Hôm nay trong bệnh viện bề bộn nhiều việc, buổi chiều có một môn quy hoạt động rất lớn, chuyên môn chủ đề hoạt động là nhằm vào người vừa trở thành mẹ, trong quá trình đứa nhỏ trưởng thành như thế nào, phát triển hài hòa, chất lượng bầu không khí trong gia đình tốt.
Rất nhiều người trong bệnh viện bị điều đi để chuẩn bị hoạt động này, còn những người khác ở lại, mà Lãnh Tang Thanh chính là một trong số đó.
Cô có báo danh tham dự lần hoạt động này, tuy rằng không thích trẻ con, nhưng cô thích cái loại cảm giác tân sinh này, nhưng mà bệnh viện không cho, thứ nhất là vì chuyên nghiệp không hợp, thứ hai là vì cô không phải mẹ.
Lãnh Tang Thanh mặc một thân áo trắng, biểu tình rất chăm chú đang viết cái gì đó, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, làm làn da cô có cảm giác mềm mại, cô là bác sĩ trẻ nhất trong này, cũng là bác sĩ xinh đẹp nhất trong này.
Buông bút xuống, cô kéo thẳng cái thắt lưng, dáng người mềm mại giống một con mèo, cô nâng tay ý bảo trợ lý, trợ lý đi ra bên ngoài, hô một tiếng: "Bệnh nhân số ."
Một chuỗi tiếng vang của giày cao gót thanh thúy thản nhiên đi tới, người còn chưa tới, nhưng mùi thơm cao quý mà gợi cảm kia lại hoàn toàn không tầm thường bay vào trong xoang mũi Lãnh Tang Thanh, cổ mùi thơm này cô rất quen thuộc, đây là độc hữu, chủ nhân của nó căn cứ vào yêu thích của mình mà điều chế ra, mà chủ nhân của nó có ngoại hình khí chất hòa hợp với trời, thân ảnh quen thuộc kia hiện lên trong đầu Lãnh Tang Thanh.
Tu Nguyệt bước đi theo gió, xuất hiện ở tại trước mắt Lãnh Tang Thanh, vẫn thướt tha như vậy, vẫn mê người như vậy, chỉ là càng thêm phần thương cảm.
"Sao cô lại tới đây! Đã lâu không thấy cô!" Lãnh Tang Thanh đứng lên nghênh đón.
"Nhớ tiểu Thanh Thanh của tôi nên đến thăm!" Tu Nguyệt cũng có vẻ cao hứng, hai người ngắn gọn ôm một chút sau đó ngồi xuống.
"Không phải thân thể cô có gì không thoải mái chứ?" Lãnh Tang Thanh có chút lo lắng, lại nhìn tinh thân của Tu Nguyệt.
"Hả? Không có. Chính là muốn gặp cô nói chuyện thôi, lâu không đến thăm cô, có chút nhớ cô." Tu Nguyệt mỉm cười lắc lắc đầu, mái tóc dài đen bóng dưới ánh mặt trời mặt càng thêm mượt mà.
"Vậy cô vì sao còn muốn đến khám bệnh, trực tiếp tới tìm tôi không phải tốt sao." Lãnh Tang Thanh có chút ngượng ngùng, cảm giác mình chậm trễ đón Tu Nguyệt.
Lúc trước Lãnh Tang Thanh nằm viện, ngày ấy Tu Nguyệt mỗi ngày đều đến chăm cô, tuy rằng Lãnh Tang Thanh biết cô muốn ở bên Niếp Tích nhiều hơn, nhưng mỗi ngày cũng cẩn thận chiếu cố mình, về sau cô ấy và Niếp Tích có chút không nên một thời gian sau không có đến nữa, lần trước gặp mặt cũng đã hai năm rồi, Lãnh Tang Thanh biết bọn họ cãi nhau là vì mình, cho nên giờ phút này lại nhìn thấy Tu Nguyệt, trong lòng còn là có chút xấu hổ, cử chỉ cũng không tự nhiên.
"Tôi nhìn thấy cô ở nơi này vẫn bề bộn nhiều việc, sợ chiếm dụng thời gian của cô bệnh viện sẽ không cho phép, cho nên liền lấy cớ làm bệnh nhân đến tìm, chúng ta như vậy mới có nhiều thời gian tán gẫu." Tu Nguyệt bừa bãi hướng về phía Lãnh Tang Thanh trừng mắt nhìn, hai cái cô gái này đều có một mặt đáng yêu.
Nhưng mà trong phòng còn có một trợ lý thực tập, Tu Nguyệt cũng không biết người này với Lãnh Tang Thanh còn không phải rất quen thuộc, Lãnh Tang Thanh có chút lo lắng quay đầu nhìn trợ lý, trong ánh mắt tràn ngập thỉnh cầu, chợt lóe chợt lóe, trợ lý tự nhiên thực hiểu, lấy ra MP, đem tai nghe nhét vào lỗ tai, ngồi ở ghế trên nhàn nhã xem báo.
"Lần này đến tôi cô muốn cố vấn một chút, nghe nói cô đi qua rất nhiều nước, hiện tại tôi tính đi du lịch thế giới, cô có đề nghị gì không?" Tu Nguyệt hỏi tiếp.
"Cái gì? Cô muốn du lịch vòng quanh thế giới?" Lời nói của Tu Nguyệt làm Lãnh Tang Thanh cảm thấy có chút giật mình, nhưng có một loại cảm giác không thoải mái nữa.
Sao cô ấy lại bỏ Niếp Tích chứ? Cô ấy đã hạ quyết tâm lớn cỡ nào? Trải qua thống khổ giãy dụa cỡ nào?
Tâm Lãnh Tang Thanh mãnh liệt tự trách, cô thừa nhận chính mình có cảm giác đối với Niếp Tích đã muốn vượt qua phạm vi hữu tình, nhưng mà cũng có giới hạn, người yêu không đầy, cô rất rõ lòng mình thực đang nghĩ tới người nào, nhưng mà điểm này có ích kỷ, phá hủy cảm tình của người khác, điểm này cô thật ích kỷ, làm cho Tu Nguyệt giờ phút này lâm vào tình cảnh đau khổ, ngực của cô lại bắt đầu nổi lên từng trận khó chịu, trong lòng lại bắt đầu đau đớn, có ai có thể hiểu biết, cô tham luyến bóng dáng Niếp Ngân thường thường xuất hiện trên người Niếp Tích đến cỡ nào.
"Cô nghĩ cái gì vậy? Sao giống như muốn khóc vậy?" Tu Nguyệt thở dài ra một hơi, tinh thần sảng khoái, giống như không có việc gì nói một câu, kỳ thật cô biết Lãnh Tang Thanh đang nghĩ gì, thậm chí nhìn ra Lãnh Tang Thanh đang tự trách.
"Nhưng mà..." Lãnh Tang Thanh cúi đầu, ưm ra hai chữ, nhưng cũng không nói gì xong.
"Bất kể cái gì... Niếp Tích sao?" Tu Nguyệt trầm mặc vài giây, sau đó miễn cưỡng cười vui, vẫn như cũ duy trì trạng thái không có chuyện gì kia.
Lãnh Tang Thanh không nói gì.
Tu Nguyệt nhìn đôi mắt Lãnh Tang Thanh không có nhìn cô, yên tâm mà thu lại kiên cường do mình tạo ra, trong nháy đôi mắt hiện lên vẻ thương cảm vô hạn.
"Tôi cùng anh ấy cứ như vậy đi." Giọng nói Tu Nguyệt có chút run run, nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy rối rắm như vậy, thậm chí tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người con trai rối rắm như vậy, tình cảm anh ấy đối với cô rất thật lòng. Ánh mắt của anh ấy nhìn cô, nói chuyện với cô tất cả đều ôn nhu, đối với tôi thì chưa bao giờ từng có quá. Mỗi lần quay lừng rơi khỏi ánh mắt cô, anh ấy lại có một mặt nghĩ đến đại ca mình, một mặt đối với tình cả của cô, trong nội tâm anh ấy có loại thống khổ trằn trọc giãy dụa, tôi đều nhìn ra trong mắt anh ấy, tâm cũng đau theo. Ở bên người anh ấy luôn sẽ có một đám đàn bà giống ruồi bọ vây quanh, thẳng thắn mà nói tôi chưa từng cảm thấy Niếp Tích bị cướp đi, nhưng lần này không giống vậy, tôi theo chưa thấy anh ấy lại có tình cảm với một người như vậy, có khả năng từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng chưa có loại tình cảm này với ai, có lẽ người kia ngay cả chính mình cũng không biết loại tình cảm này tên là chân ái. Kỳ thật rất có thể đã có trước khi tôi phát hiện, lúc có cô, biểu hiện của anh ấy sẽ có một chút không được tự nhiên, người khác nhìn không ra, nhưng tôi có thể nhận thấy được biến hóa rất nhỏ của anh ấy, tôi đoán khi đó là vì đại ca mình còn bên cô, cho nên anh ta không có biện pháp nên đè nén cảm giác trong lòng, nhưng hiện tại Niếp Ngân đã qua đời, anh ta hẳn là không có áp lực nữa..."
Tu Nguyệt khóc không ra tiếng, nhưng nước mắt đã chịu không được, Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu ẩn nhẫn nhìn cô, cô vội vàng xoa xoa nước mắt trên mặt, lại muốn tươi cười có lệ, nhưng cũng thật làm không được.
"Thực xin lỗi... ích kỉ của tôi hại cô, cô hẳn là biết tôi muốn thấy cái gì ở anh ấy, tôi thật sự rất ích kỷ, tôi sẽ không gặp anh ấy nữa..." Lãnh Tang Thanh cũng đau khổ khóc lên.
"Đừng!" Tu Nguyệt dồn dập kêu ra tiếng: "Đừng... Anh ta không thấy, như vậy đối với anh ấy sẽ tạo thành thương tổn..."
Tu Nguyệt đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, nhẹ vỗ về mái tóc của cô, hơi hơi bật cười, nụ tươi này không phải cô cố tạo ra, mà là một hương vị đau khổ, nhìn qua so với lúc trước cô khóc càng đau lòng hơn, cô khẽ thở dài: "Hãy đáp ứng nguyện vọng của tôi, hãy dùng hết mình yêu thương Niếp Tích, cũng không phải thay thế tôi đi yêu anh ấy, tôi chỉ là muốn nhìn thấy anh ấy hạnh phúc."
"Không có khả năng!" Lãnh Tang Thanh cự tuyệt cô, cô không nghĩ như vậy, không nghĩ lại vì ích kỉ của mình mà không nhìn người khác: "Có thể cho anh ấy hạnh phúc chỉ có cô, cô phải biết rằng Niếp Tích ở bên tôi, đối Niếp Tích mà nói là không công bằng!"
Tu Nguyệt nhìn Lãnh Tang Thanh, vẫn cười khổ như cũ: "Có cảm giác gì mà bằng hạnh phục nào so với mỗi ngày rời giường mở mắt ra có thể nhìn thấy người mình thật lòng yêu..."