Tin tức Bạch Sầu Phi thu được là,
– Vương Tiểu Thạch đã giết Nguyên Thập Tam Hạn.
Đối với Bạch Sầu Phi mà nói, đây không chỉ là một tin xấu,
Mà còn là một tin dữ.
Bởi vì,
Y vẫn mong Nguyên Thập Tam Hạn chết ở trong tay mình.
Huống hồ,
Vương Tiểu Thạch còn chiếm được “Thương Tâm tiểu tiễn” và “Sơn Tự Kinh”.
Nghe xong hồi báo đã lâu,
Mà vẻ mặt của Bạch Sầu Phi vẫn trắng bệch như phủ một tầng sương lạnh.
– rất nhiều năm trước,
– một tiễn kia giống như ác mộng xuyên qua năm tháng, đã làm tổn thương tâm hồn y,
– y hận thấu xương tiễn pháp tuyệt thế trong truyền thuyết kia,
– càng hận vô cùng nhân vật giống như huyền thoại võ lâm kia.
Nguyên nhân chính vì như vậy,
Bạch Sầu Phi quyết tâm giết chết Vương Tiểu Thạch.
Hơn nữa,
Y cũng muốn đoạt được “Thương Tâm tiễn quyết”.
Tô Mộng Chẩm đã mất tích,
Nguyên Thập Tam Hạn đã chết,
Y và Vương Tiểu Thạch,
Ai cũng đã không có đường lui.
Bạch Sầu Phi rất tự tin với kế hoạch sắp tới của mình,
Bởi vì “đòn sát thủ” trong tay y đủ để khiến Vương Tiểu Thạch chùn bước.
Hiện tại việc cần làm, là dụ Vương Tiểu Thạch lộ diện.
Bạch Sầu Phi biết,
Có một chỗ,
Vương Tiểu Thạch nhất định chịu đi.
Phía đông thành Biện Lương,
Lúc Vô Tình đến Phi Mộng đình,
Bạch Sầu Phi đã đến từ sớm.
Đây đương nhiên cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Sầu Phi và Vô Tình gặp mặt,
Cho nên Bạch Sầu Phi vừa gặp mặt đã đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ý định của mình.
Y nghĩ lúc này, ở đây, việc này, căn bản không cần phải quanh co lòng vòng.
Huống chi,
Người y gặp là Vô Tình.
Che che lấp lấp đối với Vô Tình mà nói căn bản là vô dụng.
Nội dung nói chuyện của bọn họ chỉ có một,
– Bạch Sầu Phi muốn mượn địa bàn của Thần Hầu Phủ để hội ngộ Vương Tiểu Thạch.
Vô Tình cũng không phản đối.
Y chỉ lãnh đạm nói: “Thành ý của Bạch công tử, Thần Hầu phủ đương nhiên nguyện ý thành toàn.”
“Mấy ngày này, trong kinh thành sóng to gió lớn khó được yên tĩnh, là địch hay bạn, mọi người có thể nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, tiện cho ngày sau gặp lại.”
Trong lúc đang nói,
Bạch Sầu Phi một mực quan sát Vô Tình,
Vừa quan sát, vừa tự hỏi.
Quan sát con người tàn tật mà yếu đuối này,
Tự hỏi vì sao y lại có được thành tựu như ngày hôm nay.
Bạch Sầu Phi không khỏi nghĩ đến,
– Vô Tình có thật vô tình, hay chỉ là một loại biểu hiện giả dối bề ngoài,
– giống như mình cố ý làm ra vẻ khó gần, thật ra chỉ là một cách để tự bảo vệ bản thân.
Y lập tức nhớ tới lúc đó trong con hẻm tối,
Cùng với một thoáng nhìn kinh hồng kia.
Sau khi mình rời khỏi…
Vô Tình ra sao?
Nhưng chỉ chốc lát suy nghĩ miên man lại bị Bạch Sầu Phi tự mình cắt đứt.
Bởi vì y bỗng nhiên bừng tỉnh nhận ra rằng,
Ngồi ở trước mặt mình là Vô Tình.
Mặc kệ Vô Tình có thực sự vô tình hay không, ít nhất, lập trường của bọn họ bất đồng.
Hay nói cách khác, bọn họ hầu như là kẻ địch.
Bạch Sầu Phi lập tức đình chỉ tất cả tưởng tượng,
Nói lời cảm tạ với Vô Tình:
“Đa tạ Vô Tình công tử, còn thỉnh thay mặt Bạch mỗ gửi lời thăm hỏi đến Thần hầu.”