Nigoru Hitomi de Nani wo Negau

chương 09

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Leethia là một mạo hiểm giả đến từ vùng hẻo lánh của Myard. Cô là người sở hữu tài năng ở cả ma pháp lẫn khả năng thể chất khi được hỗ trợ bởi lượng ma lực của bản thân - thứ vốn đã vượt xa khỏi những người cùng thế hệ.

Leethia sau khi hoan hỉ trở thành một mạo hiểm giả đã dần dần tăng cấp bậc của bản thân, sau khi thoát khỏi cấp E và D - những cấp bậc được xem là “Rác rưởi” để chạm đến cấp C “đồng” thì cô đã vấp phải một ngõ cụt. Mà có lẽ đó là điều không thể tránh với Leethia khi cô chỉ là một người tự học và còn chẳng có lấy một người bạn đồng hành ổn định.

Và người đã cứu vớt cô khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đó là Al - một mạo hiểm giả hạng A mà Leethia đã tình cờ gặp được trong một nhiệm vụ quy mô lớn. Al cũng là một mạo hiểm giả đến từ Myard cũng như những đồng đội của mình. Để rồi sau khi cùng nhau trải qua nhiều nhiệm vụ thì cuối Leethia cũng đã được chấp nhận trở thành một thành viên dài hạn của tổ đội bởi vì mối quan hệ thân thiết với Al cũng như các thành viên khác.

Kể từ đó, họ đã tham dự vào vô số sự kiện cả ở trong và ngoài nước từ hộ tống thương đoàn, đánh bại ma thú cho đến cả hoàn thành các mê cung. Những ngày tháng đó là những ngày tháng tuyệt vời và chẳng thể nào thay thế được của Leethia cùng đồng đội. Tuy nhiên cuộc sống đó cũng đã từ từ vun đắp nên một thứ tình yêu mà cô dành cho Al. Đó chính là mối tính đầu của cô mà cô đang tìm cách để thoát khỏi nó nhưng vô phương.

Leethia biết. Không, không phải chỉ mỗi cô ấy mà bất cứ ai nào trong hội mạo hiểm giả từng hoạt động cùng tổ đội của Al đều biết rằng Al và Amy đang hẹn hò. Lúc nhận thức được nó cũng là lúc cô thấy bản thân mình ghê tởm đến chừng nào khi chính Amy là người đã kiên nhẫn dẫn đường chỉ lối cho cô trên con đường xa lạ của một mạo hiểm giả.

Mặc dù đó hoàn toàn là điều bình thường của các cặp đôi nhưng mỗi khi thấy Amy khoác tay Al thì lòng Leethia lại nhói đau. Đây là thứ cảm xúc mà cô không được phép có. Cái lúc mà cô chứng kiến họ biến mất vào giữa màn đêm trong thành phố cũng là lúc mà cô đã khóc suốt đêm đến mức gây ra sai sót trong khi thực hiện nhiệm vụ sau đó.

Thật trớ trêu thay khi những người đồng đội bao gồm cả Al và Amy lại chính là những người ra tay dọn dẹp đống hỗn độn mà cô tạo ra mà chẳng chút nề hà nào. Chính lúc đó cũng là lúc mà Leethia quyết định rằng bản thân sẽ mang theo những cảm xúc này xuống mồ mà không để ai hay. Vì dù gì đây cũng chỉ là một mối tình đơn phương không hề được hồi đáp. Đúng thế, Leethia sẽ che giấu thứ tình cảm này và bỏ cuộc hoàn toàn.

Nhưng trong khi Leethia trải qua những ngày đó thì một sự kiện diễn ra làm chấn động toàn bộ giới mạo hiểm giả Myard - Đế quốc Highserk trở lại xâm lăng. Và trong suốt khoảng thời gian chiến tranh vào 5 năm trước - cũng là lúc mà Vương quốc Kanoa sụp đổ thì lãnh địa Myard vốn là một phần của Kanoa đã xin tị nạn ở Vương quốc Ferrius khi cuộc chiến kết thúc.

Myard và Ferrius đã tiếp nhận một số lượng nhỏ người tị nạn từ Kanoa may mắn trốn thoát được và mặc dù đã có một vài sự đấu tranh nhưng tình trạng đó vẫn tiếp tục đó được duy trì.

Quê nhà của Al và Amy nằm ngay ở biên giới nên một cuộc xâm lăng chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thiệt hại. Chính vì vậy mà họ đã tuyên bố rằng mình sẽ trở về để bảo vệ quê hương. Mặc dù việc đó đồng nghĩa với việc tổ đội sẽ tạm thời giải tán thế nhưng những thành viên khác gồm cả Leethia cũng đã nói rằng họ cũng sẽ kề vai chiến đấu và tham gia chiến tranh với tư cách là những người lính tình nguyện.

Leethia đã từng hạ sát một người theo yêu cầu từ hiệp hội mạo hiểm giả. Đó là một tên thuộc băng cướp chuyên lấy con người làm trò tiêu khiển nên cô đã nhận được rất nhiều lời cảm ơn, ca tụng đến từ những người trong làng, những thường dân xung quanh từng bị hắn quấy nhiễu. Tuy nhiên cho đến tận bây giờ Leethia vẫn chưa thể quên được cảm giác và mùi vị khi đó.

Sau khi ba pháo đài nằm ở các vị trí trọng yếu trên biên giới thất thủ thì họ đã gia nhập vào đội lính Myard rút lui đồng thời quyết định mai phục trên một trong những tuyến đường dẫn vào rừng sâu. Và với sự trợ giúp từ cung tiễn cũng như ma pháp thì cuộc mai phục đã diễn ra thắng lợi.

Đó có thể chỉ là một chiến thắng nhỏ với Myard nhưng đối với những người lính bại trận như họ đây chính là điều đã được khát khao từ lâu. Tuy nhiên khi Leethia và những mạo hiểm giả khác đang ăn mừng chiến thắng thì cô vẫn chưa thể thoát khỏi được sự ám ảnh từ tiếng hét của những người lính đã bỏ mạng bởi ma pháp của cô.

Những kẻ địch còn sống đang cầu xin sự tha thứ nhưng lính Myard đều đưa tất cả ra chặt đầu như một cách bịt miệng. “Hết cách rồi, đây chính là chiến tranh”... Tất cả họ đều nói như vậy. Thế nhưng Leethia vẫn tiếp tục lo rằng bản thân không thể thay đổi lí trí một cách dễ dàng như vậy được.

Trận chiến vẫn tiếp diễn khi viện binh được Đế quốc Highserk gửi đến để tiêu diệt Leethia và đồng đội nhưng rốt cuộc lại có thêm hai người lính nữa chết dưới tay cô. Và trong suốt những trận chiến đó thì Al là người đã luôn chăm sóc khiến cô cảm thấy ghê tởm bản thân vì vẫn còn chứa chấp những cảm xúc đó.

Ngày thứ hai trong cuộc chiến với viện quân đến từ Đế quốc Highserk thì “nó” xuất hiện. Một con “quái vật”. Đó chính xác là một con quái vật dù trông chẳng khác gì một người đàn ông bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Nhưng không chỉ có như vậy mà đôi mắt của anh ta cũng rất khác biệt. Dù mang màu đen nhưng khi nhìn vào đều cho cảm giác nó rất đục. Và cái cách anh ta chém giết lính Myard chẳng chút biến sắc có thể khiến người ta nhìn nhầm rằng có lẽ anh ta đang đi cắt cỏ thì đúng hơn.

“Uh !?”

Nếu phải so với đôi mắt xanh thiên thanh của Al thì thứ đục ngầu đó khiến Leethia sợ hãi.

Cô tập trung ma pháp ở cả hai tay và bắn vào người đàn ông đó. Lưỡi kiếm gió được phóng ta từ thanh đoản kiếm bay thẳng về phía anh ta nhưng rồi vỡ vụn trong không khí. Đó chắc hẳn là một loại “kĩ năng” có thể phản lại ma pháp của cô chỉ bằng một cú vung kiếm.

Nhưng nói thì dễ hơn làm bởi vì nếu xét theo góc độ, thời điểm và cả sức mạnh thì việc thực hiện không hề đơn giản chút nào. Và mặc dù Leethia không hề muốn tin nhưng sự thật phũ phàng lại đang trải ra trước mắt.

“ĐỒ KHỐNNNNN!”

Hai người lính khác đã cảm nhận được nguy hiểm nên đã đứng ra giữa Leethia và người đàn ông kia đồng thời cùng đâm giáo vào hai vị trí khác nhau trên người anh ta là cổ và chân khiến cô nghĩa rằng đối phương chỉ có hai lựa chọn là né đòn hoặc cố gắng chống đỡ nên đã bồi ma pháp bắt giữ vào. Thế nhưng hiện thực lại một lần nữa trải ra trước mắt.

Kĩ năng《Strike》đã bẻ gảy hai ngọn giáo cũng như chém phăng một trong hai người. Người còn lại cũng đã nhanh chóng rút kiếm ra nhưng cái giá phải trả là một chân đã rụng xuống. Và rồi khi anh ta vừa mới kịp chuyển động một cách chậm chạp thì cổ họng cũng đã bị một cây kích xé toạc. Sau cùng thì cả hai người lính đều nối đuôi nhau ngã rạp xuống.

Một người thanh niên kể chuyện về gia đình hằng đêm, người chỉ huy luôn miệng nói về tình yêu quê hương đất nước và lời thề tiêu diệt kẻ thù, còn có cả những tân binh sợ hãi việc chiến đấu, tất cả bọn họ—

“Kh-không, chờ đã, ah, cứu với.”

Người đồng đội với nội tạng rơi rớt khắp nơi đang cầu xin sự giúp đỡ nhưng tên kia vẫn chẳng hề dừng bước.

Leethia thì sợ hãi đến mức không thể di chuyển được.

“Bỏ cuộc đi. Đều vô dụng cả thôi.”

Hắn đâm cây kích của mình xuyên qua cổ họng của một người lính đang liên tục cầu xin.

Leethia run rẩy lùi lại nhưng tên đàn ông kia vẫn tiếp tục di chuyển mà mặt không biến sắc.

“Tại sao, tại sao? Sao ngươi có thể giết ai đó một cách dễ dàng như vậy?!!”

Câu hỏi của Leethia khiến đối phương lần đầu nhíu mày khó hiểu và lẩm bẩm.

“Đây là chiến trường mà cô lại ngạc nhiên vì chuyện đó ư? Cô cũng giết những kẻ khác…quả là một cuộc hội thoại vô nghĩa.”

Rõ ràng Leethia đã từng giết người. Lần đầu làm việc đó đã khiến cô mất hai ngày chẳng thể ăn uống được gì. Cho đến tận bây giờ, cứ mỗi khi hạ sát ai đó thì đôi tay cô lại rung lên. Cô ghét việc giết chóc. Nhưng tên đàn ông đang đứng trước mặt cô thì sao? Cô chẳng thể nào hiểu được nhưng có một điều Leethia biết rất rõ đó là hắn đang cố ngắt cuộc hội thoại và giết cô.

Leethia cất tiếng và tập trung ma lực vào tay tạo nên một lưỡi gươm gió. Mục tiêu của nó là vào phần thân nhưng đối thủ đã trượt xuống để né đi. Và rồi ngọn kích hiện ra trước mắt - thứ đã nhuốm máu của những người đồng đội của cô. Mặc dù vẫn chưa kịp hoàn hồn suy nghĩ nhưng cơ thể Leethia vẫn di chuyển một cách bản năng.

Cô giương khiên theo hướng chéo lên trong khi uốn tay cong tay trái và sử dụng tay phải vẫn đang cầm kiếm để hỗ trợ khiên chuẩn bị cho lần va chạm.

“Aah, ugh, urrgh!”

Một cơn đau khủng khiếp chạy dọc cơ thể cô. Chiếc khiên bị chém đứt còn thanh kiếm thì chệch đi dù Leethia đã rất cố để tự phòng thủ. Và tay trái của cô đã gãy bởi có lẽ miếng lót tay đã không thể chịu được.

“Nó gãy rồi.”

Lúc đó không chỉ mỗi cánh tay của Leethia đứt gãy mà trái tim cô cũng đã tan vỡ mất rồi. Cô nhanh chóng lùi lại nhưng rất nhanh mất thăng bằng và ngã gục xuống. Và ở đó là xác của một tên lính Highserk mà cô đã giết cách đây không lâu.

“Ít nhất thì cũng hãy nhớ vị trí những kẻ mà cô đã giết.”

Đây là lần đầu tiên người đàn ông đó cười. Nhưng sao hắn lại cười? Điều đó khiến Leethia không thể nào hiểu được.

“Uh, Uaaahhhhhhhh!!”

Dòng suy nghĩ của Leethia đang dần sụp đổ. Bỏ đi sự xấu hổ cũng như lòng kiêu hãnh của bản thân, cô bật khóc trước bờ vực của cái chết. Tuy nhiên, chẳng hề có bất cứ cơn đau nào xuất hiện cả và trong tầm nhìn đang bị nhòe đi của cô là một bóng lưng mà cô luôn hướng tới.

Leethia vẫn đang gào thét nhưng rồi cô nhận ra rằng mình vẫn chưa chết.

“Lùi lại, Leethia!”

Thành viên tổ đội vừa lao đến là Al. Mái tóc xanh của cậu ấy vẫn thật đẹp dù trong hoàn cảnh nào.

“Mày nghĩ mày ăn được tao sao…?”

“Im đi quân xâm lược khốn kiếp!!”

Leethia biết rằng chính vì sự thiếu kinh nghiệm của bản thân đã khiến Al phải ra đây giúp cô và điều đó khiến tên lính Highserk mà cậu ấy kèm cặp nãy giờ xổng ra đi tấn công những người lính Myard khác.

“...Huh, không muốn.”

Người đàn ông chỉ thở dài khinh bỉ rồi tấn công Al.

Những người khác trong đội muốn hỗ trợ Al nhưng đã bị cản lại bởi những tên lính khác.

Fleck là một mạo hiểm giả với kĩ năng《Iron Wall》nhưng điều khiến Leethia không thể tin vào mắt mình được là anh ấy đang bị một tên lính đẩy văng ra. Bởi vì một tấm khiên lớn sau khi dùng kĩ năng này lên có thể dùng để chặn một cú đập của orge, tuy nhiên lúc này nó lại bị một thanh trường kiếm xuyên qua.

Amy và Lefty cùng các đồng đội rõ ràng là vượt trội hơn so với quân địch đang tập hợp lại nhưng trong mắt Leethia thì họ đang yếu thế hơn rất nhiều.

Cô từ từ hướng sự tập trung của mình đi trong khi cố chăm sóc cánh tay gãy. Mục tiêu là gã đàn ông đang đối mặt với Al. Mặc kệ cánh tay gãy, Leethia tung ra một đòn hòng kết liễu nhưng đã bị né một trong khi hắn ta đối phó với đòn tấn công của Al.

Al có thể sử dụng ma pháp nhưng cũng là Phong hệ như của Leethia. Tên của nó là nhưng đó là thứ mà cô không thể dùng được.

Leethia đã từng chứng kiến phép này, đó là ma pháp cho phép gia tốc toàn bộ cơ thể trong thời gian ngắn lên đến mức có thể hạ gục cả một băng đảng bị treo thưởng lớn hay lũ orge, và thậm chí còn có thể cắt qua được cả xương và cơ sau lớp áo giáp.

Nhưng cho dù là vậy thì kẻ địch vẫn có thể chống lại, nhất là khi Al mới là bên đang phải phòng thủ.

Leethia nghiến răng chịu đựng cơn đau và lấy lại tư thế một lần nữa.

“Gurgh, aaaaaaAAAA!!”

“Fleck!!!”

Người đang hét lên là Lefty - trinh thám của tổ đội và cũng là người rất giỏi hành động độc lập, dựng bẫy và thẩm tra. Một người luôn lạnh lùng như vậy nhưng giờ đây lại đang hét lên - điều mà cô ấy chưa bao giờ làm.

Khi Leethia quay về phía giọng nói thì thứ đập mắt vào cô là chiến khiên lớn của Fleck - thứ đáng lẽ phải sở hữu kĩ năng《Iron Wall》đã bị phá hủy và một mắt của anh ấy cũng đã bị nghiền nát.

Ngay lúc đó, cô nhận ra rằng ưu tiên của mình đã sai lầm khi việc đầu tiên và cũng là quan trọng nhất rằng Fleck không thể nào bị đánh bại trong suy nghĩ của cô, vậy nên cô đã ưu tiên suy nghĩ của riêng bản thân.

Đối thủ của Fleck là một gã cơ bắp trông chẳng khác gì orge cả. Dựa vào trang phục thì hắn cũng phải thuộc cấp Đội trưởng. Leethia biết điều này là bởi những người lính Myard đã dạy cô về đặc điểm của sĩ quan quân đội của Đế quốc Highserk

Lạc lối trong hằng hà những suy nghĩ, mồ hôi lạnh đang chạy dọc xương sống của cô. Al đang đối phó với một tên lính vô danh trong khi trong rừng vẫn còn rải rác tới 200 tên địch.

Dù còn lâu mới bị bao vây nhưng cô ấy, không, tương lai của họ đang bị một đội quân chà đạp.

Leethia tái mặt đi khi nhận thức được về cái chết của đồng đội. Cô nhận ra rằng Amy đã bắt đầu bắn những mũi tên để tạo khoảng cách giữa Fleck và Đội trưởng bên đối phương. Tuy nhiên đó cũng là lúc một quả cầu lửa tiếp cận Amy từ bên hông.

“AMY, TRÁNH RAAAA!!!”

Với tốc độ đó thì một người nhanh nhẹn như Amy hoàn toàn có thể tránh được nhưng vết thương của Leethia và Fleck đã đánh lạc hướng cô ấy. Mặc dù có thể tránh được va chạm trực diện toàn cơ thể nhưng một nửa người Amy đang bị ngọn lửa vây lấy khiến cô ấy phải lăn lộn trên nền rừng.

Đây chính là thứ chiến tranh — mà Leethia và đồng đội nghĩ rằng họ có đủ sức mạnh để bảo vệ quê nhà.

Dù một tổ đội cấp A rất có giá trị và đặc biệt nhưng cũng chẳng là gì khi họ chết trong chiến tranh.

“AMMYYYYY!!! Tên xâm lược khốn kiếp, dù ngươi còn chẳng bằng thứ quái vật. KHỐN KIẾP!!”

“Dù cô đã giết nhiều người như thế mà vẫn nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi nó ư?”

“Câm miệng, ngươi, CÂM NGAY ĐI!!”

Leethia chứng kiến cảnh Al - một người rất bình tĩnh cũng đang phải rống lên. Tên lính dù có vẻ ít nói nhưng cũng khiêu khích khiến Al tức giận. Thanh song thủ kiếm và cây kích giao nhau và thứ chiến thắng là cây kích đã kẹt lại ở vai của Al và đẩy cậu ấy đến một cây đại thụ.

“Ugrh, Aaaarrgghhhh!!”

Bị đâm vào vai trí nhưng Al vẫn tiếp tục thốt lên những lời vô nghĩa.

Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến Leethia đẫm lệ vì thổn thức. Những người bạn đồng hành chỉ mới đó còn đang vây quanh cô giờ đều đang chết dần chết mòn.

“Ngươi không quen với việc giết người ư…Ta thực sự rất ghen tị với điều đó đấy.”

Người đàn ông rút thanh trường kiếm bên hông ra và Leethia biết rằng hắn sẽ chặt đầu Al

“Không, không, không, KHÔNG!!!”Quên đi cơn đau từ cánh tay gãy, Leethia chém gió bằng thanh kiếm của mình. Chỉ muộn một giây thì có lẽ đầu của Al đã lìa khỏi cổ nhưng cũng chỉ cần trật một chút thì những lưỡi phong kiếm sẽ xé toạc Al ra làm nhiều mảnh. Những ngọn gió được Leethia – người đã tập trung bằng toàn bộ khả năng đã khai mở tiềm năng của bản thân, gửi đi khắp khu rừng.

Truyện Chữ Hay