Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, nên cả nửa buổi sáng hai người đều không nói với nhau câu nào.
Nhưng trước khi rời đi Lâm Kiến Thành vẫn gánh nước về đổ đầy cái chum trong nhà. Còn lên mảnh rừng của nhà họ Lâm họ, chặt một gốc cây mọc lệch kéo về phơi trong sân.
"Cái cây này cứ để phơi trong sân cho khô, chờ lần sau tôi về sẽ chẻ ra làm củi." Lâm Kiến Thành nhấc túi hành lí của mình lên, đứng trước cửa nói với Triệu Chanh.
Vốn đang ngồi may vá quần áo, đến cùng Triệu Chanh vẫn buông kim xuống đứng dậy. Dẫn Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận ra ngoài sân tiễn anh: "Anh cũng chú ý, nhớ lái xe cẩn thận đó."
Cô suy nghĩ, rồi nhướn mày hỏi anh: "Lần sau nếu muốn về thì anh có thể gọi điện báo trước một tiếng không? Cửa hàng bán đồ lặt vặt bên cạnh nhà xát thóc có một cái điện thoại bàn, thím Ngô nói có thể tới đó ghi lại số điện thoại. Anh chờ tôi qua đó cũng sao một bản cho anh."
Thôn họ không có quầy bán hàng vặt, càng không có điện thoại. Ngay cả nhà trưởng thôn cũng không khác với những nhà khác là bao, chủ yếu do cơ sở và tài nguyên ở đây không bằng bên đó.
Nơi gần nhất có thể nghe điện thoại được, đó chính là cái điện thoại trong cửa hàng bán đồ vặt cạnh phòng xay thóc ở thôn Ngô Gia.
Con trai quả phụ Ngô thường xuyên liên lạc, bà đều nhận điện thông qua đó. Còn gọi điện hầu như không có ai dám dùng. Chẳng có cách nào vì tiền cước quá đắt, một phút một đồng, nhận điện thì mất khoảng năm xu.
Lâm Kiến Thành bình tĩnh nhìn Triệu Chanh trong chốc lát, tâm trạng không khỏi tốt lên đôi chút, nét căng thẳng trên khuôn mặt cũng thoáng giãn ra: "Tôi với cô cùng đi chép."
Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm, áp chế sự khó chịu trong lòng xuống, dắt Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cùng nhau đi.
Nhà quả phụ Ngô ở phía cửa thôn, đi như vậy coi như để hai anh em tiễn bố ruột đi làm luôn.
Bây giờ đã hết nửa buổi sáng, đúng lúc quả phụ Ngô đang ở nhà thu dọn nông cụ. Cày bừa vụ xuân đã kết thúc, nên hầu như tất cả mọi người đều ở nhà mài, gõ rồi lau rửa dụng cụ làm nông một phen. Nên sửa thì cầm lên trấn trên nhờ người sửa, nên bôi dầu thì sẽ bỏ vào một cái gầu xoa, sau đó thì treo lên tường cất đi.
Đối với những nhà làm ruộng, nông cụ là đồ dùng thiết yếu, rất quan trọng.
Biết Triệu Chanh tới để ghi số điện thoại, quả phụ Ngô mỉm cười liếc nhìn Lâm Kiến Thành một cái. Sau đó xoay người đi vào phòng con trai lấy giấy bút ra đưa cho Triệu Chanh: "Thím viết không được đẹp, các cháu tự mình chép đi!"
Độ tuổi của quả phụ Ngô, rất nhiều người đều chưa từng được đi học bao giờ. Ngay đến tên mình cũng không biết viết, chữ số thì đơn giản hơn, quả phụ Ngô có thể dựa vào đó mà sao lại y nguyên.
Cô đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua dãy số ghi nhớ từng con số, rồi đặt tờ giấy lên trên bàn đá viết hai ba cái đã xong.
Nói cảm ơn, song cô cũng không chuyện trò gì thêm với bà ấy, vì sợ làm trễ thời gian lên đường của Lâm Kiến Thành.
"Anh cất số điện thoại này đi, tốt nhất là nên ghi nhớ luôn. Về sau có chuyện gì thì có thể gọi về nhà. Một mình anh ở bên ngoài thì nhớ chú ý an toàn, đừng lái xe quá mệt mỏi, cũng đừng chở xe quá tải. Anh phải nghĩ đến trong nhà còn hai đứa nhỏ đang chờ anh về."
Lâm Kiến Thành cúi đầu nhìn tờ giấy, kí tự bên trên rất đơn giản, chỉ có hai chữ Hán, và mấy con số.
Nhìn chăm chăm vào hai chữ "Điện thoại" kia, anh không nghĩ Triệu Chanh viết chữ cũng cực kì đẹp như vậy. Chắc là cô vẫn có chút học thức, bằng không sẽ không học theo người thành phố nói cái gì mà phải thích với cả không thích kia: "Được, tôi đã biết."
Lâm Kiến Thành muốn nói hai câu ví dụ như: "Cô ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ cũng cực khổ".v.v. Nhưng lời đến miệng lại không thể nào thốt ra được.
Vì vậy, anh chỉ có thể nghẹn một bụng lời ấm áp vào rồi ôm Lâm Nhị Thuận một cái, xoa xoa đầu Lâm Đại Thuận. Sau đó gật đầu với Triệu Chanh, mang túi xoay người đi.
Bao hành lí kia của anh, lúc về thì căng phồng, khóa kéo thiếu chút nữa không kéo lên được, nhưng hiện tại lại xẹp lép. Bên trong chỉ có hai bộ quần áo thay dùng hàng ngày của anh với một ít đồ dùng cá nhân như bàn chải, kem đánh răng.
Triệu Chanh nhìn theo bóng lưng của Lâm Kiến Thành, không hiểu sao trong lòng tự nhiên lại dâng lên cảm xúc buồn man mác khi biệt ly. Không phải do cô luyến tiếc Lâm Kiến Thành, mà bởi nghĩ đến mười ngày nữa lúc mình rời khỏi đây.
Không thể phủ nhận, ba cha con nhà họ Lâm, bao gồm cả Lâm Kiến Thành đều là người vô cùng tốt. Dù cho tối hôm qua cô đã gây với Lâm Kiến Thành một trận. Nhưng chẳng qua do người này không cùng một tầng suy nghĩ với cô thôi.
Con người khi còn sống sẽ gặp qua vô số người, có người chỉ là khách qua đường, còn có người chính là kết quả của chúng ta.
Nơi đây có một căn nhà nhỏ ấm áp, nhưng cô biết mình chỉ là một vị khách qua đường ngoài ý muốn mà thôi.
Lâm Đại Thuận kéo kéo tay Triệu Chanh, ngửa mặt lên nhìn cô hỏi: "Triệu Chanh, có phải cô không nỡ để bố cháu đi không?"
Chút cảm giác buồn khi chia tay vừa dâng lên trong lòng cô nháy mắt đã bị thằng bé đánh bay sạch. Lười biếng hạ mí mắt, bàn tay cô vỗ vỗ vào gáy Lâm Đại Thuận: "Sao có thể chứ! Người không nỡ nên là hai đứa cháu mới đúng! Sau này phải chung sống thật tốt với bố nghe chưa. Thực ra bố cháu vẫn là người rất tốt, chỉ là trên phương diện biểu đạt có hơi ngốc, nếu hai đứa chủ động hơn vậy thì mọi chuyện đều tốt."
Lâm Đại Thuận không hiểu gì, nhưng nó cũng không muốn hiểu, bởi hiện tại nó chỉ muốn tìm cách nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Triệu Chanh.
Lâm Nhị Thuận ôm chân cô, nhìn anh trai bị đau kêu oai oái thì thấy rất thú vị. Vỗ tay cười khanh khách, không có chút thương tiếc nào với anh trai.
Triệu Chanh thấy thế cũng bật cười: "Đi nào, bố cháu đi rồi, hôm nay cô sẽ đãi các cháu ăn một bữa thật ngon!"
Lâm Đại Thuận không hiểu tại sao bố đi rồi lại được ăn ngon, nhưng có đồ ăn vậy thật tốt, chẳng bận tâm đến chuyện của bố gì đó nữa.
Lâm Nhị Thuận nghe được hai chữ "Ăn ngon" thì lập tức nhảy nhót vui sướng, kết quả thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất.
Sau khi Lâm Kiến Thành đi, Triệu Chanh và hai anh em chúng vẫn sống như mọi ngày. Nhưng trong nhà có thêm rất nhiều đồ, đến mái nhà cũng đã được tu sửa lại.
Vài ngày sau, thôn họ đón một trận mưa to, nửa đêm cô bị tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái đánh thức. Đưa tay sờ sờ giường, sạch sẽ khô ráo không thấy bị ướt.
Chuyện đáng nhắc tới, đó là Đặng Hồng Tinh có quay lại thôn một lần nữa để tìm Trương Thục Phân, kết quả đương nhiên là không gặp được chị ấy rồi.
Đặng Hồng Tinh cũng biết chắc chắn bây giờ không thể nào bắt được người nữa, chỉ có thể buông một đống lời uy hiếp, đe dọa. Trước khi rời đi còn nhìn thoáng qua bụng của Triệu Chanh và để lại cho cô một ánh nhìn "Hãy chờ đấy."
Thấy Đặng Hồng Tinh cứ thế bỏ đi, không bắt cô đi đặt vòng tránh thai, thật ngoài dự liệu của Triệu Chanh. Có điều không bị hành xác cô cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Triệu Chanh đương nhiên không biết Đặng Hồng Tinh đang có chủ ý gì.
Lại nói Đặng Hồng Tinh giữ chức chủ nhiệm kế hoạch hóa gia đình ở thôn Tiên Nữ đã nhiều năm. Trong khoảng thời gian đó, tỷ lệ kế hoạch hóa quanh khu vực do bà ta quản lý luôn đạt thành tích tốt nhất trong huyện, số người sinh vượt mức được ép xuống thấp nhất. Chính vì thế Đặng Hồng Tinh được lãnh đạo biểu dương trong hội nghị vài lần, điều này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bà ta.
Nhưng lần trước nhận được tin tố cáo của người dân, khi đến thôn Tiên Nữ bắt người lại bị một người phụ nữ chanh chua ngăn cản. Lúc đó rất tức giận nhưng bà không làm gì được chỉ có thể tay không ra về.
Đây chắc chắn là chuyện khiến người ta hả lòng hả dạ với rất nhiều người, cho nên không tới hai ngày quanh trấn Tảo Tử ai cũng đều nghe thấy chuyện này. Ngay cả các bộ phận khác trong văn phòng của Đặng Hồng Tinh cũng lấy chuyện đó ra để ngầm chê cười bà.
Ban đầu Đặng Hồng Tinh định trông chờ anh trai cử người đi cùng bà bắt Triệu Chanh ngay ngày hôm sau, vì tội cản trở cán bộ kế hoạch hóa gia đình làm nhiệm vụ. Tuy rằng không phải tội gì lớn, nhưng ít nhất cũng phải giam mười ngày nửa tháng. Như vậy, bà cũng có thể lên mặt được chút.
Ai biết anh trai bà nghe xong lại một mực từ chối. Một hồi nói trong đồn không có ai rảnh, một hồi lại nói chuyện này không hợp với quy định. Đặng Hồng Tinh tức giận trở về tìm người hỏi thăm, sau đó biết được nếu muốn điều tra tận cùng chuyện này, thì nhà người ta có thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu phòng kế hoạch.
Dù sao ngay từ đầu người ta đã đặt vòng tránh thai theo tuyên truyền của văn phòng kế hoạch hóa gia đình rồi. Nhìn từ góc độ này, tình huống của người phụ nữ đang mang thai kia không giống với những người phụ nữ bình thường mang thai trộm kia.
Khi Đặng Hồng Tinh đang bực mình vì không thể làm gì được Triệu Chanh, thì con gái của bà lại đột nhiên xen vào một câu khiến cho bà ta thay đổi chủ ý.
"Nếu là cô gái mới gả đến, nói không chừng vài tháng nữa lại tự mình mang bầu. Đến khi đó, còn không phải tùy mẹ muốn làm thế nào thì làm như vậy hay sao."
Vì vậy Đặng Hồng Tinh dằn lửa giận của bản thân xuống, quyết định kiên nhẫn chờ tới khi Triệu Chanh có thai thì bà lại đến giải quyết cô sau.
Về lý do tại sao bà khẳng định rằng Triệu Chanh chắc chắn sẽ có thai? Theo như hiểu biết của bà ta, ngay cả những nhà cực kì nghèo khó ở nông thôn cũng phải cố gắng hết sức để sinh con.
Mà nghe nói Triệu Chanh vừa mới gả tới đây, dù cho chồng đã có hai cậu con trai của vợ trước, thì người phụ nữ này nhất định muốn tự sinh một đứa con thuộc về mình.
Đặng Hồng Tinh dự tính chờ khi Triệu Chanh đã mang thai nhiều tháng rồi, đến lúc đó coi như là ngoài ý muốn gϊếŧ chết cũng không có ai dám nói gì.
Người khác dụng tâm hiểm ác với cô, nhưng tạm thời Triệu Chanh vẫn chưa hay biết điều đó.
Đếm từng ngày từng ngày trôi qua, Lâm Kiến Thành nói mấy ngày nữa sẽ quay về nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Thỉnh thoảng cô sẽ bớt chút thời gian nghĩ đến anh rồi lại thấy hơi lo lắng, trái lại Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận thì không có cảm tưởng gì cả.
Vào ngày thứ mười hai sau khi Lâm Kiến Thành đi, sáng sớm Triệu Chanh đã lên trấn trên một chuyến để nhận lại chứng minh thư của mình. Nhìn tấm ảnh đen trắng bọc trong cái chứng minh thư kiểu cũ, cô có cảm giác như ký ức đã lâu bị bụi bặm phủ kín trong lòng vậy.
Vậy là từ nay về sau, cô chính là Triệu Chanh của thời đại này, sinh vào ngày mười lăm tháng tám năm . Ngay đến cả sinh nhật mà cũng trùng khớp với của cô nữa.
"Sao vậy, cảm thấy ảnh chụp chụp không được đẹp hả?"
Đặng Kiêu thấy Triệu Chanh cầm chứng minh thư đứng ngẩn người, không khỏi mỉm cười nói đùa một câu.
Cô lấy lại tinh thần cất chứng minh thư đi, mỉm cười với Đặng Kiêu qua ô cửa sổ: "Không phải, do đây là lần đầu tiên được cầm chứng minh thư của mình nên mới vậy. Anh Đặng, cảm ơn anh."
Bỗng dưng nhận được lời cảm ơn trịnh trọng vậy, Đặng Kiêu ngượng ngùng, gãi gãi má, cười xua tay.
Khi rời đi Lâm Kiến Thành cố ý để lại cho cô hơn chục đồng tiền, nên trước tiên Triệu Chanh đi tìm ông chủ đã bán thịt lợn cho cô lần trước mua một ít thịt mỡ, cả bánh quy Calcium sữa cũng mua rất nhiều. Còn những thứ khác cô không mua thêm nữa.
Trên đường về nhà, lòng bàn chân vẫn bị phồng rộp. Triệu Chanh lấy cái khổ làm niềm vui nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng đôi chân bị tra tấn trên con đường này rồi.
Về đến nhà, Triệu Chanh không nghỉ ngơi mà lại tất bật vội vàng đi chăm sóc ruộng rau, rồi lại rang mỡ. Cô rắc thêm một ít muối, cho hai anh em một bát nhỏ đầy tóp để chúng từ từ ăn.
Dạo gần đây, thức ăn đầy đủ sung túc hơn trước kia nhiều cho nên cô mới dám để cho hai đứa nhỏ ăn như vậy. Bằng không dạ dày chắc chắn không chịu nổi tính tanh của mỡ, dễ bị tiêu chảy.
Lúc ăn Lâm Đại Thuận vẫn có chút do dự, cảm thấy sao hôm nay đột nhiên Triệu Chanh lại trở nên hào phóng như vậy: "Không cần giữ tóp mỡ lại để xào rau ạ?"
Triệu Chanh tức giận trừng nó, "Muốn ăn không, không thì để đó đừng ăn!"
Lâm Đại Thuận đương nhiên thích, bưng bát ôm vào trong ngực: "Muốn ạ, muốn ạ! Cháu để phần một nửa cho cô!"
Triệu Chanh cười, quay đầu tiếp tục múc dầu đổ vào bình, nhưng trước mắt đã thấy hơi mờ mịt.
Thừa dịp Lâm Đại Thuận không chú ý, cô giơ nhanh tay lên dụi mắt một cái. Nỗ lực không để ý đến bất cứ điều gì nữa, chỉ nghĩ về những chuyện hiện tại cô có thể làm giúp cho cuộc sống của bọn nhỏ.
Đang rang mỡ heo, có tiếng người ở đối diện phía đường Tiểu Mã hô tên của cô, "Vợ Kiến Thành ơi! Em ba Triệu, em có ở nhà không?!"
Triệu Chanh nghe thấy vậy, vội vàng buông bình mỡ xuống lau lau tay, bước ra khỏi phòng bếp, đứng trước sân nhà trả lời: "Ở nhà! Có chuyện gì thế ạ?"
Người đang đứng ở đường cái nói chuyện kia chính là chị Điền, chị tranh thủ mở giọng đáp lại: "Chồng em vừa mới gọi điện về! Nói năm giờ sẽ gọi lại cho em đó!"
Trong nhà không có đồng hồ để xem, Triệu Chanh nào biết từ giờ đến năm giờ còn khoảng bao lâu nữa.
Nhưng nếu Lâm Kiến Thành đã gọi điện thoại về, vậy thì chắc anh cũng sắp về nhà rồi. Cô vốn đang không yên lòng về Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, nhưng lần này phá lệ rất mong mỏi Lâm Kiến Thành nhanh nhanh về nhà.
"Đại Thuận, cháu ở nhà trông em nha. Bánh quy ở trong ngăn tủ có thể lấy ra ăn, cô đi nhận điện thoại, bố của cháu cũng sắp trở lại rồi."
Triệu Chanh cởi tạp dề, rửa tay bằng xà phòng, sau đó múc nước giặt khăn lau qua mặt. Cầm theo một đồng tiền, nói với Lâm Đại Thuận một tiếng, rồi đi luôn.
Không rõ thời gian, vậy thì cứ đi qua đó chờ trước vậy.
Đến thông báo cho Triệu Chanh là người vừa đi xay thóc ở thôn Ngô Gia về, cho nên nhác thấy cô đi ra, thì lại cùng Triệu Chanh trò chuyện đôi câu, cuối cùng còn cười trêu ghẹo cô: "Không ngờ con trai thứ hai của nhà họ Lâm lại biết lo cho gia đình như vậy. Ôi, xem ra vợ Kiến Thành quản dữ lắm ha."
Triệu Chanh cũng chẳng mắc cỡ, thoải mái cười, nói cảm ơn với đối phương. Sau đó chào chị Điền một tiếng rồi rời đi.
May mà cô nhận được tin thì lập tức ra khỏi nhà, trên đường đi mất khoảng chừng hai mươi phút đến quầy bán hàng vặt, nhìn thấy còn mấy phút nữa là đến năm giờ như đã hẹn.
Mấy chị ấy chỉ tiện thể nhắn hộ, có vẻ cũng không nắm được thời gian chính xác. Trên đường mang gạo về lại không vội, cho nên đã trì hoãn rất nhiều thời gian.
Mới vừa mỉm cười chào hỏi, tùy tiện nói thêm được vài câu việc sinh hoạt thường ngày với chị hai Ngô thì điện thoại đặt trên bàn đã vang lên. Chị Ngô phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, chờ điện thoại kêu đến tiếng thứ ba thì mới nhấc lên nhận điện.
"A lô, ai vậy? Có phải Lâm Kiến Thành ở thôn Tiên Nữ không? Phải phải, có ở đây, đợi một chút."
Chị hai Ngô xác định đúng người, thì chuyển điện thoại cho Triệu Chanh ngay.
Cô nhận lấy áp điện thoại lên tai, nói a lô.
Bên kia lặng thinh một lát, sau đó thanh âm của Lâm Kiến Thành truyền tới.
Qua ống nghe nên giọng nói có chút biến đổi, nhưng nghe kỹ thì vẫn có thể nhận ra âm sắc trầm thấp quen thuộc của anh.
"Vốn chỉ có một chuyến chạy trong tỉnh đã nhận trước đó thôi, dự định đi mấy ngày sẽ về, nhưng khi giao hàng xong lại nhận thêm một chuyến nữa thế nên mới về muộn hơn."
Lâm Kiến Thành giải thích đơn giản mấy câu, anh đằng hắng một tiếng, nhẹ giọng nói, "Ngày mai tôi về, có lẽ buổi tối là đến nhà."
Một tay Triệu Chanh giữ điện thoại, còn một tay thì mân mê dây xoắn tai nghe, nhất thời không biết nói sao, sau một hồi bật ra được một chữ "Ừ", chần chừ nói, "Vậy trên đường anh nhớ lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."
Lâm Kiến Thành cũng đáp "Ừ", nhất thời cả hai người đều rơi vào trầm mặc không biết nói gì nữa.
Thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, tỷ như mong anh về sau chăm sóc thật tốt cho hai đứa trẻ, hoặc là hy vọng anh đừng trách cô. Nếu như đồng ý tha thứ cho cô, về sau vẫn có thể liên lạc, coi nhau như người thân mà đối xử. Cô cũng hi vọng sau này cô vẫn có thể biết được tin tức của Đại Thuận và Nhị Thuận.
Nhưng Triệu Chanh biết rằng nếu thật nói ra những điều này, đó mới thực sự là vô sỉ, lòng tham không đáy.
Trong ngực vừa chua xót, vừa buồn bã, cô khe khẽ thở dài, mỉm cười gượng gạo. Không thốt lên nổi lời nào.
Cô đã quên bây giờ Lâm Kiến Thành cũng không nhìn thấy, "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp nha?"
Lâm Kiến Thành ở đầu dây kia, nghe thấy cô muốn dập máy, lẽ ra định đáp ứng, nhưng chữ "ừ" cứ nghẹn trong cổ họng không muốn bật ra.
Anh giương mắt lên vừa vặn nhìn thấy con trai nhỏ nhà ông chủ đang nằm sấp trên bàn làm bài tập, đột nhiên nghĩ ra lời muốn nói, nên vội vàng mở miệng: "Cô có thích đọc sách không? Lần trước tôi thấy chữ cô viết khá đẹp, có phải bản thân có thói quen đọc sách không? Vừa nãy tôi có mua cho cô hai quyển sách, nghe nói phụ nữ rất thích xem loại sách này,"
Triệu Chanh không ngờ Lâm Kiến Thành sẽ mua sách cho cô, nên hơi sửng sốt. Cuống họng như bị lấp kín không nói thành lời, chỉ thốt ra được mỗi chữ "ừ", so với im lặng thì chẳng khá hơn là bao.
Còn Lâm Kiến Thành thì giống như bật máy hát, nói không ngừng, "Trong nhà chưa có giấy và bút, lần này tôi cũng mua một ít, còn mua cho Đại Thuận một cây bút máy nữa."
"Là bút máy nên hơi đắt, có điều tôi đã viết thử. Ngòi bút viết rất trơn, nếu sau này hỏng thì có thể mua ngòi riêng về thay."
"Hôm nay tôi nhìn thấy một cái váy rất đẹp, đã mua về cho cô. Đợi mai để cô thử coi có vừa không, nếu không vừa người thì tôi sẽ đem đi đổi. Đã dạo trước với ông chủ, còn có hóa đơn để làm chứng minh."
Triệu Chanh vẫn không nói gì, Lâm Kiến Thành còn tưởng bản thân đang nói chuyện cùng không khí, tự dưng thấy không được tự nhiên.
Ngừng lại, suy nghĩ giây lát thấy không còn gì để nói nữa, Lâm Kiến Thành đang chuẩn bị nói với cô "Vậy gác máy đi", thì ống nói ở phía đối diện bỗng dưng lại truyền đến giọng nói của bà chủ cửa hàng bán đồ vặt mới nãy vừa nghe điện thoại: "Trời ơi em gái, em đừng khóc mà, nhớ chồng sao? Vậy thì mau nói với chồng đi, chị không cười em đâu!"
Tay chân Triệu Chanh luống cuống, vội lau nước mắt, khịt khịt mũi. Mỉm cười nhìn bà chủ một cái trước, biết chắc chắn Lâm Kiến Thành ở bên kia đã nghe được hết, càng thấy ngượng ngùng hơn.
Khụ khụ ho khan hai tiếng, Triệu Chanh cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, đúng lý hợp tình giận chó đánh mèo với người khác, mắng Lâm Kiến Thành: "Ài anh nói xem anh đường đường là một người đàn ông cao lớn, sao lại dong dài như vậy chứ! Có lời gì không thể để mai rồi nói sao?"
Dứt lời, hốc mắt cô lại đỏ lên, muốn khóc tiếp.
Bởi vì cô biết nếu hiện tại Lâm Kiến Thành không nói, thì căn bản sau này cô sẽ không cho đối phương cơ hội để nói nữa.
Nhưng anh không biết điều đó, nghe thấy Triệu Chanh hung dữ nói. Dường như anh có thể tưởng tượng ra cảnh viền mắt xinh đẹp đỏ bừng của vợ, cả người ngập tràn vẻ xấu hổ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cứng cổ ưỡn ngực thể hiện bộ dáng ghét bỏ anh.
Lâm Kiến Thành nở nụ cười, nói: "Được rồi, mai về tôi sẽ nói sau."
Vậy nên, buổi tối em nhớ ở nhà chờ tôi về.
Triệu Chanh đáp qua loa thêm vài lời, rồi vội kết thúc cuộc gọi.
Gác máy, Lâm Kiến Thành nhìn phút giây hiển thị trên điện thoại, khóe môi luôn luôn mím thành một đường thẳng tắp nay lại khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong nho nhỏ.
Mặc dù anh không biết liệu mình có tình cảm, có thích, hay có yêu cô không nhưng hiện tại anh chỉ thấy có một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm trong trái tim, sưởi ấm toàn bộ cơ thể anh.
Trả tiền xong, Lâm Kiến Thành quay đầu nhìn những ánh đèn đường đang chiếu sáng toàn bộ thành phố, trông thấy mấy đôi trai gái trẻ đang tay trong tay dạo phố, nghĩ có lẽ anh nên thử trải nghiệm cảm giác đó một lần.
Bên này Triệu Chanh cúp máy, ngại ngùng nhìn chị Ngô cười gượng, thanh toán năm xu.
Chị hai Ngô vẫn đang cười tủm tỉm bảo Triệu Chanh đừng xấu hổ, "Vợ chồng son, đương nhiên đều không nỡ xa nhau như vậy. Chị thấy rằng tốt hơn hết hai vợ chồng vẫn nên sống cùng một nơi mới ổn thỏa. Chẳng phải Kiến Thành nhà em đã mua một chiếc xe riêng rồi sao, chạy thêm hai tháng khẳng định đủ tiền thuê một căn phòng. Chờ đến khi đó, để chú ấy về đón em vào tận cửa."
Triệu Chanh không có tâm trạng để tiếp chuyện chị ấy nữa, khách khí đáp lại hai câu giờ phải về nhà nấu cơm cho hai con.
Chị Ngô không giữ cô lại nữa, tìm năm xu tiền thừa trả cho cô rồi mỉm cười vẫy vẫy tay. Triệu Chanh cầm năm xu tiền đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi chị ấy có bán bút máy và vở không.
"Có, em muốn mấy cây?"
"Một là đủ, chị có loại vở để viết thư hay không ạ?"
Sau cùng Triệu Chanh lấy năm xu tiền mua một quyển vở mỏng loại giấy trắng dòng kẻ màu đỏ có thể xé được dùng để viết thư và một cái bút máy.
Lúc về, Triệu Chanh đi ngang qua nhà chị Điền, cô đứng ở ngoài sân gọi với vào trong. Chị Điền từ phòng bếp bước vội ra, thấy Triệu Chanh thì nhìn cô mỉm cười: "Nhận điện thoại về rồi sao? Có phải Kiến Thành có chuyện gì không?"
Người cùng một thôn, hỏi thăm lẫn nhau là chuyện thực bình thường. Cô cũng không giấu giếm, nói ngày mai Lâm Kiến Thành quay về.
"Được đó, khi chồng về thì sẽ gọi điện thông báo trước một tiếng. Thật ra Kiến Thành nó là một đứa rất tốt, tình thế bắt ép nên không thể không rời nhà đi làm xa."
Triệu Chanh cũng nói hùa theo một câu, "Vâng, đúng ạ. Kiến Thành là một người vô cùng tốt, chuyện đồn đoán trong thôn trước đó em đã hỏi anh ấy rồi, anh nói không hề có chuyện này. Chị Điền, sau này chị mà nghe thấy người ta nói Kiến Thành nuôi vợ bé ở bên ngoài còn có con riêng thì chị có thể giúp chúng em giải thích đôi câu không ạ. Về phần tiền hai năm qua kiếm được, Kiến Thành đều dùng hết để mua chiếc xe Đông Phong đó."
Đối với chuyện này đương nhiên là chị Điền đồng ý ngay, "Kỳ thực thấy Kiến Thành mua xe, mọi người sẽ không dám nói như vậy nữa. Được, nếu như về sau vẫn có người nói nhăng nói cuội vậy, chị sẽ là người đầu tiên đứng ra mắng cho người đó một trận."
Không còn những lời đồn nhảm, thêm Lâm Kiến Thành còn có xe tải riêng. Nếu như sau này anh muốn lấy vợ, vậy sẽ càng dễ dàng hơn.
Triệu Chanh nói cảm ơn với chị Điền, sau đó nhờ cậy chị ấy giúp để ý con gà ở nhà và hai đứa con trai vào ngày mai, "Sáng nay đi chợ, em có gặp người bên nhà mẹ đẻ, nói nhà em bên kia xảy ra chút chuyện. Ngày mai, em tính về đó xem sao, trước đang lo lắng cho hai đứa nhỏ. May mà chậm nhất là đêm mai Kiến Thành về đến rồi."
Chị Điền hỏi đã xảy ra chuyện gì, Triệu Chanh cũng chỉ tỏ ra buồn rầu, nói cô cũng không biết, "Nhưng hình như thấy là chuyện rất nghiêm trọng, bằng không cũng không cần gọi em về gấp như vậy đâu. Vất vả cả đi cả về rất tốn sức."
Có cái gật đầu của chị Điền, Triệu Chanh thấy yên tâm, đang trên đường về nhà, tình cờ nhìn thấy Ngưu Tiểu Thảo đeo một gùi cỏ cho heo đang xuống núi ở phía cuối thôn.
Bước chân cô chậm lại, treo nụ cười bên môi chào hỏi với Ngưu Tiểu Thảo ở đằng xa.
Chị ta nhìn thấy Triệu Chanh mà như chuột nhìn thấy mèo vậy, hận không thể tìm được một cái lỗ nẻ trên đất để chui vào trốn.
Triệu Chanh không bận tâm tới thái độ của chị ta, sở dĩ muốn chào chính vì muốn trêu Ngưu Tiểu Thảo một chút thôi. Sau khi chào hỏi xong thì đi xuống lối bờ ruộng nhỏ về nhà luôn. Sắc trời không còn sớm nữa, cô còn phải về nhà chuẩn bị cơm tối.
Biết mai bố về, phản ứng đầu tiên của Lâm Đại Thuận là hỏi bố có nói sẽ mua đồ gì về không, "Chờ bố về nhà, thì có thể cho bố chẻ củi. Vì trong nhà sắp hết củi rồi, à để bố đi gánh thêm nước nữa."
Phải, người còn chưa về, nhưng đã sắp xếp công việc đâu vào đấy.
Nếu như ở thời điểm khác, Triệu Chanh còn có thể thuận miệng cười đáp đôi câu với Lâm Đại Thuận, nhưng đêm nay cô lại vỗ vào đầu nó một cái: " Sau này đừng nói vậy nữa, cũng không biết đau lòng cho bố cháu chút nào. Thử nghĩ xem, bố cháu một mình chạy xe khắp nơi ở bên ngoài. Đôi khi đến cơm nóng cũng không kịp ăn, không phải vì muốn kiếm nhiều tiền để nuôi gia đình sao? Bố cháu còn nói sang năm sẽ cho cháu đi học đó."
Lâm Đại Thuận nghĩ ngợi, cảm thấy có lý, "Vậy về sau, cháu và em trai sẽ thương cô nhất, thứ hai là bố."
Không ngờ nó còn xếp hẳn thứ hạng như vậy, Triệu Chanh thấy hứng thú nên hỏi thế nó xếp mình ở chỗ nào. Lâm Đại Thuận không chút do dự đáp ngay: "Cháu còn cần tự thương mình làm chi? Chẳng phải có cô thương cháu rồi sao?"
Nụ cười trên mặt Triệu Chanh nhạt dần rồi tắt hẳn, cuối cùng tức giận chọt chọt vào mũi nó, rồi gọi Lâm Nhị Thuận – đang ngồi bệt trên sàn đất ngoài cửa: "Người cháu cần yêu thương và đau lòng nhất phải là bản thân các cháu. Tự tôn, tự trọng phải tự mình nỗ lực... Thôi quên đi, nói ra các cháu cũng chẳng hiểu. Đại Thuận à, về sau đi học rồi thì phải học cho giỏi, rồi bảo bố cháu mua thật nhiều sách cho đọc. Trong sách có rất nhiều đạo lý hay."
Lâm Đại Thuân muốn nói nữa, nhưng Triệu Chanh đã ngắt phăng gọi nó đi giúp bưng cơm ra: "Nhanh lên nào, mau ăn cơm thôi. Lát nữa trời tối rồi muốn gắp thịt cũng không gắp được nữa đâu!"
Được rồi, đây là một vấn đề cực nghiêm trọng, cho nên Lâm Đại Thuận không nói gì thêm, nhanh nhẹn bê cơm xếp đũa lên bàn.
Buổi tối, chờ hai anh em chúng đều ngủ hết, Triệu Chanh mới đứng dậy thắp sáng đèn dầu lên lần nữa. Ngồi trên bàn viết thư cho Lâm Kiến Thành, viết được hai câu lại dừng. Cứ viết rồi lại gạch đi, đã xé mất vài tờ giấy. Không còn cách nào do bút máy viết không thể tẩy vậy nên mới phải đổi qua đổi lại mấy lượt.
Mãi tới khi có tia sáng bắt đầu lóe lên phía cuối chân trời, ngọn đèn dầu leo lét vang lên những tiếng nổ lách tách nho nhỏ. Đấu tranh hai lần, cuối cùng mới tắt lịm.
Triệu Chanh gấp thư thành hình vuông, chưa cần Lâm Kiến Thành đồng ý đã mượn trước đồng, kẹp sẵn giấy nợ bên trong thư.
Gấp xong ngồi trên ghế điều chỉnh lại cảm xúc, bấy giờ cô mới đi về phía giường lò đánh thức Lâm Đại Thuận. Thấy nó híp mắt, mơ mơ màng màng hỏi cô sao vậy, Triệu Chanh nhẹ giọng nói: "Đại Thuận, hôm nay cô phải về núi Áo Tử Sơn một chuyến. Tối nay chưa về ngay được, nhưng chờ đến tối là bố các cháu về đến nhà. Tới lúc đó, cháu giao cái này cho bố. Xem xong thì bố cháu sẽ biết cô muốn đi đâu nhé."
Nói hết, cô liền đem lá thư nhét vào trong tay Lâm Đại Thuận, trầm mặc nắm tay nó một chốc. Sau đó cúi người hôn lên trán Lâm Đại Thuận, "Hôm nay, ban ngày đừng dắt em trai ra ngoài chơi nữa. Đói bụng thì tự lấy đồ ăn ra ăn, có chuyện gì thì sang nhà thím Điền ở đối diện kia nói. Sau này phải ngoan ngoãn, vâng lời chăm chỉ đọc sách đó."
Nếu về sau còn cơ hội, cô sẽ trở về gặp các cháu.
Lâm Đại Thuận chỉ cho rằng Triệu Chanh muốn dặn dò hôm nay ở nhà phải nghe lời thím Điền, không được chạy lung tung. Vì mấy ngày trước Triệu Chanh đã nhắc tới chuyện muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến với nó rồi.
Bởi vậy, Lâm Đại Thuận lập tức đồng ý, dạ một tiếng. Khi Triệu Chanh vỗ vỗ lưng ru nó ngủ. Thoáng chốc Lâm Đại Thuận lại chìm vào giấc ngủ.
Sau cùng, cô đi xem Lâm Nhị Thuận, dém góc chăn cho nó xong thì hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái. Xác định dao, kéo, kim các loại đều đã cất đi hết rồi, lúc này mới xách cái tủi vải do nguyên chủ mang từ nhà mẹ đẻ tới, xỏ đôi giày vải vào, trên người mặc bộ quần áo vá cũ kỹ. Mở cửa nhà, không dám quay đầu nhìn lại, vội vã khép cửa rời đi luôn.