Giữa năm Tuyên Hoà thứ ba,
Vùng Trung Nguyên xảy ra một biến cố chấn động cả nước.
Biến cố này phát sinh rồi kết thúc, đã thay đổi rất lớn đến sự phân bố của các thế lực giang hồ, võ lâm, thậm chí là triều đình.
Phạm vi ảnh hưởng to lớn, liên luỵ đến rất nhiều nhân vật, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Trong sự biến này, quần hùng một đường ngược dòng đón gió thấu hàn mà lên, trải qua vô số biến cố và kiếp số mới rửa sạch trầm oan.
Cuối cùng, chấm dứt bên bờ sông Dịch Thuỷ giá lạnh.
Vì vậy, người đời gọi sự kiện này là “Nghịch Thuỷ Hàn”.
Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều, Thiết Thủ, Hoàng Kim Lân, Đường Khẳng, Lôi Quyển, Trầm Biên Nhi, Tức Hồng Lệ, Đường Vãn Từ, Phó Vãn Tình, Hách Liên Xuân Thuỷ, Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Lưu Độc Phong, Vô Tình, Cửu U Thần Quân, Ân Thừa Phong, Văn Trương…
Trong số bọn họ, có người vì vậy mà bị thương, có người vì vậy mà thương tâm, cũng có người vì vậy mà chết…
Phảng phất, trong u ám như có một đôi tay vô hình, đem vận mệnh của những người suốt đời không có mảy may liên quan cột chặt vào với nhau.
Nước sông cuồn cuộn,
Gió sông lạnh lẽo.
Mấy ngày trước,
Theo như thuộc hạ hồi báo,
Liên Vân trại xảy ra nội chiến.
“Cửu hiện thần long” Thích Thiếu Thương cụt tay bỏ trốn.
Nghe được tin tức này,
Phương tiểu hầu gia nở nụ cười.
– Phó Tông Thư giăng lưới một năm, cũng đã đến lúc thu hoạch.
Cái gì mà Liên Vân trại, Huỷ Nặc thành.
Hắn quan tâm,
Chỉ là địa vị của “Hữu Kiều tập đoàn”ở kinh thành, trong chốn võ lâm.
Nói cho cùng,
Cố Tích Triều mưu hại Thích Thiếu Thương là vì công danh phú quý.
Phó Tông Thư phái Cố Tích Triều đi là vì nịnh bợ Sái Kinh.
Sái Kinh muốn tìm lại chứng cứ kia là vì muốn uy hiếp thiên tử thao túng chư hầu.
Nghĩ tới đây,
Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Sái Kinh?
Lão thất phu đó,
Tính toán cũng giỏi lắm.
Thế nhưng ván cờ chỉ vừa mới bắt đầu,
Hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.
Khi đó,
Hắn đang đứng trên toà lầu cao nhất của Thần Thông Hầu phủ.
Chỗ cao không khỏi rét lạnh.
Tên toà lầu, gọi là “Bất Thắng Hàn”.
Phương Ứng Khán lúc này, đã sớm có được sự giúp đỡ của Mễ công công trong cung đình, thành lập “Hữu Kiều tập đoàn”.
Xa xa,
Xanh, đỏ, vàng, trắng, bốn lầu một tháp đứng sừng sững dưới ánh trời chiều.
Mấy ngày trước, hắn vừa gặp qua chủ nhân của lầu tháp kia – Tô Mộng Chẩm.
Thế lực của “Hữu Kiều tập đoàn” mặc dù trải rộng khắp kinh thành, nhưng còn chưa đến lúc trở mặt với những thế lực võ lâm như Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phần Bán đường.
Ít nhất,
Hiện tại không được.
Mấy năm qua khổ tâm gầy dựng,
Chu toàn với hoàng thân quý tộc và quyền thần vương công.
Hắn, đã không còn là thiếu niên ngây thơ của ngày xưa.
Ví dụ như sự việc lần này,
Bên ngoài có mật thám của “Hữu Kiều tập đoàn” phân bố khắp nơi,
Trong có Mễ Thương Khung ở trong cung lo liệu mọi thứ.
Cho dù là gió thổi cỏ lay,
Cũng đều đúng lúc biết được.
Cho nên,
Lúc đám người Vô Tình đang trên đường quay về, Phương Ứng Khán đã biết Lưu Độc Phong chết, Vô Tình trọng thương.
Cho nên,
Hắn đã thấy Văn Trương dùng Kiếm đồng uy hiếp Vô Tình,
Đồng thời hắn cũng nhìn ra, những chiếc ống trong tay Văn Trương chính là vũ khí cực kỳ lợi hại: “Sát Thủ Giản”.
Vô Tình không thể phát ám khí.
Trong nháy mắt,
Phương Ứng Khán đã định ra tay,
Giết Văn Trương.
Thế nhưng,
Cuối cùng hắn không làm vậy.
Hắn là Phương Ứng Khán.
Thần Thông hầu.
Phương Ứng Khán.
Tất cả những gì hắn làm,
Đều phải vì “Hữu Kiều tập đoàn” mà dự tính,
Vì Thần Thông hầu phủ mà dự tính,
Vì chính mình mà dự tính.
Lúc này giết Văn Trương, không thể nghi ngờ sẽ phải kết thù kết oán với bè đảng Sái Kinh, Phó Tông Thư.
Cho dù có cẩn thận,
Cũng khó tránh khỏi sót lại chút manh mối.
Mình vẫn, ít nhất là ở bề ngoài, biểu hiện dựa vào Sái Kinh.
Nếu như,
Ở sau lưng lão trở mặt,
Mình liệu có thể, có chắc nắm được thế cục tương lai hay không?
…
Phương Ứng Khán đã không ra tay.
Hắn đã không cần phải ra tay.
Bởi vì Văn Trương đã phóng ra ám khí.
– “Cửu thiên thập địa, thập cửu thần châm”!
Nghe đồn rằng, đám châm này có uy lực “kinh thiên địa, khốc quỷ thần”.
Vậy Vô Tình?
Vô Tình đương nhiên không chết.
Bởi vì ám khí của Văn Trương đã bắn về hướng Lôi Quyển.
Lôi Quyển đột nhiên xuất hiện.
Trước mười sau chín, mười chín cây kim châm vô hình vô sắc gần như trong suốt, bắn vào mười chín tử huyệt của Lôi Quyển.
Châm phóng từ phía trước, nhưng có vài cây châm cũng đã không tiếng động đánh úp về phía sau Lôi Quyển.
Bỗng nhiên cả người Lôi Quyển đều lui vào trong áo lông cừu.
Mười chín cây châm, toàn bộ bắn vào áo lông.
Lôi Quyển từ trong áo lông lăn ra, một chỉ đánh vào giữa hậu tâm Văn Trương.
Cục diện đảo ngược.
Nguy cơ đã qua.
Phương Ứng Khán rời đi.
Hắn đã không cần phải nán lại chỗ này.
Trước khi đi,
Hắn nhìn về phía Lôi Quyển đang ôm Vô Tình trong lòng,
Nửa phần oán phẫn, nửa phần ghen tỵ.
Phương tiểu hầu gia lại không biết,
Ngay lúc hắn vừa xoay người rời đi,
Vô Tình đột nhiên liếc về hướng hắn đã ẩn thân,
Liếc mắt thật lâu.
Cố Tích Triều bắt đầu kế hoạch “Sát Vô Xá” không lâu sau, vẫn có một người bởi vì nghe tin Thích Thiếu Thương bị nạn mà chạy tới Liên Vân trại cứu viện.
Người nọ là người quen cũ của Thích Thiếu Thương.
Hắn là Vương Tiểu Thạch.
Nhưng không ngờ,
Hắn đã đến muộn,
Liên Vân trại đã cảnh còn người mất.
Thích Thiếu Thương bị thương bỏ trốn, hành tung bí ẩn, bày bố nghi trận, ám độ trần thương.
Vì vậy, Vương Tiểu Thạch không cách nào gặp được Thích Thiếu Thương, không thể đúng lúc vươn tay hỗ trợ.
Lúc đó gió thổi cỏ lay, phong thanh hạc lệ.
Quan binh bao vây đuổi bắt, truy sát đám người Thích Thiếu Thương.
Vương Tiểu Thạch đành phải tạm thời rời khỏi Liên Vân trại.
Nhưng hắn cũng không về nhà.
Hắn vốn là vì giúp đỡ bằng hữu mới rời nhà.
Hôm nay đã không giúp được,
Không bằng đã đến giang hồ liền xông vào một lần,
Chu du giang hồ,
Bốn biển là nhà.
Vì ngưỡng mộ danh Hoàng Hạc lâu mà hắn đến Hồ Bắc.
Ở đây,
Có thể nói là bước ngoặt suốt đời của hắn.
Hắn gặp Bạch Sầu Phi,
Cùng với Ôn Nhu, Lôi Thuần.
Bọn họ giong thuyền trên sông,
Thẳng hướng kinh thành.