Vốn là,
Phương Ứng Khán dự định sau khi kết thúc “sự kiện pháp trường” sẽ lập tức đi chặn đường giết Vương Tiểu Thạch,
Dẫu cho không phải thừa “thắng” truy kích, chí ít cũng là rèn sắt khi còn nóng,
Hơn nữa hắn còn có thể nhân tiện đoạt được Thương Tâm Tiểu Tiễn.
Thế nhưng kết quả,
Vô Tình lại xuất hiện, còn cầm tín vật chưa kịp thu hồi của gã mật thám kia.
Cứ như vậy,
Phương Ứng Khán bị buộc phải thay đổi kế hoạch ban đầu.
Đối với việc này,
Hắn rất bực tức,
Rất giận dữ,
Rất phẫn nộ.
Người chọc giận hắn là Vô Tình,
Nhưng kẻ phải chịu rủi ro lại là người khác.
Ngay cả đồ vật cũng theo đó rủi ro.
Phương Ứng Khán vừa hồi phủ,
Liền đập nát toàn bộ đồ trưng bày bài biện ở tiền sảnh thiên sảnh đông sảnh tây sảnh,
Giận cá chém thớt toàn bộ từ trên xuống dưới từ hộ vệ thư đồng nha hoàn thị thiếp…
Ngay cả Bát Đại Đao Vương Nhậm Lao Nhậm Oán cũng không người nào may mắn thoát nạn.
Không ai dám hỏi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Thậm chí không ai dám lên tiếng.
Thần Hầu phủ,
Ứng Tri Tỉnh đường,
Tuy rằng Phương Ứng Khán đã đáp ứng yêu cầu của mình,
Nhưng mà đã qua nửa tháng, Hữu Kiều tập đoàn vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Rốt cuộc hắn đang mưu tính điều gì?
Vô Tình phải thừa nhận, muốn Phương Ứng Khán kiềm chế Kim quốc, chẳng khác gì bảo hổ lột da.
Mà hậu quả của việc bảo hổ lột da, y cũng rất rõ ràng.
Nhưng hiện tại, Vô Tình không còn thời gian để lo lắng nhiều như vậy.
Một khi Liêu quốc bị diệt, lá chắn nơi biên cảnh phương bắc của Đại Tống sẽ hoàn toàn biến mất.
Khi đó, Kim quốc chắc chắn tiến quân thần tốc, xâm lấn non sông Hoa Hạ.
Trước đó khi điều đó xảy ra, việc mà y có thể làm, chỉ có cố gắng hết sức kéo dài để ngày này tới chậm một chút.
Phương Ứng Khán mặc dù tức giận, mặc dù không cam lòng, nhưng hắn hiện tại nhất định là đang cười nhạo, vì cố gắng của Vô Tình chẳng qua chỉ là uống rượu độc để giải khát.
Sự thật là như vậy.
Lúc này, chỉ có thể giải cơn khát trước mắt rồi tính tiếp.
Trong lúc y trầm tư,
Lãnh Huyết vội vã tiến vào:
“Đại sư huynh, đã nhiều ngày, trong kinh thành dường như xuất hiện rất nhiều người Liêu.”
“Tuy rằng bọn họ đã dịch dung cải trang, nhưng vẫn có thể tra ra manh mối, ta đã phái lão Ngư, tiểu Dư phân công bố trí nhân thủ, một khi gió thổi cỏ lay liền có thể lập tức hành động.”
Người Liêu?
Bọn họ xuất hiện, có liên quan tới Phương Ứng Khán hay không?
Ngoại ô thành Biện Lương,
Rừng rậm,
Hai thân ảnh yểu điệu một vàng một trắng nhẹ nhàng bay xuống.
Khoảnh khắc đáp xuống đất,
Chỉ thấy mềm mại uyển chuyển.
Khi xoay người lại,
Đã thấy mắt ngọc mày ngài.
Đó là hai vị nữ tử tuyệt sắc tuổi chừng đôi mươi.
…
“Kim Ngân Song Kính, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hai cô gái đồng thời nhìn về phía người vừa nói,
Đồng thanh hỏi: “Ngươi biết chúng ta?”
“Khoan nói hai vị quận chúa là hoàng thân quốc thích, chỉ riêng việc hai vị là mỹ nữ hàng đầu Liêu quốc, cũng đã khiến tâm trí bản hầu hướng tới.”
Hai nữ nhân nghe được lời ấy, dung nhan hoà hoãn một chút, nhưng vẫn lộ vẻ nghi hoặc.
Nữ tử áo vàng đặt câu hỏi trước:
“Chẳng lẽ các hạ là trọng thần mà hoàng đế Tống quốc luôn luôn tin cậy, Thần Thông hầu Phương Ứng Khán?”
Phương Ứng Khán thu quạt lại, nụ cười trên môi càng thêm dễ mến.
“Chính là kẻ bất tài này. Nếu bản hầu đoán không sai, vị này chắc là quận chúa ‘Kim Kính Vô Ngôn’?”
Tĩnh Vô Ngôn lạnh lùng nói: “Ngươi đã được thiên tử Tống quốc nể trọng, vì sao lại giúp đỡ Đại Liêu chúng ta?”
Phương Ứng Khán cười cười: “Nếu bản hầu nói là vì khuynh đảo bởi dung nhan khuynh quốc thiên tiên của hai vị quận chúa, hai vị có tin hay không?”
Lúc này, vị muội muội vẫn chưa lên tiếng Tĩnh Vô Duyên bèn quát: “Phương Ứng Khán, ngươi thật lớn mật, dám đối tỷ muội chúng ta buông lời đùa giỡn! Chúng ta cũng không phải đám nữ tử hạ tiện trong phủ của ngươi, sao ngươi dám vô lễ như vậy!”
Phương Ứng Khán nghiêng mặt hướng nàng liếc mắt, khẽ mỉm cười.
“Ngân Kính quận chúa lần đầu tiên đến Đại Tống, sao lại biết trong phủ của ta đều là những nữ tử hạ tiện? Chẳng lẽ quận chúa đã sớm có ý với bản hầu?”
“Ngươi!…”
Tĩnh Vô Duyên nhất thời không tìm được lời lẽ phản bác, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.
Tĩnh Vô Ngôn liếc nhìn muội muội một cái, nói: “Phương tiểu Hầu gia, tỷ muội chúng ta lần này đến Tống quốc, không phải để nghe những lời lẽ khinh bạc của ngươi, có chuyện gì tốt nhất nói mau, đừng lãng phí thời gian.”
“Tốt. Quận chúa quả nhiên dứt khoát. Vậy bản hầu cũng nói thẳng… Xin hỏi Thiên Tộ Đế ở đâu?”
Hai nàng đồng thời giật mình.
Sắc mặt Tĩnh Vô Ngôn sa sầm:
“Tiểu Hầu gia hỏi vậy là ý gì?”