên làm gì bây giờ nhỉ…”

Trước câu hỏi của Jose, Walm không biết phải làm gì với khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi mà anh vừa được trao.

Xét cho cùng, Walm lớn lên ở vùng nông thôn và không bao giờ rời khỏi làng cho đến khi anh phải nhập ngũ.

Ngay từ đầu, khi còn ở nông thôn, ngoại trừ thời gian mày mò xới đất, anh cũng chỉ biết thu thập thực vật hoang dã và săn quái vật trong rừng. Đã lâu lắm rồi không có cơ hội để làm gì cả.

Dĩ nhiên, nhận lệnh “Muốn làm gì thì làm”, Walm tự nhiên bị bối rối.

Thế quái nào mà có thể tồn tại khi chẳng có ham muốn gì vậy nhỉ.

“Anh sẽ đi nhậu với Đội trưởng Duwei. Anh ấy đã từng đến đó một lần rồi nên sẽ là hướng dẫn viên hoàn hảo đấy. Và hơn thế nữa, đó là một nhà trọ. Đi với bọn này chứ, Walm?”

Như chết đuối vớ được cọc, Walm nhận lời ngay và đi theo họ mà không suy nghĩ.

Họ rẽ từ phố chính vào một khu phố phụ.

Từ những người bản địa đến những người lính đang kiếm chỗ chơi, và cả những người ăn xin, họ đã đi qua nhiều loại người khác nhau.

Ở một góc của con hẻm phía sau, có một người phụ nữ đang đứng và lên tiếng…

“Vui vẻ một đêm không?”

Một cô gái tuổi teen với dáng người mảnh khảnh. Bạn có thể nhìn thấy cả những phần xương nhô lên trên khắp cơ thể cô ấy, đúng ra thì một người phụ nữ bình thường phải đầy đặn hơn mới phải.

Cô gái buông lời lả lơi, mời gọi bất kỳ người lính nào đi ngang qua.

Sau đó, cô tiến đến chỗ Walm…

“Anh có muốn vui vẻ một đêm không?”

“Không, tôi không cần”

Hai người kia dường như cũng không mặn mà gì lắm.

Bị Walm và hầu hết mọi người từ chối, cô gái bặm môi và cúi gằm mặt xuống.

“Mua gì đó với cái này đi”

Walm đưa cho cô vài đồng xu, mặc dù nó cũng chẳng phải là giải pháp gì lớn. Tuy nhiên, cô gái cũng mỉm cười một chút và nói cảm ơn Walm.

Đó là tiền lấy được từ mấy cái xác. Dù gì thì dùng nó để lấp đầy dạ dày của cô ấy cũng tốt hơn là hoang phí vào rượu và thuốc lá chứ nhỉ.

Sau đó, cô ấy lẩn ngay vào con hẻm phía sau mà không để lộ thềm biểu cảm vui vẻ nào.

“Lại cho bọn họ tiền nữa à? Walm, đừng hoang phí thế, được chứ?”

Jose, đang đứng đằng sau Walm, hét lên với anh ta. Walm cau mày trước những lời thô lỗ.

“Cô ta khá khôn khéo nên mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát đấy, nếu cô ta quá sung sướng mà làm ầm ĩ lên thì mấy người ăn xin đã túm tụm lại đây rồi.”

Walm nhìn ra xung quanh và thấy rất nhiều người tàn tật vì chiến tranh, cả người lớn và trẻ nhỏ,

đang đi ăn xin ở khắp nơi. Và sự thật hiển nhiên là anh ấy sẽ không thể lo cho tất cả được.

“…Ừ, đúng rồi. Tôi sẽ chú ý hơn.”

Jose gật đầu có vẻ khá hài lòng.

“Ý anh không phải là chú đã làm điều vô nghĩa, chỉ là, gì cũng được, chú nên lấy lại một thứ gì đó như là trao đổi ấy. Anh cũng vậy thôi, ở những nơi như thế này hoặc chốn đông người thì nên làm như vậy, cho dù là miễn cưỡng.”

Nhìn sang phía Jose đứng, anh thấy những người lính khác tiến ngay vào con hẻm phía sau. Và khi dỏng tai lên nghe, anh có thể nghe thấy một giọng nói ngọt ngào phát ra từ sâu trong bóng tối, từ khoảng trống giữa các ngôi nhà. Bằng cách nào đó, anh có thể nghe thấy giọng nói của ba tên ngốc hòa trong đó.

“Gái mại dâm tự do đấy. Nhà thổ không phải ở khu này. Vì nhiều binh lính đổ dồn về đây để chuẩn bị cho cuộc chiến này, mấy người tay ngang bắt đầu hành nghề mại dâm để kiếm thêm chút đỉnh và trang trải cuộc sống. Và nếu lộ ra, chắc chắn sẽ có xô sát.”

Khu phố đèn đỏ có thể coi là một tổ hợp kinh doanh phức tạp. Và cho dù là ở thế giới nào đi nữa, sẽ có rất nhiều kẻ đặt ra các luật lệ và vận hành nó để đảm bảo nơi này được vận hành trơn tru.

Đội trưởng Duwei tiếp tục tiến sâu hơn vào con hẻm mà chẳng thèm để tâm đến xung quanh. Ngay từ ban đầu, anh ta đã trông hằm hằm đáng sợ rồi, và người duy nhất được nhắc tên là Walm.

“Nhưng, kể cả chú đã hạ gục nhiều tên trên chiến trường, chú cũng chỉ là gà mờ ở nơi này thôi, phải không, Walm? Chú không phải một linh mục, cũng chả phải là một hiệp sĩ đề cao tinh thần nghĩa hiệp, vì vậy nếu chú có hỏi thì việc chú vừa làm anh vẫn cho là vô nghĩa. Dù có đi bao xa, chúng ta cũng chỉ là những người lính thôi.”

Jose cũng như Walm, anh ấy đã được nhập ngũ và đang phục vụ quân đội. Nhưng xuất thân của anh ấy thì khác. Là con trai thứ tư của một thương gia, sẽ có kha khá những lựa chọn khác cho anh ấy, chẳng hạn như là làm người hầu cho một thương gia khác, nhưng anh ấy nói kiếm tiền trên chiến trường mới là cách chắc chắn nhất để có mua được một chiếc xe chuyên chở hoặc kiếm một công việc kinh doanh.

Tuy nhiên, Jose đã thích nghi để tồn tại trên chiến trường và dần thay đổi suy nghĩ. Còn Walm, ngược lại, vẫn không thể thoát khỏi lối tư duy từ kiếp trước, mà cũng chẳng thể vứt bỏ nó.

Ngay khi Walm lắng nghe Jose nói mà không tỏ ra phủ nhận hay đồng ý, Đội trưởng Duwei bắt đầu lẩm bẩm một cách cô đơn.

“Lúc ban đầu, nơi này từng là một phần của Vương quốc Kanoa, là một vùng đất khá màu mỡ. Chỉ vì chiến tranh mà nó trở nên như thế này đây.”

“Tôi hiểu rồi, vậy ra ban đầu nó không phải như thế này à?”

Jose, người có vẻ hứng thú với câu chuyện, hỏi Đội trưởng Duwei.

“Năm năm trước, Kanoa đã có xô xát Đế chế Highserk, phe đang không ngừng mở rộng biên giới. Bằng cách nào đó, phe ta đã giành phần thắng trong cuộc chiến và thậm chí chiếm được một ngôi làng. Các chú thấy đấy, họ sử dụng đậu mà anh thường ăn làm thức ăn cho gia súc kìa.”

Nói xong, Đội trưởng Duwei lấy ra một chiếc túi từ trong hành trang của mình. Bên trong là những hạt đậu mà Walm đã được ăn nhiều lần trong cuộc hành quân. Walm đã ăn chúng khá thường xuyên vì Đội trưởng Duwei dùng chúng như một nguyên liệu cho món lẩu.

“Và bây giờ, nó đã trở nên như này đây. Cựu quý tộc Kanoa, Đại công tước Myard, đã từ bỏ Vương quốc Kanoa và chạy đến đất nước láng giềng, Vương quốc Ferrius. Tuy nhiên, quân đội được phái đến từ Ferrius và những tên lính bỏ trốn đã cướp đi gia súc từ các lãnh thổ khác của Vương quốc Kanoa, cắt bỏ những cánh đồng lúa trong khu vực và đốt cháy chúng. Đế chế Highserk vì thiếu quân đội nên đã trì hoãn cuộc tấn công cho đến tận bây giờ. “

“À, thật sao? Tệ quá nhỉ"

Jose lắc đầu đầy vẻ mệt mỏi khi nghe điều đó .

Tiêu thổ[note52804] sẽ là chiến thuật rất hiệu quả đối với quân đội phụ thuộc vào lãnh thổ của phe địch, ngay cả trong một thế giới mà việc hậu cần vận chuyển thông qua túi ma thuật, ngựa và động vật khác mạnh hơn trong thế giới bình thường. Và Đế chế Highserk đã gặp khá nhiều khó khăn trong việc duy trì binh lực.

“Đại công tước Myard đã bỏ chạy khỏi lãnh thổ của mình một lần, nhưng mặc dù không nhiều, ông ấy muốn được hỗ trợ lương thực khi lên kế hoạch chiếm lại lãnh thổ. Tuy nhiên, mối hận thù của những người dân của Vương quốc Kanoa cũ đối với Đại công tước Myard và Vương quốc Ferrius còn nặng nề hơn nhiều thái độ thù địch mà họ nhắm vào Đế chế Highserk. Chà, khi bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng nhất, ai mà chẳng tức giận, phải không?

“Tôi có hơi lo lắng khi nghe nói rằng một tiểu đoàn bao gồm các cựu công dân của Vương quốc Kanoa cũng sẽ tham gia vào cuộc chiến này, nhưng mà chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Và như vậy, Walm đã biết thêm một chút về Vương quốc Kanoa.

Vừa trò chuyện vừa đi, cuối cùng họ cũng đặt chân tới quán rượu.

Một tòa nhà hai tầng với quầy bar ở tầng một và nhà trọ ở tầng hai. Bức tường bên ngoài bám đầy bồ hóng được tạo ra trong quá trình nấu nướng, và cửa trước đầy những vết xước nhỏ như thể bị ai đó đập phá từ trước.

Khi họ đẩy cửa vào, tiếng chuông đồng leng keng báo hiệu có khách vào cửa hàng vang lên khe khẽ bên trong.

Ở chiếc bàn gần quầy là năm người lính Highserk và ở cuối cửa hàng, có những người đàn ông, có lẽ là quân nhân, ăn mặc khá trang trọng và chỉnh tề.

Walm quả quyết cho rằng những người này có thể là thương nhân của thành phố, dựa trên vẻ ngoài.

Walm ngồi xuống bàn cùng với Đội trưởng Duwei và Jose, cách xa cả hai đám kia.

“Nay anh bao. Các chú biết mà, hai tên tân binh đã sống sót sau trận chiến đầu tiên. Mà cũng lâu rồi từ khi Walm...

Nghe đến đây, Jose vui vẻ huýt sáo trong khi Walm cười đầy mãn nguyện.

Đội trưởng Duwei giơ tay và đảo mắt xung quanh, chủ quán từ phía sau quầy bước nhanh tới .

“Cho ba cốc bia và một chai vang, mà có món ăn nào có thể phục vụ ngay được không?”

Chủ quán suy nghĩ trầm tư trong giây lát trước khi trả lời.

“Quán tôi có thể phục vụ súp với bánh mì nướng, thịt trâu, hành và đậu ngay khi sau khi làm nóng , cũng có đủ ba phần cá trê nữa.”

“Cho tôi ba phần tất cả các món đó đi. Cá trê thì chiên nhé.

Chủ quán gật đầu và biến mất ngay vào trong bếp. Có lẽ những vị khách khác đã được phục vụ xong rồi, vì súp và bánh mì, cùng với bia, được mang đến sớm hơn Walm đoán.

“Sau trận chiến biên giới với Liberitoa, chúng ta có thể chiến thắng cả Myard!”

Nói rồi, Đội trưởng Duwei nâng cốc lên.

Walm không ngần ngại cụng ly thật mạnh.

CLENG!!

Sau một tiếng cụng ly giòn tan, họ uống cạn ly bia ngay lập tức.

Đó là một nét văn hoá, nhưng đối với những người lính đắm mình trong chiến tranh, họ chỉ cần nâng cốc chúc mừng một cách tạo hứng thú khi nhậu.

Walm được dạy rằng những người lính không làm điều này được coi là không đáng tin cậy.

Chủ quán rót thêm bia vào cốc trong khi cẩn thận hỏi han xem họ có muốn thêm gì nữa hay không.

Walm cắt bánh mì thành từng miếng vừa ăn, nhúng vào súp rồi bỏ vào miệng. Vị umami tràn ra từ thịt trâu, vị đậm đà của hành và đậu lan tỏa khắp khoang miệng.

Anh dùng nĩa để lấy các nguyên liệu chìm trong súp và đưa lên miệng. Miếng thịt trâu cứng ngắc cũng được hầm mềm tuyệt hảo. Đậu cũng luộc vừa phải, khi nhai nhẹ, anh có thể cảm nhận được tỉ lệ thịt, hành và đậu cân bằng với nhau cho hương vị tuyệt hảo.

“Tôi đã nghĩ là tôi chán ngấy súp đậu rồi, nhưng với các nguyên liệu này và kỹ năng của người nấu, nó trở nên tuyệt vời hơn kì vọng nhiều đấy.”

Trong khi Walm khen ngợi món ăn, Jose gật đầu tán thưởng.

“Ờ, thường thì bên trong có vài thứ còn sống với sượng ấy chứ.”

Sau khi họ ăn xong súp, cá trê chiên đã được phục vụ ngay trên bàn. Miếng cá trê phi lê được cắt thành ba miếng, Walm cảm thấy hài lòng và nghĩ rằng sẽ rất thỏa mãn khi ăn món này ngay khi nhận ra mỗi phần ăn là nguyên một con cá.

Walm dùng nĩa đưa nó vào miệng. Sau khi cắn qua lớp da giòn, vị cá trê bùng nổ ngay trên đầu lưỡi. Vì là loại thịt trắng nên hương vị nhẹ nhàng hòa quyện với lớp da giòn bên ngoài làm anh cảm thấy mình có thể ăn món này đến căng bụng mới thôi.

“Cá trê chiên là tuyệt nhất”

Đối với Walm, người đã tận hưởng một nền văn hóa ẩm thực phong phú ở kiếp trước, việc chỉ ăn đồ nướng hoặc luộc là quả là cực hình. Đặc biệt là khi anh ấy đã có thể tận hưởng việc ăn uống trong một cuộc sống không phải lo lắng về những cuộc tấn công vào ban đêm hay những cuộc hành quân vào buổi sáng. Đúng như dự đoán, không gì có thể tuyệt hơn cảm giác được ăn những món ăn ngon trong một không gian an toàn.

“Lần cuối chúng ta ăn cá là khi nào nhỉ? Có phải trước khi bị điều quân đến biên giới của Liberitoa không? Ờ thì, đó cũng là một con cá sông, nhưng hẳn rồi, cá trê thì ngon hơn.”

Đội trưởng Duwei, người đang tỏ ra khá vui, lập tức uống cạn bia và với lấy chai rượu.

“Tiếp tục nào, ăn và uống nữa đi”Như được nhắc nhở, Walm uống nốt phần bia còn lại và rót rượu vào chiếc cốc rỗng. Nồng độ khá cao, nhưng rất phù hợp để giải ngấy.

Mặt trời vẫn chưa lặn và không gì có thể ngăn cản họ uống rượu

Quên đi thực tại, Walm tiếp tục tận hưởng đồ ăn thức uống đang bày ra trước mặt anh.

============================DuweiJose

Đó là tiền lấy được từ mấy cái xác thực. Dù gì thì dùng nó để lấp đầy dạ dày của chị ấy cũng tốt hơn là hoang phí vào rượu và thuốc lá chứ nhỉ.

Truyện Chữ Hay