Triệu Chanh thử váy và giày, tất cả đều vừa vặn nhưng cô không thể không biết ngại mặc đi làm ngay được, cứ có cảm giác nếu mặc đi chắc chắn sẽ bị trêu chọc.
Tiếc rằng cô không mặc đồ mới thì lúc đến tiệm vẫn bị Mai Trân ghẹo: “Nay đến đây chị nghe người ta kể là ngày hôm qua chồng em vừa trở về đã mua cho em váy đẹp rồi, sao không mặc đi cho mọi người nhìn chứ?”
Mặt Triệu Chanh đỏ như tôm luộc, lần này không phải vì xấu hổ hay gì mà là đỏ mặt chân chính.
Buổi sáng, Lâm Kiến Thành ở trong nhà chờ thím Ngô đến chăm hai đứa trẻ rồi mới ra cửa. Buổi trưa anh không về nhà, mãi cho tới bảy giờ tối thím Ngô dẫn hai đứa nhóc đến studio, Triệu Chanh cũng chuẩn bị xong việc thì Lâm Kiến Thành mới về.
“Qua có nói sẽ đi mua một cái ô-tô sắt nhưng chưa thành, hôm nay tôi muốn bù cho Đại Thuận và Nhị Thuận.” Lâm Kiến Thành ẵm Lâm Nhị Thuận lên vai, rồi nói như vậy.
Lâm Đại Thuận mừng rơn, đến nỗi hận không thể nhảy nhót như một con khỉ, Triệu Chanh không nói gì nhưng trong thâm tâm không nhịn đươc thầm cảm khái, “Đàn ông đúng là thần phá của.”
“Còn chưa biết Tiểu học trong nội thành đòi hỏi những gì, thí dụ như yêu cầu cha mẹ phải có nhà hoặc giả phải có hộ khẩu trên thành phố đại loại thế.”
Triệu Chanh bên cạnh nhẹ nhắc nhở Lâm Kiến Thành nên chú ý tiết kiệm tiền để mua nhà.
Lâm Nhị Thuận trong vòng tay anh uốn éo mông đòi xuống đất, tỏ ý muốn tự đi. Lâm Kiến Thành đặt cu cậu xuống, nhìn hai anh em đi cùng nhau để nói chuyện, lúc đó mới trả lời vấn đề của Triệu Chanh: “Hộ khẩu của chúng ta vốn ở thành phố này vì vậy hiển nhiên có thể đến trường miễn sao không rời khỏi thành phố Phù Dung. Nhưng quả thực cần xem xét việc cóp tiền mua một ngôi nhà.”
Trước kia Lâm Kiến Thành vạch kế hoạch dọn đến trấn trên hoặc thành phố, giờ đây bởi vì lý do là Triệu Chanh, cả nhà đều chuyển gấp vào thành phố nên đầu tiên chỉ có thể thuê nhà sống, dĩ nhiên Lâm Kiến Thành dự định trả hết tiền xe còn thiếu xong sẽ coi chuyện mua nhà làm mục tiêu phấn đấu tiếp theo phải đạt được.
“Tôi vẫn đang nợ anh Hùng hai nghìn đồng, gần đây không cần chở hàng nên tôi dự định lái xe tới mấy vùng lân cận không xa lắm kiếm hàng về bán lại, bảo đảm có thể trả hết sau nửa tháng.”
Lâm Kiến Thành chủ động nói tình hình kinh tế trong nhà với Triệu Chanh, đây là lần đầu cô nghe anh nói những điều này, bỗng giật mình kinh hoảng.
“Vẫn đang nợ của người ta, vậy mà anh còn chi mạnh tay như vậy à?”
Thường thường chẳng phải nên nhịn ăn nhịn mặc nỗ lực kiếm tiền trả nợ sao?
Lâm Kiến Thành bật cười, “Sinh hoạt hằng ngày thì có thể tốn bao nhiêu chứ? Cố gắng kiếm tiền không phải vì để trong nhà không lo ăn không lo uống ư? Khoản nợ vẫn ở đó, từ từ hay gấp gáp cũng không khác nhau là bao.”
Huống hồ, vội vã muốn trả quá khéo khi lại phản tác dụng.
Hai người vừa nhắc đến đề tài này, Lâm Kiến Thành bèn nói luôn: “Ngày mai chúng ta cùng đến nhà anh Hùng ăn bữa cơm, cả gia đình anh ấy mới chuyển lên thành phố sống không lâu. Chạy xong chuyến xe vừa rồi đúng lúc mời bạn bè đến nhà ăn một bữa cơm ấm cúng.”
Triệu Chanh nghĩ bạn của Lâm Kiến Thành hẳn đều biết anh mới cưới vợ mà hiện tại vợ đang ở thành phố, nếu cô không đi, Lâm Kiến Thành ở ngoài chắc không thiếu được bị mất mặt bởi vậy gật đầu đồng ý.
“Vậy không phải chúng ta cũng nên mời người ta đến nhà dùng cơm sao?”
Triệu Chanh nhớ rằng dường như hễ chuyển nhà thì đều phải mời bạn bè tới nhà ăn cơm?
Lâm Kiến Thành đi cạnh cô ngoảnh sang nhìn cô một cái, “Phòng thuê không cần thiết, nhưng nếu em muốn mời khách thì vẫn được.”
Ối cái gì gọi là cô muốn mời khách, nói giống như thể cô thích ngâm mình trong phòng bếp nấu cơm trong ngày hè nắng nóng như này vậy.
Triệu Chanh kìm lòng không đặng nheo mắt bĩu môi với anh, Lâm Kiến Thành thấy vậy ngược lại cười ra tiếng.
Hôm sau, lúc Triệu Chanh hết giờ làm đã cùng Lâm Kiến Thành dẫn hai đứa nhỏ cùng đến nhà của Hùng Đại Sơn.
Hùng Đại Sơn mua nhà ham rẻ nên cách đường Xuân Hoa hơi xa, đến gần khu phố cổ ở thôn Thành Trung Lâm Kiến Thành bắt đầu cho xe dừng lại.
Vào thời điểm hiện tại, chỉ có ba tuyến xe buýt hoạt động tại thành phố Phù Dung, vẫn còn rất nhiều nơi muốn đi đâu thì chỉ có thể dựa vào đôi chân mình, nhờ đó hiện nay chưa có cảnh sát giao thông kiểm tra, bằng không họ chắc chắn sẽ bị bắt vì tội chở quá tải rồi.
Dừng xe ở đầu con hẻm, Lâm Kiến Thành xuống trước sau đó lần lượt bồng ba người xuống, nhân tiện dặn dò Triệu Chanh một phen, “Ngày hôm nay có thể rất đông người đến bởi toàn bộ đều dẫn người nhà theo, chốc đi lên em nhớ coi chừng Đại Thuận Nhị Thuận đừng để chúng bị người ta bắt nạt.”
Triệu Chanh lắng nghe những lời anh nói sao sứ cảm thấy sai sai vậy?
Không chờ cô hỏi ra thắc mắc của mình, Lâm Kiến Thành đã nói: “Cương Tử chính là người đã giới thiệu bà trông trẻ lúc trước cho tôi, quen biết nhau mấy năm, buổi trưa hôm qua anh em cùng nhau ra ngoài tụ tập tôi có nhắc cậu ta chuyện đó, có vẻ như người là do vợ cậu ta chọn, xem chừng đêm qua về nhất định đã cãi nhau một trận.”
Đấy là nói giảm, A Cương là một người rất trọng nghĩa khí và thể diện, vất vả giúp được anh em của mình một lần kết quả lại xảy ra loại chuyện như vầy, về nhà đừng nói chi cãi lộn, động tay động tay cũng hoàn toàn có khả năng.
Tất nhiên Lâm Kiến Thành biết điều đó, nhưng không thể vì tính khí nóng nảy của người khác mà anh để người nhà chịu uất ức.
Một bên là vợ của anh em chưa gặp được vài lần, còn một bên chính là vợ và con mình, Lâm Kiến Thành chưa đến nỗi vì sự yên ấm của nhà anh em mà nuốt cục tức ấy xuống, nếu không thì trước đây khi còn ở trong thôn lúc Bành Đại Hoa đến nhà ồn ào, ầm ĩ cũng chẳng đến nỗi không lấy được đồng nào từ tay của anh.
Triệu Chanh nghe xong hiểu rõ, nhất thời cặp mắt nhìn Lâm Kiến Thành sáng rỡ, lấp lánh.
Lâm Kiến Thành này đúng là càng ngày càng hợp ‘miệng’ cô, Triệu Chanh nghĩ nếu như Lâm Kiến Thành luôn giữ vững tính cách như vậy, thì cô và người đàn ông này sống cả đời với nhau cũng không còn là điều quá khó.
Một số người nói tính cách của con người là do môi trường sống tạo nên, theo Triệu Chanh thì vấn đề này còn phải dựa vào thiên tính nữa, ví dụ như cô chẳng hạn, bố mẹ và bà ngoại của cô đều là những người tốt bụng coi việc chịu thiệt trở thành niềm vui, luôn dạy dỗ giáo dục cô không được tranh giành hiếu thắng không nên tính toán chi li, so đo từng tí một với người khác, dễ cho qua lỗi lầm của người ta.
Gia đình cậu đối với cô đủ kiểu châm chích mỉa mai, có thể nói đó là sự chèn ép cả về thể xác và tinh thần trong một thời gian dài, có người lớn lên có thể trở thành quả hồng mềm tùy người lấn lướt nhưng cô lại trở thành một con nhím gai góc, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Không phải trong di truyền thì có gen trội và gen lặn sao? Triệu Chanh thấy rằng chắc bản thân đã thừa hưởng toàn bộ gen lặn trong nhà mình rồi.
Lâm Kiến Thành chỉ coi đó là lời trần thuật thông thường, không ngờ Triệu Chanh nghe xong lại dùng đôi mắt nóng rực nhìn chòng chọc anh. Bước chân chậm lại, trong lòng thầm cân nhắc lặp lại mấy câu vừa rồi xem có thông tin cụ thể gì ẩn giấu trong đó mà có thể khiến Triệu Chanh nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận theo chân người lớn đến nhà người ta làm khách, thời điểm trong thôn cũng có người mời khách rồi nhưng hai anh em chúng bởi không được ông bà nội quan tâm, bình thường Lâm Kiến Thành lại không ở nhà cho nên hai đứa nhóc chưa từng được đi bao giờ.
Một chút thấp thỏm, một chút phấn khích, Lâm Đại Thuận lôi kéo em trai không tự chủ nép sát bên chân Triệu Chanh.
Như lời nói của Lâm Kiến Thành thì nếu hôm nay vợ của Cương Tử cũng tới nói không chừng sẽ trút mọi căm hờn lên đầu của bọn họ, Triệu Chanh dứt khoát để Lâm Kiến Thành bế Lâm Nhị Thuận, bản thân nắm tay Lâm Đại Thuận, chốc nữa vào nhà cũng không định để cho hai đứa bé rời khỏi tầm mắt của cô.
Căn nhà của Hùng Đại Sơn mua hình như là loại tự xây, tức nhà được xây dựng trên mảnh đất của riêng, không nhất định phải xin giấy chứng nhận nọ kia, chưa kể đến giấy tờ bất động sản, hay có quyền sử dụng đất không cũng rất khó nói.
Có điều giá của phòng ốc thế này đều vô cùng rẻ, hiện tại mọi người không quá đặt nặng vấn đề quyền sở hữu hợp pháp.
Nhà tự xây nói chung là do diện tích đất hạn chế hoặc kinh tế hạn hẹp, một tầng nhiều nhất được tu bổ cho ba hộ ở.
Căn của Hùng Đại Sơn một lầu chỉ có duy nhất một nhà, sừng sừng nằm tại đó. Từ ngoài nhìn vào thì thấy hơi kì quặc nhưng người khác nhìn thấy một tầng một nhà đều hâm mộ không ngớt.
Triệu Chanh dắt tay Đại Thuận đi theo Lâm Kiến Thành đang ẵm Nhị Thuận leo lên cầu thang. Đến tận lầu bốn, Lâm Kiến Thành mới dừng lại.
Trực tiếp kéo cửa ra không cần gõ trước, Triệu Chanh mới ngừng ở tầng bốn, những người ở trong nhà đã trông thấy Lâm Kiến Thành, lúc này cùng cười ồ la lên: “Ôi là Lâm Kiến Thành đến!”
“Lâm lão tam, cậu đây rồi! Anh Hùng bất công, nói phải chờ cậu tới thì mới cho tụi này uống nước!”
“Ấy ấy, lão tam họ Lưu kia chú không có đạo đức đúng không hả? Ai thiên vị quá mức chứ? Kiến Thành, mau vào đi, em dâu và bọn nhỏ có đi cùng không?”
Cửa nằm đối diện phòng ăn, một đám đàn ông đang hút thuốc khoác lác nơi đó.
Có thể thấy rằng Lâm Kiến Thành có quan hệ cực kỳ tốt với nhóm bạn của mình. Cả đoàn thấy Lâm Kiến Thành tới đều líu ríu lộ ra gương mặt đùa giỡn.
Có một người đàn ông gầy gò nhảy hai ba bước như khỉ đột qua, mở toang cửa, cười toe vừa nói bỡn với Lâm Kiến Thành vừa nghển cái cổ nhìn phía sau Lâm Kiến Thành.
Lúc nhìn thấy Triệu Chanh, đôi mắt của người đàn ông đột nhiên trợn trừng trừng, ngôn ngữ cơ thể của anh ta cực kỳ khoa trương, khua khoắng cánh tay quay lại phòng ngoắc ngoắc, “Ôi trời ơi, thật khủng khiếp! Dáng dấp của vợ Lâm lão tam cứ như là tiên nữ ý, chẳng trách giấu kín như bưng, không chịu dẫn ra ngoài!”
Lâm Kiến Thành cười mắng vài câu, ngoảnh đầu nhìn Triệu Chanh, sợ Triệu Chanh không quen khi bị trêu như vậy.
Triệu Chanh đứng đó với đứa bé thoải mái cười khúc khích, “Anh thật biết nói đùa, nhưng lời đùa này khiến người nghe thực vui sướng!”
Không ngờ thoạt nhìn cô yêu kiều, mềm mại, dịu dàng là thế nhưng lại có thể hào phóng đến vậy. Triệu Chanh đã tự đáp lời trái lại những người đàn ông không thể không biết xấu hổ mà trêu chọc Lâm Kiến Thành tiếp được.
Chủ nhà Hùng Đại Sơn chen ra khỏi đám người, vẻ mặt tươi cười chào đón Lâm Kiến Thành vào nhà rồi nhìn Triệu Chanh cười, hỏi cô một câu.
“Đây chính là Đại Thuận Nhị Thuận nhà bọn em hả? Vào nhà cả đi, vào trong nhà ăn kẹo.”
Triệu Chanh dạy hai đứa chào “Bác”, bởi vì đã ở thành phố một thời gian, hơn nữa gần đây thím Ngô thường dắt hai đứa nhỏ ra ngoài tiếp xúc với những người không quen, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều chào hỏi bác Hùng một cách lịch sự.
Hùng Đại Sơn liên tục khen ngợi hai anh em rất ngoan ngoãn lễ phép, Triệu Chanh xoa đầu hai đứa nhóc, ngay thật mà khiêm tốn, “Đâu có ạ, trẻ con đều như vậy cả.”
Nhưng ý cười kiêu ngạo trên khuôn mặt cô lại không chút che đậy.
Vợ Hùng Đại Sơn đang bận rộn trong bếp vào lúc này cũng đi ra ngoài, vừa lau tay vừa nắm lấy tay của Triệu Chanh khen cô xinh đẹp, dạy dỗ hai đứa nhỏ cũng rất tốt, “Nhìn bọn nhỏ thân cận với em như này, chẳng nhận ra là không phải ruột thịt, bình thường em dâu khẳng định vô cùng thương tụi nhỏ nhỉ!”
Mặc dù nụ cười trên mặt chị dâu Tần rạng rỡ như hoa hướng dương nhưng Triệu Chanh chỉ cần liếc mắt là có thể ngầm hiểu thái độ của chị dâu Tần này đối với mình, có lẽ nói đúng hơn là có thành kiến với Lâm Kiến Thành.
Suy nghĩ sâu hơn chút Triệu Chanh cũng rõ ràng, trước kia Lâm Kiến Thành lái xe cho anh Hùng, hiện tại mua xe riêng tự mình lái, chẳng phải toan cướp mối làm ăn của người ta ư.
Hùng Đại Sơn là đàn ông, đối với ngành vận tải có hiểu biết sâu rộng hơn cho nên đối với việc Lâm Kiến Thành tách ra nhìn rất thông suốt thấu đáo, thậm chí còn nguyện ý chìa tay giúp đỡ.
Nhưng chị Tần có cái nhìn rất nông cạn, dĩ nhiên cho rằng Lâm Kiến Thành là một kẻ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đái bát muốn cướp con đường tiền tài của nhà mình, hơn nữa Lâm Kiến Thành vẫn đang nợ một khoản tiền mua xe chưa trả hết, có bất mãn với nhà họ thì cũng chẳng có gì là lạ.
Nếu đối phương đã vờ thân thiết chớp mắt Triệu Chanh cũng tìm được kiểu ứng đối thích hợp, trả lại sự thân mật giả tạo y chang, “Chị Tần, chị quá lời rồi, nói xong em cũng chẳng biết đáp lại sao cho phải.”
Lâm Kiến Thành đã vào phòng, nghe thấy câu này liền ngoảnh đầu liếc mắt về phía Triệu Chanh, xác định trên mặt đối phương vẫn tươi cười thoạt nhìn cực kì chân thành niềm nở.
Nụ cười trên gương mặt chị dâu Tần tức khắc cứng đờ, không ngờ ẩn trong đó lại mang hàm ý châm biếm. Thật không hay khi tiếp tục ngăn người ở ngoài cửa nói chuyện, bèn dẫn Triệu Chanh và hai đứa trẻ đi vào phòng khách.
Ngôi nhà này có hai gian chính, hai phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, diện tích này hiện nay được xem là tương đối lớn, bên ngoài có một sân phơi nhỏ có thể dùng để phơi đồ.
Vừa vào cửa, đoán chừng cánh đàn ông đều gấp rút đi qua một chỗ tán dóc, phụ nữ thì mang mấy đứa bé vào trong phòng khách ngồi.
Triệu Chanh bước vào quan sát một vòng, thực sự có rất nhiều người, bên ngoài khoảng tầm mười người đàn ông, trong đây thì có bảy đến tám người phụ nữ, trẻ con thì mười hai, mười ba đứa, một nhóm chạy tới chạy lui la hét ầm ĩ cả lên, vỏ kẹo, hạt dưa, vụn bánh quy vãi đầy trên sàn.
Sau khi liếc nhìn, Triệu Chanh hạ quyết tâm tuyệt đối không bao giờ chiêu đãi bạn bè của Lâm Kiến Thành, nếu đổi thành cô, bây giờ e rằng đã trực chờ bờ vực bùng phát.
May thay, đây không phải địa bàn của mình, Triệu Chanh dùng khóe mắt liếc nhìn chị Tần đứng bên cạnh, quả nhiên thấy trên mặt chị ta méo mó chớp lóe rồi biến mất.
Chị dâu Tần hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, cười lớn tiếng giới thiệu Triệu Chanh với những người phụ nữ khác, “Đây là vợ Kiến Thành, coi bộ chính là người xinh đẹp nhất trong số phụ nữ chúng ta ở đây rồi. Mọi người cùng làm quen đi, tùy ý chuyện trò nha!”
Dứt lời, hướng vào trong phòng gọi hai tiếng, “Tuấn Tuấn, qua đây dẫn hai em trai đến chơi cùng này!”
Một cậu bé vóc dáng mập mạp chừng mười tuổi, xoa mũi ngoảnh đầu nhìn ra, thời điểm trông thấy Lâm Nhị Thuận đôi mắt sáng như sao, một nụ cười tràn trề hứng thú lộ ra trên khuôn mặt, “Được ạ!”
Triệu Chanh nhác thấy tay đối phương buông một bé gái ra, hai bím tóc tết đuôi sam lỏng lẻo, rời rạc. Cô bé con còn đang lau nước mắt, được thả ra bé gái nhỏ lập tức tránh như tránh hủi, co giò chạy về phía một người phụ nữ đang ngồi trên sô-fa, nhào lên chân người đó.
Người phụ nữ đang nói chuyện vui vẻ với người khác, xoay đầu liếc cô bé, không đau lòng càng không dỗ dành, trái lại chau mày, biểu hiện thiếu kiên nhẫn nói câu gì cho bé gái đó nghe rồi thẳng tay đẩy nó ra.
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, lúc Triệu Chanh thu hồi ánh mắt Tuấn Tuấn đã chạy đến, thò tay định kéo lỗ tai của Lâm Nhị Thuận.
Triệu Chanh chìa tay đẩy ra, vỗ ‘độp’ một phát, nghe thôi đã thấy đau.
“Ai ui” Tuấn Tuấn hét lên, che mu bàn tay khóc hu hu.
Triệu Chanh không liếc thằng bé thêm lần nào, khom lưng bế Lâm Nhị Thuận lên, để Lâm Đại Thuận đứng đằng sau mình, quay đầu ngượng ngùng cười với chị Tần, nói: “Hai đứa con nhà em sợ người lạ, không cần phiền đến Tuấn Tuấn nhiệt tình của nhà chị Tần đặc biệt tiếp đãi vậy đâu, vả lại Nhị Thuận nhà em mới hơn hai tuổi, cơ thể yếu ớt sợ xương cốt không rắn chắc bằng cô bé đằng kia.”
Trong khi nói chuyện, Triệu Chanh còn giơ tay chỉ vào bé gái nhỏ, bởi vì trên môi cô treo nét cười thể hiện sự ngưỡng mộ nên ai nhìn vào cũng không cho rằng cô chỉ cô bé để nói điều gì đó xấu.
Chị Tần nhìn theo, thấy ngay dáng vẻ bi thảm của bé gái ấy, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ như tắc kè hoa không biết nên nói gì.
Vừa khéo Tuấn Tuấn thấy chị ta, ấm ức mếu máo mà mẹ vẫn chẳng dỗ ngọt nó như mọi hôm, bỗng ngửa cổ há mồm khóc rống lên.
Mấy người đàn ông ở phòng khách bên kia đều ngó sang, Hùng Đại Sơn càng nghĩ càng cảm thấy thật mất mặt, đi tới hét vào mặt chị Tần, “Cô chăm con kiểu gì thế! Nhanh làm cho nó nín đi!”
Chuyển nhà mới, lần đầu mời các anh em đến nhà ăn cơm, con trai lại không hiểu chuyện ô ô khóc ầm lên, ra gì nữa đây!
Không ngại xúi quẩy hả!
Chị Tần bị chồng mắng trước mặt nhiều khách khứa như vậy, biểu cảm trên mặt càng xấu hơn, ngay cả nụ cười cũng không duy trì nổi nữa.
Bên cạnh, một người phụ nữ còn trẻ cười khì mở lời: “Anh Hùng, anh hiểu lầm chị dâu rồi, là Tuấn Tuấn bị vợ của Kiến Thành đánh, đứa trẻ hẳn bị đau. Khóc một trận không phải rất bình thường sao.”
Thoạt nhìn có vẻ đang giúp chị dâu Tần giải vây, nhưng lòng chị Tần thầm mắng một tiếng, nháy mắt quả nhiên phát hiện mặt người đàn ông càng đen như đít nồi, vội vàng cúi xuống vừa dỗ con trai vừa cười cười giải thích: “Vợ Hoa Cương đừng đùa, là do Tuấn Tuấn tự va vào tay mình nên mới khóc thôi.”
Khi nói xong không dám nhìn đến chồng mình, cúi đầu nâng bàn tay lên cao nhẹ vỗ vài cái lên lưng Tuấn Tuấn, “Đã sớm nói con không được chạy lung chạy tung rồi! Các cô các chú còn đang ở đây vui vẻ thế này, chính con tự làm đau mình còn không biết ngượng khóc toáng lên nữa!”
Hùng Đại Sơn ngờ vực liếc sang, không thấy gì khác lạ trên mặt của Triệu Chanh, bấy giờ mới tin, hùng hùng hổ hổ nói chị Tần thêm vài câu rồi mới quay ra bên ngoài tiếp tục nói chuyện với đám anh em.
Chị dâu Tần thở phào nhẹ nhõm, không đoái hoài đến việc giở giọng quái gở với Triệu Chanh nữa mà vội để Triệu Chanh tùy ý ngồi xuống sô-fa, chỉ lo cô lại gây ra thêm chuyện gì đó.
Những người phụ nữ này không biết, nhưng trong lòng chị Tần rất rõ ràng, ông chồng nhà mình cho người khác nói chị ta và con trai không tốt nhưng hai mẹ con họ tuyệt đối không được phép nói xấu các anh em của hắn.
Nếu thật sự đụng vào, vậy khẳng định người bất hạnh sẽ là chị ta và con trai mình. Tựa như bãn nãy, nghe Thôi Hoa nói, phản ứng đầu tiên của Hùng Đại Sơn chính là con trai đã làm sai chuyện gì đó nên mới bị đánh, căn bản không nhớ việc phải xót con trai.
Chị dâu Tần cũng oán hận chồng ở điểm này, nhưng hết cách, người đàn ông này lo kiếm tiền, có thể cho họ một cuộc sống vẻ vang giàu có, có thể khiến chị ta khi trở về nhà mẹ đẻ được mọi người ở thôn làng tôn trọng và ghen tị.
Triệu Chanh mặc kệ oán giận của chị Tần, đưa hai đứa bé tìm một chỗ cạnh hai chị dâu nhìn có vẻ hòa nhã ngồi xuống, quay đầu vừa lúc hung dữ lườm Tuấn Tuấn.
Khóe môi Triệu Chanh phác họa một nụ cười rét căm căm đầy ác cảm.
Nói thế nào thì Triệu Chanh cũng từng xem rất nhiều kĩ xảo khi diễn xuất của vô số diễn viên, nụ cười không được max điểm thì chí ít vẫn đạt tiêu chuẩn, một nít ranh mới mười tuổi như con anh Hùng đâu thể chịu được, ngay lập tức bị dọa sợ gào khóc phóng vèo vào phòng như đạn bắn, đóng sầm cửa lại.
Hùng Đại Sơn ló đầu nhìn lại, sắc mặt hết sức khó coi, hiển nhiên anh ta không hài lòng với hành vi thô lỗ của con trai mình.
Chị dâu Tần không phát giác nụ cười kia của Triệu Chanh, cũng tức giận vì hành vi không giải thích được của con trai nhưng bây giờ không phải lúc để giáo huấn thằng con, chị Tần cười gượng thăm hỏi mấy người phụ nữ trong phòng khách rồi lại xoay người đi vào bếp.
Mà Triệu Chanh cũng không bận tâm đến chị ta nữa, dời ánh mắt ngậm cười của cô sang vị vừa cười hi hi đứng ra “Làm chứng” – vợ của Hoa Cương.