Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

chương 31: hai chương gộp một

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Convert: TieuQuyen

Edit: Yu

Bờ ruộng rộng chừng nửa sải tay, Triệu Chanh đi phía sau, Lâm Kiến Thành đi đằng trước. Hai người một trước một sau cúi đầu nghiêm túc bước đi, cứ như có thể nhặt được tiền trên bờ ruộng mọc đầy cỏ dại.

Hai tay Triệu Chanh đệm dưới quai của cái gùi đeo trên bả vai. Nhíu mày thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm Kiến Thành đi phía trước.

Đột nhiên Lâm Kiến Thành quay về đã làm xáo trộn hết kế hoạch trước đó của Triệu Chanh. Nhớ tới sổ hộ khẩu ở trong gùi, Triệu Chanh bắt đầu do dự không biết có nên chạy trốn luôn hay không.

Ở trong thành phố có rất nhiều nơi cần đến chứng minh thư. Nếu Lâm Kiến Thành chỉ định ở lại hai, ba ngày; vậy cũng tốt. Triệu Chanh cảm thấy hai, ba ngày thì cô vẫn có thể ứng phó được.

Nghĩ tới đây, Triệu Chanh gạt bỏ sự lúng túng của bản thân, cứng rắn gọi Lâm Kiến Thành một tiếng: "Lâm Kiến Thành, lần này trở về khi nào thì anh lại đi?"

Câu hỏi này nếu như người nghe tinh tế một chút nhất định có thể nghe ra ý nôn nóng, mong chờ hy vọng anh mau mau rời đi sớm một chút bên trong.

Nhưng người dân ở trong thôn gặp được người quen lâu lâu mới trở về một chuyến, câu cửa miệng đa phần sẽ hỏi là khi nào lại đi.

Cho nên Lâm Kiến Thành không nghĩ nhiều, bước chân hơi chậm lại, khiêng bao đồ nghiêng người quay đầu nhìn Triệu Chanh một cái. Ngay khi ánh mắt vừa chạm phải đôi mắt kia của Triệu Chanh thì lập tức rời đi luôn: "Khụ, ừm chắc khoảng vài ngày nữa."

Lâm Kiến Thành phải đi cùng Hùng Đại Sơn để giải quyết chuyện mua xe, vì thế chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi hai, ba ngày. Về sau khi mà mua xe xong rồi, đương nhiên Lâm Kiến Thành phải nắm chặt thời gian đi liên hệ nguồn hàng bắt đầu chạy xe tự kiếm tiền. Đến lúc đó chắc chắn còn bận rộn hơn bây giờ.

Có điều Lâm Kiến Thành không có thói quen nói với người khác những tính toán trong đầu mình, bởi vậy Triệu Chanh hỏi gì thì anh đáp nấy, không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào.

Đến bây giờ, Lâm Kiến Thành vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật rằng người phụ nữ xinh đẹp như hoa này lại chính là vợ mới của mình. Đây là người mà bản thân anh đã gặp hai lần trong vội vã kia sao. Một lần là ở nhà của em ba Triệu, bởi vì thời gian khi đó rất ngắn nên Lâm Kiến Thành chỉ chú ý tới cơ thể, chân tay và thái độ của đối phương thôi.

Nói khó nghe thì nếu như ngày hôm đó trước khi anh rời đi ba anh em nhà họ Triệu có đưa một người khác ra, chỉ cần thân hình và màu da giống nhau, Lâm Kiến Thành cũng không chắc nhận ra được rốt cuộc người đấy có phải là em ba Triệu mà mình đã gặp trước đó không nữa.

Lần thứ hai thì dĩ nhiên chính là vào hôm mà Lâm Kiến Thành chuẩn bị rời nhà đi làm. Anh đã ra đến cửa sân rồi lại đúng lúc chạm mặt của ba anh em Triệu gia.

Ba người không nói lời nào đã đem em ba Triệu nhét vào trong lòng của Lâm Kiến Thành. Vội vàng giải thích được mấy câu sau đó liền chạy mất tăm y như khi giặc ngoại xâm đánh không lại thì vội vã lui binh.

Lâm Kiến Thành không có thời gian, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua mặt của em ba Triệu do đang bị sốt nên đỏ ửng. Sau đó lập tức ôm người đặt vào trong giường, nói qua loa vài câu với người mà mỗi lần trước khi anh rời đi đều phải tới đây một chuyến – Bành Đại Hoa rồi rời đi luôn.

Cho nên mọi người đều nói con gái sẽ biến đổi rất nhiều, là chuyện thần kỳ như vậy sao? Lâm Kiến Thành bối rối, cảm thấy không chân thật.

Cứ đi được một quãng, người dân trong thôn thấy hai người bọn họ thì đều niềm nở dừng lại hàn huyên đôi câu với anh, nhắc tới Triệu Chanh thì toàn gọi cô là 'Vợ Kiến Thành'.

Mỗi một lần cái xưng hô 'Vợ Kiến Thành' này vang lên, cũng nhắc nhở Lâm Kiến Thành rằng đây thật sự là Triệu Chanh, cũng chính là vợ của anh.

Triệu Chanh không biết đằng sau khuôn mặt bình tĩnh này, tâm trạng của Lâm Kiến Thành đang cực kỳ rối bời. Sau khi nhận được câu trả lời cô nhất thời thấy yên tâm hơn, nhưng vài giây sau lại khó chịu, hy vọng Lâm Kiến Thành có thể nói rõ con số chính xác ra. Khoảng vài ngày rốt cuộc là mấy ngày, dù sao dưới ngày cũng gọi là vài ngày mà.

Hai người cứ như vậy đi qua hai bờ ruộng, mới vừa đặt chân lên dốc nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò của Lâm Đại Thuận: "A! Ba đã về nhà rồi!"

Lớn tiếng gọi xong, Lâm Đại Thuận lao xuống như một cơn gió, chạy đến trước mặt Lâm Kiến Thành ngẩng đầu cười với anh.

Lâm Kiến Thành giơ tay lên xoa đầu con trai lớn, vốn muốn nói "Về nhà thôi." Kết quả mới vừa rồi Lâm Đại Thuận còn nhìn anh cười, bây giờ đã bỏ qua anh trực tiếp bổ nhào vào Triệu Chanh phía đằng sau, rồi ôm lấy eo cô: "Triệu Chanh, cô đã về rồi! Cháu có phần cháo trong nồi cho cô, Nhị Thuận đã ngủ rồi. Cháu đoán cô cũng sắp về cho nên muốn ra ngã ba đường Tiểu Mã chờ cô!"

Một loạt các câu nói đột ngột bật ra, bên trong tràn ngập sự phấn khích và thái độ thân mật.

Lâm Kiến Thành không khỏi xoay lại nhìn hai người. Triệu Chanh vốn đang chau mày cũng lộ ra nụ cười, ôm Lâm Đại Thuận vỗ vỗ lưng nó: "Đường Tiểu Mã xa như vậy, đến đó phải đi mất nửa giờ, cháu định chờ cô ở chỗ nào đây? Chúng ta mau về nhà thôi, cô có mua đồ ngon cho các cháu đây!"

Giọng nói vừa trong vừa ngọt, còn mang theo chút dịu dàng, khác hẳn dáng vẻ cứng nhắc hồi nãy lúc hỏi khi nào anh lại đi là sao?

Lâm Kiến Thành sâu sắc cảm nhận được rằng bây giờ bản thân anh đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ với hai người trước mặt này rồi.

Có thêm Lâm Đại Thuận, Triệu Chanh cảm giác bầu không khí thoải mái hơn nhiều, thỉnh thoảng nói với nhau chút chuyện lặt vặt. Một người hỏi Nhị Thuận có tè ra quần không; người kia kiêu ngạo, tự đắc nói mình cứ cách một thời gian lại nhắc em trai ngồi xuống đi tè. Sau lại hỏi hai con gà mái trong chuồng heo có đẻ trứng không.

Tóm lại, bầu không khí của một lớn một nhỏ rất hòa thuận. Nói không hết chuyện, trực tiếp bỏ quên Lâm Kiến Thành. Hai người đi lướt qua Lâm Kiến Thành cứ thế đi thẳng về nhà.

Lâm Kiến Thành đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, trước kia mỗi lần anh trở về, thái độ của con trai đều giống như hôm nay vậy. Phấn khích chạy về phía anh mỉm cười, nói: "A! Ba đã về nhà."

Sau đó? Không còn sau đó nữa, bởi vì thường anh sẽ đem mấy món đồ trước đó mua về chia một phần cho hai anh em, rồi rửa mặt nằm xuống ngủ bù một giấc. Thời điểm tỉnh dậy nên nấu cơm thì đi nấu cơm, nên ngủ thì ngủ. Hai đứa trẻ ăn cơm xong thì chạy ra bên ngoài chơi.

Rõ ràng không có thay đổi gì, nhưng vì sao khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt anh lại có loại cảm giác nặng nề? Không thể không nói may mà Lâm Đại Thuận còn có em trai bên cạnh cùng nhau lớn lên, nếu không chắc chắn sau này nó sẽ lại trở thành một Lâm Kiến Thành thứ hai rồi.

Triệu Chanh cùng Lâm Đại Thuận đi phía trước, Lâm Kiến Thành bị rớt lại đằng sau. Chờ khi Triệu Chanh bắt đầu tháo gùi xuống để Lâm Đại Thuận xem hôm nay cô đã mua những gì cho hai anh em, thì lúc này Lâm Kiến Thành mới khiêng cái bao cúi đầu vào nhà.

Dáng vóc Lâm Kiến Thành cao lớn, người đàn ông tuổi cũng đã bắt đầu phát triển bề ngang, vai rất rộng. Lại thêm gian nhà vốn không có cửa sổ, anh đứng ngay lối cửa ra vào chặn đứng ánh sáng, cho nên đột nhiên căn phòng trở nên tối đi hơn hẳn.

Triệu Chanh ghét bỏ liếc anh một cái, nhưng băn khoăn Lâm Đại Thuận vẫn còn ở đây, muốn giữ lại cho đứa trẻ chút mặt mũi, cho nên cuối cùng Triệu Chanh không nói bất cứ lời nào kêu anh tránh ra.

Triệu Chanh không nói, nhưng còn Lâm Đại Thuận thì lại trực tiếp la lên: "Ba, ba đừng đứng trước cửa nữa. Trong phòng tối om, không nhìn thấy gì nữa rồi!"

Triệu Chanh không kìm được, bật cười khúc khích.

Dù sao mình vừa mới oán thầm liền có ngay một bằng hữu nhỏ nói thay. Chuyện này rất buồn cười.

Bị con trai ghét bỏ, Lâm Kiến Thành cũng không thấy xấu hổ ngượng ngùng. Hồi nãy trong khoảng chục bước chân, Lâm Kiến Thành đã suy nghĩ thông suốt, dù sao cô gái này cũng là người vợ đầu ấp tay gối, sống cả đời cùng với anh.

Căn nhà này là của anh, con trai anh, vợ cũng là của anh.

Cảm giác xa lạ lúc đầu đối với việc vợ mới quá mức xinh đẹp đã bị đè xuống không ít. Lâm Kiến Thành liếc nhìn nụ cười rạng rỡ của Triệu Chanh, bản thân anh bước về phía giường lò bên kia. Sau đó hạ bao hành lý trên vai xuống đặt lên giường, cúi đầu nhìn đứa con trai nhỏ đang dang rộng tay chân nằm ngủ.

Triệu Chanh cố ý giấu sổ hộ khẩu ở dưới đáy gùi, đồ mua cũng không nhiều, chỉ có ít bánh quy và kẹo gạo đường. Triệu Chanh bảo Lâm Đại Thuận đi rửa tay, rồi mới lấy hai miếng đưa cho nó. Phần còn lại thì buộc chặt cất đi vào trong tủ.

Sau lần bị hai bà chị dâu nhà mẹ đẻ tập kích, Triệu Chanh không dám để tiếp đồ ăn ở bên ngoài nữa.

Tuy để trong ngăn kéo, thì về sau hai đứa nhỏ không thể tự lấy ra ăn được. Nhưng được cái cả hai đứa bé đều rất nghe lời, nên Triệu Chanh cũng hào phóng, thường thường lấy hai khối chia cho chúng ăn.

"Triệu Chanh, cô cũng ăn một miếng đi. Chưa ăn cơm trưa, cô không thấy đói bụng sao?"

Lâm Đại Thuận nhìn mẹ kế cất hết bánh đi, vội vàng nói cô cũng lấy một miếng ra ăn.

Triệu Chanh nhìn nó, mỉm cười; vẫn đem đồ cất đi đóng tủ lại: "Không phải cháu đã phần cháo cho cô rồi sao?"

Lâm Kiến Thành ngồi ở đó một lúc phát hiện nếu như mình còn không lên tiếng, một lớn một nhỏ ở bên kia thật sự sẽ coi anh là không khí tiếp.

Lâm Kiến Thành ho khan một tiếng, vừa định mở miệng nói chuyện. Kết quả Triệu Chanh đã sớm ghét bỏ anh, quay đầu lại cười châm biếm oán giận anh trước: "Làm sao mà cứ ho mãi thế? Lúc mới gặp đã ho đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Do hút quá nhiều thuốc hả? Đại Thuận à, sau này trưởng thành rồi cháu cũng không thể bắt chước, học đòi hút thuốc theo người ta. Đã nghe thấy chưa?"

Lâm Đại Thuận nghe vậy, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, trợn tròn mắt lên: "Ba ho đến nỗi khóc luôn sao?"

Trời ạ, hút thuốc thật là đáng sợ.

Là một người đàn ông, vậy mà lại rơi nước mắt, chuyện này thật là nghiêm trọng a!

Lâm Đại Thuận đồng ý liên tục gật đầu. Sau đó thuận tay bẻ đôi kẹo gạo giòn, nhón chân lên đút vào miệng mẹ nói: "Còn cháo nhưng phải chờ hâm nóng lại đã. Cô ăn tạm miếng bánh lót dạ trước, giờ cháu đi đun nóng cháo cho cô!"

Triệu Chanh cười híp mắt cầm kẹo gạo giòn cắn ăn, nói cảm ơn với Lâm Đại Thuận.

Lâm Kiến Thành lại bị xem nhẹ: "..."

Vì sao không ai hỏi anh có muốn ăn cơm không?

Trên thực tế, Lâm Kiến Thành cũng không quá để ý chuyện liệu có ai quan tâm hỏi xem anh ăn cơm chưa không. Bởi vì từ nhỏ đến lớn đã quen rồi, bây giờ mỗi lần từ bên ngoài trở về nhà anh đều sẽ tìm một chỗ ăn cơm trước, sau đó đóng gói một vài món ăn chín về cho hai đứa nhỏ.

Lúc Lâm Đại Thuận đi hâm nóng cháo, nhớ đến thói quen này của ba ba, đợi thanh củi cháy lên rồi liền cầm hai cái bát chạy vào trong nhà hỏi ba nó: "Ba ơi, hôm nay ba mang món gì về thế?"

Xem như là đã có người chú ý tới anh rồi. Lâm Kiến Thành không hiểu tại sao lúc này mình lại lén thở phào nhẹ nhõm: "Có hai món xào, ngoài ra còn một con gà om."

Vừa nói chuyện vừa mở túi hành lý, Lâm Kiến Thành lấy một hộp đựng cơm có , tầng được bọc cẩn thận trong hai lớp ni lông ra ngoài.

Hộp cơm này, Lâm Kiến Thành thường sử dụng mỗi khi bọn họ phải chạy xe đường dài bên ngoài. Đàn ông trưởng thành nên sức ăn cũng lớn, toàn dùng hộp cơm loại to nhất.

Lâm Đại Thuận sờ, vẫn còn ấm, đặc biệt vui vẻ ôm hộp đồ ăn đặt lên trên bàn. Ngẩng đầu nhìn Triệu Chanh nói: "Mỗi lần ba quay về, đều sẽ mang đồ ăn cho bọn cháu. Cháu để thức ăn ở đây, cô đợi một lát, ăn cực kỳ ngon luôn. Còn có cả thịt nữa!"

Đứa trẻ có lòng cầm đồ ngon tới muốn gần gũi với cô, nên Triệu Chanh cũng không cự tuyệt. Nhưng mà đồ ăn vẫn phải chia ra, cô chỉ lấy một ít thịt, nhiều rau; phần còn lại để buổi tối cùng nhau ăn.

Gà om là loại đã được chặt, Triệu Chanh cầm một cái bát gắp hai cái đùi ra bỏ vào. Suy nghĩ, dù sao đây cũng là đồ do Lâm Kiến Thành mua về, nên Triệu Chanh quyết định xoay đầu lại hỏi anh có muốn ăn cùng không.

Thái độ Triệu Chanh bình thản làm cho Lâm Kiến Thành thấy dễ chịu hơn không ít: "Không cần, tôi đã ăn ở nhà của một người bạn ở trấn trên rồi."

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí giữa Triệu Chanh và Lâm Đại Thuận, nên Lâm Kiến Thành cũng theo bản năng không muốn bị coi là không khí nữa. Bởi vậy lần này Lâm Kiến Thành quyết định giải thích thêm nửa câu nữa.

Nếu là bình thường, Lâm Kiến Thành khẳng định chỉ trả lời một câu 'Không cần' hoặc lắc đầu một cái xem như là đã trả lời.

Chị hai của Lâm Kiến Thành – Lâm Hồng Hoa lấy chồng ở trấn Hạ Hà, nhưng Lâm Kiến Thành không phải đến nhà của chị gái ăn cơm, mà là đến nhà của một người bạn tìm đối phương có chút việc, thuận tiện ở lại đó dùng cơm.

Nếu như chưa ăn, mà thôi quên đi.

Triệu Chanh đưa Lâm Đại Thuận một cái đùi cho nó gặm, còn một cái trong bát thì rõ ràng muốn phần cho Lâm Nhị Thuận.

Tự cô đi vào phòng bếp, xem nồi cơm trên bếp thế nào rồi.

Lâm Đại Thuận để lại cho cô chính là cháo mà sáng nay cô nấu. Rau dại thì đã ăn hết rồi, cho nên sáng nay chỉ còn cháo trắng, nồi sắt lớn dẫn nhiệt cũng nhanh, chỉ một cây củi đã đủ làm nồi cháo nóng lên.

Triệu Chanh lấy hai cái bát múc cháo ra, rồi bưng vào trong nhà. Đem một chén nhỏ vơi hơn đưa cho Lâm Đại Thuận.

"Ơ, cháu đã ăn rồi, cô ăn đi."

Lâm Đại Thuận nuốt một miếng thịt gà xuống, đẩy cái bát tới trước mặt Triệu Chanh.

Nó sợ Triệu Chanh chia một ít cho nó sẽ ăn không đủ no.

Triệu Chanh lại đẩy về phía nó, còn đưa thêm một đôi đũa: "Ăn rồi thì vẫn có thể ăn nữa. Cô ăn từng này là đủ rồi, không phải còn thức ăn nữa sao."

Hai người vui vẻ cùng nhau ăn, sau đó thu dọn bát đũa đi rửa. Bây giờ, Triệu Chanh đã có thể đối xử bình thường với Lâm Kiến Thành như với bao người khác.

Lại nói Triệu Chanh là một người có tính tình đanh đá và mạnh mẽ. Sống trên đời hơn năm, cô luôn luôn tuân thủ châm ngôn: Ai làm ta khó chịu, đánh không lại thì nhất định phải dìm chết đối phương bằng nước bọt. Riêng về khoản khua môi múa mép thì cô không thua kém bất kỳ ai. Nếu không phải bị hoàn cảnh ép buộc, té ngã lưu lạc đến đây; chắc chắn Triệu Chanh sẽ từ một cô bé đanh đá lớn lên tiếp tục trở thành một người phụ nữ đanh đá rồi.

Tất nhiên, chuyển đến một cái thời gian và không gian khác, Triệu Chanh vẫn sẽ tiếp tục đi theo con đường này. Có đôi khi Triệu Chanh rất tin tưởng câu nói 'Tính cách quyết định vận mệnh'. Có điều tin tưởng thì tin tưởng, Triệu Chanh vẫn quyết định tiếp tục giữ 'Tính cách đó đến chết cũng không muốn đổi.'

Nếu chủ nhà chân chính đã quay về, mấy việc nặng như gánh nước này kia đương nhiên phải giao lại.

Đó chính là lý do mà Triệu Chanh chờ Lâm Kiến Thành ngồi nghỉ xong, không chút khách khí giao lại mấy chuyện nặng nhọc trong nhà cho người trước mặt: "Buổi sáng tôi không ở nhà, nước trong vại bây giờ cũng hết rồi. Chốc nữa tôi còn phải ra giếng giặt quần áo, nên anh đi gánh một thùng nước về đổ vào vại đi."

Nói xong thì nhìn vào Lâm Kiến Thành, chờ Lâm Kiến Thành bày tỏ thái độ.

Nếu như đối phương từ chối không muốn làm, vậy thì Triệu Chanh sẽ nhân cơ hội này giáo huấn tính cách gia trưởng, đại nam nhân của đối phương một phen.

Lâm Kiến Thành bị cô nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy không tự nhiên. Chung quy chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc Triệu Chanh lớn lên xinh đẹp, còn hơn cả những người phụ nữ trong thành phố kia.

Bất cứ người đàn ông bình thường nào, khi biết mình có một người vợ đẹp vậy, tin rằng đều sẽ có loại cảm giác hưng phấn, vi diệu không nói rõ được này thôi.

Về mặt tình cảm Lâm Kiến Thành không biết gì, nhưng bị cặp mắt như nước, trong veo nhìn chằm chằm trong lòng đương nhiên sẽ thấy nhộn nhạo, tay chân có chút gò bó.

Vừa hay, ra ngoài gánh nước còn có thể tránh được bầu không khí gượng gạo này. Lâm Kiến Thành đáp ứng, sau đó không trì hoãn nữa đứng dậy cầm đòn gánh ra ngoài: "Tôi có mua một vài thứ để trong bao. Em và Đại Thuận mở ra xem coi có thích không."

Mua đồ cho phụ nữ, không ngoài mấy thứ như là quần áo. Nhưng Lâm Kiến Thành lại không xác định được vợ mình mặc cỡ bao nhiêu. Trước đây, Lâm Kiến Thành chưa từng mua bao giờ, nên khi chủ tiệm hỏi dáng người của vợ anh đái khái trông như thế nào, anh cũng không tả được.

Từ trong tiệm bán quần áo cho phụ nữ đi ra, quay đầu nhìn thấy một cửa hàng mỹ phẩm của Nhật Bản bán dầu gội, xà phòng, bàn chải.v.v. bên cạnh. Lâm Kiến Thành nhớ tới Đầu Hói hay mua kem dưỡng da về dỗ người phụ nữ góa chồng ở đối diện. Vì thế Lâm Kiến Thành suy nghĩ cũng tính mua một lọ kem dưỡng trắng bôi mặt về cho vợ mới.

Khi đó ông chủ giới thiệu với Lâm Kiến Thành là loại kem này phụ nữ dùng thì sẽ trở nên trắng trẻo, mịn màng hơn. Hiện tại nghĩ lại, Lâm Kiến Thành cảm thấy mua kem dưỡng da này thật là lãng phí.

Bởi vì làn da của vợ mới cực kỳ đẹp. Lâm Kiến Thành còn nghi ngờ nếu anh dùng lực bóp mạnh một cái thôi có thể sẽ lưu lại vết bầm tím trên làn da đó.

Nghĩ tới đây, Lâm Kiến Thành cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình; rồi lại quay đầu nhìn người phụ nữ đang tràn đầy hứng thú kéo tay con trai lớn đi mở bao hành lý. Lỗ tai chợt nóng lên, anh vội vã cầm lấy đòn gánh, nhấc chân bước ra khỏi phòng.

Không giống Triệu Chanh, Lâm Kiến Thành dù sao vẫn là một người đàn ông trưởng thành, cũng không phải thiếu vận động. Cho nên bình thường Triệu Chanh phải cần một tiếng đồng hồ, cộng thêm hai bên bả vai bị cọ trầy cả da, còn phải dừng lại nghỉ ngơi mấy đợt mới có thể đổ đầy chum nước, còn Lâm Kiến Thành chỉ cần khoảng hai mươi phút đã có thể đổ đẩy.

Chum đầy rồi nhưng Lâm Kiến Thành vẫn chưa ngừng, lại đi gánh tiếp đổ đầy vào hai cái thùng duy nhất trong nhà.

Triệu Chanh đi ra thấy vậy, nhịn không được nhăn mày, thầm nghĩ: Là do trí nhớ của người này quá kém hay do quá ngốc đây? Không phải đã nói rõ trước đó là cô phải đi giặt quần áo, đổ đầy hai cái thùng đó rồi, vậy thì cô lấy cái gì để đi giặt quần áo?

Không đợi Triệu Chanh oán trách anh, Lâm Kiến Thành buông đòn gánh xuống quay đầu nhìn thấy Triệu Chanh đã nói trước: "Mặt trời bên ngoài đang rất nắng, cứ giặt quần áo ở nhà đi. Nước hết tôi lại đi gánh thêm về."

Được rồi, khóe môi Triệu Chanh khẽ giật giật, đem những suy nghĩ trước đó nhanh chóng nuốt trở vào trong bụng.

Triệu Chanh xoay người lại, đi vào trong nhà lấy chai xà phòng ra. Sau đó lại vào chuồng heo bưng chậu quần áo bẩn, tìm một chỗ râm mát dưới gốc cây bên cạnh phòng bếp, đang chuẩn bị bê chậu đi múc nước, Lâm Kiến Thành đã xách một xô nước lại đây trước.

Trong sân nhà Lâm Đại Thuận chỉ có một cây gỗ duy nhất, giẫm đạp lên cỏ mà sống ở bên ngoài phòng bếp. Chính là cây hoàng liên phổ biến ở tỉnh Hoàng Hải.

Cây hoàng liên phát triển rất chậm, gốc cây bây giờ thoạt nhìn mới chỉ to bằng miệng cái bát. Cũng may bởi vì xung quanh không có cây khác đoạt ánh mặt trời của nó, cho nên tán cây phát triển rất tốt. Dù cây này không cao lắm nhưng được cái tán rộng.

Lâm Đại Thuận ân cần mang ghế nhỏ lại đây đưa cho Triệu Chanh, mỗi người một cái rồi ngồi đó bắt đầu giúp cô giặt quần áo.

Lâm Kiến Thành đứng bên cạnh nhìn. Ban đầu anh cảm thấy Đại Thuận gần gũi với Triệu Chanh như vậy, là bởi vì hôm nay Triệu Chanh lên trấn trên mua đồ. Tất nhiên tiền không thể nào là do cô mang từ Triệu gia tới, thêm nữa trong nhà cũng không có vật gì đáng tiền để bán, cho nên chắc chắn là Đại Thuận đưa cô.

Tự suy xét trong lòng, khoảng thời gian anh không có nhà hẳn là Triệu Chanh đã đối xử rất tốt với hai anh em nó. Chung qυყ đầυ óc của con trai lớn thế nào Lâm Kiến Thành biết rõ, nếu muốn thân cận, làm cho nó thật sự tin tưởng nhất định là một việc chẳng hề dễ dàng.

Quan sát một lúc, không biết từ lúc nào ánh mắt của Lâm Kiến Thành đã dừng lại trên mặt Triệu Chanh. Thỉnh thoảng ánh mắt lại theo động tác cúi đầu chà quần áo của đối phương chuyển tới trên tay cô.

Cuối cùng đưa ra một kết luận, làn da của vợ mới đẹp không chỉ trên khuôn mặt, mà cả trên tay cũng vậy, có thể toàn thân đều...

Triệu Chanh nhịn lại nhịn, kết quả đây rõ ràng là một người không biết xấu hổ, căn bản không biết cái gì gọi là một vừa hai phải.

Triệu Chanh quăng quần áo vào chậu, hai mắt bốc lửa ngẩng đầu trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Kiến Thành: "Nhìn gì vậy! Chưa từng thấy người ta giặt quần áo sao? Có thời gian rảnh rỗi đứng đó nhìn không bằng vào nhà xem lại mái ngói đi. Hôm nọ trời đổ mưa to, trong phòng bị rột anh có biết không hả?"

Bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy có người cha nào vô trách nhiệm như vậy!

Một câu cuối cùng kia bị Triệu Chanh ép trở vào, sợ mắng quá đến lúc đó anh ta lại thẹn quá hóa giận. Huống chi thật ra Triệu Chanh đã từng gặp người cha không có tí trách nhiệm nào như vậy rồi.

Thấy Lâm Kiến Thành mua mấy thứ đồ kia về, sau đó Triệu Chanh liền nghĩ có thể kiếm một cơ hội nào đó tìm hiểu xem suy nghĩ của Lâm Kiến Thành với hai đứa nhỏ rốt cuộc là gì.

Bây giờ, nông dân trong thôn hẳn vẫn giữ tư tưởng trọng nam khinh nữ. Dù Lâm Kiến Thành thật sự nuôi vợ bé và có con trai ở bên ngoài, nhưng Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cũng đều là con trai cả mà.

Triệu Chanh đã sống trong quan niệm lạc hậu đó từ nhỏ đến lớn. Tuy rằng, rất chán ghét tư tưởng trọng nam khinh nữ này, nhưng nó đã ăn sâu bén rễ trong đầu những người nông dân rồi.

Nhìn Lâm Kiến Thành mua đủ thứ về, ra tay cũng rất hào phóng. Còn để cho Lâm Đại Thuận cầm một số tiền lớn như vậy cất giấu, nói rõ trong túi anh ta hẳn là có tiền. Bởi vậy mới không bận tâm đưa cho hai anh em Lâm Đại Thuận tiền.

Như vậy thì nếu có thể làm cho Lâm Kiến Thành thay đổi suy nghĩ. Sau đó nuôi dạy thật tốt cho hai đứa con trai ở nông thôn, cách này có vẻ là phương án hoàn mĩ nhất.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù Triệu Chanh đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc sống của hai anh em Lâm Đại Thuận sau khi cô rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn không có người lớn ở bên cạnh, đến lúc đó sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực.

Tuy nếu Lâm Kiến Thành mang hai anh em về nhà cho vợ bé nuôi, chắc chắn không tránh khỏi việc ăn không ít khổ. Nhưng Triệu Chanh cảm thấy có thể sống và trưởng thành đây mới là điều quan trọng nhất.

Giống như bản thân cô, nếu hồi nhỏ không thể sống sót, vậy bây giờ lấy gì để nói đến tương lai?

Dù Triệu Chanh đã thu bớt lại năm phần, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối mặt với dáng vẻ này của cô, nên Lâm Kiến Thành bị cô rống làm cho ngốc luôn. Mãi sau mới "Ah" lên một tiếng, xoay người đi mượn thang gỗ về nhà. Không biết kiếm ở đâu mà trên tay còn vác theo hơn mảnh ngói, sau đó trèo lên đỉnh ngồi xổm trên đó bắt đầu lật ngói, nếu mảnh nào bị nứt vỡ thì sẽ dùng mảnh khác thay vào.

Nhìn thấy người đàng hoàng làm việc, trong lòng Triệu Chanh thấy thoải mái hơn. Quay đầu lại thì đụng ngay phải ánh mắt cất giấu vẻ vui mừng của Lâm Đại Thuận: "Triệu Chanh, cô thật giỏi. Ba cũng bị cô la đến nỗi phải đi làm việc rồi!"

Trong thôn không có người vợ nào lợi hại như mẹ kế nhà nó cả!

Triệu Chanh hừ cười một tiếng, hất hàm nói: "Đó là đương nhiên. Làm người không thể quá hiền lành, hơn nữa những công việc tốn sức, lại nguy hiểm như thế này vốn nên để cho ba cháu đi làm. Về sau khi cháu trưởng thành lấy vợ yên bề gia thất rồi, nhớ phải làm một chỗ dựa vũng chắc bảo vệ cho vợ và con cái của mình đó."

Suy nghĩ một hồi, Triệu Chanh nhanh chóng nhìn thoáng qua Lâm Kiến Thành trên nóc nhà, rồi giảm thấp giọng nói xuống làm công tác chuẩn bị cho Lâm Đại Thuận trước: "Sau này, nếu như ba cháu hoặc ai sai bảo cháu đi làm chuyện nguy hiểm, cháu ngàn vạn lần đừng có ngu ngốc mà đi, biết chưa? Cả em trai cháu cũng vây!"

Triệu Chanh đã từng nghe một câu chuyện người thật việc thật, nói có một bà mẹ kế vì muốn gϊếŧ chết con vợ trước của chồng, suốt ngày sai bảo đứa bé kia đi làm việc nguy hiểm. Nào là trèo cây, xuống sông đuổi vịt, mò ốc, đủ thứ chuyện khác nữa. Đứa bé kia mới có tuổi, làm sao có thể an toàn như khi người lớn làm.

Cuối cùng đứa bé đó bị điện giật chết trong lần thay cầu chì bị cháy trong nhà. Mẹ kế của nó gặp ai cũng khóc nói do lúc đó bà ta không chú ý, khiến đứa nhỏ ham của lạ, sờ vào thanh sắt cho nên mới bị điện giật, không thể cứu được.

Mắt thấy Lâm Kiến Thành vì cái nhà kia ngay cả hai đứa con trai cũng không cần, có thể đoán được tính tình của người phụ nữ kia không dễ chung sống.

Triệu Chanh hi vọng bọn Lâm Đại Thuận có thể sống cùng một chỗ với Lâm Kiến Thành, nhưng cũng lo lắng hai anh em bị mẹ kế hại.

Giặt xong quần áo, Lâm Nhị Thuận cũng đã tỉnh dậy. Có thể bởi vì trong khoảng thời gian này đều có người chơi cùng, nên sau khi Lâm Nhị Thuận thức dậy, nó cũng khóc toáng lên. Chỉ tự mình trượt từ trên giường xuống, chạy chân trần ra ngoài tìm.

Triệu Chanh dùng khăn lau sạch cái sào phơi quần áo trước, vừa xoay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Nhị Thuận đứng trước cửa, nhất thời mỉm cười đến dịu dàng, hướng về phía Lâm Đại Thuận hô: "Đại Thuận, Nhị Thuận dậy rồi, cháu mau dắt em đi dép rồi cho nó đi tè đi!"

Đang ngồi xổm trên nóc nhà đảo ngói, Lâm Kiến Thành bên này nhìn Triệu Chanh ở phía dưới, xác định rằng Triệu Chanh chỉ không cho anh sắc mặt tốt thôi, còn với hai đứa nhỏ thì rất gần gũi, thân thiết.

Lâm Kiến Thành suy nghĩ, chỉ có thể đổ lỗi tại Triệu Chanh còn trách móc nhà mẹ đẻ vì chuyện kia. Chung quy vẫn đang sốt cao, hôn mê bất tỉnh như vậy đã bị đưa đến nhà của một người đàn ông xa lạ, khẳng định trong lòng cô cũng trách cả anh.

Lâm Kiến Thành nghĩ mãi cũng không tìm được lý do nào khác phù hợp hơn. Trong tư tưởng của anh, căn bản là không nghĩ chuyện bỏ lại vợ lúc đang bị bệnh là sai, vì dù sao đàn ông ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình là điều quan trọng nhất, anh đã nghe những lời này từ khi còn nhỏ.

May mà Triệu Chanh không biết những suy nghĩ trong đầu anh, chứ nếu không sợ rằng đã đứng chống nạnh trong sân mắng cho Lâm Kiến Thành ở trên mái nhà một trận nên thân rồi.

Thêm Lâm Nhị Thuận, Triệu Chanh càng thấy tự tại. Vì dù sao trong cái nhà này có bốn người, đứng về phía cô đã có ba, cho nên Lâm Kiến Thành chính là bị mọi người xa lánh.

Nhưng Lâm Kiến Thành vốn không biết mình bị xa lánh, đảo ngói xong leo xuống lại đi gánh nước về. Lúc trở về thấy Triệu Chanh đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Trước khi ăn cơm phải đi tắm rửa, đây đã trở thành thói quen của hai anh em Lâm Đại Thuận. Triệu Chanh nhìn thấy Lâm Kiến Thành quay về, thì bảo anh đổi nước mới dẫn hai đứa nhỏ đi tắm: "Nhị Thuận phải ngồi tắm trên ghế, thế nên anh đừng để nước vào trong lỗ tai của hai đứa bé."

Vốn đang chuẩn bị về giường ngủ bù, Lâm Kiến Thành chỉ có thể đi tìm quần áo sạch, sau đó dẫn theo hai cậu con trai đi tắm.

Triệu Chanh còn phải nấu cơm, bởi vậy cơm nước xong xuôi cô mới đi tắm. Đến buổi tối lúc đi ngủ, Triệu Chanh cho Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận nằm ở giữa, còn cô ngủ phía đầu giường. Ở giữa không còn bất cứ khoảng trống nào nữa, chỉ còn lại hơn phân nửa chỗ chân giường.

Bị Triệu Chanh sai đi xuống chuồng heo lấy cái bình nhỏ đựng nướƈ ŧıểυ, lúc quay vào Lâm Kiến Thành nhìn thấy một đoàn ba người đang ôm nhau thân thiết trên giường, anh không nói gì, leo lên giường gối đầu lên cái gối dài, không lâu sau thiếp đi trong tiếng cười của người phụ nữ và trẻ con.

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Kiến Thành: Vợ mới vẫn còn oán giận nhà mẹ đẻ của mình. Chờ có thời gian tôi sẽ mang cô ấy trở về đó một chuyến để cổ bớt giậnnnnn...

Triệu Chanh lặng lẽ nhét một sợi dây thừng vào dưới gối, chuẩn bị đi ngủ.

PS: Hai chương gộp một. Lượt truy cập tăng hơn hẳn, thứ hạng hôm nay nghe vẻ ổn. Về sau tôi sẽ tiếp tục đăng chương kép như này, cảm ơn mọi người ủng hộ trang truyện chính chủ, moa moahh ~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã quăng [Địa lôi]: Hiểu quá nhiều bạn bè càng ít, Hey hehe quả;

Cảm ơn những thiên sứ nhỏ sau đã tặng [Bình dinh dưỡng]:

Tiền tiền tiền, Mặt tròn nhỏ nhắn bình; Phong Khinh Yên bình; A Sênh bình; Cá chuồn đen bình; Văn Hoang, LEE bình; Cuối ngày tốt lành trong xanh, Lô Vĩ Chu Chu, Thời Niên, U u u, Thiết Chùy Chùy Tương, , Ất Mậu, Cẩm Hòa Lâm Lâm bình;

Vô cùng cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Yu: Chúc các tình yêu mồng tháng vui vẻ, hạnh phúc. Chúc cho tất cả mọi người luôn luôn mạnh khỏe, xinh đẹp!!! Và tiếp tục ủng hộ cho Yu nhé. Mãi yêu

_________________

TRUYỆN ĐƯỢC CHUYỂN NGỮ TẠI:

Truyện Chữ Hay