Hàng năm giữa hè, Sái Kinh đều sẽ đến Cửu Hoa các ở Thục Sơn để nghỉ hè.
Cho nên,
Mùa hè ở Thục Sơn luôn luôn náo nhiệt.
Nhưng mà Thục Sơn ngày hôm đó, lại rõ ràng mang theo vẻ tiêu điều.
Có lẽ nên nói,
Đó kỳ thực không phải là tiêu điều,
Mà là sát khí.
Ý định ban đầu của Vô Tình là một mình giết Sái Kinh.
Nhưng thuộc hạ của Sái Kinh rất đông đảo,
Y lại e sợ lão già đó thay mận đổi đào, dùng thủ đoạn để che tai bịt mắt người đời,
Vì vậy y hẹn với Thích Thiếu Thương.
– có cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu tương trợ,
– hẳn là càng chắc chắn.
Tên chiến lược hành động của bọn họ,
Đã gọi là “Toái Hoa.”
Kế hoạch này thiên y vô phùng, áp dụng trên thực tế tuyệt đối có thể giết chết được Sái kinh.
Lấy kế sách của Vô Tình công tử, hơn nữa sắp xếp an bài chu đáo chặt chẽ, hầu như có thể nói là không có sơ sót.
Thế nhưng,
Trước khi hành động lại nảy sinh vấn đề.
Ngày thứ nhất,
Truyền ra tin tức Sái Kinh bị bệnh nhẹ, tạm hoãn xuất hành.
Vô Tình không cho là đúng.
Ngày thứ hai,
Không có bất luận động tĩnh nào,
Vô Tình lại truyền tin cho Thích Thiếu Thương: thủ tiêu kế hoạch.
Nhận được tin tức,
Thích Thiếu Thương đứng ở đỉnh Hồng lâu vò nát tờ giấy.
Bột giấy đều bị gió thổi bay đi,
Không để lại dấu vết.
Tuy rằng y bịt kín mặt,
Nhưng vẫn mặc bạch y.
Cho dù là đi ám sát,
Cũng vẫn như cũ bạch như vậy, ngạo như vậy, lãnh như vậy, tuyệt thế như vậy.
Ngoài cửa sổ,
Nắng chiều treo nghiêng,
Giống như một buổi thịnh yến khiến người đời ghé mắt.
…
Báo cho Phong Vũ lâu huỷ bỏ kế hoạch,
Không có nghĩa là y đình chỉ hành động ám sát Sái Kinh.
Ba ngày qua,
Tuy rằng tình báo thay đổi liên tục,
Nhưng Vô Tình không thể đợi thêm nữa,
Y đã đợi không được.
Nhưng y cũng không muốn Kim Phong Tế Vũ lâu vì vậy mà bị hao tổn, suy yếu thực lực.
– đó là Tô Mộng Chẩm đã để lại, Vương Tiểu Thạch đã giao phó,
– tuyệt đối không thể chịu bất luận tổn thất, hy sinh nào.
Ca dương nhạc khởi,
Chưa đến nửa đêm.
Sái Kinh dựa vào ghế thái sư tinh mỹ điêu khắc bằng gỗ tử đàn,
Hai mắt khép hờ,
Tự tại hưởng thụ không khí mát lành trong núi.
Đối với lão mà nói,
Tuý sinh mộng tử hay đào sinh vân diệt cũng chỉ là phong cảnh thoáng qua.
Chỉ cần nắm chắc quyền thiên hạ,
Lo gì anh hùng không về tay?Y chỉ dự định phóng một mũi ám khí vào lão tặc kia.
Một kích tất trúng,
Tuyệt không sơ xuất.
Lúc này,
Chính là thời cơ tuyệt hảo.
Bỏ qua,
Đã khó có thể tìm lại được.
Ngay trong nháy mắt ám khí rời khỏi tay,
Tâm tình của Vô Tình trầm xuống,
Bởi vì y đột nhiên nghe được một mùi hương,
Một mùi hương rất nồng nàn, rất dễ chịu, rất đặc biệt,
Mùi hương khiến cho y chấn động.
Lệch tay một chút,
Khiến cho mũi ám khí vốn đã ước hẹn với Sái Kinh, không tới Hoàng Tuyền không gặp mặt thoáng cái… trật mục tiêu.
– tuy chỉ là đường tơ kẽ tóc,
– nhưng liền trở thành nỗi hối tiếc suốt đời của Vô Tình.
Đồng thời,
Khoảnh khắc cành cây khẽ nhúc nhích,
Hành tung của y đã bại lộ!