Night Of Love (Đêm Tình Yêu)

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phản ứng của Steven với chiếc váy đầm đen gần giống phản ứng với chiếc váy đầm đỏ cô đã mặc hôm trước, chỉ tồi tệ hơn. Meg nhớ lại muộn màng rằng chiếc váy đầm cô đã mặc trong đêm cô và Steven chia tay cũng là màu đen.

Sau đó một bữa tối khá căng thẳng trừ món ăn cực ngon, Meg đợi ở hành lang dẫn đến lối ra trong khi những người đàn ông thanh toán.

Một Daphne có vẻ không thoải mái xin lỗi đi vệ sinh. Meg chỉ gật đầu với vẻ lịch sự gượng gạo và ở nguyên chỗ cô đang đứng. Cô không định chia xẻ thậm chí là một phòng vệ sinh lớn với tình địch của cô. Không may việc đứng đó lại làm cô rơi vào một tình huống không mong đợi là đứng một mình với Steve, khi Ahmed và David cũng xin lỗi để đi vệ sinh. Steve đang “bốc khói”.

“Cái đó là cố ý hả.” anh hỏi Meg, hất đầu về phía cái váy đầm của cô.

Cô không định lờ đi. Cô kéo cái khăn choàng phủ kín đôi vai “Không ạ” Cô trả lời sau một quãng ngừng. “Không hề.”

Anh ngả người vào tường và nhìn chòng chọc xuống cô, quên tịt những khách hàng khác đang ra vào. Những cuộc nói chuyện ồn ào quanh họ, nhưng cả hai người đều không để ý.

“Em đã mặc một chiếc đầm đen vào đêm ta cãi nhau.” anh căng thẳng nói. Anh bắt lấy ánh mắt cô và gìm giữ nó một cách giận dữ “Em đã để tôi cởi váy em và chạm vào em.” Khuôn mặt anh rắn lại “Lạy Chúa tôi, em thích tra tấn tôi phải không Meg?”

“Em không mặc nó vì mục đích gì cả” cô khổ sở nói “Tại sao anh luôn nghĩ những điều tồi tệ nhất về em.”

“Tôi có điều kiện làm thế, vì tôi thường đúng.” anh nói rít qua kẽ răng. Anh kéo ánh mắt rời đi, nhìn về nơi những người khác đã biến mất “Chết tiệt họ vì đã bỏ lại chúng ta.”

Cơn giận điên người của anh đang nói. Cô dịch đến gần hơn, không thể kháng cự lại quyền lực và sức mạnh của anh. Vẫn là mùi nước hoa anh vẫn dùng. Cô say sưa với hương thơm đó khi cô nhìn vào đôi mắt ánh bạc đang bắt đầu lấp lánh. Đôi mắt anh sẫm lại khi cô tới gần, ngăn cô lại giữa đường. Cô hơi không nhận ra điều cô đang làm.

“Cảm thấy thích phiêu lưu hả?” anh hỏi với nụ cười lạnh lẽo. “Đừng mạo hiểm.”

Cô túm chặt chiếc ví “Em không mạo hiểm gì hết. Em chỉ đang tránh đường cho đám đông thôi.”

“Thật sao?” anh túm lấy tay cô và kéo. Dưới lần áo khoác của anh, anh ấn mặt sau những ngón tay cô một cách có chủ ý lên cơ bắp rắn chắc phía đùi trên của anh, và giữ nó ở đó “Nhìn tôi.”

Cô hoảng hốt và kéo giật tay lại, nhưng anh không thả nó ra. Lực giữ của anh hơi đáng sợ. “Steven, làm ơn!” cô nói khẽ.

“Có thời gian em không thể chờ để được ở một mình với tôi.” anh nói dưới hơi thở “Lúc tay em run lên sau khi lần vào vạt áo để mở của tôi. Múa có mang lại cho em xúc cảm khó tin như thế không Meg?” Anh hỏi “Nó có làm em rộn lên với nhu cầu cần một cơ thể đàn ông để chôn vùi chính nó trong bản thân em không?”

Cô rên lên với bức tranh anh đang gợi lên, choáng váng với chính mình. Cô kéo tay cô lại và tất cả có thể làm là chạy trốn anh, mù quáng tìm kiếm đường đến chỗ anh trai. Cô tìm thấy anh ở sảnh, trên đường trở lại chỗ anh đã để cô lại. “Em đây rồi” anh nói “Sẵn sàng đi chưa, em gái?”

“Ahmed đâu ạ?” cô hỏi, đỏ bừng mặt mà không thể che giấu nổi.

“Anh ấy sẽ đến ngay.”

Như anh nói, Ahmed đang đi qua một cửa khác, có vẻ như anh ta là người nào đó Meg chưa bao giờ gặp. Người đàn ông đi cùng anh ta, thấp nhỏ hơn và rất căng thẳng với đôi tay xoắn chặt, đang nhăn nhó khi Ahmed nói chuyện với anh ta bằng một ngôn ngữ Meg không thể hiểu với tông giọng nhẹ nhàng cụt lủn.

Người đàn ông nhỏ hơn có vẻ đang xoa dịu. Anh ta làm một điệu bộ khúm núm và ngay lập tức rời đi như thể quần anh ta đang bắt lửa.

Ahmed lầm bầm gì đó dưới hơi thở, đôi mắt anh ta thô bạo vào lúc anh ta quay lại với những người bạn Mỹ. Anh ta nhìn thấy vẻ e sợ trên mặt Meg và biểu hiện đó nhanh chóng tan biến. Anh ta lại là người đàn ông cô đã biết, tươi cười, quyến rũ, điềm tĩnh.

Anh ta tiến tới gặp cô, cúi xuống hôn lên bàn tay cô “À, cô vũ nữ của tôi. Em đã sẵn sàng đi đến rạp hát chưa?”

“Vâng, sẵn sàng rồi ạ.” cô trả lời, mỉm cười với anh ta.

“Tôi sẽ đi đưa xe lại đây.”

“Tôi sẽ, ờ, giúp anh” David nói căng thẳng, với một cái liếc mắt khó hiểu qua đầu Meg về phía Steven.

“Chuyện gì thế ạ?” Meg lo lắng hỏi.

“Chiếc xe có vấn đề.” Steven ngọt ngào nói, mỉm cười với Daphne khi anh với tới tay cô ta “Ta đi chứ, quý bà?”

Họ đi trên vỉa hè, khi thế giới dịch chuyển đi độ và thay đổi những cuộc đời. Khi Steven để lại những người phụ nữ để theo Ahmed và David băng qua phố nơi chiếc xe hơi đang tiến đến, một chiếc xe lao qua họ và những âm thanh như tiếng súng phá tan sự tĩnh lặng của đêm.

Chuyện xảy ra giống như một cảnh quay chậm. Chiếc xe phóng đi, Steven ngã xuống vỉa hè. Ahmed nhanh nhẹn quỳ bên cạnh anh và ra hiệu cho những người khác quay lại nhà hàng.

Daphne hét lên. David giữ tay cô và vừa kéo cô về phía toà nhà vừa thét gọi Meg đi theo. Nhưng Meg được làm từ một chất liệu cứng rắn hơn và nỗi kinh hoàng cho cô sức mạnh cô không hề nghĩ mình có. Cô chạy về hướng Steve chứ không chạy về hướng ngược lại, bỏ ngoài tai những lời cảnh báo, những lời nguyền rủa Steve đang xả vào cô khi cô chạy tới chỗ anh.

“Quay vào trong đi, con bé ngốc!” anh cuồng nộ, đôi mắt điên giận “Meg, vì lòng yêu Chúa...!”

Cô không để ý đến nỗi kinh hoàng pha lẫn với nỗi giận dữ trên mặt anh. “Anh bị bắn” cô thổn thức. Đôi tay cô chạm vào anh, nơi máu tuôn đỏ qua cánh tay áo khoác rách tươm. “Steven!”

“Ôi, Chúa ơi, đưa cô ấy ra khỏi đây!” anh rên lên với Ahmed “Chạy vào trong đi, cả hai người! Chạy mau!”

Nhưng Ahmed không đi và Meg cũng lì ra. Cô sẽ không để ai kéo đi đâu hết. “Không!” Cô luống cuống nói khẽ “Nếu họ quay lại, họ sẽ phải đối đầu với cả hai chúng tôi...” cô thốt lên, run rẩy vì sợ cho anh.

Còi báo động át đi câu trả lời của anh. Đôi mắt sững sờ của anh ghim lấy mắt cô trong khi Ahmed đứng lên bằng một cử động mềm mại, và cái nhìn của anh ta tìm kiếm khu vực xung quanh. Nhận thấy không còn kẻ tình nghi ám sát nào còn luẩn quẩn quanh đó, Ahmed thì thầm gì đó với Steven và bỏ đi về phía hai người đàn ông - một da đen và một da trắng - với súng ngắn đã được rút ra hướng về phía anh ta, đi qua đám đông vừa xúm đến khi cảnh sát và nhân viên y tế xô đến. Tim Meg ngừng đập, nhưng Ahmed rõ ràng biết hai người đàn ông kia đã để chính mình được họ vây quanh và hộ tống anh ta tới nơi an toàn. Meg ngồi trên vỉa hè cạnh Steve, giữ chặt tay anh, trong khi những nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra tay anh và băng bó vết thương được xác định là chỉ ở phần mềm. Khuôn mặt cô trắng bệch và đôi mắt to nói với anh những lời cô sẽ không bao giờ nói. Những ngón tay anh nắm lấy tay cô và anh nhìn cô với vẻ mê hoặc trong khi thuốc và chất khử trùng được bôi lên bắp tay anh đau xót.

“Anh ổn” anh nhẹ nhàng nói với cô, giọng anh trấn tĩnh, an ủi, nhưng đầy nghi hoặc.

“Em biết” cô cố nén nước mắt, nhưng chẳng thành công.

“Tốt hơn là chúng tôi nên đưa anh ấy đi khỏi đây” một người làm nhiệm vụ vừa nói một cách dứt khoát, vừa nhìn quanh. “Đừng lo. Chúng tôi sẽ ở ngay sau anh cùng với bạn anh” anh ta nói với Steve “Quý cô, cô có thể đi với tôi.” anh ta nói thêm với Meg.

“Không” Cô lắc đầu cương quyết “Anh ấy đi đâu, tôi sẽ đi đấy!”

“Đừng tỏ vẻ chiếm hữu thế, Cô Shannon.” Steve nhận xét không hề hài hước “Tôi không hề thuộc về em.”

Meg bắt đầu nhận ra cô đang hành động mang tính chiếm hữu thế nào và cô cảm thấy bối rối và hơi có lỗi “Em xin lỗi.” cô nói, ấp úng “Em quên mất rằng Daphne...”

Gương mặt anh hoàn toàn khép kín. Ánh mắt anh lảng đi. “Em đang lúng túng mà. Điều đó là đúng thôi” Anh đứng dậy hơi loạng choạng. “Đến chỗ những người kia đi” anh nói với cô. Anh quay đi khi cô lưỡng lự, đôi mắt anh nhá lên “Và làm ơn bảo Daphne đến đây được chứ?”

“Dĩ nhiên…” cô nói qua đôi môi tê cóng “Dĩ nhiên em sẽ bảo.”

Có quá nhiều cảm giác che chở. Cô đã tự trao mình mà anh không hề quan tâm. Anh còn không buông ra một lời chê trách nào. Anh vẫn còn giữ mối hận thù vì vết thương lòng cũ. Tại sao cô không biết điều đó?

Anh bắt đầu nói, nhưng cô đã rời đi, dáng đi của cô đầy tự trọng mặc dù vẫn hơi khập khiễng. Anh tự hỏi phải chăng trái tim anh có thể nổ tung với những xúc cảm đang tuôn trào trong nó. Anh không thể nói với cô điều gì đang xảy ra; như thế này cô sẽ được an toàn hơn.

“Steven muốn chị đến chỗ anh ấy” Meg nói với Daphne, tránh nhìn vào đôi mắt bị sốc của cô ta. “Anh ấy ở trong xe cứu thương.”

“Nhưng, không phải là cô nên...?” Daphne bối rối hỏi.

Meg nhìn cô ấy. “Anh ấy đề nghị gặp chị.” cô nói run run “Làm ơn đến đó đi.”

Daphne cau mày và đi, nhưng có gì đó mới mẻ trên khuôn mặt cô, và đó không phải là sự hài lòng. Cô vượt qua một trong hai người đàn ông đang bảo vệ Ahmed, người có mái tóc vàng, và kín đáo mỉm cười với anh ta. Anh ta trao cho cô một cái liếc mắt đầy ý nghĩa trước khi một lời nhận xét cộc lốc từ người đồng sự cao lớn, tóc đen nhắc nhở anh ta tập trung chú ý.

Meg tò mò quan sát cho đến khi anh trai cô cắt ngang những suy nghĩ của cô “Em ổn chứ?” David hỏi.

“Vâng” cô chậm rãi nói. Cô đi về phía người Arab trong khi những đồng sự của anh ta ngay lúc đó được các cảnh sát lưu tâm đến. “Ahmed, anh ổn không?” cô nhẹ nhàng hỏi người đàn ông cao lớn đó. “Trong lúc bối rối, em đoán là em đã xử sự như một con ngốc.”

“Không. Chỉ như một người đàn bà đang yêu sâu đậm thôi.” anh ta nhẹ nhàng nói và mỉm cười. “Tôi không sao. Tôi hẳn là đã được thánh Ala giúp đỡ, nhỉ? Tôi còn chẳng bị xước xát nữa. Nhưng tôi cũng không muốn để bạn tôi Steven thay tôi lãnh đạn.”

“Anh ấy sẽ ổn thôi. Steve giống như miếng da cũ vậy.” David nói, khẽ cười tin tưởng. “Họ đang chờ chúng ta.”

“Em không biết có ai muốn giải thích điều gì đang xảy ra với em không vậy?” cô hỏi hai người đàn ông khi họ cùng ngồi lên đằng sau chiếc xe cảnh sát hướng về phía bệnh viện.

David cân nhắc một lúc trước khi trả lời “Bọn anh đang bán vài vũ khí hạng nặng khá tinh vi cho nước của Ahmed. Nước anh ta có một nước láng giềng thù địch, không giàu có bằng và họ đã có một số đe dọa bóng gió. Bọn anh được nhân viên an ninh bảo vệ và một vài đặc vụ chính phủ thì để mắt đến những người kia. Tối nay, họ đã lộ mặt với một phát súng. Họ muốn lời phản đối của họ có trọng lượng hơn.”

“Ý anh là họ đã cố giết Steve bởi vì các anh đã bán một chiếc máy bay.” cô hổn hển và quay sang Ahmed.

Ahmed nhăn mặt. Anh liếc sang trao đổi một cái nhìn phức tạp với David rồi nhún vai “À, đúng là thế. Nói đơn giản là thế, dĩ nhiên, nhưng cũng khá là chính xác.”

“Họ đã cố giết Steven. Ôi, Chúa tôi!” cô thốt lên.

“Đúng là đơn giản và khá chính xác” David tư lự nói thêm. Đó không phải là sự thực, nhưng anh không thể nói với cô điều gì khác.

“Steve có được chính phủ bảo vệ không?” cô hỏi.

“Chắc chắn rồi.” Ahmed ra hiệu về phía sau vai anh, và Meg nhìn thấy một chiếc xe to màu đen đang đi theo họ còn chiếc xe cảnh sát ở phía trước họ thì có chở Steven và Daphne.

“Họ là ai?” cô căng thẳng hỏi.

“CIA” David trả lời. “Họ đã đặt chúng ta dưới sự giám sát, nhưng không ai thật sự nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra. Bây giờ, dĩ nhiên thì chỉ cần chúng ta hắt hơi thôi cũng sẽ xuất hiện trên màn hình rồi”

“Anh còn đùa nữa!” Giọng cô the thé và không chắc chắn.

Có một tiếng ồn nhỏ và cô nhảy dựng lên khi một giọng nói ồn ào cất lên từ chiếc đài của xe cảnh sát: “Gesundheit” (Tiếng Đức: Chúa phù hộ).

Steven được tạm thời sơ cứu, tiêm một mũi phòng uốn ván và được để ngồi lại với một Daphne đang lo lắng không yên ngồi bên cạnh. Ahmed và David giữ Meg quá bận rộn với việc trò chuyện để khỏi phải chịu đựng nhiều cảnh đó.

Sau đó, họ cùng đến trụ sở cảnh sát nơi hai người đàn ông cao to, có vẻ hầm hố - vẫn là hai người đã vây quanh Ahmed khi có súng nổ - đang ngồi với một nhón người và bắt đầu hỏi mọi người trừ Ahmed. Quý ông đó được tiếp bởi một nhóm nhỏ người Arab rất kính cẩn vây quanh anh ta và dẫn anh ta vào một căn phòng khác. Sau đó, Meg không hề nghi ngờ tự hỏi tại sao nếu Steve là mục tiêu, những nhân viên chính phủ lại vội vàng bảo vệ Ahmed.

Khi anh ta nói chuyện với người của mình, Ahmed, một lần nữa, lại có vẻ giống như một người nào đó quan trọng hơn là một bộ trưởng nhỏ của một quốc gia Trung Đông. Phong cách của anh ta thay đổi khi anh ta đến chỗ họ, và anh ta không chỉ có vẻ thanh lịch hơn mà còn gần như cương quyết một cách khủng khiếp. Đôi mắt đen lóng lánh, với Meg luôn luôn mỉm cười, lúc này đây lạnh lùng và đầy đe doạ. Anh ta nói chuyện với những người đàn ông kia bằng những câu nói ngắn gọn, mà những người Arab lắng nghe với những cái cau mày và vẻ gì đó kỳ lạ giống như là sợ sệt.

Meg đang bối rối làm một nhân vật phụ, thì được kéo vào một cuộc nói chuyện với các nhân viên CIA.

“Hiện cô đang tạm trú ở Wichita?” người đàn ông tóc vàng hỏi.

Cô lắc đầu. “Không. Tôi chủ yếu sống và làm việc ở New York. Tôi bị một chấn thương nhỏ...”

“Ở mắt cá chân trái, dây chằng bị giãn, vật lý trị liệu và nghỉ ngơi hơn một tuần” người đặc vụ to con, tóc đen kết thúc hộ cô. Miệng cô há hốc ra và anh ta nghiêng về phía trước. “Chúa phù hộ cô” anh ta nói, cười toe toét một cách tinh quái.

David cười phá lên “Meg, anh hy vọng em không giấu một mẩu xương trong ngăn tủ.”

Meg đột nhiên nhớ đến cái đêm ở trong xe của Steve và đỏ bừng mặt. Cô không dám nhìn anh ta, nhưng người đặc vụ to con, tóc đen đó mím môi và quay mặt đi một cách cố ý. Cô dám đi qua cả sàn nhà quá! Có thêm vài câu hỏi, một vài chỉ dẫn nữa nhưng rồi cũng nhanh kết thúc và họ được cho đi.

Ahmed đang ở tiền sảnh với những người Arab khác. Những nhân viên chính phủ chào họ với vẻ khá là tôn trọng và nói một vài câu ngắn. Anh ta gật đầu, nói gì đó bằng tiếng Arab với những người đồng hành của mình và đi lại nói tạm biệt với những người bạn của anh ta.

Meg đi cuối. Anh ta nắm tay cô trong đôi tay mình, và uy quyền kín đáo trên khuôn mặt anh ta làm cô giật mình. Đây không phải là người đàn ông quyến rũ, vui vẻ, thân thiện một cách lười lĩnh mà cô nghĩ mình đã quen. Ahmed là điều gì đó khá là bất ngờ nằm ngoài kinh nghiệm của cô.

“Tôi hy vọng đêm nay không quá căng thẳng với em, tiểu thư. Tôi cũng hy vọng sớm gặp lại em, và ở một hoàn cảnh tốt hơn. Hẹn gặp lại em.”

Anh ta hôn tay cô, rất nhẹ nhàng. Khẽ gật đầu với Steve và David, anh ta vội vã quay lại với người của mình. Họ nhanh nhẹn vây quanh anh ta, vội vàng nhao mình về trước, những câu hỏi đầy vẻ tôn kính cất lên sau anh ta, và đưa anh ta ra ngoài màn đêm với người đặc vụ chính phủ to lớn tóc đen đi liền ngay sau.

Meg có những cảm xúc kỳ lạ nhất về Ahmed. Cô phải cắn lưỡi để khỏi thốt lên những từ ngữ đang chực thoát ra. Nhưng sự quan tâm của cô lúc này chỉ dành cho Steve. Đôi mắt cô lướt quanh đến chỗ anh đang ngồi cạnh Daphne và người đặc vụ cao lớn tóc vàng. “Họ sẽ bắt được kẻ cố giết anh ấy chứ?” cô lo lắng hỏi David.

“Chắc chắn rồi. Đừng lo, bây giờ em không còn việc gì nữa để làm nữa” anh giơ một tay lên ngăn lại khi cô mở miệng định hỏi thêm “Steve chỉ bị xây xát thôi, dù là có bị chảy máu. Anh ấy sẽ được bảo vệ cẩn thận. Mọi thứ đều tốt cả”

“Thế Steve đang bán gì cho Ahmed?” cô kích động hỏi.

“Một máy bay chiến đấu. Rất tối tân. Với tất cả công nghệ tiên tiến nhất. Chính phủ chấp thuận, bởi vì chúng ta là đồng minh của quốc gia nhỏ bé có vị trí chiến lược của Ahmed.”

“Nhưng nếu họ cố gắng ngăn cản việc mua bán, tại sao phát súng lại nhằm vào Steve?” Meg nóng nảy.

“Có lẽ họ đã nhằm bắn vào cả hai, nhưng chỉ Steve trúng đạn.” anh trả lời.

“Ôi” cô hơi chùng xuống “Nhưng liệu họ có thử lại lần nữa không?”

“Anh đã nói với em rồi, họ sẽ bị vây quanh bởi các nhân viên chính phủ.”

“Không phải bây giờ họ đang đưa Ahmed ra khỏi nước này sao?”

David cau mày “Anh không biết. Bây giờ phải bình tĩnh, Meg. Đừng cố lo quá. Mọi thứ đều dưới sự kiểm soát, hãy tin anh”

Cuối cùng Meg nhượng bộ. David có lẻ ít lo lắng lúc này, và cô phải thừa nhận rằng Steve sẽ được bảo vệ khỏi những cuộc tấn công nguy hiểm hơn.

David, dù vậy, lại đang run rẩy sâu trong lòng. Điều anh và Steven được thông báo từ các nhân viên CIA và Ahmed đủ để làm kinh hoàng bất kỳ ai. Ahmed không thể về nước ngay lúc này, và trong khi anh ta ở Wichita, anh ta ở trong tình trạng nguy hiểm thường trực. Nó còn nghiêm trọng hơn một sự phản đối trước việc mua bán vũ khí. Có một nhóm bất đồng chính kiến ở quốc gia của Ahmed và Ahmed hiện là mục tiêu của lãnh đạo tổ chức này.

Vị trí của Ahmed là tối mật, vì vậy Meg không thể được biết. Chỉ Daphne biết, vì hôn phu của cô là Wayne Hicks, người đặc vụ CIA tóc vàng. Cô còn là người liên lạc không chính thức giữa những nhân viên chính phủ với Ahmed. Ở đây có những điều bí mật nằm trong bí mật. Nó là một tình huống đòi hỏi sự khéo léo, còn hơn thế nữa bởi mối quan hệ hiển nhiên giữa Steven với Daphne trong khi Meg đứng đó không giúp được gì và cáu kỉnh.

Meg liếc nhìn Steven “Anh sẽ ổn chứ?” cô hỏi mà tránh nhìn mắt anh.

“Tôi không thể phá huỷ được” anh căng thẳng nói “Tôi chỉ cần một cái băng, tin hay không thì tùy. Tốt hơn là tôi nên đưa Daphne về nhà.” anh nói thêm.

“Cảm ơn anh, Steve” Daphne nhẹ nhàng nói và mỉm cười với anh.

Meg nhìn đi, vì vậy cô không thấy vẻ mặt của Daphne hay Steve. Tim cô đang rạn vỡ. Cô mỉm cười nhợt nhạt và nắm tay David. “Nếu thế, em sẽ đi cùng anh trai em về nhà. Chúc ngủ ngon nhé”

David bắt một xe taxi ngay bên ngoài cửa. Có thể đoán được là Daphne sẽ lái chiếc Jaguar của Steven.

Meg ngồi lặng lẽ trong góc chiếc xe taxi, vẫn còn cố tập trung vào những sự kiện quá khích, gây sốc xảy ra hồi đêm. Những phát súng, vết thương của Steve, sự biến đổi khó tin của Ahmed từ sự thân mật bao dung chuyển thành vẻ uy quyền đầy đe doạ, cảnh sát, những đặc vụ chính phủ, bệnh viện... tất cả hoà trộn thành một điều gì đó đáng sợ. Meg nhắm mắt hồi tưởng lại. Daphne đã chiến thắng và hướng hành động duy nhất Meg có là chấp nhận trận đấu với người đàn bà này thêm một lần nữa. Nếu Steve yêu cô, cô sẽ ở lại và chiến đấu. Nhưng anh không yêu cô. Chẳng phải anh đã làm rõ điều đó khi anh ưu tiên đến Daphne sao?

Luôn luôn trước đây, cô có nơi ẩn náu là căn hộ của cô ở New York để chạy tới. Nhưng bây giờ, với mắt cá chân còn chấn thương, cô biết chắc chắn rằng còn mất nhiều thời gian nữa cô mới có thể vững vàng để múa được. Một thời gian rất, rất dài nữa. Cô phải cân nhắc đến một công việc mới. Nếu cô không thể múa nữa, cô phải tìm ra cách để nuôi sống chính bản thân. Mở trường dạy bale là một hướng đi lý tưởng. Cô đã học múa ba lê cả cuộc đời mình. Cô biết cô có thể dạy nó. Tất cả điều cô cần là một khoản vốn nhỏ, một studio và ý chí vươn tới thành công.

Điều đáng buồn là nó phải được lập nên ở đây Wichita này. Thành phố New York đầy rẫy những trường dạy múa bale, và giá trị của khoản vay để mở trường múa ở đó phải lớn kinh khủng. Cô không bao giờ có đủ khả năng để mở trường ở đó. Ở Wichita, cô được nhiều người biết đến, thậm chí cả những gia đình không giàu có lắm. Gia đình cô đã sinh sống bốn thế hệ ở đây. Điều bất lợi là cô sẽ phải giáp mặt Steven thường xuyên, nhưng có lẽ cô có thể làm trái tim mình cứng rắn hơn.

Dầu sao, bây giờ Steven và David sẽ an toàn, chắc chắn là thế, với sự bảo vệ của CIA. Và dĩ nhiên, họ sẽ đưa Ahmed ra khỏi đất nước này.

Nhưng còn cô có ổn không, cô tự hỏi? Thế nghĩa là một lần nữa hoàn toàn mất Steven. Cô không biết cô có thể chịu đựng điều đó như thế nào.

Meg lên giường và không thể ngủ. Steve đã đưa Daphne về nhà. Cô bị dày vò bởi hình ảnh Daphne trong tay Steve, run lên và sung sướng với những nụ hôn của anh. Cô không thể chịu nổi hình ảnh đó.

Cô không thể ngủ suốt đêm thứ , và bơ phờ suốt cả ngày thứ và Chủ nhật. Cô luyện tập, nhưng sự thiếu tiến triển chỉ làm cô chán nản hơn. Cô đi ngủ vào đêm Chủ nhật, nhưng lại không thể dễ dàng nghỉ ngơi. Cô ra khỏi giường và quyết định đi xuống uống một cốc sôcôla nóng. Có lẽ nó sẽ giúp cô ngủ được.

Cô mở cửa phòng và nghe thấy tiếng bước chân dưới gác. Suy nghĩ đầu tiên của cô là có thể có một tên trộm, nhưng đèn dưới nhà vẫn sáng.

Cô đi tới lan can và ngó xuống. David đang ở dưới sảnh mặc áo mưa.

“Anh David?” cô ngạc nhiên gọi.

Anh ngước nhìn cô. Tay anh đang cầm một cái cặp.

“Anh nghĩ em đã ngủ rồi chứ.”

“Em không ngủ được.”

“Anh biết. Này, anh phải đưa vài món đồ đến chỗ Ahmed...”

“Bây giờ là nửa đêm mà!”

Anh trừng mắt với cô. “Ahmed không nhận biết một vài điều nhỏ nhặt như là giờ giấc đêm hôm. Và trước khi em bắt đầu lo lắng, anh có một người hộ tống đang chờ bên ngoài. Cố lên ngủ đi em.”

Cô thở dài “Vâng. Anh cẩn thận nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Cô lang thang quay lại phòng ngủ của mình. Cô nghe thấy tiếng rập cửa hai lần và chiếc xe chở David rời đi. Thật kỳ lạ, có hai tiếng rập cửa, nhưng cô đang buồn ngủ. Có lẽ cô đã nghe nhầm.

Cô ngắm mình trong gương, trong chiếc quần lót ban đêm màu hoa oải hương sexy ngắn đến trên đùi. Cô có vẻ rất quyến rũ, cô xác định, với mái tóc đổ dài xuống lưng và hai quai áo nhỏ xíu chực chờ làm trễ cái áo lót bên dưới không che hết bầu ngực màu kem rắn chắc của cô. Cô thở dài.

“Quá tệ là tóc mày không màu bạch kim” cô nói với hình ảnh của chính mình. “Và chân mày lại quá dài” cô hất mặt với chính mình trước khi mở cửa phòng ngủ và chậm chạp lê xuống cầu thang, cẩn thận để mắt cá chân yếu ớt của cô không làm cô ngã khi đi xuống dưới. Một cốc sôcôla nóng có thể là cách giải quyết.

Cô hét lên khi đang thong thả vào bếp. Nhưng cô đứng sững trước hình ảnh người đàn ông đang đứng đó, nhìn chằm chặp vào cô với đôi mắt thiếu tin tưởng trước điều anh ta đang nhìn thấy.

“Steven!” cô hổn hển.

Anh vẫn mặc nguyên quần áo, một chiếc áo khoác thể thao xanh dương nhạt cùng với chiếc quần màu xanh lính thủy, một áo sơ mi trắng và cà vạt chấm xanh dương. Nhưng không có chỗ phình ra phía trên cánh tay trái anh, không có băng gạc.

“Sao anh ở đây?” cô hỏi thẳng thừng, đã lấy lại được hơi thở. Cô không cố che đậy bản thân. Để anh nhìn, cô cay đắng nghĩ. “Và đừng cố nhớ không hắt hơi.” cô nói thêm, nhìn quanh một cách có chủ ý. “Họ có lẽ đã đặt camera quanh đây. Ôi, Chúa ơi!” cô đột nhiên nói thêm, liếc nhìn xuống tình trạng thiếu vải của mình và nhớ đến nụ cười tinh quái của người đặc vụ tóc đen.

“Không có camera được giấu ở đây đâu” anh đáp lại “Tại sao phải đặt ở đây?” Đôi mắt ánh bạc của anh nheo lại. “Thế thật tốt, vì tôi không muốn có người thấy em như thế này”

“Chỉ dành cho mắt anh thôi sao?” cô căng thẳng “Ồ, giữ lấy nó cho Daphne đi, Steve, anh yêu. Anh muốn làm gì ở đây? David vừa đi rồi.”

“Tôi biết. Tôi ở đây để canh chừng em trong khi cậu ấy đi.” Anh nhấc vai khỏi cánh cửa mình đang dựa “Có phải em đang lên kế hoạch rút ngắn đợt nghỉ của mình và quay về New York không?” anh hỏi thẳng.

Cô không muốn trả lời câu hỏi đó. Mắt cá chân đang giết chết cô sáng nay, do bài tập nhẹ cô đã thực hiện đêm trước. Cô còn khó mà bước đi trên nó. Ý nghĩ nhảy múa trên mắt cá chân đó làm cô phát gớm.

“Em đang được yêu cầu rời thành phố à?” cô rào đón.

“Không. Hơi trái lại nữa.” Anh thọc hai tay vào túi quần và xem xét cô qua đôi mắt hẹp. “Tôi nghĩ có thể sẽ tốt hơn nếu em ở lại Wichita. Nhưng không đi đâu ra ngoài mà không có David, được không?”

“Họ đã bắn anh, chứ không phải em.” cô nhắc nhở anh, và nuốt xuống cơn sợ hãi do những từ ngữ đó vừa mang lại. Anh có thể đã bị giết. Cô không dám nghĩ nhiều về điều đó. “Anh thật sự không sao chứ, hả anh?” cô miễn cưỡng hỏi thêm.

“Tôi thật sự không sao.” Anh nhìn thấy sự quan tâm cô không thể che giấu, nhưng anh đã biết nhiều điều tốt hơn là tin tưởng quá nhiều vào nó. Cô đã từng yêu anh, hay đã cho rằng cô yêu, trước khi cô quyết định rằng múa là điều quan trọng chủ yếu. Anh nhìn chăm chăm vào cô với sự khẩn thiết đang lớn dần. Ăn mặc như thế, cô khuấy động anh gần như dưới mức chịu đựng nổi. Anh không biết anh có thể giữ cho nỗi khao khát của anh dưới sự kiểm soát được không nữa. Chiếc váy ngủ đó...!

Cô nhìn chằm chú xuống đôi chân trần. “Em mừng là anh không bị thương.”

Anh không trả lời. Khi cô lại nhìn lên, cô nhận ra đôi mắt ánh bạc của anh đang hút vào ngực cô, tới bầu ngực hồng hồng trồi lên dưới lần áo lót. Cái nhìn đó thật là riêng tư. Đầy khao khát. Cô có thể nhìn thấy nhịp tim anh đang tăng dần.

“Đừng, Steve.” cô lặng lẽ thốt lên.

“Nếu không phải là tôi, vậy thì, là ai?” anh cộc cằn hỏi, chậm rãi đi về phía cô. “Em sẽ không trao mình cho bất cứ ai khác. Em đã hai mươi ba rồi và vẫn còn trong trắng”

Cô gặm môi dưới. “Em thích giữ như thế.” cô run rẩy nói, bởi vì lúc này anh đã đến gần, cao ngất phía trên cô. Cô có thể cảm thấy hơi nóng của cơ thể anh, ngửi thấy mùi nước hoa anh dùng. Một mùi hương thơm ngát mà cô luôn gắn kết nó với anh. Mùi hương đang khuấy động cô.

“Quỷ bắt em đi. Em đã chờ tôi. Em vẫn còn chờ tôi” Đôi mắt ánh bạc của anh rơi xuống áo lót của cô và tìm thấy bằng chứng sự khuấy động của cô. “Em thậm chí không thể giấu giếm nổi nó.” anh khàn khàn chế nhạo. “Tất cả tôi cần làm là nhìn em, hay đứng gần em, và cơ thể em bắt đầu sưng phồng lên vì muốn có tôi”.

Cô nuốt nghẹn “Đừng sỉ nhục em!” cô thì thầm khó khăn.

“Đó không phải điều tôi đang nghĩ. Không hề.” Tay anh rút khỏi túi quần. Chúng từ từ hướng đến đường lượn mềm mại của bờ vai cô và vuốt ve qua hai quai áo bé xíu. Hơi thở anh lướt qua thái dương cô, phủ lên mũi, lên miệng cô. Cô khao khát anh với mỗi tế bào trong cơ thể mình.

“Steve” cô nghẹn ngào “Steve, thế còn Daphne...?”

“Ai là Daphne?” anh thì thào, và miệng anh phủ lên miệng cô khi tay anh đột ngột đẩy chiếc váy ngủ chảy dọc thân thể cô xuống đất thành một vũng lụa màu oải hương dưới chân cô.

Truyện Chữ Hay