Chỉ là đang tắm lại cảm thấy không thích hợp, tay quản gia quá thô, không hề mềm mềm nhũn nhũn như tay Lạc Tang, lòng bàn tay cô ấy chạm vào thật giống như sờ vào tơ lụa vậy.
Còn có lực cánh tay của quản gia quá mạnh, không dịu dàng giống như Lạc Tang.
Trên người quản gia không biết tản ra mùi hương gì, nói chung là anh ta không thích ngửi, không hề có mùi hương thoang thoảng, tươi mát như khi Lạc Tang lại gần.
Niên Quân Đình chán ghét nhìn quản gia, khiến cho quản gia run run, không biết mình không làm tốt ở chỗ nào.
....
Tắm gội xong, Niên Tịch cũng đang ở đây, chỉ là đang lôi kéo Lạc Tang chạy tới trước cửa sổ líu ríu nói chuyện: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài bắn pháo hoa, mặc kệ anh ấy.”
“Cô ta là người anh thuê về, không phải là để chơi với em.” Niên Quân Đình xụ mặt, không hề có sự kiên nhẫn và dịu dàng như anh trai đối với em gái: “Muốn bắn pháo hoa thì tự mình ra ngoài mà bắn.”
“Trong nhà này ngoại trừ ông bà nội và ba, em còn có thể rủ ai đi cùng đây?” Niên Tịch dậm chân, bất mãn nói: “Dù sao anh có quản gia chăm sóc rồi.”
“Không được.” Niên Quân Đình cự tuyệt: “Lạc Tang, đi lấy bưởi tới, tôi lại muốn ăn nữa rồi.”
Lại phải bóc bưởi, cả ngày hôm nay ăn bốn trái rồi, ăn không chán sao?
Tên cuồng ăn bưởi.
Lạc Tang lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ngại quá Niên tiểu thư, tôi đi bóc bưởi.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Niên Tịch đồng tình vô cùng: “Anh, chiều ngày mai cho em mượn chi Lạc Tang nửa ngày đi, em cảm thấy con người chị ấy rất tốt, đáng tiếc tuổi rồi, còn chưa gả ra ngoài, vừa lúc ngày mai con trai dì Vinh tới nhà chúc tết ông bà nội, em thấy giới thiệu cho chị ấy vừa hay, em muốn mang bọn họ đi xem phim, ngày mai có bộ phim rất hot, xem xem có thể hợp tác cho bọn họ hay không.”
Niên Quân Đình nghe xong liền ngẩn ra, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
“Anh, anh đừng ác độc như vậy được không, một buổi chiều thôi mà, nói không chừng vì một quyết định của anh mà thành tự cho một đoạn nhân duyên đấy.” Niên Tịch cầu xin, nói: “Anh Vinh Hoa rất dịu dàng, chăm chỉ, chị Lạc Tang lại chăm chỉ, tốt bụng, vô cùng xứng đôi.”
“Lạc Tang sẽ không thích Vinh Hoa đâu.” Niên Quân Đình quyết đoán nói.
“Vì cái gì chứ?”
Niên Quân Đình ném cho cô ánh mắt “Em thật ngu xuẩn”: “Chẳng lẽ em không nhìn ra Lạc Tang thích anh sao?”
Niên Tịch chớp mắt, trợn mắt há hốc mồm: “Em thật sự nhìn không ra...”
Niên Quân Đình hừ nhẹ, sao một người đẹp trai thông minh như mình lại có đứa em gái ngu xuẩn, trì độn như vậy cơ chứ: “Nếu cô ta không thích anh thì hôm qua tại sao lại phấn đấu quên mình mà cứu anh chứ? Không phải em cũng nói dù em là em gái anh cũng sẽ không chắn nước tiểu thay cho anh sao? Còn có, em không biết cô ta lúc nào cũng muốn quyến rũ anh, không phải rõ rành rành trong lòng cô ta có anh sao?”
Niên Tịch: “...”.
Vì sao cô lại có cảm giác có một đàn quạ đen bay qua đầu mình cơ chứ? Đối với việc anh trai nhà mình luôn quá tự tin, hiển nhiên cô cũng không tin tưởng cho lắm.
“Nhưng mà cô ta cứ thích anh như vậy cũng không ổn chút nào.” Niên Quân Đình đột nhiên nhíu mày: “Cô ta căn bản không phải mẫu người anh thích, thôi vậy, em mang cô ta đi gặp Vinh Hoa đi, nói không chừng cô ta sẽ nghĩ thông suốt lui mà cầu tiến cũng không tồi.”
“...” đầu óc Niên Tịch giống như máy tính đang treo, đủ thể loại mã hiện lên.
Vừa lúc Lạc Tang cầm một quả bưởi vừa gọt xong đi vào.