Tứ quốc Liên quân dù vẫn tiếp tục càn quét do sự chênh lệch về số lượng thế nhưng tốc độ đã giảm đi trông thấy.
Tiểu đoàn Kị Binh Jaff trực thuộc quân đội Đế quốc Highserk bị đẩy vào cuộc chiến với lực lượng chính của Vương quốc Craist. Và họ đã không ngừng tấn công từ bên cánh, ngoài rìa và cả những đội quân nhô ra khỏi đội hình. Thế nên dù sở hữu số lượng binh lính lớn hơn thì Vương quốc Craist cũng rất khó khăn trong việc ứng phó bởi vì sự cơ động cao của kị binh là thứ mà họ khó có thể theo kịp.
Công cuộc truy đuổi kị binh của Binh đoàn Reharzen cũng mang lại một chút thành quả. Nói một khác thì họ đã bị dụ để đuổi theo để rồi đôi lúc phải nhận lấy thiệt hại đáng kể vì “dĩ dật đãi lao”[note53857]. Tuy nhiên nếu cứ tiếp một cách mù mờ mà không có sự hướng dẫn của lính Ferrius hay Myard vốn là những người quen thuộc với địa lí vùng này thì họ sẽ chẳng thể nào tiến quân đúng với tốc độ mong muốn được. [note53856]
Ngoài ra thì đường sá cầu cống đều đã bị phá hủy hoàn toàn cũng như những vụ sạt lở đất nhân tạo bằng thổ ma pháp được thực hiện dọc đường trốn chạy, chính những chiến thuật như vậy đã làm trì hoãn việc hành quân đi rất nhiều.
Trong khi đó phía quân đội Liên bang Thương mại Liberitoa cũng hoàn toàn chững lại ở Mỏ Refn. 7000 binh lính được cử đến chỉ để đối chọi với một tiểu đoàn duy nhất nhưng lại phải chịu thiệt hại khủng khiếp vượt xa khỏi dự tính.
Với con số thiệt mạng lên đến 1200 và 2000 người khác bị thương thế nhưng kẻ thù vẫn còn giữ vững được hầm mỏ. Những cuộc tập kích bằng lửa của một vài cá nhân vào ban đêm cũng là một vấn đề đáng báo động đến mức binh lính Liên bang Thương mại Liberitoa đã bắt đầu hình thành nên một nỗi sợ với lửa.
Emrid - một người lính thuộc Liên bang Thương mại Liberitoa đã đắng hết cổ họng chỉ vì căng thẳng. Anh ta là một người Đại đội trưởng của đơn vị gồm 250 người lính cùng quê với mình, và lượng thông tin mà anh ta có được cũng vượt xa so với một đơn vị bộ binh đơn thuần.
Mặc dù chưa hề công bố chính xác con số thương vong để tránh gây hoang mang nhưng có cả một đại đội đã chôn xác bên dưới những một công trình phòng thủ gồm tường và tháp canh - nơi sẽ là mục tiêu mà Đại đội của Emrid đang cố chiếm đoạt. Người tiền nhiệm của anh ta - cựu Đại đội trưởng của đơn vị xấu số bị thương rất nặng và đã được đưa về hậu tuyến.
Bên cạnh quân đội Highserk thì những rặng núi ở nơi đây cũng là một thử thách, thế nhưng điều khiến Emrid lo lắng nhất chính là tên lính với khả năng sử dụng ngọn lửa 《Fire of Hell Gate》.[note53858]
Chẳng ai biết danh tính của tên lính đó cả nhưng có một điều chắc chắn là hắn là người dùng kĩ năng《Ignis Fatus》[note53859]- thứ có khả năng tạo ra sức phá hủy to lớn trên cả một vùng diện rộng. Hắn ta đã điều khiển ngọn lửa xanh cũng như những cơn gió mạnh mẽ để gây nên thiệt hại khủng khiếp lên những vùng có nhiều binh lính.
Sự thật thì một trung đội đang tấn công khác cũng đã nhận về 21 người chết và 14 người bị thương từ nặng đến nhẹ chỉ trong một trận chiến và giờ đây họ phải nghĩ đến việc tái cấu trúc bởi vì trong số những cái xác báo về thì gồm cả Trung đội trưởng trong khi theo lí thuyết thì anh ta phải là một người có khả năng điều khiển ma lực cũng như có khả năng chịu nhiệt cao hơn những người lính khác, tuy nhiên trên thực tế thì anh ta cũng chỉ là một cái đuốc sống cháy lập lòe trên chiến trường mà thôi.
Dựa trên tình hình thực tế thì họ đã quyết định sẽ từ bỏ việc tấn công dồn dập mà và thay đổi chiến thuật thành đánh bào mòn. Emrid sẽ là người chỉ huy và họ bắt đầu đào một cái mương quanh co.
Bằng cách này thì họ có thể dần dần áp sáp bức tường và cuối cùng thì Đại đội của Emrid cũng đã sẵn sàng cho một cuộc tấn công quy mô lớn.
Trước khi cuộc tổng tấn công diễn ra thì tất cả binh lính đều đã tưới nước lên người như một cách để chống lại《Demon Fire》. Thậm chí có vài người còn bôi cả bùn khắp cơ thể.
Tuy nhiên chẳng có bất cứ ai dám cười nhạo những ‘người bùn’ này khi họ đã tận mắt chứng kiến đồng đội của mình bị thiêu chết như thế nào mà thay vào đó thì ngày càng có nhiều trét bùn hơn. Thú thực thì Emrid chẳng hề muốn làm việc đó một chút nào nhưng là người chỉ huy nên anh ta phải làm gương cho đồng đội.
“Bắt đầu tấn công!”
Mệnh lệnh ngắn gọn được đưa ra và trong nháy mắt toàn bộ đại đội tràn về phía bức tường như thác đổ.
Những đòn đáp trả tầm xa cũng nhanh chóng xuất hiện. Chỉ một lúc sau đã có mấy người ngã gục vì thương băng hay tảng đất.
Tuy nhiên đó chỉ là số ít khi giờ đây binh lính đã bắt đầu chạm được đến chân tường để dựng thang. Điều này khiến sự phản kháng quyết liệt của Highserk trước đó không khác gì một trò đùa cả.
Emrid đã nghĩ rằng mình có thể hoàn thành cuộc tấn công vào hôm nay để chiếm lấy hầm mỏ, tuy nhiên vì một lí do nào đó mà da trở nên ngứa ngáy nên anh ta đành nhanh chóng trốn vào một góc thành.
Và ở ngay vị trí mà những người lính sắp sửa bước vào thì không khí nóng bắt đầu lan ra và một ngọn lửa xanh phóng ra ngoài.
“Rút-rút lui!!”
Những người đang ở trên thang nhanh chóng lăn xuống và nấp sau một tấm khiên hoặc dưới mương.
“Dừng tấn công, trở về dưới mương!!”
Một vài người chọn cách nhảy thẳng xuống và tránh được cái chết trong nháy mắt nhưng có 4 hay 5 người lại không may mắn trở thành con mồi của ngọn lửa.
“Đừng di chuyển! Nhanh ném đất đi!!”
“Tên khốn kiếp dùng . M* mày!”
Lời chửi rủa phát ra từ một người đang bị cháy mông nhưng không thể dập được lửa. Thế nhưng phản ứng của họ đã nhanh hơn trước rất nhiều thế nên thiệt hại được giữ ở mức tối thiểu.
Emrid nhảy khỏi thang để giữ lấy mép áo giáo của một người lính bị gãy chân và sử dụng toàn bộ sức mạnh bình sinh để nhanh chóng kèo anh ta xuống mương.
“Tên khốn đó còn chẳng thèm quan tâm xung quanh hắn ư!!?”
Ban đầu thì《Ignis Fatus》 chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến những người lính đang ở dưới chân tường, tuy nhiên giờ đây thì đến cả tòa thành hắn mà bảo vệ cũng đang bốc cháy.
Cuộc tổng tấn công tạm thời bị hoãn khi ngọn lửa dần dần bốc lên từ trong thành.
Chính điều này đã khiến Emrid cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì cách này quả thật rất táo bạo.
Thế nhưng trong lúc lăn lộn xung quanh thì anh ta đã nhận bản chất của sự khó chịu đó.
“...Tên khốn kiếp, chúng ta sẽ trở lại tường ngay lập tức. TIẾN LÊN!!!”
Tưới nước khắp người, Emrid nắm lấy một cái thang chưa bị cháy và một mình nhảy lên tường thành.
“Chỉ huy Emrid!?”
Tiếng gọi của cấp dưới để xác nhận mệnh lệnh vang lên nhưng họ cũng lập tức theo bước cấp trên của mình.
Emrid đã bắt đầu leo thang với một tốc độ rất nhanh và hiện ra trước mắt anh ta là những cột hơi nước vẫn còn bốc lên nhưng trong thành đã chẳng còn một bóng người.
“Lũ khốn đó, chúng rút dần quân đi trong khi dự định đốt mọi thứ còn lại sau khi rút.”
Emrid đá một cái nón đang nằm vương vãi trên mặt đất. Tuy nhiên anh ta vẫn còn là một chỉ huy - người đã được giao cho một đại đội ở độ tuổi rất trẻ thế nên từng mệnh lệnh đã được ra cho thuộc cấp.
“Tiểu đội thứ nhất đi dập lửa, tiểu đội 2, 3 chia ra canh gác. Đừng có đưa thương binh lên tường thành để tránh bị phản công. Các tiểu đội còn lại cử người đi trinh sát khu vực này, ta muốn biết trước đó đang có chuyện gì.”
Mệnh lệnh được sắp xếp từ trên xuống và những người lính bắt đầu tập trung vào công việc của mình. Mặc dù có hơi muộn thế nhưng một trong những yếu điểm đã sụp đổ. Thế nhưng việc này vẫn không khiến Emrid cảm thấy tốt lành gì.
Trinh sát trở về sau khoảng 30 phút và khuôn mặt của Emrid trở nên đắng nghét như thể ăn phải giun sau khi nghe báo cáo.
“Kẻ địch hạ trại cách đây không xa. Đó là một cụm cứ điểm phức tạp kết hợp giữa mương nước và những chiến hào khô sâu.”
Emrid ngước nhìn lên bầu trời và ngẫm lại về những gì anh ta đã từng thấy sợ hãi một lần nữa. Sau khi tận dụng bức tường thành này hết mức thì chúng chỉ đơn giản là vứt bỏ nó và dựng trại ở hậu phương. Để rồi nhân lúc anh ta đang mải tìm cách đối phó với 《Ignis Fatus》và những thứ ma thuật khác thì kẻ địch đã rút đi từng người từng người một.
Bị trúng kế như vậy khiến Emrid chỉ biết nguyền rủa sự ngu ngốc của bản thân cũng như choáng ngợp trước sự linh hoạt của quân đội Highserk đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả.
Anh ta chỉ có thể biết được tại sao cuộc chiến chống lại Đế quốc Highserk lại vô nghĩa đến như thế.
Không như những vùng khác ở Craist và Ferrius, không thể vòng qua mảnh đất này được nên họ chỉ có một lựa chọn là băng qua khu mỏ. Và sau khi xem xét những thiệt hại cũng như những nỗ lực trong tương lai thì Emrid chỉ cảm thấy chóng mặt hơn.
Anh ta đang cố suy nghĩ ra những lời để nói với thuộc hạ cũng như chính bản thân.
“Không có gì phải buồn. Suy cho cùng đó cũng chỉ là một cái trại tạm bợ mà thôi, chúng không thể cứ ở đó mãi được nhất là khi nó không có độ cao và sự vững chắc như một bức tường thành.”
《Demon Fire》được sử dụng trên một khu vực rộng lớn của thành lũy nên nếu xét lượng ma lực bỏ ra thì nó chỉ có thể sử dụng trong một khoảng thời gian giới hạn trong một ngày. Hay nói cách khác thì đây chính là thời cơ tốt nhất để tấn công.
Một Đại đội khác cũng đang chờ đợi ở phía sau và căn cứ vào tình hình chuyển biến của khu mỏ thì sẽ không chỉ có mỗi Đại đội Emrid đảm nhận việc tấn công mà sẽ có Đại đội khác làm việc đó. Để rồi đến cuối cùng thì họ cũng sẽ hạ được khu trại tạm thời đó mà thôi.
Tuy nhiên vấn đề ở đây là do có sự khác biệt trong khả năng phòng thủ nên cũng không thể loại trừ khả năng có nhiều khu trại tạm như vậy.
Emrid chỉ biết thông cảm cho Đại đội phải gánh vác việc tấn công bởi vì đó là tất cả những gì mà anh ta có thể làm rồi. Bởi vì có lẽ sẽ rất nhiều người không thể nuốt được những miếng thịt nướng trong một khoảng thời gian dài đấy.