"Chờ đó! Ta lập tức điều tra!" Mi Sơn Quân thật sự không nỡ bỏ hai vò Túy Sinh Mộng Tử kia, lập tức kêu con Ô Nha nhỏ ra lệnh cho nó đi một chuyến tới tộc Kim Xà, mượn thiên thư của bọn chúng để tra xét.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nữ, Cơ Đàm Âm, từ trên xuống dưới một ngàn năm.
Trong thiên hạ, nữ tử này có tổng cộng năm mươi vạn ba ngàn năm trăm hai mươi tư người.
Mười lăm đến hai mươi tuổi, loại bỏ hơn phân nửa.Người phụ cận Nguyên thành, loại bỏ mười tám phần, nhân số còn lại vẫn như cũ rất khả quan.
Mi Sơn Quân chỉnh lý đến tay chân bủn rủn, cái này cũng thôi đi, đáng sợ là, hắn lật lại lật, rõ ràng tìm không ra nữ tử hoàn toàn phù hợp điều kiện của đại tăng lữ kia.
Càng đáng sợ hơn chính là, thiếu nữ Nguyên thành dựa theo điều kiện của đại tăng lữ kia, vốn tên không phải Cơ Đàm Âm, cũng không phải công tượng thế gia, trên Thiên Thư thậm chí rõ ràng viết rõ: Nữ nhân này, tuổi mười tám.
Mi Sơn Quân lau mồ hôi đầy đầu, đưa Thiên Thư cho đại tăng lữ, cẩn thận hỏi: "Ngài xem, có phải ngài nhớ sai tên rồi không? Là nàng ấy sao?"
Đại tăng lữ xem đi xem lại, thẳng đến khi nhìn thấy bức họa góc trái, không khỏi "Ồ" một tiếng.
Sẽ không sai, trên bức họa đúng là người Cơ Đàm Âm, người mà hắn biết kia, nhưng nàng không phải tên Cơ Đàm Âm, cũng không phải công tượng, hơn nữa mười tám tuổi liền bệnh chết rồi.
Nói như thế, chỉ có khả năng mượn xác hoàn hồn này, trách không được, không dò ra sơ hở.
Cơ Đàm Âm mà y quen là một công tượng, hơn nữa kỹ thuật dường như tương đối tinh xảo, có Túi Càn Khôn, tay trái của y không gi ết chết được nàng...!Đại tăng lữ đột nhiên mở miệng nói: "Đây là danh sách trên dưới một ngàn năm, có sớm hơn không?"
Mi Sơn Quân chân cũng mềm nhũn, thở dài: "Tối đa chỉ được năm ngàn năm."
"Túi càn khôn là do ai chế tạo có thể tra ra không?"
Mi Sơn Quân lắc đầu: "Đó là do thượng cổ thợ thủ công tạo nên, tài liệu sau đại chiến Thần Ma đã bị hủy, Thiên Thư cũng không có ghi chép, chuyện của thời thượng cổ, thiên hạ không ai có thể tra được."
Đại tăng lữ không khỏi trầm ngâm, một lúc sau bỗng nhiên cười, thấp giọng nói: "Thôi được, đến đây thôi."
Mi Sơn Quân sắp khóc rồi, hắn mất tròn mười ngày, không ăn không uống, ngủ không ngủ tra xét đồ vật cho đại tăng lữ.
Kết quả lại đều không tra được gì, mười ngày chẳng phải là làm không công rồi sao? Thanh danh Mi Sơn Quân của lão cũng chỉ là chuyện nhỏ, hai vò Túy Sinh Mộng Tử mới là chuyện lớn.
"Hai vò Túy Sinh Mộng Tử , ta sẽ nhờ người đưa tới." Đại tăng lữ nhìn thấu tiểu tâm tư của hắn, không khỏi cười càng vui vẻ, "Chung quy vẫn có chút manh mối, đa tạ ngươi."
Sắc mặt Mi Sơn Quân nhất thời như trời sau cơn mưa, mi sơn cư trước đó mưa rơi tí tách rơi rốt cục đã bắt đầu trong sáng, trên ao sen xuất hiện một đạo cầu vồng, đám tiểu Linh Quỷ líu ríu khoa tay múa chân cảm thấy thật may mắn.
Đại tăng lữ dắt chim cực lạc ra khỏi cửa lớn Mi Sơn cư.
Sông lớn tràn bờ trước cửa biến mất, lộ ra cây cầu gỗ giấu ở phía dưới.
Bên cầu nở đầy hoa tươi, mùi thơm ngào ngạt.
Hắn nhìn xung quanh, quay đầu lại cười nói với Mi Sơn Quân: "Tuy không biết vì sao ngươi lại thương tâm, nhưng ngày sau chớ có u sầu như vậy, nếu không đã phụ cảnh đẹp này rồi."
Mi Sơn Quân không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, kỳ thật hắn chỉ tìm Tân Mi thổ lộ thì vừa vặn bị vị Chiến Quỷ tướng quân kia đụng phải mà thôi.Phó Cửu Vân từng nói, thích một người thì phải cho nàng biết, hắn lấy hết dũng khí nói với Tân Mi, tuy rằng kết quả có vẻ không được như ý, nhưng Tiểu Mi đã được hạnh phúc, mặc dù hắn lên cơn thần kinh gào thét hai trận, đáy lòng đến cùng vẫn cao hứng cho nàng.
"Ít nhất..." Đại tăng lữ than nhẹ một tiếng, "Ít nhất nàng chân thực tồn tại, sống ở một nơi ngươi có thể nhìn thấy được...!Thôi, ta đi đây, bảo trọng, Mi Sơn."
Hai câu cuối cùng của Đại tăng lữ đầy thâm ý, Mi Sơn Quân đưa tiễn hắn, khép cửa lại suy nghĩ rất lâu cũng không có nghĩ ra là ý gì, đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ vốn luôn thần thần bí bí như vậy.
*
Hiện giờ, muốn đi đâu đây?
Đại tăng lữ cưỡi trên lưng chim cực lạc, dõi mắt nhìn về phía xa, phương xa trời cao mây nhạt, gió hạ ấm áp thổi vào mặt, thiên hạ to lớn, hắn lại nhất thời không biết nên đi nơi nào, sự hưng phấn trước đó vứt bỏ Cơ Đàm Âm sớm đã biến mất.