Năm Tuyên Hoà thứ năm.
Chớm xuân năm nay, gió vẫn lớn và tuyết vẫn rất dày.
Đồng thời, mang theo cái rét còn hơn cả mùa đông năm rồi.
Ngày ấy tuyết vừa mới ngưng, đã có sương mù.
Sương mù mang theo mùi máu tanh ẩm ướt, rất lâu cũng không tiêu tan.
Trận chiến ở pháp trường đó, tổn thất thật thảm trọng, trong lịch sử võ lâm tại kinh sư có thể nói là xưa nay chưa từng thấy.
Chết đã chết, trốn đã trốn, thế lực Khai Phong phủ dường như lại đứng trước sự chia cắt mới.
Vô Tình không có tự mình tham dự trận chiến này.
Trận chiến này thật thảm liệt, kiếm khí tung hoành, xá tử vong sinh, Vô Tình cũng cảm động lây.
“Bất Đinh Bất Bát” chết, Chu Tiểu Yêu chết, máu của Thiên Cơ Long Đầu Trương Tam Ba nhuộm đỏ cả một vùng…
Huyết hà.
Máu chảy thành sông.
Máu chảy thành sông liên miên bất tận, mang theo sắc đỏ tanh tưởi, một dòng rực rỡ, đã phải dùng rất nhiều cái chết để đổi lấy.
…
Giữa tuyết sắc mênh mông,
Một đồ vật cũng rực rỡ vô cùng đang nằm ở nơi đó,
Nó từng là “ám khí” mà Đường Thất Muội đã đỡ giùm gia phụ,
Nó thật ra chỉ là một cái tua kiếm bằng tơ tằm,
Một tua kiếm đỏ rực!
Vô Tình nhặt nó lên.
Y biết tua kiếm này là của ai.
Phảng phất như tận mắt thấy người kia cười, thấy cục diện do một tay hắn khéo đưa đẩy, dẫn đến kết cục không thể vãn hồi.
Vô Tình cảm thấy thật bi ai.
Ở nơi nào đó trong ngực thậm chí âm ỉ đau.
Từ lâu đã nhìn thấu hắn là loại người gì, ôm mục đích gì,
Vậy mà phẫn nộ, oán hận của mình lúc này, vì sao lại sâu sắc như vậy, quyết tuyệt như vậy?
“Trên đời này rốt cuộc còn có ai là không bị ngươi bán đứng? Không bị ngươi phản bội?”
“Phương Ứng Khán, lòng của ngươi, quá độc ác.”
“Hay là, ngươi căn bản là không có tim?”
Y vung tay,
Ném tua kiếm về phía một hình bóng đỏ thẫm vừa xuất hiện.
Đỏ đến huyễn lệ, đỏ khiến cho người ta chói mắt.
Bóng đỏ cất tiếng nói:
“Ngươi nói sai rồi.”
“Ta vốn, cũng có tim.”
“Chỉ bất quá, ở rất lâu trước đây, ta trao tim ta cho một người… Mà y, lại nhẫn tâm vứt bỏ.”
Vô Tình nghe những lời này,
Bỗng nhiên cảm thấy mình rất buồn cười.
Đã từng nghĩ rằng, tự hứa rằng: Vĩnh viễn không muốn gặp lại người này, vĩnh viễn không muốn nghe đến tên của hắn.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác vi phạm.
Mình đối với hắn, đến tột cùng là hận, hay là còn gì khác?
Cho dù là thân bất do kỷ, nhưng thật ra vẫn có thể làm như không nghe không thấy.
Không phải sao?
Không,
Sai,
Sẽ không,
Y biết,
Mình vĩnh viễn sẽ không trốn tránh đạo nghĩa, trốn tránh trách nhiệm.
Ngay từ đầu, y đã lựa chọn,
Y lựa chọn chính nghĩa,
Lựa chọn thiên hạ thương sinh,
Mà Phương Ứng Khán lựa chọn, lại là một con đường hoàn toàn tương phản với y.
Bọn họ, càng đi càng ngược lại, càng đi càng xa…
Nếu đã là đạo bất đồng, cũng chỉ có thể bất tương vi mưu.
Cho dù là thiên hồi bách chuyển, cũng chỉ có thể đại ái vô tình mà thôi.
Y nghĩ như vậy.
Lúc này,
Phương Ứng Khán bỗng nhiên di chuyển.
Hắn muốn tiếp cận y.
Nhưng mà cử động của hắn đã nằm trong dự liệu của Vô Tình.
Y đem luân y lùi về phía sau, tạo ra hai lằn vết thương thật sâu trên mặt tuyết.
Không biết tuyết có đau hay không?
Khoảng cách giữa bọn họ không đến một trượng,
Khiến cho bọn họ càng thêm thấy rõ đối phương.
Vô Tình vẫn như cũ,
Bạch y thanh lãnh,
Ánh mắt của y càng lạnh lẽo,
Thứ bị tầng tầng băng tuyết bao phủ, chính là tim y.
Phương Ứng Khán cũng thường xuyên mặc bạch y.
Mà hôm nay bạch y đã đổi thành hồng bào diễm lệ, lại khiến hắn dù là nói cười rạng rỡ, vẫn tăng thêm một phần sát ý.
Quanh thân Phương Ứng Khán tựa như toả ra một loại khí tức vô cùng cường đại.
“Lời này lại từ miệng ngươi nói ra, Nhai Dư không cảm thấy hơi quá đáng sao?”
“Khiến ta trở nên như thế này, chẳng lẽ không phải là ngươi sao?”
Vô Tình ngồi ngay ngắn,
Ánh mắt sắc bén như đao.
Cách đó không xa,
Phương Ứng Khán đang chờ y trả lời.