“Cố gắng lên, chỉ một chút nữa thôi. Đừng có nhắm mắt nếu cậu không muốn chết. Cố mà mở mắt ra.”
Trên chiếc cáng tạm bợ, một người lính với cánh tay bị xé toạc đang rên rỉ và thở hổn hển.
Một người Ferrius khác đã cố dùng dây garo để băng bó vết thương cho anh ta như một cách để sơ cứu, đồng thời đặt tay còn lại của người bị thương xuống phía dưới cánh tay kia để như một cách để cầm máu.
Trên cánh tay xuất hiện một vết thương hình tròn gây ra bởi thủy ma pháp [note53944]. Họ đã vừa giành được một chiến thắng sít sao sau một trận thư hùng trước Tiểu đoàn Kỵ binh Jaff nhưng cái giá phải trả là quá đắt.
Rất nhiều người đã chết cũng như bị thương. Người đồng đội của những người lính Ferrius đang nằm trên cáng kia may mắn thuộc về vế sau. Bởi vì vẫn còn khả năng anh ta sẽ được cứu chứ không như những người khác bị đâm lòi ruột hay bị thương ở những vùng hiểm yếu.
“Không có ma pháp sư trị liệu nào ở đây à? Anh ta đang chảy máu rất nhiều. Nếu cứ thế này thì anh ta sẽ chết đấy!!”
Người lính Ferrius gào lên nhưng đáp lại đó là một sự thật tàn nhẫn.
“Họ đã cạn ma lực rồi. Những ma pháp sư không thể hồi phục thêm cho bất kì ai nữa.”
“Xin lỗi, điều đó là bất khả thi.”
Người lính Ferrius lao thẳng đến căn cứ để tìm một ma pháp sư trị liệu, thế nhưng tất cả bọn đều đã cạn kiệt ma lực sau khi cứu chữa những ca bệnh hiểm nghèo.
“Ở đây không còn ma pháp sư trị liệu nào ư?”
Người đang nằm trên cáng kia có vẻ nhưng cũng đã chẳng còn đủ thể lực và cả máu để thực hiện việc đốt [note53946] nữa rồi. Có khả năng rất cao anh ta sẽ chết vì sốc nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. Những dòng máu cứ thế tiếp tục rỉ ra từ những vết thương.
“Chết tiệt, không còn thời gian nữa rồi.”
Được ăn cả, ngã về không, người lính Ferrius bắt đầu tìm kiếm một sự thay thế - một hỏa ma thuật sư nhưng rồi một người kị sĩ đến từ vương quốc láng giềng - Vương quốc Craist đã ngăn anh ta lại.
“Bọn tôi có thể cứu chữa được. Đi theo tôi.”
“Th-thật ư?”
Vậy là người lính nhanh chóng đi theo chàng kị sĩ đến một ngôi lêu được bao quanh bởi toàn là những xe hàng. An ninh cũng được đảm bảo đến mức phi thường khi có đến 12 hiệp sĩ đầy đủ giáp trụ đang đứng canh.
Vị hiệp sĩ trực thuộc Quân đoàn Reharzen kia đánh tiếng với người lính - người đang nhìn anh từ đầu cho đến chân.
“Để kiếm ở lại đây.”
Vậy là người lính Ferrius giao thanh kiếm của mình cho vị hiệp sĩ đã gọi mình rồi bước vào bên trong căn lều đầy kinh hoàng.
Đó là một cơ sở trị liệu như bao nơi khác ở trên chiến trường với mùi máu tanh vương vấn khắp nơi. Điều này khiến người lính Ferrius đang phải hít thở trong một bầu không khí không chút dễ chịu.
“Đặt anh ta nằm ở đây.”
Một bóng hình xuất hiện trước mắt của anh lính Ferrius - người đang làm theo hướng dẫn chẳng hề biết được bản chất thực sự của cái ‘khó chịu’ đó.
Hiện ra trong tầm nhìn của anh là một cô gái với đôi mắt đen hiếm có cùng với một mái tóc cũng đen không kém. Đôi mắt tròn dịu dàng đang nheo lại trong khi mái tóc dài được buộc lại để không ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.
Trong khi đó người lính Ferrius lại cho rằng cô gái kia chỉ là trợ lí hay người học việc khi trông cô cực kì lạc lõng so với chiến trường. Vậy nên anh ta quyết định cất tiếng gọi người hiệp sĩ.
“X-Xin thứ lỗi, nhưng ma pháp sư trị liệu đã đến chưa vậy?”
“Chẳng phải cô ấy đang ở đây sao?”
Ngay khi người hiệp sĩ cất tiếng thì cũng là lúc một thứ ánh sáng ấm áp xuất hiện ở trong lều. Người lính Ferrius ngay lập tức á khẩu khi thấy vết thương của đồng đội đang dần khép lại và thậm chí là những phần đã bị mất cũng đang dần tái hình thành.“Không thể nào. Có thể chữa được cả những phần bị gãy nữa ư!?”
“Với cái này thì vết thương sẽ không còn vấn đề gì nữa. Như anh đã thấy thì tất cả những người được đưa vào đây đều sống sót hết cả.”
Người hiệp sĩ thốt lên đầy tự hào.
Khi người lính Ferrius đảo mắt nhìn quanh thì thứ hiện ra là quang cảnh mọi người nằm với biểu cảm đầy bình tĩnh dù cho máu vẫn còn dính trên người.
“Cảm ơn. Cảm ơn cô! Cô đúng là một vị thánh sống.”
Nữ trị liệu sư nhẹ mỉm cười và tiếp tục tập trung và công việc chữa trị.
Đây không phải là người lính đầu tiên được đưa về từ cõi chết vào ngày hôm đó, thế nên sẽ chẳng thể nào tránh được việc những lời đồn về một trị liệu sư đang ở Vương quốc Craist bị lan ra.
◆
Sugimoto Ayane vốn là một học sinh cao trung rất bình thường ngày ngày lên lớp tận hưởng tuổi xuân, nhưng đó là chuyện cho đến vài tháng trước. Với cô lúc đó thì máu là thứ chỉ có thể nhìn thấy khi có tai nạn xảy ra ở lớp học thể chất chứ chưa nói đến là nhìn thấy ai đó chết đi.
Rất nhiều người thân của cô là bác sĩ và y tá nên Ayane cũng đang cố gắng học hành để trở thành một y tá trong tương lai.
Cho đến khi cô ấy bị đẩy sang thế giới khác cùng với những người bạn thuở nhỏ, chính điều đó đã thay đổi số phận của cô một cách mạnh mẽ.
Sự bối rối do khác biệt văn hóa, phong tục và cả môi trường vốn là thứ chẳng có gì bất thường nên sau một khoảng đấu tranh thì cuối cùng Ayane cũng bắt đầu thích nghi dần với thế giới cũng như đảm nhận vai trò của bản thân.
Không như những người bạn thuở nhỏ của mình là Yuuto và Makoto, Ayane chẳng hề có kĩ năng tấn công nào cả.
Thế nên cô chỉ đành giương mắt xem hai người họ bảo vệ mọi người khỏi những con quái vật để rồi nhận lại những vết thương trong suốt quá trình đó, điều đó khiến cô cảm thấy bất lực và thất vọng, tuy nhiên thực tế thì vẫn là hai người bạn thuở nhỏ đã cứu lấy cô.
Trong những ngày tháng tuyệt vọng đó, một sự trùng hợp hay nói đúng hơn là một phép màu đã xảy ra khi tài năng về ma pháp trị liệu của Ayane được bộc lộ. Đó là lúc Yuuto bị thương sau khi tiêu diệt bọn cướp đã va vào vai của Ayane khiến ma thuật trị liệu tự động kích hoạt mà chẳng cần phải niệm chú.
Vậy là trái với tính cách của mình, Ayane đã bật khóc khi biết rằng mình có thể cứu được những người bạn và cả những người đang phải chịu đau đớn. Và cũng chưa cần kể đến hai người bạn thuở nhỏ của cô thì toàn bộ Hiệp sĩ của Quân đoàn Reharzen đều cảm thấy rất vui mừng.
Ayane tìm thấy được sự thích thú trong vai trò của mình và quyết tâm sẽ gắn bó với công việc hỗ trợ này. Thế là với ma pháp trị liệu của cô, bọn họ đã thậm chí có thể quét sạch được lãnh địa quỷ và khuất phục con Rồng Hồ.
Tuy nhiên tình hình đã thay đổi khi những quốc gia láng giềng đồng loạt nhảy vào cuộc chiến giữa Ferrius và Đế quốc Highserk.
Theo những gì Ayane được nghe từ những người hiệp sĩ thì Đế quốc Highserk vốn sở hữu năng lực quân sự rất mạnh mẽ đã dựng lên cái cớ “chiến tranh vệ quốc” để liên tục gây ra những cuộc chiến tranh xâm lược.
Nếu như không đề phòng thì việc các quốc gia lân cận lần lượt bị nuốt chửng sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Vậy là Tứ quốc Liên quân đã tập trung lại trên một hòn đảo nằm giữa hồ lớn để chuẩn bị hủy diệt Đế quốc Highserk.
Sự thật thì Ayane rất ghét chiến tranh. Cô ấy không hề muốn con người làm tổn thương lẫn nhau. Và trên hết thì cô không hề muốn hai người bạn cũng như những người hiệp sĩ phải gặp nguy hiểm dẫn đến suy nhược về cả thể chất lẫn tinh thần.
Thế nhưng Ayane biết rằng họ vẫn cần phải chiến đấu. Và cô cũng hiểu rằng thế giới này sở hữu một khía cạnh rất bạo lực nhưng cũng đầy non nớt.
Ngày qua ngày, Ayane cứ tiếp tục chữa trị bên trong căn lều. Đã có những lần tim cô nhói đau khi chứng kiến những vết thương vô phương cứu chữa hay những người đã về với đất mẹ đến mức cô chỉ muốn nhắm hết mắt lại mà thôi. Trái tim của cô có lẽ đã gần như tan vỡ hoàn toàn rồi.
Tuy nhiên, những khuôn mặt yên bình của bệnh nhân, những lời tán dương của binh lính và cả chính những người bạn đã giúp Ayane bước tiếp trên con đường trị liệu giữa chiến trường.
“Đầu tiên thì cuộc trị liệu đã hoàn thành.”
Là Maia - một trị liệu sư khác cũng đang giúp đỡ trong việc chữa trị nói với Ayane.
“Cảm ơn cô vì hôm nay nhé. Tôi chẳng qua chỉ là sở hữu ma lực thôi chứ vẫn rất thiếu kinh nghiệm, đấy là nếu điều đó cũng được tính vào. Phải nhờ có Maia thì em mới trị liệu được cho họ đấy.”
Dù cho Ayane có chút kiến thức về y học đi chăng nữa thì chẳng qua cô cũng chỉ là đứa nghiệp dư mà thôi. Cô ấy biết rằng bản thân chỉ đang làm theo những chỉ dẫn của Maia, ví dụ như việc chuẩn bị và cách điều trị thích hợp cho những ca bệnh.
“Ayane-sama, đừng đánh giá bản thân ngài quá như vậy. Xin hãy tự tin lên đi ạ.”
Maia nói với vẻ đầy rắc rối.
“À đúng rồi. Yuuto-san và Makoto-san đều đã ra tiền tuyến rồi.”
“Họ không bị thương đâu nhỉ?”
“Vâng, họ chẳng hề bị thương chút nào. Thậm chí binh lính và những hiệp sĩ còn đang ca tụng họ khi đã gây được thiệt hại rất lớn cho Kị binh Jaff đấy, bọn chúng đã gây nên rất nhiều sóng gió từ khi bắt đầu tham gia cuộc chiến.”
Nhìn thấy nụ cười của Maia cũng làm Ayane mỉm cười.
“Có lẽ em nên đi thăm họ sau khi dọn dẹp mọi thứ.”
“Ý hay đấy. Xin hãy để thần đi cùng ngài.”
Mặc dù ma pháp trị liệu của Ayane là thứ vượt ra khỏi logic thông thường nhưng nó cũng chẳng phải là toàn năng. Thế nên vẫn cần rất nhiều thứ như dụng cụ để đóng miệng vết thương, bồn để lau rửa và cả khăn lau.
Cô cảm thấy rằng sẽ rất thô lỗ nếu để Maia - người đã giúp mình suốt cuộc trị liệu thực hiện toàn bộ việc lau dọn. Vậy là Ayane cũng bắt tay vào giúp cô ấy như việc kiểm tra tình trạng của thiết bị.
Maia bắt đầu rửa sạch mọi thứ bằng thủy ma pháp trong khi Ayane thì gạt bỏ lớp bụi bẩn trên bề mặt và cho chúng vào trong một cái túi ma thuật.
Sau nửa giờ đắm mình trong công việc thì cuối cùng họ cũng hoàn thành. Và khi Ayane bước ra ngoài thì hai người bạn thuở nhỏ của cô cũng đã đứng sẵn ở đấy.
“Căn giờ tốt quá. Tớ cũng đang nghĩ đến chuyện đi thăm các cậu đây.”
“Bởi vị cuộc họp quân sự đã kết thúc. Johanna-san và những người khác đang bàn về những chuyến thuật trong tương lai nên bọn tớ được bảo là nên đi nghỉ ngơi.”
“Hôm nay mệt thật đấy. Tên này của Kị binh Jaff cũng đều mạnh cả. Dù không đến cấp độ của một hiệp sĩ nhưng cứ có cảm giác là rất gần rồi vậy.”
Makoto nói với vẻ mệt mỏi.
“Đúng vậy. Chúng tránh khỏi ma pháp của chúng ta và giết rất nhiều người. Dù Johanna-san và những người khác đã đẩy lùi được chúng, nhưng để tớ nói cho cậu một bí mật nhé… Tớ đã đổ mồ hôi lạnh đấy.”
“Tuyệt…thật đấy.”
Yuuto nói đầy khiêm tốn, nhưng trên thực tế thì cậu đã cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với những đoàn kị binh đang lao về phía mình trong khi vương vãi nội tạng khắp nơi. Quả là một khung cảnh đau thương.
Nếu không có những bài huấn luyện cũng như sự hiện diện của các hiệp sĩ thì cậu sẽ còn quẫn trí hơn rất nhiều. Khác với việc chiến đấu cùng quái việc thì cậu nhận ra rằng chuyện này khiến bản thân kiệt quệ về cả thể lực lẫn trí lực hơn nhiều.
Ngay khi câu chuyện đang hướng sang tình hình chiến trận thì Maia - người đang đứng sau Ayane đã lên tiếng.
“Hai người đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Đúng vậy, bọn em vẫn chưa ăn gì.”
“Quân đội Vương quốc Ferrius được cung cấp rất nhiều thực phẩm. Và hiển nhiên là trong số những người mà cả ba đã giúp thì cũng có một người mang dòng máu quý tộc và người đó đã tặng chúng ta rất nhiều đồ ăn như một lời cảm ơn. Ví dụ như bánh mì trắng, phô mai và cả xúc xích nữa.”
” ” “Eh!?” ” “
Cả bọn lập tức nghiêng về phía trước khi nghe thấy điều đó. Chế độ ăn uống của họ trở nên cực kì tệ sau khi đến thế giới này, nhất là sau khi tham gia chiến trận.
Chưa kể đến việc đang trong độ tuổi phát triển thì cả ba đều thường xuyên phải sử dụng ma thuật nên cả bọn cần một lượng thực phẩm khổng lồ để lấp đầy dạ dày của mình đến mức lượng calo hoàn toàn có thể mang so sánh với một chiến binh cơ bắp to lớn.
Thực ra họ nên biết ơn rằng bản thân được ăn chút gì đó nhưng lượng calo và cả đồ ăn ngon đã ăn sâu vào trái tim nên không đời nào họ sẽ để nó tuột khỏi tầm tay.
“Em muốn ăn, em muốn ăn!!”
“Th-thịt và bánh mì trắng!? Mấy ngày gần đây bọn em chỉ được ăn đậu và khoai tây đấy.”
“Em…cũng muốn ăn ạ.”
Tam Anh hùng - những người bắt đầu gây được tiếng vang lớn với những quốc gia lân cận cũng có thể cư xử đúng độ tuổi như thế này. Chứng kiến việc đó khiến Maia bật cười cùng với nỗi lo rằng cả ba người họ có thể dễ dàng bị đưa đi mất.