Nói xong, anh ta nổi giận đùng đùng tắt máy: “Sống đến từng này tuổi lại có người dám hắt nước tiểu lên người anh, đúng là tìm chết.”
Niên Tịch nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Anh, đừng kích động, không phải chưa hắt đến người anh …”
Còn chưa nói xong, Niên Quân Đình lia ánh mắt như dao găm qua: “Chưa hắt đến anh nhưng hắt đến…. sủng vật của anh, tương đương vả mặt anh…”
Sủng vật…
Lạc Tang đột nhiên không muốn đút cơm cho anh ta nữa mà buông bát đũa: “Thì ra sủng vật còn có thể đút cơm cho chủ ăn, vậy tôi ra sau vườn bảo tiểu Tứ tới đút cho ngài vậy.”
Cô có lòng tốt quên mình cứu ta cuối cùng bị xem là sủng vật, tính tình có tốt đi nữa cũng sẽ tức giận.
“Cô dám châm chọc tôi?” Niên Quân Đình trừng mắt qua.
“Tôi đâu dám, không phải là ngài nói sao?” Lạc Tang vô tội nhìn anh ta.
Sau này dứt khoát để tiểu Tứ đút cơm cho anh đi, uống nước, lau người cũng thế.
Niên Quân Đình đen mặt.
Cô ta thật không biết tốt xấu, bao nhiêu người muốn làm sủng vật của anh ta còn không được, còn không biết nghĩ xem, mỗi ngày tiểu Tứ ăn ngon thế nào, mỗi bữa cũng vài trăm tệ, mua quần áo cho nó mỗi bộ cũng mấy ngàn tệ rồi.
Lúc trước anh ta không hề thích Hứa Lạc Tang này, nếu không phải hôm nay cô ta xả thân cứu thì đâu đến lượt cô ta được xếp vào hàng sủng vật riêng chứ?
Mắt thấy không khí ngày càng khẩn trương, Niên Tịch xấu hổ hắng giọng: “Anh, anh nói vậy là không đúng, chị Lạc Tang không phải vệ sĩ của anh lại có lòng tốt bảo vệ anh, sao anh có thể hình dung người ta như vậy? Nói thật, lúc đó nếu tháy có thùng nước tiểu dội tới, dù em là em gái anh thì em cũng sẽ bỏ chạy, quá ghê tởm rồi.”
Niên Quân Đình: “…”
Đứa em gái này nhất định là nhặt được.
“Đúng rồi chị Lạc Tang, chị đừng để ý anh ấy, ăn cơm đi, em bận cả sáng còn chưa ăn trưa, chết đói rồi.” Niên Tịch thuần thục xới cơm ăn, ăn mấy miếng liền giơ ngón tay cái lên: “chị Lạc Tang, chị nấu món cá này thật là ngon, thật không nghĩ tới trù nghệ của chị tốt như vậy, chị cũng ăn đi, mặc kệ anh ấy.”
Sau đó liên tục gắp đồ ăn cho Lạc Tang.
Lạc Tang đói bụng, làm bộ không thấy Niên Quân Đình tức giận mà nhàn nhã ăn.
Dù là người chăm sóc cũng có tôn nghiêm.
Cô không sợ, dù sao cô có Mộ Dung Trừng trả tiền lương.
Mắt thấy hai người đàn bà ăn uống vui vẻ ngay trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Niên Quân Đình như giăng đầy mây đen.
Lớn đến chừng này lần đầu tiên bị người ta lơ.
Vốn dĩ anh ta cũng đói lắm, nhìn người khác ăn ngon lại càng đói hơn.
Nhất là con nhóc Niên Tịch chết tiệt kia ăn một miếng cá to như thế.
“Ục, Ục…” tiếng ục ục từ chiếc bụng không biết cố gắng của anh ta vang lên.
Lạc Tang cũng nghe thấy, nhìn thấy bộ dạng chật vật lại phẫn nộ của anh ta, cô chỉ muốn cười thật to.
“Ồ, anh, anh cũng đói hả, nếu không bảo tiểu Tứ vào đút cho anh nha?” Niên Tịch cắn cánh gà cười nói móc.
Niên Quân Đình lạnh lùng nhắc nhở: “Lạc Tang, cô đừng quên công việc của mình, nếu tôi không phối hợp thì mẹ tôi làm gì được tôi?”
Lạc Tang thu lại nụ cười biết anh ta nói thật.
Có một số việc cũng đến chừng mực, cô chỉ là người làm thuê.
Sau đó cô cầm bát đũa tiếp tục đút cơm cho anh ta.
Niên Quân Đình thỏa mãn nhấm nháp, không biết có phải quá đói hay không thế mà cảm thấy cá tươi mới vô cùng, tuy chị Lan nấu ăn ngon nhưng trước kia từng làm việc ở nhà hàng, thiếu đi mấy phần đặc sắc mà Lạc Tang làm rất có hương vị gia đình, thường chỉ có cơm nhà ăn mới không biết chán.