Sau khi quét sạch bại binh ở những vùng hẻo lánh thì đội Duwei tiếp tục công cuộc hành quân về phái thủ phủ của Myard - Aidenberg.
Trong suốt cuộc hành trình, những đội đi trước đã dọn dẹp những sự chống đối còn lại, đã thế chiến thuật tiêu thổ không còn được sử dụng như 5 năm trước nên đường dây liên lạc với phía trước vẫn hoạt động rất tốt. Chính vì thế nên có lẽ đội Duwei sẽ hội kiến với quân chủ lực sớm hơn dự kiến
Thường thì sẽ có một một thám mã chạy dọc bên cạnh Walm và những người còn lại. Đúng là mặc dù ma cụ liên lạc có tồn tại nhưng vì chúng thường chỉ được dùng để khám phá mê cung và hầm ngục bởi số lượng sở hữu của quốc gia là hạn chế nên không thể mang ra dùng rộng tãi được.
Sau một thoáng là lúc nghỉ ngơi ngay cạnh dòng sông. Walm ngồi xuống, tháo dây và cởi giày ra rồi duỗi chân.
Trước đây thì anh đã quen với những đôi dép như dép rơm để tiện cho công việc đồng áng hằng ngày, nhưng lúc này thì trên chân anh lại là một đôi ủng với miếng đệm sắt.
Ban đầu, Walm thường bị phổng rộp hay thậm chí là chảy máu khi hành quân đường dài bởi vì phải ma sát rất nhiều nhưng rồi mọi chuyện cũng quen dần khi vùng da trở nên dày và cứng hơn. Anh cũng đã quấn một lớp vải quanh chân trước khi xỏ ủng vào nên giờ dù có đi bao xa đi chăng nữa thì cơn đau cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trở lại.
Tất nhiên cũng có thể mang vớ nhưng vì giá trị thời trang của chúng quá lớn nên thường thì chỉ với tầng lớp quý tộc vua chúa mới được ưa chuộng, hoặc có chăng cũng chỉ là những sĩ quan cấp cao với mức lương khủng hay những mạo hiểm giả mới sử dụng chúng trên thực tế.
Walm giặt quần áo và mảnh vải quân chân trong khi để dòng nước sông làm sạch cơ thể, tất nhiên những người lính khác cũng đang giặt rửa trang bị như anh.
Sau đó, Walm ngồi nghỉ dưới gốc cây và Willart cũng vậy.
“Hiếm có thật. Có chuyện gì sao?”
Trong kí ức của anh thì Willart dù luôn có mặt khi những người khác trò chuyện nhưng anh ta lại rất hiếm khi lên tiếng, thậm chí việc anh ta xuất hiện trước mặt ai đó như thế này còn hiếm hơn. Đến cả lúc hành quân mà Willart chẳng nói năng gì dù chỉ một tiếng.
“Ngày hôm đó cậu bảo rằng bản thân rất hứng thú với ma thuật. Tôi sẽ dạy cậu.”
Walm nhớ rằng đó là lúc anh cảm ơn Willart vì sự trợ giúp từ hỏa ma pháp của anh ta.
Mặc dù sau đó Walm cũng chẳng thể giấu đi nỗi buồn khi nghĩ rằng Willart sẽ chẳng bao giờ dạy anh một cách nghiêm túc.
“À, à, đúng là tôi đã nói vậy nhỉ. Tôi rất mừng khi được anh chỉ dạy đấy.”
Không có ai mà không yêu thích ma pháp cả. Chính vì thế mà Walm rất hứng thú với kì vọng rằng bản thân sẽ có thể được đôi ba phép.
“Giữ tay tôi.”
“Hm? Tay ư?”
Walm bất ngờ trước yêu cầu đột ngột.
“Đúng vậy. Nhắm mắt lại.”
Cảm giác thật kì lạ khi hai người lính lại nắm tay quay mặt vào nhau như thế này, nhất là khi cả hai đều là đực rựa nữa chứ. Nhưng hai từ “Ma pháp” là quá đủ để dụ dỗ Walm.
PHWEEE!!
“Tình tứ quá nhỉ.”
Jose - người đang quan sát gần đó huýt sáo cùng một nụ cười bẩn bựa như thể muốn trêu chọc Walm.
“Đùa thôi mà”
Có vẻ như khuôn mặt hình sự của Walm đã khiến Jose phải khó chịu buông thõng vai.
“Tập trung vào.”
Willart không hài lòng khiển trách Walm
Anh rất muốn “đấm” Jose nhưng lại sợ Willart phật lòng.
Sau một hơi thở, Walm đưa ý thức của mình trở lại đôi tay. Và ngoại trừ những đôi tay thì gần như như chỉ có bầu không khí ê buốt chuyển động.
“Lạnh thật.”
“Đúng thế. Đây chính là trạng thái của ma lực dùng để thi trển ma pháp đơn thuộc tính.”
Walm - người đã từng kết thúc cuộc đời ở một thế giới không hề tồn tại ma pháp nên hiển nhiên anh là người khát khao nó hơn bất cứ ai ở thế giới này. Dĩ nhiên thì ngay cả người dân của thế giới này cũng sẽ rất vui mừng nếu họ có thể sử dụng một thuộc tính ma pháp nào đó.
“Đừng cố gắng nhận ra nó. Cứ ý thức về nó thôi.”
Sau một vài phút. Giờ đây Walm đã có thể cảm nhận được một thứ mà anh chưa từng anh cảm giác được trước đây. Và anh đang phản ứng rất kịch liệt với thứ cảm giác đó.
“Tôi sẽ thả tay của cậu ra. Tập trung vào lòng bàn tay. Là sông hay biển cũng được nhưng hãy tưởng tượng nó là một dòng nước.”
Thứ hiện ra ngay trong đầu Walm là cơn mưa, một cơn mưa buốt giá đến mức có thể lấy đi lượng nhiệt từ cơ thể. Để rồi cùng lúc đó anh tưởng tượng nó làm ướt cả trái đất, chảy thành dòng và ra đến biển cả.
“Ah……”
Đến khi để ý thì Walm mới thấy rằng trên lòng bàn tay đã có nước từ bao giờ. Nhưng có lẽ để đổi lại việc đó thì sự mệt mỏi đang vồ lấy anh.
“Đây là ma pháp, đúng không?!!”
Walm bùng nổ vì thích thú và nói với Willart trong khi nở một nụ cười rất tươi.
“Tch, không?”
Người đàn ông tóc xù kia nhăn mặt lại như muốn thể hiện sự thất vọng.
“Eeeee!!”
“Mặc dù có thể dùng được…nhưng năng khiếu của cậu cũng tạm gọi là vừa đủ. Nó có thể dùng để tạo ra một lượng nước vừa đủ một chai mỗi ngày.
Walm muốn phản đối rằng việc con người có thể thay thế chai nước thì sẽ tốt hơn nhiều nhưng rồi anh ngừng lại.
Thủy ma pháp sư sẽ luôn gặp phải khó khăn dù cho họ có điều khiển nó tốt đến mức nào đi chăng nữa. Bởi dù gì thì cơ thể người cũng có đến 60% là nước và sẽ phụ thuộc vào độ tuổi cũng như từng cá nhân.
Và theo như hiểu biết của Walm thì có rất nhiều ma pháp sư sở hữu hệ thủy không thể sử dụng được đại ma pháp vào một trận chiến. Thay vào đó họ thường được ưu tiên khẩu phần ăn để đổi lại việc tạo ra nước. Nhưng thế thì cũng chẳng khác gì bị succubus hay incubus tấn công cả bởi vì dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì ma lực của họ đều sẽ bị vắt kiệt.
Willart là một trong những ma pháp sư đi đầu về việc vừa có thể dùng ma pháp vào chiến đấu và cả cung cấp nhu cầu sử dụng nước. Thế nên dù có thất vọng về Walm thì anh ta cũng hẳn sẽ rất mình khi có người san sẻ công việc.
Walm nhìn quanh để xem liệu những người đồng đội có để ý việc anh đang làm hay không và câu trả lời là toàn bộ mọi người đều đã chứng kiến “nghi lễ” vừa rồi.
Nụ cười toe toét của Tiểu đội trưởng là quá đủ để Walm hiểu rằng…
Chết tiệt, quá muộn rồi—
“Mà nếu so với sức mạnh khủng bố của kĩ năng thì việc dùng ma lực như vậy chỉ tổ lãng phí. Tuy nhiên chừng đó là đủ để cậu trở thành một cái máy cấp nước hình người rồi.”
Walm dù hối hận về sai lầm của mình nhưng vẫn ngay lập quay sang mở lời hỏi Willart.
“Tôi, tôi vừa dùng ma lực ư?”
“Tất nhiên là có. Ý tôi là những tên lính nổi tiếng dùng ma lực để kích hoạt kĩ năng cũng như tăng cường khả năng thế chết. Đừng bảo tôi là cậu không biết?”
Willart nhìu mày kinh ngạc với Walm.
“Tôi chỉ là tên nhà quê bị bắt đi lính thôi mà. Tôi mù chữ đấy nên mấy người nghĩ tôi sẽ biết chuyện đó chắc?”
Walm phàn nàn nhưng Willart còn chẳng thèm bận tâm.
“Tiếp đi. Tôi có thể sử dụng cả thuộc tính hỏa và thủy nên hãy thử đi.”
“Hỏa” là một thứ mà Walm đã quá đỗi quen thuộc ở kiếp trước và cũng là một thứ không thể thiếu được ở thế giới này.
Anh đã có llúc bị hỏa cẩu của kẻ thù đốt cho cháy xém cả tóc nên đó là điều không hề khó để hình dung.
Walm nhắm mắt lại và tập trung. Và thứ anh cảm nhận được là Willart - người đang đứng ngay trước mắt đang nhảy đi. Không, anh ta biết.
Và khi anh mở mắt ra thì một vệt lửa kéo dài từ tay phải của anh đến tận ngọn của những cái cây trong khi những khu vực xung quanh cũng đang chìm trong biển lửa.
“Willart!! T-Tôi nên làm gì đây!?”
Walm tuyệt vọng tìm sự cứu rỗi nhưng ngọn lửa đã tiêu tan từ bao giờ.
“Gì vậy? Kẻ địch tập kích ư?!”
“Không. Là Wam đang đốt mọi thứ bằng hỏa ma pháp thôi.”
“Chết tiệt, tên khốn kia mau dừng lại!!”
Walm bị ba tên ngốc lấy ra làm trò tiêu khiển.
“Tóc tôi, Aaaaaaaah”
Mái tóc của Barito bắt lửa và giờ cậu ta trông chẳng khác gì một gà quay cả.
“Walm-senpai!! Xin hãy tha cho cái mào gà của cậu ta!!”
Một tân binh khác là Noor cũng hét lên khi cô cố gắng dập ngọn lửa trên đầu Barito/
Quang cảng xung quanh lúc này chẳng khác gì một thảm họa vừa quét qua cả.
“Tôi không cố ý mà. T-tôi nên làm gì đây?!”
Walm lại một lần nữa cầu xin sự trợ giúp nhưng Willart chỉ hành động một cách rất đơn giản. 『Lấy độc trị độc, lấy nước dập lửa!』
“Chờ, chờ ch—
Một quả cầu nước xuất hiện trong tầm nhìn của Walm và đáp thẳng vào người khiến anh chẳng hề có thời gian để cầu xin sự tha thứ, tuy nhiên nó cũng đã dập được đống lộn xộn xung quanh.
Nhưng Walm thì lại bị cuốn theo quán tính và lăn tròn đến tận vòng thứ 6 mới chịu dừng.
“Đừng có đùa. Willart!!”
Sự hỗn loạn lắng xuống khi Walm hét lên.
Willart đưa tay ra.
Walm nắm lấy bàn tay đó và đứng dậy nhưng cùng lúc đó anh nghe được tiếng thì thầm.
“Tiếp tục. Tưởng tượng ra một cái khác, nhanh lên.”
“Hiii…”
Những ngôn từ đã khiến Walm hoảng sợ.
Anh đã quên mất rằng tên đứng trước mặt mình là một kẻ cuồng việc cạo lông khắp cơ thể cũng như là một tên kì quặc khi việc có dính líu đến ma pháp.
Và sau đó là một loạt thử nghiệm để xác nhận rằng Walm chẳng hề có năng khiếu với ma pháp Thổ hệ nhưng độ tương thích với Phong hệ lại cao ngang bằng với Hỏa hệ.
Tuy nhiên vấn đề là ngọn gió của Walm đã mất kiểm soát và đánh thẳng về phía những người đồng đội đang nghỉ ngơi và trận phong ba chỉ kết thúc khi anh bị Tiểu đội trưởng đánh ngất.
Cái giá phải trả cho việc đó khá cao khi anh được lệnh phải gác trong suốt 3 ngày với hàng đống vết bầm tím khắp người, à và dĩ nhiên là cả việc trở thành một cái máy cấp nước chạy bằng cơm.
===================
KT tuổi l**