“H-hình như… mình tới… nhầm chỗ rồi.”
Walm được Tiểu đoàn trưởng Liguria ra lệnh trực tiếp phải có mặt tại nhà của gia tộc Youth Miyard trước đây, hiện được Quân đội Highserk trưng dụng và chuyển thành trụ sở chính tại tiền tuyến Myard.
Tất cả các vết máu và những thi thể là bằng chứng của thảm kịch mà Walm đã chứng kiến đã được dọn sạch, thêm vào đó, có hai trung đội luân phiên nhau liên tục canh gác bên ngoài. Ngoài ra, lực lượng vệ binh dưới sự chỉ huy trực tiếp của Chỉ huy Berger đã củng cố phòng ngự khu vực xung quanh phòng chỉ huy, và cả một đại đội đang nêu cao cảnh giác phía vòng ngoài.
Những người lính tinh nhuệ của Đế quốc Highserk được trang bị hoành tráng đầy đủ. Walm, trên người toàn là đồ lấy được từ những trận chiến, trông không khác gì một chú chó lai bị lạc.
Trong khi Walm đang bị các lính canh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hiếu kì thì các thành viên trong đội đã tập trung tại một căn phòng vốn là phòng dành cho khách.
“Lần này Đội trưởng đã gây ra vụ gì vậy?”
Barito, người đang cảm thấy khó chịu và có mái tóc cong queo, thì thầm với Jose.
“Ai biết, mà anh không nghĩ có gì không hay đâu vì đây không phải là nhà tù hay trại tù binh.”
"Anh nghe được chú đấy nhé. Chú nghĩ anh lại gây nên tội vạ gì sao…? Chà, có lẽ nhóc kia sẽ được khen thưởng vì thành tích đáng nể của hắn.”
Đội trưởng Duwei nói thêm: “Cậu đã lẩn đi đâu suốt lúc đó vậy?”
Walm nghĩ rằng đó hẳn là phần thưởng cho Đội Duwei vì đã giết Winston Ferrius, chỉ huy của đội quân Ferrius ngày hôm trước, nhưng tất thảy mọi người trong đội đều không quen với nơi nghiêm trang nên có vẻ hơi ngợp.
Tất cả những gì họ có thể làm là chuẩn bị cho chỉn chu nhất có thể, bằng cách cọ rửa lại trang bị cho sáng bóng và giặt giũ quần áo thật thơm tho.
Họ giao vũ khí vào tay cận vệ của Chỉ huy Berger. Nói chính xác là đã bị tịch thu nên cả đám trông chẳng khác gì một lũ lưu manh được chải truốt và sạch sẽ hơn chút, Walm chỉ có thể cười khổ.
"Xin mời ngồi."
Walm lặng lẽ ngồi xuống những chiếc ghế xếp ở chiếc bàn dài khi được một trong những người lính canh thúc giục.
“ “ “ V-Vâng thưa ngài!” “ “
Đồng thời, trà và điểm tâm được phục vụ. Nó ngon như đồ ngọt mà Walm đã ăn ở tiền kiếp, và các thành viên trong đội lại co cứng cả người sau khi cắn được một miếng.
Walm xúc động rớt nước mắt trước hương vị đồ ngọt văn minh lần đầu tiên được nếm lại sau 20 năm kể từ khi chuyển sinh. Khi đang thưởng thức trà và đồ ngọt, anh chợt nhận ra, mọi người đều cố gắng cư xử thật lịch lãm, nhưng ai cũng tỏ ra gượng gạo làm Walm không khỏi mỉm cười trước cảnh tượng đó.
Walm thậm chí còn không biết các lễ nghi của thế giới này. Vì vậy, anh không còn cách nào khác là phải đưa đồ ngọt và trà vào miệng theo thói quen chung của cả thế gian.
“Chết tiệt thật, Walm, sao chú có thể thư giãn như thế được vậy?”
“Kỳ cục là, có vẻ như anh ấy đã quen với việc này. Làm tôi thấy có chút bực tức sao ấy”
“Walm-san, anh là nông dân ở vùng nông thôn mà phải không?”
“Chắc chắn hắn đã tìm hiểu trước để làm nhục chúng ta.”
“…Đồ hèn nhát chết tiệt.”
“Đội trưởng, Walm-san, tôi cảm thấy hơi mệt.”
Walm, người tỏ ra khá thoải mái, đã bị các thành viên trong đội, bao gồm cả ba tên ngốc, chửi rủa.
“Ủa mọi người, đang nói cái quái gì vậy…”
Những người bạn, người đồng đội đáng tin cậy của Walm đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh. Chỉ còn lại một loạt những kẻ thi hành án đang tố cáo kẻ phản bội.
Khi Walm tiếp tục cố gắng đưa ra lời bào chữa một cách tuyệt vọng, anh nhận thấy cánh cửa vào phòng đang dần mở ra. Các thành viên khác của đội cũng vội phản ứng chỉ sau một giây chậm trễ.
Nhưng dù họ có quen thuộc với tình huống này đến đâu thì họ vẫn là những người lính. Mọi người đều phản ứng thật nhanh chóng trước nhân vật vừa xuất hiện.
Walm đứng thẳng như thể vừa nhảy ra khỏi ghế. Anh đứng nghiêm, chờ đợi người đó lên tiếng.
Chỉ huy Gerard Berger, người lãnh đạo 18.000 người trong cuộc chiến chống lại Myard, vị thần chiến tranh sống của Đế chế Highserk, mỉm cười và bình tĩnh bước vào phòng.
“Tôi đã nghĩ căn phòng này thật là sôi động, à thì, không phải tất cả các bạn đều là những người lính vô cùng mạnh mẽ sao?”
Chắc hẳn ông ấy đã âm thầm thích thú từ bên ngoài phòng trước sự vùng vẫy tuyệt vọng của Walm và sự mất bình tĩnh của các thành viên trong đội.
Walm ngạc nhiên trước sự hóm hỉnh và tinh nghịch của vị chỉ huy già trước mặt.
Chỉ huy Berger lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Walm, kẹp giữa là một chiếc bàn dài.
"Ngồi xuống. Cậu cứ đứng như vậy thì sao mà trò chuyện với ta được đây ”
Các thành viên trong tiểu đội ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh của tổng tư lệnh. Một người lính dâng cho Chỉ huy Berger một tách trà mới đun. Mùi hương ngọt ngào làm khứu giác của Walm trở nên nhào hứng
Chỉ huy Berger thưởng thức qua mùi hương này rồi lặng lẽ đặt cốc xuống sau khi nhấp một ngụm.
“Tôi đã nghĩ rằng Tiểu đoàn Kỵ binh Jaff sẽ là binh đoàn quay về nhà với cái cổ của Winston. Vì vậy những gì đã diễn ra thực sự làm tôi rất kinh ngạc. Các cậu đã chạy qua con đường dài 6km trong suốt trận chiến, phá hàng rào ngựa và đột phá doanh trại. Ngoài ra, các cậu đã giết Winston. Tôi chưa từng nghĩ tới điều ngày.”
Tất nhiên, ánh mắt của tổng tư lệnh vẫn nhìn thẳng vào tất cả các thành viên.
“Jaff rất thất vọng đấy. Tôi đã yêu cầu anh ấy dành lời khen ngợi hết sức mình cho Tiểu đoàn trưởng Liguria, nhưng tôi nghe nói rằng có một đội đã có thành tích đặc biệt xuất sắc trong số đó. Tôi muốn tự mình trao phần thưởng trực tiếp nên đã mời tất cả đội đến đây.”
“Chúng tôi thật không xứng đáng với những lời đó”
Walm rất ngạc nhiên khi Đội trưởng Duwei có thể nói những lời rất lịch sự. Những người khác thì vẫn hồi hộp run lên.
“Cậu là Đội trưởng Duwei. Tôi đã nghe nói về sự trung thành tận tuỵ và sức mạnh của cậu. Cậu đã hết lòng phục vụ Highserk trong nhiều năm và cũng là người sở hữu kỹ năng 《Strike》. Những người lính như cậu là không thể thay thế đối với Đế quốc Highserk.”
“C-cảm ơn ngài rất nhiều”
Đội trưởng Duwei trả lời, không giấu nổi sự vui mừng. Không giống như Walm, bằng cách nào đó anh ta có lòng yêu nước mạnh mẽ và tình yêu dành cho Đế chế Highserk. Vì vậy Walm tin rằng nếu được thần chiến tranh khen ngợi, anh ta sẽ phấn kích vô cùng.
“Còn cậu, cậu là Walm, phải không?”
Walm hơi đơ người vì đột nhiên bị gọi tên. Hơn thế nữa, anh còn bị ánh mắt của vị chỉ huy đầy kinh nghiệm nhìn thẳng vào như thể đang được đánh giá.
“Cậu chỉ mới nhập ngũ được nửa năm nhỉ. Mặc dù cậu đã được rèn giũa trong trận chiến với Liên bang Thương mại Liberitoa, nhưng việc cậu đã có cho mình kỹ năng mà Đội trưởng Duwei tự hào, 《Strike》, rồi còn học được phép thuật từ ma pháp sư trong đội, Willart, hơn cả là, giờ cậu còn có thể sử dụng《Ignis Fatus》, quả là đáng kinh ngạc.”
《Ignis Fatus》là kỹ năng mới mà Walm có được trong trận chiến với Ferrius. Đơn giản thì, nó sẽ tạo ra những cơn bão lửa xoáy xung quanh, một đòn tấn công chết chóc trên diện rộng. Walm không biết cách để kích hoạt nó, nhưng anh biết một điều từ Willart rằng trước đây đã có những người sử dụng kỹ năng này, những cựu anh hùng và những nhà thám hiểm vĩ đại.
"Cảm ơn rất nhiều."
“Tôi đã nhìn thấy nó một lần khi còn trẻ, nhưng xin hãy cẩn thận để không bị nó thiêu rụi nhé. Dù sao thì, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm khi Walm là một người lính Highserk.”
Chỉ huy Berger mỉm cười và nhấp một ngụm trà để làm dịu cổ họng.
“Lynnette, cô mang nó đến đây được không?”
Một người lính tên Lynnette mang đến một vật được bọc trong một tấm vải cũ.
“Đây là trang bị của một nhóm người không xác định mặc áo giáp của dị giới, từng điên cuống chống phá ba đại quốc. Chất liệu của nó chưa được xác định nhưng có những điểm tương đồng với Mithril và Adamantite. Người mặc bộ đồ này có vẻ đã thành thạo 《Ignis Fatus》. Đây là vật phẩm hoàn hảo dành cho cậu với tư cách là người sử hữu 《Ignis Fatus》. Đừng ngại, đeo thử nó đi. “
Nó rất giống với Men-yoroi (Diện giáp) trong thời Chiến Quốc ở tiền kiếp của Walm. Thiết kế nhìn như sự kết hợp giữa mặt quỷ và bộ xương, nhưng màu sắc lại là màu đỏ tươi. Walm đeo thử nó lên mặt. Một cảm giác vừa vặn đáng ngạc nhiên, lại còn nhẹ như một chiếc lông vũ.
"Tuyệt vời. Không phải nó quá hoàn hảo với cậu sao? Từ giờ nó là của cậu. Tất cả địch thủ cậu gặp chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Walm đeo nó nhưng anh cảm thấy có gì đó rất hoài niệm. Điều kỳ lạ là anh không thể không tin rằng Diện giáp chắc chắn là thứ đến từ tiền kiếp của anh.
Khoảnh khắc Walm cởi nó ra và ngẩng mặt lên để cảm ơn Chỉ huy Berger, Diện giáp rung chuyển và kêu lên lạch cạch.
"Hở!?"
Walm đã dùng hết phẩm giá và lý trí của một người lính để ngăn những lời thô tục thoát ra từ miệng mình. Anh ta không thể hiểu được tình hình và lần lượt nhìn hết tấm Diện giáp và Chỉ huy Berger.
“X-xin lỗi ngài, nó đang rung lên…”
Nó rung lên dữ dội giống như chế độ im lặng của điện thoại hay con ve sầu đang hấp hối. Với khuôn mặt đầy căng thẳng, Walm xin Chỉ huy Berger một lời giải thích.
“Hahahaha, có vẻ như là nó thích cậu đấy. Tôi đã gặp kha khá rắc rối vì tính kén chọn quá đáng của nó”
Walm cứ tưởng rằng, vị chỉ huy trước mặt là một vị tướng kỳ cựu, hiểu rõ binh lính nhưng thực chất lại là một kẻ lừa đảo lố bịch.
“N-nó bị nguyền rủa!!”
Noor, người đang đứng cạnh Walm, kêu lên ầm ĩ.
Jose đang đứng ở phía bên kia cũng lập tức lùi lại.
Chiếc mặt nạ tiếp tục rung lên như thể đang phản đối.
“C-Chỉ huy Berger!?”
Walm tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng ông già trước mặt chỉ đứng đó và cười.
“Hahaha, tôi xin lỗi. Yên tâm đi, nó chưa bao giờ gây ra điều gì nguy hiểm hay tai hại cả. Nó là một thứ hiếm có nhưng thật sự tồn tại ngoài kia, một loại giáp có ý chí. Đôi khi nó run rẩy để thể hiện cảm xúc của mình. Tôi không thể đeo nó nên tôi thật sự rất vui vì đã tìm được chủ nhân phù hợp cho nó. Xin hãy chăm sóc nó thật tốt nhé.”
Sau đó ông ấy tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra và trao phần thưởng cho các thành viên còn lại trong đội. Vì sự cố vừa xảy ra với Walm nên mọi người đều trở nên nghi ngờ về phần thưởng của mình.
“Haah, anh mệt quá.”
Đội trưởng Duwei phát ra một tiếng động nhỏ hiếm thấy.
Cả đội được giải thoát khỏi phòng khách đầy căng thẳng đó và lên đường quay về trại.
Tất nhiên, tất cả đội viên đều đi cách xa Walm một khoảng. Một người dù sở hữu thể chất mạnh mẽ đến đâu dường như cũng trở nên sợ hãi trước những lời nguyền rủa. Người duy nhất quan tâm là Willart, một ma pháp sư.
“Cái đó, cậu định làm gì với nó, Walm?”
“À, để xem nào… Tôi nhận được nó từ chỉ huy, nên chắc là tôi phải chăm sóc nó thật tốt.”
“Eeeeeh, sao anh không vứt nó đi?”
Noor chưa kịp dứt lời, chiếc mặt nạ đã rung lên ầm ầm.
“Không, đồ khốn này!!”
“Đừng nói thêm cái gì nữa!!”
Bị Đội trưởng và Jose tức giận hét vào mặt, Noor liên tục xin lỗi chiếc mặt nạ.
“Hick, tôi thực sự xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi mà. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi."
Có lẽ lời cầu xin tuyệt vọng đã được chấp thuận, rung chấn của Diện giáp cuối cùng cũng dừng lại.
Walm nghĩ rằng mình sẽ cân nhắc lại. Trong một thế giới với phép thuật và kỹ năng vượt ra khỏi các định luật vật lý, một vật thể đơn thuần có ý chí riêng và có thể run rẩy sẽ không làm anh sợ được. Rốt cuộc thì một số người đã được tái sinh và chuyển sinh đến một thế giới khác cơ mà.
Chỉ huy Berger cũng đồng ý rằng nó rất kén chọn, nên có lẽ nó thực sự là một bộ giáp tốt. Dù có chút lo sợ nhưng Walm tự nhủ rằng có một bộ giáp xịn cũng là một điều tốt.
=====
Walm