Có một thời gian,
Vô Tình vẫn ở trong Tiểu lâu,
Không hề ra khỏi Thần Hầu phủ.
Trong triều đình, trong giang hồ,
Từ lâu đã không hề thấy bóng dáng của y.
Vì cớ gì?
Người ngoài không ai biết.
Vạn sự vạn vật,
Chúng sinh trong hồng trần này,
Mỗi người đều có lúc gặp khó khăn,
Mỗi người đều có cực hạn của bản thân,
Ván cờ của chính bản thân mình.
Vấn đề là,
Phải làm sao đột phá.
Loại cục diện này,
Nếu như không thể tự mình đột phá,
Như vậy,
Thế gian này căn bản không ai có thể giúp ngươi.
Vì vậy,
Sau khi nhốt mình ba tháng,
Vô Tình rốt cuộc ra khỏi Tiểu lâu,
Ra khỏi Thần Hầu phủ.
Y đi ngắm tuyết.
Đây là lần đầu tiên y rời khỏi phủ sau ba tháng.
Vẫn như cũ không muốn có người đi cùng.
Bởi vì,
Lòng của y,
Vẫn còn một chỗ,
Âm ỉ đau.
Y biết,
Chỉ cần ván cờ này vẫn chưa bị phá,
Người vẫn chưa gặp,
Vết thương kia,
Vĩnh viễn sẽ không khép lại,
Vĩnh viễn sẽ đau nhức như vậy.
Loại đau nhức này,
Người thường không thể tưởng tượng được.
Thời gian đó,
Y thực sự rất muốn chết đi,
Bởi vì y cảm thấy sống không bằng chết.
Từ bốn tuổi thì gia đình gặp thảm biến,
Y tự buộc mình kiên cường.
Nhiều năm qua như vậy,
Y không để ý cơ thể tàn tật,
Y không ngại ốm đau,
Y không sợ cường quyền,
Y cố gắng chống đỡ,
Vốn tưởng rằng,
Có thể chống đỡ một thời,
Thì đỡ một thời.
Nhưng mà,
Người nọ,
Người đã từng xuất hiện trong mộng,
Thô bạo xé rách tấm áo khoác “vô tình” y mặc trước thế nhân.
Y bị thương rất sâu, rất đau.
Thì ra,
Đứa trẻ từng bám theo phụ thân trong ký ức,
Rốt cuộc lại là cái kẻ giống như ma quỷ kia sao?
Một đêm đó,
Y tự buộc mình quên đi nhưng đồng thời cũng khắc ghi tên của người nọ.
…
Trong lúc vô ý,
Vô Tình đi tới một mảnh rừng thưa,
Mà không biết,
Bên kia rừng thưa,
Đám người Vương Tiểu Thạch đang phải đối mặt với một “Vô Tình” khác.
Ba tháng đóng cửa không ra,
Lại khiến cho một số kẻ lòng dạ khó lường thừa cơ hội,
— có Sái Kinh, Phó Tông Thư làm chỗ dựa,
— Diệp Kỳ Ngũ ngang nhiên dám giả mạo Vô Tình,
— quang minh chính đại lấy tên “Vô Tình” xuất hiện trên đường cái,
— càng công khai tấn công người của Vương Tiểu Thạch.
Chắc là Vô Tình sinh ra là để nhận lấy trách nhiệm thế gian.
Lần đầu ra khỏi phủ,
Lần đầu ngắm tuyết,
Trời xui đất khiến cho y nhìn thấy cảnh người khác gặp rủi ro.
Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu.
Đương nhiên,
Có Vô Tình ở đó,
Rủi ro sẽ không tính là rủi ro nữa.
Ngay khoảnh khắc sinh tử của Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu,
Vô Tình quát một tiếng,
Hai mũi ám tiễn theo tiếng bay ra.
Hai mũi ám tiễn,
Giống như tạo thành một thế ấp tay cáo biệt.
Tựa như cáo biệt một đoạn hồi ức.
Lấy một tư thái quyết tuyệt,
Phá không phóng ra.
Xuyên kỳ, chàng châm, thứ mai, thừa tuyết…
Phá vỡ cục diện nguy hiểm.
Y phá vỡ cục diện nguy hiểm giúp người khác,
Giải trừ nguy cơ cho người khác.
Vậy còn y?
Vô Tình nở nụ cười.
Lấy một loại tâm tình thưởng thức xuân tuyết đông mai,
Như mây tan trăng hiện,
Cái gì là tương tư tương khiên?
Giang hồ không hẳn chỉ có đao kiếm.
Y đã hiểu ra,
— thì ra,
— chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Vô Tình rời đi không lâu sau,
Vương Tiểu Thạch chạy tới.
Người đã đi mất,
Chỉ còn lại tuyết,
Trên tuyết còn thấy hai vệt bánh xe mơ hồ.
Hắn thất vọng quay đi.
Lại nghe được một làn hương mai trong trẻo.
Lẳng lặng mà,
Thấm vào ruột gan.
Mùi hương thật thơm.
Mùi hương thật tĩnh.