3.
Tống Lân đưa tôi đến dưới lầu, sau khi thêm wechat của tôi thì rời đi.
Tôi vừa đi tới trước cửa, bạn tốt Trần Mặc đã gọi điện thoại đến hẹn tôi đi ăn cơm.
Bữa tối tôi vẫn chưa ăn no, hơn nữa còn kìm nén một bụng bực tức, không chút suy nghĩ lập tức đồng ý.
Vào tiệm, gọi một bàn thịt xiên, tôi nhìn đến ch ảy nước miếng, nhưng cố gắng không động tay động chân.
“Ăn đi.” Mặt cô ấy đỏ bừng, đưa cho tôi một xiên thịt dê.
Tôi từ chối: “Hôm nay tiêm vắc-xin, bác sĩ nói không được ăn cay.”
“Ăn một chút chắc không sao đâu, thịt dê ở quán này không có chút mùi gây nào, cậu nếm thử một chút.” Cô ấy nhét xiên thịt vào tay tôi: “Nghe nói hôm nay cậu đi xem mắt rồi, đối phương là người thế nào, dáng vẻ có đẹp trai không?”
“Đẹp, mắt!” Nhớ lại một ngày đầy kịch tích và bận rộn, tôi nghiến răng nghiến lợi: “Không chỉ đẹp trai mà còn là người quen cũ, cậu cũng biết.”Cô ấy vô cùng hứng thú: “Ai thế?”
Tôi cắn xiên thịt trong tay: “Khi còn bé, cái người đẹp mắt nhất trong số chúng ta đấy, Giá Đỗ.”
Cô ấy tiêu hoá tất cả đồ nướng trên bàn bằng một ngụm bia.
“Giá Đỗ? Cái người bị cậu làm cho nhập viện kia á, thế không phải đối thủ một mất một còn của cậu sao?” Cô ấy vừa ho khan vừa cười thật to.
“Trần Mặc, cậu đủ rồi đó, tớ cũng nói tớ không cố ý!” Vừa nhắc tới chuyện này, huyết áp của tôi lập tức tăng lên: “Chuyện này, cậu hãy tiếp tục giấu nó trong lòng đi, nếu như bà Lâm biết năm đó là do tớ gây họa, nhất định sẽ xách tôi đến trước mặt Tống Lân bắt tôi quỳ xuống.”
“Quỳ xuống?” Dường như cô ấy không tin: “Khoa trương như thế?”
Tôi sốt ruột đập đầu: “Còn không phải chuyện năm đó ầm ĩ quá lớn sao.”
“Bà Lâm cũng đã nói cậu không đối xử tốt với người khác sẽ cắt tiền nghiên cứu sinh của cậu, cậu định sẽ làm thế nào?” Cô ấy vứt cái que không trong tay đi, lấy một phần cánh gà tiếp tục gặm.
“Còn có thể làm sao?” Tôi thở dài một cái: “Xe tới trước núi tất sẽ có đường.”
Không chỉ có bà Lâm thích anh ta, tôi cũng thích anh ta.
Ngoại trừ tình nghĩa thời niên thiếu vẫn còn, còn nhờ vào dáng vẻ có thế nào cũng không tàn của anh ta.
Đáng tiếc, ở giữa lại bị ngăn cách bởi một món nợ lộn xộn…
“Người ta gọi bà Lâm nhà cậu là “bá vương”, có thể khiến bà ấy hài lòng đúng là không dễ.” Trần Mặc rướn người tới vỗ vai tôi một cái: “Cậu cứ nhận đi, có Giá Đỗ ở đó nói không chừng cậu có thể tốt hơn đấy.”
“Anh ta tên Tống Lân.” Dưới làn khói, tôi yên lặng gặm xiên thịt, cay tới mức giọng khó chịu: “Có nước nóng không?”
“Cậu thấy ai ăn xiên nướng mà uống nước không, chỉ có cái này thôi.” Cô ấy rót đầy bia vào ly của tôi.
Bọt tràn ra, dính ướt hơn nửa điện thoại di động của tôi.
Lúc tôi cầm tờ giấy nước dính trên điện thoại di động của mình, vô tình nhận điện thoại từ một số lạ.
Còn chưa kịp nghe, bạn tốt đã giơ ly rượu lên, hào sảng rống lên: “Vãn Vãn, cạn ly!”
Sau khi tôi cụng ly với cô ấy, vội vàng nghe điện thoại, khàn giọng chào hỏi: “Cho hỏi đây là?”
“Tống Lân.” Giọng của anh ta lạnh tới mức muốn rơi cả băng: “Giang Tiểu Bạch, nếu em còn không chịu về nhà, tôi có thể giúp em xin nghỉ với dì.”
Các dây thần kinh não của tôi nhanh chóng căng chặt giống như một chiếc đồng hồ lên giây cót, căng chặt.
“Mặc Mặc, cậu sai rồi, có anh ta ở đây, cuộc sống của tớ sẽ càng khó chịu hơn!” Bỏ lại những lời này, tôi cầm túi xách lên chạy như điên