Raw: downxs.com
Convert: TieuQuyen
Edit + Beta: Yu
Khoảng cách từ núi Áo Tử Sơn đến thôn Tiên Nữ không phải là gần, chặng đường vừa trèo đèo lội suối cũng mất khoảng chừng hơn giờ đồng hồ cho nên Chu Hiền Huệ không dám ở lại quá lâu. Ăn xong thì liền vội vội vàng vàng đi luôn.
Tiễn hai người đó đi khỏi, xem thời gian tầm này đoán chừng cũng đã hai giờ rồi. Bởi vì trong nhà không có đồng hồ, Triệu Chanh đơn thuần dựa vào quan sát thời gian mọi người trong thôn đi ra ngoài làm việc để mà phán đoán thôi.
"Được rồi, mau xuống ăn cơm thôi. Cô đi hâm nóng lại thức ăn, hai đứa cháu cầm hai miếng bánh quy này ăn tạm trước đi."
Triệu Chanh tiễn hai người đó đi xong lại quay vào trong nhà một lần nữa. Trước tiên lấy hai cái bánh sau đó đưa cho hai anh em mỗi người một miếng, rồi mới xoay người đi thu dọn bát đũa bẩn trên bàn, cả nồi cháo loãng cũng đem đi rửa luôn.
Sau khi nhìn thấy mẹ lấy mấy đĩa đồ ăn từ trong ngăn tủ ra, tròng mắt Lâm Đại Thuận cũng muốn rớt ra ngoài theo. Cuối cùng như rút ra được một cái gì đó từ việc này, gật đầu một cái khuôn mặt còn lộ vẻ nghiền ngẫm; xem ra lại học được một mánh khóe mới rồi.
Triệu Chanh không biết những suy nghĩ trong đầu của đứa bé, vẫn ra ra vào vào hâm nóng thức ăn. Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống đàng hoàng ăn bữa cơm trưa rồi.
Uống một hớp cháo trắng đậm sệt, lại gắp một đũa rau dại xào bỏ vào miệng, Triệu Chanh thở một hơi dài thoả mãn, cảm giác quá đói bụng... bây giờ cái bao tử của cô mới được cứu vớt lại.
Chu Hiền Huệ nói hai ngày nữa sẽ mang đến, nhưng thời điểm này vẫn đang bận rộn cày bừa vụ xuân, toàn những công việc nặng nhọc chủ yếu cần sức lao động của cánh đàn ông. Anh trai của Triệu Chanh – Triệu Thụ nhất định không thể thoát thân được mà đi trấn trên cùng cô.
Chu Hiền Huệ nhất quyết muốn ôm cái công lao này về mình, muốn để cho em gái chồng phải nhớ kỹ phần ân tình này trong đầu cho nên đem chuyện này giữ rất chặt chẽ. Tề Thúy Thúy năm lần bảy lượt muốn cướp món hời này nhưng đều không thành công.
Mỗi ngày Triệu Chanh nhặt trứng gà ăn bát cháo, dài cổ đợi một tuần. Giữa trưa hôm nay Triệu Thụ mới vội vàng tới một chuyến, chưa nói được mấy câu, đưa sổ hộ khẩu xong đã nhanh chóng rời khỏi luôn.
Triệu Thụ năm nay ngoài , so với cô em gái Triệu Chanh này thì lớn hơn tuổi. Chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, nên bản thân Triệu Thụ cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Ở nhà đối với hai đứa em gái ruột thì trên cơ bản chỉ coi như không khí, không quan tâm không để ý.
Cho nên giữa hai người tự nhiên không có tình cảm thân thiết gì cả, thêm tính cách của Triệu Thụ lại rất trầm lắng, dùng ba cây gậy đánh thì cũng không thả được một cái rắm, vì thế anh ta chính là một con người như vậy đó.
Đối với chuyện này Triệu Chanh cảm thấy không sao hết, cầm được sổ hộ khẩu trong tay cô đã rất vui vẻ, phấn khích đến nỗi còn nhảy cẫng lên nữa. Sau đó dưới đôi mắt ngạc nhiên của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, cô mỉm cười sáng lạn hôn sổ hộ khẩu một cái.
"Cô thích cái này sao? Nhà chúng ta cũng có một cuốn, nếu cô thích thì cháu sẽ đi tìm cho cô."
Lâm Đại Thuận nghi ngờ gãi hai má, nhưng vẫn khăng khăng muốn đối tốt với người phụ nữ này. Trong đầu nó bây giờ suy nghĩ, chỉ cần mẹ kế thích nó sẽ đi tìm ngay, còn có thể lén đến nhà ông nội trộm thứ này về nhà cho mẹ kế nữa.
Lâm Nhị Thuận vỗ tay, cười khanh khách; phát âm coi như rõ ràng lặp đi lặp lại câu nói "Cho cô". Đây là thành quả mà trong khoảng thời gian gần đây Lâm Đại Thuận và Triệu Chanh nỗ lực kiên trì thường xuyên nói chuyện cùng Lâm Nhị Thuận.
Tâm trạng Triệu Chanh đang vô cùng vui vẻ, cho nên xoay người ôm Lâm Nhị Thuận hôn chụt một cái, sau đó lại khom lưng hôn lên trên trán Lâm Đại Thuận một cái nữa: "Không cần đâu, cô chỉ cần cái này thôi là đủ rồi. Ngày mai cô lại lên trấn trên, lúc đó sẽ mua đồ ăn ngon cho hai đứa ăn!"
Ngày mai trấn Tảo Tử không có phiên chợ, nhưng Triệu Chanh muốn đi đồn công an xử lý chứng minh thư ngay lập tức luôn. Chờ khi cô lấy được chứng minh thư rồi, đó chính là trời cao mặc chim bay lượn, biển rộng cho cá thả sức bơi. Ha ha mới nghĩ tới thôi mà đã thấy rất phấn chấn rồi, muốn được đi luôn ngay bây giờ!
Lâm Nhị Thuận được thơm nên cười lộ hết cả hàm răng ra, còn Lâm Đại Thuận sững sờ che trán ngửa mặt nhìn Triệu Chanh, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
Đợi Triệu Chanh ôm Lâm Nhị Thuận đặt lên trên giường, còn cô thì đi mở bọc quần áo lúc trước nguyên chủ mang đến ra đem sổ hộ khẩu cất vào trong đó; lúc này Lâm Đại Thuận mới phục hồi lại tinh thần, lắp bắp hỏi: "Cô muốn đi chợ ở trấn Hạ Hà à? Muốn mua cái gì sao? Tiền còn đủ dùng không?"
Nếu như không đủ dùng, nó cũng có thể miễn cưỡng lấy một ít tiền cất giấu ra cho mẹ kế tiêu tạm.
Mặc dù Triệu Chanh biết thằng nhóc này chắc chắn vẫn còn tiền cất giấu, nhưng cũng không có ý định tham chút tiền này của nó nữa, vì thế cô cười lắc đầu: "Đủ dùng rồi, số tiền kia cháu cứ giữ lấy mà dùng cho mình. Về sau, nếu trong nhà hết đồ ăn thì cứ cầm mấy đồng tiền đi tìm thím Điền, thím ấy là người tốt sẽ không thèm muốn chỗ tiền đó của cháu đâu. Còn nếu như không nấu được cơm, vậy thì cháu cầm ít tiền sang nhà thím Điền ăn nhờ. Cô sẽ nói chuyện với thím ấy trước cho cháu."
Cùng hai đứa nhỏ chung sống đã hơn nửa tháng trời, Triệu Chanh đối với hai anh em này lúc mới đầu là ghét bỏ đến bây giờ thì đã có chút tình cảm trong đó rồi.
Có điều tình cảm là tình cảm, cuộc đời cô cũng không thể bởi vì phần tình cảm này mà vĩnh viễn chôn vùi ở đây được.
Cho nên trong khoảng thời gian này Triệu Chanh đã cố gắng quan hệ thật tốt với chị Điền, chờ qua một thời gian nữa cô lấy được chứng minh thư rồi sẽ nói trước một tiếng với chị Điền. Cô sẽ nói mình muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến để giải quyết một vài chuyện. Một hai ngày chưa thể về ngay được, hy vọng chị ấy có thể để mắt đến hai đứa nhỏ trong nhà giùm. Nếu đứa nhỏ lấy tiền hoặc là lấy gạo tới đổi bữa cơm thì mong chị có thể giúp đỡ.
Tuy có chút phiền toái chị Điền, nhưng tính ra chị ấy cũng không bị lỗ trong chuyện này.
Lâm Đại Thuận cảm giác không thích hợp, cau mày hoài nghi hỏi Triệu Chanh: "Tại sao lại muốn nói chuyện với thím ấy trước? Cô không có ở nhà sao?"
Lâm Đại Thuận còn chưa nghĩ xong, nhưng trong lòng đã thấy có chút hoảng hốt rồi. Bình thường cho dù có trưởng thành đến đâu, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ năm tuổi thôi. Trong lòng Lâm Đại Thuận thật sự rất lo sợ, nhịn không được tiến lên học theo em trai mọi khi vẫn làm, kéo lấy vạt áo mẹ kế không buông.
Triệu Chanh đang vui vẻ, thoáng chốc cảm xúc bỗng trùng xuống. Cảm giác góc áo có sức nặng, Triệu Chanh quay đầu lại nhìn thấy trong mắt Lâm Đại Thuận tràn ngập sự bất an, một đôi mắt sáng trong trắng đen rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào cô. Dường như muốn từ trên gương mặt của cô nhìn ra điều gì khác thường vậy.
Triệu Chanh thở dài, kéo Lâm Đại Thuận đến bên cạnh mình. Cánh tay dùng chút lực, lần đầu tiên ôm Lâm Đại Thuận vào trong lòng.
Mông của Lâm Đại Thuận ngồi trên đùi của mẹ kế; trong vòng ôm dịu dàng, mềm mại của mẹ kế. Nó có chút không được tự nhiên, chưa quen nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Vụиɠ ŧяộʍ nghĩ sau này phải thường xuyên ôm mẹ kế mới được.
Triệu Chanh xoa đầu Lâm Đại Thuận, vuốt mái tóc mềm mại của nó từng chút một: "Không có chuyện gì đâu. Chẳng phải một thời gian nữa cô muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến hay sao, có một vài chuyện cần giải quyết. Mà từ đây đến núi Áo Tử Sơn có chút xa, vì thế chắc chắn trong một hai ngày không thể về kịp được."
Về việc sau khi rời đi có quay về nữa không, thì Triệu Chanh không nhẫn tâm lừa Lâm Đại Thuận.
Lâm Đại Thuận bị sự dịu dàng của mẹ kế che mắt, làm gì còn nghĩ được những việc khác nữa. Vừa nghe thấy cô giải thích như vậy thì tin tưởng toàn bộ, không chút hoài nghi.
"Vậy cô nhớ trở về sớm một chút nha. Chờ khi cô trở về, cháu sẽ đem tất cả tiền đang giấu đưa toàn bộ cho cô. Cô muốn mua cái gì thì mua cái đó, cháu sẽ đối xử thật tốt với cô."
Cô vẫn sẽ tiếp tục làm mẹ của Nhị Thuận và cháu như vậy có được không?
Lâm Đại Thuận muốn gọi cô một tiếng "Mẹ", nhưng lại cảm thấy rất ngượng ngùng, không quen.
Trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Đại Thuận quyết định lát nữa dẫn em trai ra ngoài chơi, khi đó sẽ vụиɠ ŧяộʍ dạy Nhị Thuận gọi "Mẹ" trước. Chờ tới buổi tối cho Nhị Thuận kêu thử, nếu như mẹ kế đồng ý, vậy nó cũng gọi theo như thế sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa?
Lâm Nhị Thuận thấy mẹ kế đang ôm anh trai trong lòng, đảo mắt nhìn chằm chằm. Sau đó, cũng lật người đứng dậy vui vẻ chen vào trong lòng mẹ kế, muốn cùng anh trai cùng nhau được mẹ ôm!
Thời điểm Triệu Thụ đến, Triệu Chanh đã cơm nước rửa bát đũa xong cho nên bây giờ cũng không còn chuyện gì để làm nữa. Thời tiết bên ngoài đã rất nóng có thể so với mùa hè luôn rồi.
Triệu Chanh không cho hai anh em ra bên ngoài chơi lúc này. Hai ngày nay cô đều kêu chúng ngủ trưa cùng cô. Tháo giày ôm hai đứa nhỏ đang chen ở trong lòng cô trèo lên trên giường lăn một vòng, Triệu Chanh mỉm cười đùa nghịch với hai anh em một hồi.
Đợi tới khi cười mệt rồi, Triệu Chanh cho hai anh em nó gối lên trên cánh tay cô ngủ trưa. Lâm Nhị Thuận còn tốt, dỗ nó một chút thì đã lăn ra ngủ rồi.
Lâm Đại Thuận bây giờ thì vẫn tràn trề năng lượng, tinh thần tỉnh táo, từ trước đến giờ không có thói quen ngủ buổi trưa.
Nhưng mà trưa hôm nay, Lâm Đại Thuận lại im lặng ngoan ngoãn nằm yên không ồn ào, bởi vì nó thích cảm giác được gối đầu lên tay của mẹ kế -- Lâm Nhị Thuận nằm trong lòng Triệu Chanh vì thế vừa vặn gối đầu lên bả vai cô, còn Lâm Đại Thuận nằm ở bên cạnh Lâm Nhị Thuận cho nên cũng gối đầu lên trên cánh tay của Triệu Chanh.
Suy nghĩ lung tung, rất nhiều nhưng lại giống như chưa nghĩ được gì cả. Lâm Đại Thuận hít thở đều đều, cuối cùng nó ngủ thiếp đi cái miệng hơi hé mở.
Triệu Chanh đưa tay sờ sờ, giúp hai đứa bé khép miệng lại; sau đó còn kéo lại quần áo cho hai đứa che cái bụng nhỏ lại. Bản thân cô cũng nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Vừa tỉnh dậy, cảm xúc phấn khích trước đó đều đã dịu lại. Triệu Chanh không bộc lộ tâm trạng của mình ra ngoài nữa, sợ Lâm Đại Thuận phát hiện ra đầu mối gì đó.
Mấy ngày nay Triệu Chanh đều làm việc theo quy luật, buổi sáng thức dậy thì giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà cửa sau đó đun nước tắm rửa. Trong nhà không có nhiều củi, nên một tuần nay buổi chiều nào Triệu Chanh cũng đều lên núi chặt chút cành cây về phơi khô làm củi đun.
Mấy ngày hôm trước có chặt mấy nhánh cây về chắc hôm nay phơi cũng gần khô rồi. Ngủ một giấc buổi trưa thức dậy, Triệu Chanh đi vào trong phòng bếp lấy một cái ghế nhỏ ra rồi tiện thể cầm một bó dây cỏ tranh vẫn còn tươi theo. Sau đó an vị ngồi ở trong sân bắt đầu chặt ngắn mấy nhánh củi đó ra rồi dùng dây cỏ tranh buộc lại thành một bó.
Chờ tới khi được một bó lớn thì ôm vào trong chuồng heo xếp gọn gàng lại. Cô không đặt chúng quá cao, đủ cho Lâm Đại Thuận với tới; với độ cao này khi nó lấy xuống cũng tương đối an toàn.
Lâm Đại Thuận lại muốn dẫn theo Lâm Nhị Thuận ra ngoài đào giun. Hai con gà mái đã quen nhà, vì thế chúng được thả ra tự do chạy trong sân vui vẻ rỉa vào những bụi cây kiếm côn trùng ăn.
Chặt xong chỗ củi cuối cùng, Triệu Chanh đứng dậy vỗ vỗ, phủi bỏ những mảnh vụn dính trên quần áo. Ôm bó củi đem cất vào trong, sau đó đem mấy chạc cây vẫn chưa khô ra phơi lại.
Cũng không biết thời này đồn công an mất bao lâu thì mới giải quyết xong một cái chứng minh thư nữa. Vì thế trước đó Triệu Chanh đã chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn một chút cho Lâm Đại Thuận, để khi cô không có ở đây thì trong nhà vẫn có đồ ăn được, không lo chết đói.
Ngày mai lên trấn trên xem xem có rau gì có thể làm dưa được đến lúc đó cô sẽ mua thêm nhiều một chút, sau đó sẽ ngâm thêm một bình dưa chua đầy nữa. Lâm Đại Thuận đã có thể tự mình nhóm lửa nấu cháo rồi, nhưng mà vẫn chưa biết xào rau. Cho nên dưa chua ngâm hẳn một bình chắc là đủ cho hai anh em ăn trong một khoảng thời gian rồi.
Trong đầu đang suy nghĩ xem ngày mai lên trấn trên nên mua gì, đứng một bên xếp củi Triệu Chanh vẫn cảm thấy không yên lòng. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào tương đối lớn ở bên bờ ruộng đối diện, còn có âm thanh bén nhọn của một người phụ nữ đang gào khóc nữa.
Trong lòng Triệu Chanh thoáng giật mình, vội vàng đi ra trước sân xem tình hình bên ngoài. Chẳng biết từ lúc nào trên con đường đất trước cửa nhà chị Điền đã tụ tập một nhóm người khoảng hơn chục người rồi.
Từ trấn Tảo Tử đến thôn Tiên Nữ có một con đường bùn mà xe cộ có thể lưu thông đi lại được; một đầu để đi đến trấn Tảo Tử, còn đầu kia hướng đến trấn Hạ Hà. Tuy nhiên, con đường vào thôn Tiên Nữ này phải băng qua một con dốc ngắn nữa, chính vì thế phải xuống đi bộ mất phút mới vào trong thôn được.
Ngôi nhà của Lâm Đại Thuận được xây dựng ở cuối thôn. Trong thôn có một con đường gọi là Tiểu Mã, xe cộ không thể lưu thông được trên đường này, chỉ có xe ba gác có thể đi qua thôi. Nghe nói trước kia công xã đã đặc biệt sửa chữa lại con đường này để cho xe bò đi lại.
Mà trước cửa nhà chị Điền chính là con đường đó, đi sâu xuống dưới cuối con đường chính là đường Tiểu Mã, cũng là con đường dốc lên núi. Rất nhiều người trong thôn đi cày ruộng đều phải đi qua con dốc này để lên trên núi.
Khoảng cách có hơi xa, cho nên Triệu Chanh không nhìn rõ được mặt của mấy người đó. Nghe tiếng thì hình như có người nào đó ở trong thôn đang bị người ta kéo đi.
Triệu Chanh vốn không có ý định đi tham gia vào chuyện náo nhiệt này, nhưng không biết ai phát hiện ra cô đang đứng ở trước sân nhìn. Sau đó, tiếng nói của một người phụ nữ lớn tuổi nghe có vẻ quen quen cất lên, âm thanh cao vút chói tai gọi thẳng tên của Triệu Chanh: "Vợ Kiến Thành à! Mau tới đây nhanh lên! Chị dâu của cô đang bị người ta kéo đi đây này!"
Giọng nói rất vang dội, đó là tiếng của Bành Đại Hoa!
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ nói về vấn đề công tác kế hoạch hóa gia đình trước kia, những chuyện này tôi đều nghe kể lại từ thế hệ của mẹ tôi. Bản thân tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến, cho nên sẽ có chỗ vẫn còn sai sót. Nếu như các tiểu tiên nữ cảm thấy hơi quá thì tôi cũng không còn cách nào khác, mong mọi người nhìn thoáng một chút, hãy nhìn nó qua lăng kính của nghệ thuật nha.
PS: Cảm ơn các tiểu thiên sứ vẫn luôn ở bên cạnh ủng hộ cho tôi. Chương tiếp theo lại có bao lì xì ngẫu nhiên dành tặng cho bạn may mắn. Hoan nghênh các tình yêu tới nhận【wink~
Yu: Chúc mừng năm mới mọi người!!! Chúc cho năm của mọi người luôn vui vẻ, hạnh phúc, an khang thịnh vượng. Đặc biệt tiếp tục ủng hộ cho mình nhe O:) ^^
Frohes neues Jahr... Ich wünsche allen alles Gute : : :
_________________
TRUYỆN ĐƯỢC CHUYỂN NGỮ TẠI: