Steven Ryker thả bộ đến văn phòng của anh ở Ryker Air với sự nhàn tản đặc trưng, vừa hút một điếu thuốc mà anh vẫn ghét trong khi anh đẩy tấm kính xanh giữa tiếng lầm bầm khe khẽ. Một chương cuộc đời mà anh đã đóng cánh cửa lại bốn năm trước bây giờ lại mở ra, hé lộ vết thương lòng rỉ máu.
Meg đã quay lại.
Anh không thừa nhận nỗi sợ hãi của chính mình. Nó không phải là tình trạng anh từng liên tưởng với bản thân. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Anh đã đi qua giai đoạn để tang khi Meg bước ra khỏi cuộc đời anh để bắt đầu sự nghiệp vũ ba lê ở New York. Anh đã an ủi bản thân bằng người đàn bà sẵn lòng này tiếp nối những người đàn bà sẵn lòng khác. Nhưng cuối cùng, anh vẫn cô đơn với những kỷ niệm đau đớn. Chúng bị tổn thương, và vì chúng vẫn còn tổn thương, anh đổ lỗi cho Meg. Anh muốn cô phải chịu đựng như anh đã từng thế. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô tràn đầy nước mắt, anh muốn nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt tinh tế được đóng khung bởi mái tóc vàng mềm như tơ đó. Anh muốn có sự an ủi cho cái địa ngục cô đã để lại nơi anh lúc bỏ đi không nói một lời trong khi cô đã hứa trở thành vợ anh.
Anh dập tắt điếu thuốc. Hút thuốc là một thói quen thôi, cũng giống như việc yêu Meg. Anh ghét cả hai thứ đó: những điếu thuốc và ký ức về mái tóc hoe vàng trong quá khứ của anh. Anh chưa bao giờ bị một người đàn bà phụ tình. Dĩ nhiên, anh cũng chưa bao giờ cầu hôn một người đàn bà. Anh đã hoàn toàn bằng lòng với cuộc sống cô độc, cho đến khi Meg hôn anh để cảm ơn cho món quà anh tặng cô khi cô tròn tuổi. Cuộc sống của anh thay đổi hoàn toàn từ giây phút đó.
Cha của họ, cha cô và cha anh, đã trở thành đối tác kinh doanh khi Meg tuổi và anh trai cô, David, chỉ lớn hơn chút xíu. Hai gia đình đã phát triển mối thân tình bằng việc gắn kết cuộc sống của họ với nhau. Meg là một mối phiền toái ngọt ngào mà Steven đã luôn phải độ lượng khi anh và David trở thành bạn thân của nhau. Nhưng mối phiền toái đó lớn dần thành một phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều đã làm tan chảy băng giá quanh trái tim sắt đá của anh. Anh đã trao mọi thứ của anh, mọi thứ anh có, cho Meg. Vậy mà, thế còn chưa đủ.
Anh không thể tha thứ cho cô vì đã không cần anh. Anh không thể thừa nhận rằng nỗi ám ảnh của anh đối với cô có tất cả, trừ cái giá phải trả cho sự sáng suốt của anh khi cô bỏ đi. Anh muốn trả thù. Anh muốn Meg.
Sẽ có một cách để bắt cô trả giá, anh thề thế. Cô đã bị thương ở chân và tạm thời không thể múa được nữa. Nhưng vũ đoàn ba lê cô làm việc đó thực tế đang gặp khó khăn về tài chính. Nếu anh dùng quân bài của mình lúc này, anh có thể có một đêm kỳ diệu trong vòng tay Meg, điều mà anh đã mơ tưởng trong nhiều năm. Nhưng lần này, nó sẽ không có tình yêu và sự ham muốn. Chúng nằm ngoài sự trả thù. Meg đã quay lại. Và anh sẽ bắt cô trả giá cho những gì cô đã làm với anh.
Meg đang không có tâm trạng đùa giỡn khi cô đến trả lời điện thoại. Cô đang ở giữa bài luyện tập bên thanh tập, và cô ghét những việc gián đoạn làm sao nhãng sự tập trung của cô. Một chấn thương đã buộc cô về sống nơi ngôi nhà của gia đình mình ở Wichita trong suốt giai đoạn gián đoạn tạm thời này. Thật là khó khăn để luyện tập trước tiên với dây chằng mắt cá chân bị tổn thương. Cú điện thoại không giúp ích cho tâm trạng của cô khi cô nhấc ống nghe và nhận thấy một trong những người đàn bà của Steven Ryker đang ở đầu dây bên kia.
Steven, chủ tịch tập đoàn Ryker Air, đang chơi tennis cả buổi chiều nay với anh trai cô, David. Hiển nhiên là anh đã yêu cầu chuyển các cuộc gọi của mình đến đây. Meg cáu tiết khi phải trả lời mọi cô bạn gái của anh. Nhưng mà rồi, cô đã luôn không thích chia sẻ Steven Ryker; từ rất lâu trước khi cô rời Wichita tới New York học vũ ba lê.
“Có Steven ở đó không?” một giọng yểu điệu hỏi.
Không nghi ngờ gì, lại là một người nữa trong hàng dài những tình nhân của Steven, Meg giận dữ nghĩ. Tốt thôi, cô nàng này sẽ trở thành một người bị ruồng bỏ. Ngay bây giờ.
“Xin hỏi ai đang gọi đó?” Meg kéo dài giọng.
Có một quãng ngừng. “Tôi là Jane. Cô là ai?”
“Tôi là Meg” cô trả lời xấc xược, cố không cười phá lên.
“Oh” giọng kia lưỡng lự. “Oh, vui lòng cho tôi nói chuyện với Steve”
Meg xoắn dây điện thoại quanh ngón tay và hạ thấp giọng xuống một quãng tám. “Anh yêu?” cô grừ grừ, đôi môi cô ghé sát vào ống nghe. “Ồ, anh yêu, dậy đi nào. Jane gọi, cô ấy muốn nói chuyện với anh”
Có tiếng hít thở khàn khàn bên kia đầu dây. Meg nén lại một tiếng cười khúc khích, vì cô gần như có thể đọc được tâm trí người đàn bà kia. Đôi mắt xanh dương của cô lấp lánh trên gương mặt trái xoan mềm mại, được đóng khung bởi mái tóc hoe vàng cuộn thành búi lỏng lẻo trên đỉnh đầu.
“Tôi chưa bao giờ...” một giọng nói bị tổn thương bùng ra bên tai cô.
“Oh, cô thật sự nên thế, cô biết đấy” Meg cắt ngang, thở dài một cách điệu bộ. “Anh ấy thật quá tuyệt hảo ở trên giường! Steven, anh yêu...?”
Tiếng điện thoại bị rập mạnh bên tai cô ồn ào đủ để xé rách màng tai. Meg chèn một bàn tay thanh mảnh lên ngang miệng khi cô đặt lại điện thoại xuống giá. Đón nhận nó đi, Steven, cô nghĩ.
Cô quay đi và bước rón rén quay lại căn phòng David đã sửa lại từ một phòng khiêu vũ cũ thành một phòng tập cho em gái anh. Nó không được sử dụng nhiều, khi mà bây giờ, cô ở New York gần như cả năm, nhưng về phần anh trai cô, nó là cả một sự phung phí mang đầy tình quan tâm. David, giống như Meg, có cổ phiếu ở Ryker Air. David cũng còn là phó chủ tịch của công ty này nữa. Nhưng cơ đồ của gia đình cổ xưa này đã bị hy sinh bởi người cha quá cố của họ sau cố gắng dành quyền quản lý công ty, ngay trước cái chết của ông. Ông đã thất bại, và công ty gần như đã bị thu hẹp lại. Nếu không có sự thính nhạy phi thường trong kinh doanh của Steven Ryker, công ty hẳn sẽ thế. Steve đã đưa công ty ra khỏi khủng hoảng và thanh toán được các khoản nợ. Giờ đây anh sở hữu gần như toàn bộ nó. Và anh nên thế, Meg nghĩ một cách độ lượng. Có Chúa biết, anh đã làm việc vì nó chăm chỉ thế nào trong suốt những năm qua.
Khi cô luyện tập, Meg cảm thấy lo lắng. Cô không nên gây phiền toái cho Steve với tình yêu hiện tại của anh. Họ thôi đính hôn bốn năm rồi, và từ nhiều năm trước cô đã từ bỏ quyền cảm nhận sự sở hữu với anh.
Trầm ngâm, cô nhặt chiếc khăn tắm của mình lên và quấn nó quanh cần cổ cao, thanh tú, trùm qua bộ quần áo bó màu hồng dài đến tận cẳng chân và đôi giày múa mang dáng vẻ tội nghiệp. Cô rầu rĩ nhìn chằm chằm vào chúng. Chúng đắt tiền đến mức cô phải mặc một bộ đồ cũ để luyện tập, và bất cứ ai nhìn thấy cô mặc chúng cũng sẽ đoan chắc rằng cô nghèo xơ xác. Điều đó gần đúng với sự thực. Bởi vì, dù các cổ phiếu cô nắm giữ ở Ryker Air - công ty mà bố Steven và bố Meg, David đã cùng phát triển - Meg thực tế đang túng thiếu. Cô chỉ là một vũ nữ không quan trọng trong một vũ đoàn ba lê ở New York, nơi cô vừa gia nhập một năm trước, sau ba năm học tập ở studio của một cựu nữ diễn viên ba lê chính ở New York. Cô chưa phải trình diễn vai diễn đơn đầu tiên của mình. Có lẽ khi cô vượt qua mốc đó, cô sẽ được trả lương cao hơn, nhiều hơn theo yêu cầu. Trừ phi cô ngã khi múa, và một tuần trước đây, chuyện đã xảy ra như thế. Ký ức đó thật đau đớn, giống như mắt cá chân của cô. Sự vụng về đó sẽ không mang lại cho cô một vai diễn chính nào cả. Và bây giờ cô có thêm nỗi lo lắng về thương tổn dây chằng lưng sẽ làm ảnh hưởng đến hình dáng. Luyện tập, được điều trị và hướng dẫn bởi một bác sĩ trị liệu, sẽ giúp ích cho cô. Nhưng điều này chậm đến mức khổ sở, và rất đau đớn khi luyện tập với những cơ bắp này. Nó cũng phải được thực hiện cẩn thận, để cô sẽ không làm chúng bị tổn thương nhiều hơn.
Cô quay lại với việc luyện tập có kỷ luật với một nụ cười kiên quyết vẫn còn đọng trên khuôn mặt. Cô cố gắng tập trung vào tính lưu động trong mỗi cử động và không quan tâm đến sự đối đầu quen thuộc khi Steve phát hiện ra cô đã nói gì với bạn gái anh. Cả cuộc sống của cô dường như được anh tô màu, từ lúc cô mười bốn tuổi và cha họ trở thành đối tác kinh doanh của nhau. Cha cô đã yêu quý Steven ngay từ những giây đầu tiên. Giống như là yêu David. Nhưng Meg lại ghét thấy anh. Trong mấy năm đầu, cô thấy anh thật tai quái và chướng mắt, và không màng che giấu sự thù địch của mình. Nhưng trong đêm sinh nhật lần thứ mười tám của cô, mọi thứ giữa họ đột nhiên thay đổi. Anh đã tặng cô một chiếc vòng cổ ngọc trai duyên dáng, và cô đã hôn cảm ơn anh, với một chút xíu e thẹn. Vì thế cô đã hôn trượt gò má gầy gò của anh và thay vào đó là hôn lên bờ môi mạnh mẽ, thô nhám của anh.
Nói một cách thẳng thắn, anh cũng hoàn toàn bị sốc như Meg. Nhưng thay vì bỏ đi và lấy nó làm một câu chuyện cười nhạo, đột nhiên có thêm một nụ hôn thứ hai, một nụ hôn không thể bị nhầm lẫn với cái gì khác ngoài sự đam mê, gần như là một cuộc đấu môi dữ dội. Khi nó kết thúc, cả hai bọn họ đều không nói gì. Đôi mắt màu bạc của Steven lóe lên một cách nguy hiểm và anh rời khỏi phòng ngay lập tức, không nói một từ nào.
Nhưng nụ hôn đó đã thay đổi cách họ nhìn nhau. Mối quan hệ của họ cũng thay đổi. Một cách bất đắc dĩ, gần như là bất lực, Steven bắt đầu kéo cô ra ngoài để hẹn hò và trong vòng một tháng, anh cầu hôn cô. Thời gian này, cô đã yêu thích múa ba lê nhiều đến mức mặc cho sự khao khát và tình yêu mãnh liệt dành cho Steve, cô đã bị giằng xé giữa kết hôn và sự nghiệp múa. Steven, hiển nhiên là cảm thấy điều đó, đã chuyển sang tức giận. Trong một thời gian dài, chuyện yêu đương gần như chỉ dừng lại ở chuyện vuốt ve và những nụ hôn. Steven đã mất kiềm chế và nhiệt tâm vô hạn của anh làm Meg sợ hãi. Một cuộc tranh cãi đã nổ ra, và anh đã nói vài lời thô lỗ với cô.
Cũng đêm đó, sau cuộc tranh cãi của họ, Steven đã đưa tình nhân cũ của anh, Daphne, vào thành phố rất công khai, và ngày hôm sau, một bức ảnh chụp cặp đôi này đã xuất hiện trên cột xã hội của tờ nhật báo.
Meg bị phá hủy. Cô khóc với chính mình cho đến lúc ngủ thiếp đi. Còn hơn là đối mặt với Steven và giành giật mối quan hệ với anh, cô lựa chọn rời đi tới New York để học bale.
Như một kẻ nhát gan, Meg bỏ chạy. Nhưng bức ảnh cô thấy tự nó đã nói lên điều gì và trái tim cô tan vỡ. Nếu Steven có thể đến với một người phụ nữ khác nhanh đến thế, anh chắc chắn không phải loại người có thể giữ chung thuỷ sau khi kết hôn. Steven quá nồng nàn nên thật là kỳ diệu khi cô vẫn còn là một cô gái trong trắng.
Tất cả những thực tế đó còn làm tăng thêm những nghi ngờ, mà nỗi nghi ngờ lớn nhất là Steven có thể chỉ muốn lấy cô để giữ tất cả những cố phiếu sáng lập lại trong gia đình. Lúc này, dường như điều đó khá là logic. Mọi người đều biết Steven tham vọng thế nào, và anh cùng cha mình đã không vui lắm với một vài thay đổi mà cha Meg đã muốn thực hiện vào thời điểm cam kết.
Meg đến New York trên chuyến bay đầu tiên rời Wichita, được một người bạn của mẹ cô đón và bố trí chỗ ở tại một căn hộ nhỏ gần studio của người nữ diễn viên bale đã về hưu kia, nơi cô sẽ bắt đầu quá trình học tập của mình.
Trong lúc đó, Nicole hẹn gặp Steve uống café và giải thích rằng Meg đã rời thành phố. Sau này, thật lâu sau Meg được nghe kể lại, Steven đã say rượu ầm ĩ lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng và duy nhất trong đời anh. Một phản ứng kỳ quặc đối với một người đàn ông chỉ muốn cưới cô vì cổ phiếu của cô, và người đã ném cô ra khỏi cuộc đời anh ta. Nhưng Steven đã không gọi điện hay viết thư, và anh không bao giờ đả động đến quãng thời gian ngắn ngủi họ đã chia sẻ với nhau khi yêu nhau. Xử sự của anh những ngày này lạnh lùng như thể anh đã trở lại là chính con người mình.
Steve không hề chạm vào cô từ sau cuộc đính hôn của họ. Nhưng đôi mắt anh vẫn làm thế, theo một cách làm đầu gối cô bủn rủn. Thật may là cô đã dành hầu hết thời gian của mình ở New York. Dầu sao, nếu cô loanh quanh quá nhiều bên cạnh Steven, cô có thể đâm đầu vào một cuộc yêu đương với anh. Cô sẽ không thể từ chối anh, và anh có đủ từng trải để biết điều đó. Anh đã đảm bảo rằng cô sẽ giữ khoảng cách của cô và anh cũng giữ khoảng cách của anh. Nhưng niềm đam mê lưu luyến của cô với anh không mờ nhạt đi suốt những năm qua. Nó chỉ đơn giản bị chôn giấu, để nó không gây trở ngại cho giấc mơ trở thành diễn viên ba lê chính của cô. Cô đã ép bản thân lắng dịu lại; cô sẽ không lựa chọn việc đấu tranh giành tình yêu của anh. Cuộc đời cô sẽ khó mà hạnh phúc, nhưng cô đã thuyết phục bản thân rằng cô có thể chịu đựng được.
Steve vẫn đến ngôi nhà của dòng họ Shannon để gặp David, và hai gia đình vẫn gặp gỡ nhau trong các buổi dã ngoại và các buổi gặp mặt của công ty. Những ngày này, nói hai gia đình có nghĩa là nói đến Steven cùng cha anh và Meg cùng anh trai David của cô, bởi vì những người họ Shannon già cả đều đã chết rồi.
Mason Ryker, cha của Steven, cùng John và Nicole Shannon đã chết vài năm trước sau khi Meg đến New York; Mason đã bị một cơn đau tim, và John và Nicole đã bị chết trong một tai nạn máy bay ngay sau năm Meg rời Wichita. Amy Ryker đã bảo vệ Meg như thể bà là mẹ của cô chứ không phải Steve, nhưng bây giờ bà đang sống ở West Palm Beach và chỉ về nhà khi nào bà thấy cần thiết. Bà và Steven không bao giờ thực sự có thể chịu đựng sự hợp tác với nhau. Steven có những người đàn bà đeo bám toòng teng như những chiếc đèn trần, theo lời kể của Amy với Meg trong một dịp bà đến New York xem Meg múa. Anh chẳng nghiêm túc với một ai trong số họ, và cũng chưa bao giờ thì thầm một lời cam kết nghiêm túc nào từ sau cuộc đính hôn ngắn ngủi với Meg.
Bản thân Meg trở nên vùi lấp trong công việc của mình. Tất cả cô sống và hít thở đều là múa. Mỗi ngày, là những giờ luyện tập cực khổ, việc ăn kiêng, và lối sống cứng nhắc của cô làm cho việc tạo dựng các mối quan hệ trở nên khó khăn nếu không nói là không thể. Cô thường nghĩ rằng cô là một người phụ nữ hơi lạnh lùng. Từ sau Steven, cô chưa bao giờ cảm thấy sự trong trắng của mình bị đe dọa. Dĩ nhiên, đàn ông cũng có hẹn hò với cô, nhưng cô quá tỉnh táo trước những mối nguy hiểm để mạo hiểm sống cuộc sống dễ dãi như vài vũ công lớn tuổi hơn đã từng buông thả mình. Lúc này, một cuộc tình một đêm có thể là một mối đe dọa đến cuộc sống. Bên cạnh đó, Meg buồn rầu nghĩ, chỉ Steven mới từng làm cô muốn thân mật. Ký ức về anh trong cô thỉnh thoảng vẫn tàn phá cô, bất chấp mối đam mê bạo liệt anh đã thể hiện trước cô vào lần cuối cùng họ bên nhau.
Cô kéo giãn các cơ bắp đau nhức, và tâm trí cô lang thang trở lại cô nàng Jane bí ẩn vừa gọi điện thoại. Jane là cô nàng quái quỷ nào thế? Cô tự hỏi, và Steven muốn gì ở cô ta đến mức cô ta có thể nói một cách kiêu ngạo như thế qua điện thoại. Cô hình dung ra một cô nàng tóc vàng hoe hơi ẻo lả với thân hình khiêu gợi và kéo căng hơn nữa các cơ bắp.
Cô định đi xem món thịt nướng cùng khoai tây cô đang nấu cho bữa tối, thì cũng vừa lúc David đi vào cửa, vẫn mặc quần áo tennis, trông thoải mái và vui vẻ như mọi khi. Anh có cùng màu tóc với em gái, nhưng anh thấp hơn và đậm người hơn cô một chút.
Anh cười toe toét với cô “Ước gì anh có thể được em quan tâm như thế. Steve chỉ gọi một cú điện thoại trong khi bọn anh ở nhà anh ấy, và con ngỗng của em đã được cho lên thớt”
Cô đứng sững lại trong sảnh khi Steven Ryker bước vào sau anh trai cô. Steve cao khoảng gần feet, da ngăm đen và rất đáng sợ. Anh gợi cô nhớ đến những diễn viên đóng vai cướp biển, vì anh cũng có vẻ ngoài đe doạ như thế, và thậm chí còn có một vết sẹo sâu dọc một bên gò má. Nó có lẽ được gây nên bởi một người đàn bà ghen tuông nào đó trong quá khứ hoa đào của anh, cô nghĩ một cách cay độc, nhưng nó lại làm anh mang vẻ ngang tàng giống một tên cướp biển. Thậm chí đôi mắt anh cũng khác thường. Chúng là sự biến đổi giữa màu xanh dương lạnh lùng và màu xám của hồ nước mênh mông. Và chúng gần như cắt da người ta khi chúng nhìn vào ai đó. Chiếc quần tennis trắng anh đang mặc để lộ đôi chân thon dài, cơ bắp săn chắc, sẫm màu như da thuộc của anh. Một chiếc sơ mi sợi trắng cũng để lộ những đặc điểm tương tự trên đôi tay anh. Anh mạnh khỏe đến mức khó tin đối với một người đàn ông đã ngoài tuổi suốt ngày ngồi bên bàn làm việc.
Ngay lúc này anh có vẻ rất uể oải, trong bộ quần áo tennis vừa vặn, và điều đó gần như dễ làm người khác lầm lẫn về anh. Anh chưa bao giờ uể oải. Anh luôn giành chiến thắng, thậm chí ngay trong thể thao. Anh cũng là người đàn ông gợi cảm, sexy nhất cô đã từng biết. Hoặc là sẽ biết. Chỉ nhìn anh thôi cũng làm đầu gối cô bủn rủn. Cô che giấu phản ứng của cô trước anh bằng sự hài hước, như cô vẫn luôn làm thế.
“Ah, Steven” cô thở dài, nháy mắt với anh. “Thật vui được gặp anh. Một người phụ nữ của anh đã chết, hay anh có lý do nào đơn giản hơn để chúng em có vinh dự đón tiếp anh thế này?”
“Xin lỗi tôi ra ngoài thay đồ” David lầm bầm trong một nụ cười toe toét, nhanh chóng lặn mất tăm, bỏ lại em gái mình, theo một cách gần như bất lịch sự, để tránh khỏi tầm ảnh hưởng của hỏa đốt.
“Đồ nhát gan!” cô la lên phía sau anh khi cánh cửa sập lại.
“Em sẽ không cần sự bảo vệ nếu em có thể học cách giữ mồm giữ miệng, Mary Margaret” Steven nói với một nụ cười dịu dàng. “Tôi đã yêu cầu chuyển các cuộc gọi của mình đến đây trong khi tôi đang chơi tennis. Jane không thể tin những gì cô ấy đã nghe, vì vậy cô ấy đã gọi điện lại đến nhà tôi và đã gặp tôi. Thật may David và tôi vẫn còn chưa rời khỏi nhà vì còn xem một bức tranh tôi mới mua. Tôi đã huỷ việc chuyển cuộc gọi đến đây đúng lúc không thì tôi có thể đã bị bỏ lại trong sự mơ hồ đầy thú vị”
Cô nhìn anh chằm chằm “Đó là lỗi của anh chứ. Anh không cần phải nói những người đàn bà của anh gọi điện đến đây”
Một tia sáng loé lên trong mắt anh. “Ghen sao, Meg?” anh châm chọc.
“Vì anh á? Lạy Chúa đừng thế” cô nói bình thản hết mức có thể, và cười gượng ép “Dĩ nhiên em vẫn còn nhớ sống động những điều tuyệt vời anh có thể làm với tay và đôi môi cứng rắn kia, anh yêu, nhưng dạo này em tinh tế hơn rồi và dễ dàng ít bị gây ấn tượng hơn”
“Cẩn thận” anh nhẹ nhàng cảnh báo “Em có thể bị tổn thương nhiều hơn em nhận thấy đấy”
Cô lùi lại “Dầu sao” cô thì thầm “tại sao anh không đưa Jane gì đó ra ngoài ăn đồ nướng và sưởi ấm cô ta lần nữa?”
“Jane Dray là bà dì chưa chồng của mẹ anh” anh nói sau một phút, quan sát phản ứng của cô một cách thích thú. “Có lẽ em còn nhớ bà ở buổi picnic vừa rồi của công ty?”
Meg còn nhớ, với sự kinh hoảng. Người phụ nữ già cả đó là một người ăn thịt người xếp hàng đầu, người mà có lẽ vẫn còn mặc áo nịt ngực và ghê tởm tất cả các phương tiện giao thông hiện đại. “Ôi, trời ơi” cô thốt lên.
“Bây giờ bà ấy phát hoảng vì cái tin cháu trai đáng yêu của bà đang ngủ với Meggie Shannon bé bỏng, mà bà vẫn nghĩ là một cô bé ngây thơ, đáng yêu”
“Ôi, Chúa ơi” Meg rên rỉ, đổ người vào tường.
“Ừ. Và bà sẽ hơn cả kích động để kể với bà dì Henrietta của em, người sẽ cảm thấy được cảm ơn khi viết thư cho mẹ tôi ở West Palm Beach và kể với bà ấy tin tức giật gân này rằng em giờ đây là một người phụ nữ nóng bỏng. Và mẹ tôi, người luôn ưu ái em hơn tôi, sẽ tự nhiên buộc tội rằng chính tôi đã hạ thấp em đến mức đó, chứ không phải ngược lại”
“Chết tiệt!” cô rền rĩ “Đều là do lỗi của anh”
Anh khoanh tay trên vồng ngực vạm vỡ “Chính em gây ra đó chứ. Đừng đổ lỗi cho tôi. Tôi chắc chắn là mẹ tôi sẽ bị xốc cực kỳ với cách xử sự của em, tuy nhiên, đặc biệt từ khi bà đã tự chuốc lấy những đau đớn lớn lao khi cố gắng bù đắp những thiếu xót của chính mẹ em nhiều năm trước”
“Tôi sẽ tự tử!” cô nói đột ngột.
“Em có thể dọn bữa tối trước được không?” David hỏi, ló đầu ra từ cửa bếp “Anh đang đói. Steve cũng thế.”
“Vậy thì tại sao hai anh không đi ra ngoài ăn đi?” cô hỏi, vẫn còn quay cuồng vì lỗi lầm kinh khủng của mình.
“Người phụ nữ không tim” David thở dài “Vậy mà anh đang trông đợi món khoai tây và thịt nướng đó chứ. Anh có thể ngửi thấy mùi thức ăn ở trên bếp kìa”
Anh cố tạo vẻ đáng thương và yếu ớt cùng một lúc. Cô chăm chăm nhìn anh “Ồ, em nghĩ em có thể cố làm xong bữa tối. Cứ giống như anh bị bỏ đói ấy! Nhìn anh kìa”
“Anh là một tượng đài đại diện cho những kỹ năng bếp núc của em đấy” David phản đối “Nếu anh có thể nấu ăn, anh sẽ có vẻ mạnh khoẻ giữa mỗi kỳ nghỉ của em”
“Đây không chính xác là một kỳ nghỉ” Meg thì thầm buồn rầu. “Vũ đoàn ba lê của bọn em đang ở giai đoạn khó khăn, và khi không có tiền để thanh toán cho các hoá đơn ánh sáng, chúng em không thể giữ cho nhà hát tiếp tục mở cửa. Bây giờ, quản lý của em đang tìm kiếm thêm nguồn tài chính.”
“Ông ta sẽ tìm ra thôi” David an ủi cô. “Đó là một vũ đoàn ba lê có danh tiếng, và ông ta là một người đàn ông giỏi làm kinh tế. Đừng bi quan”
“Vâng” cô trả lời.
“Bọn anh có thời gian để tắm rửa và thay đồ không?” David hỏi.
“Chắc rồi” cô trả lời anh “Em cũng phải làm thế. Em đã luyện tập suốt buổi chiều rồi”
“Em đang ép mình luyện tập quá căng thẳng” Steve điềm tĩnh nhận xét. “Nó có thật sự xứng đáng không?”
“Dĩ nhiên có!” cô thốt lên. Cô mỉm cười xấc xược. “Anh không biết rằng các vũ nữ bale luôn là đồ trang sức lý tưởng cho các quý ông giàu có sao?” cô hỏi, nói dối một cách không xấu hổ “Thực tế em cũng đã có một người bảo trợ đề nghị giúp em” Cô không nói thêm rằng người đàn ông đó đã nhận làm cha nuôi cô, chứ không hề quyến rũ cô, và lúc này ông là người trông nom căn hộ của cô.
Thật đáng kinh ngạc, đôi mắt Steve bắt đầu lấp lánh “Thế em nói gì với ông ta?”
“Rằng em sẽ tự lo, dĩ nhiên rồi” cô cười toét. Cô nắm lấy lan can của chiếc cầu thang dài và ngả người qua nó “Để em nói với anh điều này, Steve. Nếu anh chơi đúng bài của mình, khi em đã lên đến đỉnh sự nghiệp và bắt đầu kiếm được những thứ em thật sự xứng đáng được hưởng, em sẽ giúp anh”.
Anh cố không mỉm cười, nhưng những nếp nhăn bên khóe miệng cứng rắn của anh đã tố cáo điều đó.
“Em không thể đâu.” David nén cười.
“Dầu vậy, em đã làm ông bạn lầm lì của anh mỉm cười” cô nói thêm, quan sát Steve với đôi mắt lấp lánh “Em không nghĩ anh ấy biết em lì đến mức nào. Em cũng giữ cho tính khí anh ấy được mài giũa nữa”.
“Hãy cẩn thận vì tôi không mài giũa nó với em” anh nhẹ nhàng lưu ý. Có cái gì đó cháy âm ỉ trong đôi mắt anh, điều gì đó được kiềm nén chặt chẽ. Vẫn luôn luôn thế, nhưng khi anh ở gần cô, chính lúc ấy, điều bị kiềm nén đó sẽ đe dọa trốn thoát.
Cô cười phá lên, vì biểu hiện trong đôi mắt xám màu họng súng đó làm cô căng thẳng “Em sẽ không chọc tức anh, Steven” cô nói “em không can đảm đến mức đó” anh cau có và cô chuyển chủ đề “Em xin lỗi về vụ cô Jane” cô nói thêm với biểu hiện thành khẩn “Em sẽ gọi cho cô ấy và giải thích, nếu anh thích”
“Không cần đâu” anh nói nhanh, đôi mắt anh chăm chú quan sát khuôn mặt xúc động của cô “Tôi sẽ lo vụ đó”
Như thường lệ. Cô có thể nói thế, nhưng cô không nói. Steven không để cỏ mọc dưới chân anh. Anh là mẫu người hành động và cũng là mẫu người khiến người khác run sợ điển hình, điều này là lý do công ty anh vẫn còn phát triển trong khi các công ty khác đã bị phá sản. Cô khẽ nhún vai và tiếp tục lên gác. Cô cảm thấy đôi mắt anh dõi theo cô, nhưng cô không quay lại.
Khi Meg tắm xong và thay một chiếc áo liền quần màu trắng vải ren, cô xuống gác. Cô buộc mái tóc dài vàng hoe bằng một chiếc nơ, vì cô biết Steven ghét cô buộc nó lên. Đôi mắt xanh dương lấp lánh ranh mãnh.
Steve cũng đã thay quần áo, và đã từ nhà anh, cách đơn nguyên, quay trở lại. Anh đang mặc một chiếc quần trắng với một chiếc áo sơ mi vải sợi màu xanh dương nhạt, anh có vẻ thanh lịch và khó gần. Lưng anh rộng, bờ vai căng ra dưới chiếc áo sơ mi đắt tiền. Meg nhớ lại ngoài ý muốn cảm giác thế nào khi nhiều năm trước cô lướt bàn tay mình trên những cơ bắp căng phồng trong khi anh hôn cô. Có một dải lông dày chạy từ cổ anh xuống bụng. Trong mỗi quãng nghỉ ngắn ngủi, cô đã khám phá sự rắn chắc của thân hình anh với sự say mê.
Anh đã có thể có cô bất cứ lúc nào trong những ngày tháng cuồng nhiệt bên nhau đó, nhưng anh đã luôn kéo mình lại đúng lúc. Có đôi khi cô tự hỏi có bao giờ anh hối tiếc điều đó không. Cô thì có, một cách bí mật. Sẽ không bao giờ còn ai khác mà cô khao khát như với Steve. Những ký ức sẽ vừa là sung sướng lẫn đau khổ nếu họ có từng là tình nhân, nhưng ít nhất chúng cũng lấp đầy sự trống rỗng cô cảm thấy lúc này. Cuộc đời cô đã được hiến dâng cho balê và đơn độc như thần chết. Không người đàn ông nào chạm vào cô, trừ bạn diễn, và không ai trong số họ làm cô rung động.
Cô luôn luôn bị Steven làm cho rung động. Điều đó không thể che giấu. Hai lần cô về nhà thăm David, cô càng cảm thấy niềm khao khát với vị hôn phu cũ của mình tăng lên không cưỡng lại được, cho đến khi nó thực sự làm cô hoảng sợ. Anh làm cô hoảng sợ, vì kinh nghiệm lớn của anh với phụ nữ và cách anh chăm chú nhìn cô.
Anh quay lại khi nghe tiếng cô bước vào phòng, với một điếu thuốc trên tay. Anh bỏ thuốc định kỳ, đôi khi thành công hơn hẳn những người khác. Anh đang căng thẳng, và dễ bị xúc động, và điếu thuốc dường như làm anh bình tĩnh lại. Thật may là căn nhà có lắp điều hòa, và David, với sự khăng khăng của Meg, đã lắp thêm một bộ lọc lớn cùng nó. Không hề có mùi thuốc lá.
“Thói quen xấu” cô lầm bầm, lườm anh.
Anh hất đầu về phía cô với nụ cười châm chọc. “Không phải là bà cô Henrietta của em cũng hút sao...”
Cô thở dài “Đúng, bà ấy có hút. Anh có vẻ cao hơn cả cha anh nữa” cô thì thầm.
Anh gật đầu “Ông ấy thấp hơn”
“Nhưng lại buồn bã. Anh còn không mỉm cười nữa, Steve” cô nói nhẹ nhàng, và duyên dáng vào căn phòng trước với những đồ gỗ hiện đại đen, trắng và vàng với tấm thảm màu mật ong mềm mại.
“Mỉm cười không hợp với hình ảnh của tôi” anh đáp lại
“Vài hình ảnh thôi” cô trầm ngâm suy nghĩ “Em đã thấy một phó chủ tịch của anh trốn trong một nhà chứa máy bay khi anh ấy thấy anh trên đường băng. Bước chân lười biếng đó của anh cho mọi người biết khi nào anh đang mất bình tĩnh. Chậm rãi và thư giãn như vậy... và cũng chết chóc như vậy”.
“Nó có hiệu quả” anh trả lời, chỉ ra rằng anh có quan tâm đến tư thế và có lẽ đã dùng nó để tạo lợi thế với mọi người. “Em đã xem báo cáo kế toán gần đây chưa? Hay là em không quan tâm những gì tôi đang làm với cổ phiếu của em?”
“Tài chính không có ý nghĩa nhiều với em” cô thú nhận. “Em quan tâm đến vũ đoàn ba lê em đang làm việc nhiều hơn. Nó thật sự đang gặp khó khan.”
“Vậy thì xin vào vũ đoàn khác đi.” anh nói.
“Em đã dành một năm khởi đầu ở đó” cô trả lời “Em không thể bắt đầu lại suốt được. Các nữ diễn viên bale không có nhiều thời gian, đó giống như là một quy luật. Em sắp tuổi rồi.”
“Nhiều thế sao?” đôi mắt anh nghiên cứu cô “Em có vẻ chững chạc hơn nhiều lúc em mười tám. Thạo đời hơn, dĩ nhiên. Những cô gái tôi từng quen biết hẳn sẽ chết trước khi cô ta nói bóng gió với một người hoàn toàn xa lạ rằng cô ấy đang chia sẻ giường với tôi.”
“Em nghĩ bà ấy là một trong những người phụ nữ của anh” Meg thầm thì. “Có Chúa biết, anh có đủ những người như thế. Em đoán là anh phải mở một file trên máy tính để mình không quên tên họ. Cũng không ngạc nhiên khi cô Jane tin em là một trong số họ mà không nghi ngờ gì!”
“Em cũng đã có thể là một cô” anh thẳng thừng nhắc nhở cô. “Nhưng tôi đã cao thượng và đẩy em ra đúng lúc” Anh cười to không hề hài hước “Tôi đã nghĩ chúng ta có nhiều thời gian cho những khám phá riêng tư sau khi chúng ta kết hôn. Tôi thật ngốc.” anh đưa điếu thuốc lên miệng, đôi mắt như băng giá. “Em đã sẵn lòng lúc đó rồi” cô nhắc nhở anh với biểu hiện cô hy vọng là một nụ cười sành sỏi. “Anh hẳn là bị thất vọng”
Anh thở ra một đám khói mềm mại và đôi mắt anh săm xoi cô. “Không. Nhưng em có lẽ là bị thất vọng. Cái đêm chúng ta bên nhau đó tôi khao khát em quá mức. Tôi hẳn là đã làm em đau.”
Đó chính là đêm họ tranh cãi. Nhưng trước đó, họ đã nằm trên chiếc sofa bọc da đen của anh và âu yếm nhau cho đến khi cô nài xin anh đi đến cùng. Lúc ấy, cô không hề sợ hãi. Nhưng anh đã từ chối. Thậm chí bây giờ, những xúc cảm anh khơi dậy trong cô vẫn làm cô bủn rủn.
“Em không nghĩ anh đã làm thế, thật đấy.” cô nói ngay lập tức, cả cơ thể cô căng ra vì những hồi ức bị cấm đoán khi cô nhìn anh “Thậm chí có thế thật, em đã cần anh nhiều đến mức em hẳn sẽ không quan tâm anh có làm đau em không. Lúc đó em cuồng nhiệt muốn có anh. Em đã quên tất cả nỗi sợ hãi của mình.”
Anh không chú ý đến hàm ý đó. Anh quay đi. “Không đủ cuồng nhiệt để lấy tôi, dĩ nhiên rồi.”
“Em mới mười tám. Anh thì đã và anh còn có một nhân tình.”
Lưng anh căng ra. Anh quay lại, đôi mắt nheo lại, giận dữ “Cái gì?”
“Anh biết hết mà.” cô buồn bã nói “Mẹ em đã giải thích điều đó với anh vào sáng hôm em rời đi.”
Anh bước lại gần hơn, khuôn mặt nhìn nghiêng cứng rắn và không thể dò đoán. “Hãy tự mình giải thích điều đó với tôi.”
“Cha anh đã nói với em về Daphne.” cô ngập ngừng. “Cái đêm chúng ta cãi nhau, cô ấy là người anh đã đưa ra ngoài, người bị chụp ảnh cùng anh. Cha anh nói với em rằng anh chỉ cưới em vì những cổ phiếu. Ông ấy và mẹ anh đã lo lắng cho em - có lẽ nhiều hơn chính em. Khi ông nói rằng anh luôn quay lại với Daphne, dù chuyện gì xảy ra, chân em đã hoá đá.”
Gò má cao của anh giật giật. Anh có vẻ... bối rối “Ông ấy nói với em như thế?” anh hỏi khàn khàn.
“Đúng vậy. Ồ, cả mẹ em cũng biết về Daphne.” cô nói nặng nề.
“Ôi, Chúa ơi.” Anh quay đi. Anh nghiêng đi để dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt anh trống trải, thất vọng.
“Em biết rằng anh còn độc thân, nhưng phát hiện ra anh có một tình nhân là điều gì đó rất gây sốc, đặc biệt khi chúng ta vẫn gặp nhau trong một tháng rồi.”
“Đúng. Tôi đoán điều đó là một cú sốc.” Anh đang nhìn chăm chú vào cái gạt tàn, không cử động. “Tôi biết mẹ em chống lại cuộc đính hôn. Bà đã đặt cả tâm trí vào việc giúp em trở thành một diễn viên bale. Chính bà đã mong thế và thất bại, nhưng bà đã quyết tâm để thấy em thành công”
“Bà yêu em...”
Anh quay lại, đôi mắt đen huyền tập trung vào cô. “Em đã trốn chạy, quỷ bắt em đi.”
Cô hít một hơi để lấy lại bình tĩnh “Em mới tuổi. Em có những lý do mà anh không hề biết để phải trốn chạy” Cô hạ mắt xuống khung ngựa rộng của anh “Nhưng em nghĩ em hiểu cách anh ở bên em. Anh đã có Daphne. Thế nên không lạ gì khi anh dễ dàng kiềm nén đến thế khi chúng ta âu yếm nhau.”
Đôi mắt anh khép lại. Anh gần như run rẩy vì phản ứng. Anh run rẩy vì cơn cuồng giận với cha anh và mẹ Meg.
“Dầu vậy, bây giờ mọi thứ đã như nước trôi qua cầu”, sau đó cô nói, quan sát tư thế cứng nhắc của anh với sự ngạc nhiên mơ hồ. “Steve?”
Anh hít một hơi dài và sâu, rồi châm một điếu thuốc khác. “Tại sao em không nói gì? Tại sao em không chờ và hỏi tôi?”
“Không có ý nghĩa gì cả” cô nói đơn giản “Anh đã nói em hãy ra khỏi cuộc đời anh” cô nói thêm với sự thỏa mãn đầy đau đớn.
“Lúc ấy, có lẽ tôi có ý thế thật.” anh trả lời nặng nề. “Nhưng điều đó không kéo dài. Sau đó hai ngày, tôi sẵn lòng hơn bao giờ hết để bắt đầu lại, để thử lại lần nữa. Tôi đến để nói với em điều đó. Nhưng em đã đi rồi.”
“Vâng” cô nhìn xuống đôi tay thon gầy, không đeo nhẫn, trong khi tâm trí cô lội ngược dòng để nhớ lại dòng lũ khốn khổ cô cảm thấy khi cô rời Wichita. Nỗi sợ hãi cuối cùng đã làm cô thất bại. Và anh không biết...
“Nếu em chờ tôi, tôi đã có thể giải thích” anh căng thẳng nói.
Cô buồn bã nhìn anh “Steve, anh có thể nói gì? Thật là quá mức rõ ràng rằng anh chưa sẵn sàng để anh thực sự hết lòng với em, thậm chí nếu anh có sẵn lòng cưới em vì những lý do của cá nhân anh. Và em có những nỗi khiếp sợ em không thể đối mặt.”
“Em ư?” anh ngây ngô hỏi lại. Anh nhấc điếu thuốc ra khỏi bờ môi đang mím chặt và nhìn chăm chăm vào khoảng không “Vào khoảng thời gian đó, cha em và cha tôi đã bị hút vào một cuộc chiến uỷ nhiệm tinh vi, có ai nói với em không?”
“Không. Tại sao họ phải làm thế?”
“Chẳng có lý do gì” anh chua chát nói “Chẳng ai có cả.”
Cô ghét cái cách anh nhìn. Chắc chắn những điều đã xảy ra trong quá khứ không hề làm phiền anh. Mặc dù vậy, lòng tự trọng của anh bị tổn thương, điều này có thể lý giải được.
Cô đến gần hơn, mỉm cười dịu dàng “Steve, chuyện đó đã mãi mãi qua lâu rồi” cô nói “Bây giờ chúng ta đều đã khác xưa, và tất cả những điều em thật sự có thể làm là miễn cho cả hai ta một chút bối rối khi chúng ta chia tay. Nếu anh cần em kinh khủng như thế, anh đã đến tìm em sau đó”
Anh cau mày. Đôi mắt sẫm màu ánh bạc của anh bắt gặp mắt cô và tìm kiếm trong đó với sự đau khổ “Em chắc chắn về điều đó”
“Dĩ nhiên rồi. Nó không phải vấn đề lớn lao gì” cô nói nhẹ nhàng. “Từ đó anh đã có hàng tá phụ nữ, và mẹ anh nói anh cũng không nghiêm túc với bọn họ hơn gì với em. Anh thích thú với việc là một người đàn ông độc thân. Nếu em không sẵn sàng kết hôn, anh cũng thế thôi”
Khuôn mặt anh rắn lại. Anh cười, nhưng nó chẳng có vẻ gì là cười hết. “Em nói đúng.” Anh nói lạnh lùng “Nó chẳng là vấn đề lớn. Một hoặc hai đêm cùng nhau sẽ làm dịu cả hai chúng ta. Em là một người mới, em với thân hình trong trắng và đôi mắt to tròn. Tôi đã cần em, đúng vậy.”
Cô dò xét khuôn mặt anh, tìm kiếm bất cứ biểu hiện mềm lòng nào. Nhưng cô không tìm thấy. Cô ghét thấy anh theo cách đó, quá u ám và xa cách. Một cách ranh mãnh, cô nhướn nhướn lông mày. “Anh vẫn thế sao? Cảm thấy thích thử nghiệm sao? Giường anh hay giường em nào?”
Anh không cười. Đôi mắt anh loé lên, và một bên mắt nheo lại. Điều đó có nghĩa là có vấn đề.
Anh nâng điếu thuốc lên môi thêm một lúc nữa, kéo dài khoảng yên lặng cho đến khi cô cảm thấy như một con ngốc vì điều cô đã gợi ý. Anh cúi thân hình cao lớn xuống bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn, và cô dõi theo. Anh có đôi tay đẹp đẽ: những ngón tay nâu sẫm, thon dài và thanh nhã. Trên cơ thể một người đàn bà, chúng sẽ là ma thuật kỳ diệu...
“Không, cảm ơn” cuối cùng anh nói. “Tôi không thích trở thành một kẻ nữa trong hàng”
Lông mày cô nhướn lên “Làm ơn nhắc lại lời anh đi?”
Anh đứng thẳng lên và thọc tay vào túi quần, làm phô bày những cơ bắp mạnh mẽ trên hai đùi, đôi hông hẹp và vùng bụng phẳng “Không phải em nên đi xem món thịt nướng của mình sao? Hay em tưởng tượng là David và tôi chưa có đủ than trong món ăn thường ngày thế?”
Cô tiến về phía anh một cách duyên dáng. “Steve, em không thích điều anh vừa nói bóng gió lắm đâu.” Cô nhìn chằm chằm vào anh một cách dũng cảm, đôi mắt cô mở to và bình thản. “Không hề có một người đàn ông nào. Không có ai. Trong cuộc sống của em không có thời gian cho những cuộc yêu đương nhăng nhít. Những buồn bã trong yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến cách em múa. Em đã làm việc quá chăm chỉ, quá kiên trì để mà vướng vào những rắc rối.”
Cô bắt đầu quay đi, nhưng đôi tay thon dài, mạnh mẽ của anh đã ở trên eo cô, giữ cô lại, làm cô kích động.
“Sự thành thực của em, Mary Margaret, sẽ có ngày thả em vào trong nước nóng đó”
“Tại sao phải nói dối?” cô hỏi, liếc xéo anh qua vai cô.
“Tại sao, thực thế ư?” anh khàn khàn hỏi lại.
Anh kéo cô lại gần hơn, tì cằm anh lên mái đầu vàng hoe của cô, và tim cô đập điên cuồng khi những ngón tay anh chầm chậm trượt lên và xuống từ eo đến khung sườn cô.
“Điều gì xảy ra nếu tôi nhượng bộ điều khiêu khích nho nhỏ vừa rồi?” anh sống sượng thì thầm.
“Khiêu khích gì cơ?”
Răng anh nhẹ nhàng chạm lên vành tai cô, hơi thở nóng hổi của anh quét qua má cô. “Giường em hay giường tôi, Meg?” anh thầm thì.