Phong cảnh của Toan Lĩnh rất đẹp.
Nhất là trong những ngày tuyết rơi như thế này, khắp nơi được phủ một màu trắng xoá, cảnh sắc có một vẻ đẹp riêng.
Bởi vì đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đi từ Lạc Dương đến kinh thành, nên quanh năm suốt tháng người đến người đi, rất là náo nhiệt.
Khách điếm Đồng Phúc chính là khách điếm lâu đời nhất ở Toan Lĩnh,
Cũng là khách điếm lớn nhất.
Lão bản Trần Lão Thực quanh năm kinh doanh buôn bán, tất nhiên là thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng gặp qua đủ loại nhân vật vãng lai.
Thế nhưng ngày hôm nay lão cảm thấy rất hoài nghi hai mắt của mình,
Bởi vì đi vào khách điếm của lão, là hai vị khách rất đặc biệt,
Một vị công tử tuổi trẻ và một vị lão giả.
Lão nhân kia thân hình cao lớn, dưới cằm có một chòm râu lưa thưa, mặc dù nhìn qua tuổi già, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, không giận mà uy.
Vị công tử kia càng đặc biệt,
Hắn khoảng chừng đôi mươi, quần áo cũng hết sức bình thường.
Nhưng người ngoài vừa nhìn qua liền không tránh tự ti mặc cảm, vì mỗi cử chỉ của hắn đều toát ra quý khí.
Huống chi, vị công tử trẻ tuổi kia còn rất đẹp, tuyệt đẹp.
Dùng từ “mỹ lệ” để hình dung một nam tử dường như không thích hợp lắm,
Nhưng Trần Lão Thực sống hơn năm mươi năm, mở khách điếm hơn hai mươi năm, cũng chưa từng thấy một người đẹp như vậy.
Ngay cả nữ tử thế gian cũng không xinh đẹp bằng hắn.
Quả thật là thần tiên hạ phàm.
Cho nên,
Từ lúc hai người xuất hiện tại cửa khách điếm,
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn,
Khách điếm vốn ầm ĩ náo nhiệt nhất thời lặng ngắt như tờ,
Mọi người đều nín hơi chăm chú, nhìn không chớp mắt vị công tử kia.
Tiểu nhị vốn đang tính toán sổ sách trong lúc vô ý ngẩng đầu, lập tức cũng trở nên chết lặng nhìn trân trối, ánh mắt đăm đăm, bàn tính bỏ quên một bên.
Hai người kia lại hoàn toàn không để ý,
Đi thẳng vào,
Lên lầu,
Bọn họ đại khái là tới tìm người.
Bởi vì lầu hai của khách điếm đều đã bị người đặt trước.
Người đặt phòng,
Hình như… Là họ Ôn…
Bóng đêm tàn úa,
Toàn bộ kinh thành đều đã chìm vào giấc ngủ.
Mà Thiên Tầm trai bên trong Thần Thông Hầu phủ vẫn sáng trưng ánh đèn.
Lò bạch ngọc đốt than kim thú, đỉnh tử kim đốt hương long não.
Dù ngoài sân có tuyết,
Nhưng bên trong lại ấm áp dạt dào.
Trong phòng bài trí cực kỳ tinh xảo cầu kỳ, có thể thấy chủ nhân tốn không ít tâm tư.
Chủ nhân vẫn giống như trước đây biểu hiện ôn tồn lễ độ, tiêu sái phong lưu.
Hắn thậm chí vì người trước mặt châm rượu.
Chén ngọc sóng sánh,
Hương rượu lan toả.
Rượu rõ ràng có màu đỏ nhạt,
Châm vào chén, lại biến thành màu xanh ngọc bích.
Phương Ứng Khán một mặt châm rượu, một mặt nói:
“Thiên Trùng huynh đột nhiên vào kinh, tiểu đệ chưa kịp chuẩn bị, tiếp đón thất lễ, còn thỉnh huynh đài bao dung.”
Hắn cực kỳ khách sáo lễ độ.
Tuy rằng Phương tiểu hầu gia luôn luôn đối xử với người ngoài hoà ái dễ gần, nho nhã lịch sự,
Nhưng người có thể khiến hắn khách sáo đến như vậy, lễ độ đến như vậy, trên đời không nhiều lắm,
Quả thật là rất ít.
Ngồi đối diện với hắn là một người mặc áo trắng,
Một vị công tử áo trắng,
Địch Thiên Trùng.
“Khán Chu Thành Bích quả nhiên không phải phàm phẩm.”
Địch Thiên Trùng khẽ nhấp một ngụm rượu, lại nói tiếp: “Tiểu Hầu gia quá khiêm tốn rồi. Ngay cả ngự rượu cực phẩm trong cung cũng lấy ra chiêu đãi tại hạ, còn nói chậm trễ.”
Phương Ứng Khán tươi cười niềm nở:
“Khán Chu Thành Bích có tính là gì, chỉ sợ dù là Quỳnh Tương Ngọc Dịch cũng không xứng với nhân vật thần tiên như Thiên Trùng huynh.”
“Nếu như không có Thiên Trùng huynh giúp tiểu đệ toạ trấn kinh thành, Ứng Khán sao có thể yên tâm rời kinh cản đường Lạc Dương Ôn Vãn?”
Lời hắn nói rất khiêm tốn,
Ngữ khí của hắn lại càng khiêm tốn.
Địch Thiên Trùng rốt cuộc nở nụ cười.
Y cười rất không giống người thường,
Mà người của y càng không giống.
Phương Ứng Khán là ưu nhã quý khí mang theo một chút thành thật ngây thơ, khi hắn cười lên lại càng như vậy.
Mà Địch Thiên Trùng lại là thanh linh xuất trần mang theo mười phần lạnh nhạt khinh thường.
Nụ cười của y lúc này cũng rất lạnh,
Thậm chí có phần tàn khốc.
Cao ngạo tự hứa,
Mục vô hạ trần.
Phương Ứng Khán nhìn thấy trong mắt,
Không khỏi cảm thấy giật mình.