Đã phát hiện mục tiêu, Chí Cương tất nhiên sẽ theo sát con mồi, tìm kiếm thời điểm thích hợp cho việc bắt sống nạn nhân rồi đem giấu, sau đó lặng lẽ rời khỏi trấn để đưa về cho quân sư, lấy công chuộc tội.
Một công việc hoàn toàn dễ dàng đối với một cương giả Khai Lực cảnh như hắn.
Bá Thiên Vũ vừa vào thành, hắn khắp bốn phía một chút thì liền xuống ngựa, biến thái tán mông con ngựa một cái.
- Híiiii!
Con ngựa hiểu ý của chủ nhân nó là đang bảo nó tự quay về nhà một mình, nên nó liền hí dài một tiếng, rảo chân chạy đi, quay về Dưỡng Lão Trang.
Chí Cương theo dõi.
Bá Thiên Vũ cảm thấy đói bụng. Hắn đi đến một tiệm mì xào ven đường, trưng cái bộ mặt đáng thương ra để ăn free vài tô.
Chí Cương lén lút nhìn.
Bá Thiên Vũ khát rồi, hắn xin một trái dừa tươi để uống.
Chí Cương âm thầm dòm.
Bá Thiên Vũ tè ở một góc tưởng trong hẻm.
Chí Cương đang định ra tay thì không ngờ lại có mấy tên lính đi tuần ngang qua, nên tạm nhịn, không muốn để chuyện bé xé ra to.
Cái trấn Thanh Hà này trông bề ngoài thì yên bình, cá lớn tự do nuốt cá bé vậy thôi. Chứ thật ra ở bên trong thì Trấn chủ Trịnh Hiên luôn báo cáo tình hình hàng tháng về cho thành lớn, thành lớn nếu thấy điềm bất ổn liền báo cáo lên cho triều đình. Do vậy một khi một vị Khai Lực cảnh như hắn dám ngang nhiên phạm luật thì hậu quả là vô cùng khó lường.
Trong mắt triều đình, Luyện Khí cảnh và Ngưng Lực cảnh cũng giống như thường dân nên họ không có hơi sức để quản, mặc chúng thích làm gì thì làm, tranh đấu ra sao thì cũng mặc kệ. Nhưng Khai Lực cảnh, những người có thể dùng tay chưởng nát một tòa kiến trúc có chu vi dài, rộng m, lại khác.
Khai Lực cảnh có thể là con kiến nhỏ ở trước mắt triều đình Nam Thiên quốc, nhưng kiến cũng biết đốt người.
Bá Thiên Vũ vui chơi với mấy đứa con nít.
Chí Cương nhìn mà cảm thấy buồn nôn.
Bá Thiên Vũ giúp đỡ bà già đang bị du côn ăn hiếp.
Chí Cương có cảm giác ngứa mông, muốn đánh rắm vào mặt hắn.
Bá Thiên Vũ đi đến đường lớn.
Chí Cương tận lực đuổi theo.
Bá Thiên Vũ rẽ qua một con hẻm nhỏ, vắng người để tiến đến đường lớn bên kia, trở về Dưỡng Lao Trang.
Chí Cương…
Bập!
Bá Thiên Vũ chờ sẵn ở ngay đầu hèm, Chí Cương vừa đi vào thì lập tức ăn ngay một phát đánh chí mệnh của Bá Thiên Vũ vào cổ, cả người đau đớn ngã xuống, hai tay ôm cổ, lung lay sắp bất tỉnh.
Bên tai Chí Cương, mơ hồ nghe đến những lời nói lạnh lẽo của tên thủ lĩnh băng nhóm đeo mặt nạ.
- Tại sao có thể ngu như vậy? Bộ mày tưởng, mày thấy tao, thì tao sẽ không thấy cái bản mặt lờ của thằng mắc dạy đã cướp đi năm tu vi của tao?!
- Con mẹ mày! Hôm nay tao sẽ cho mày biết địa ngục là như thế nào…
Sau đó thì…
- Sắp bất tỉnh ư?
- Được, tao sẽ cho mày bất tỉnh. Nhưng là bằng cách khác!!!
Giờ đây, Bá Thiên Vũ đã không còn là một con chó có cái mõm dài ơi là dài, lưỡi cũng dài tất, liếm đến em gái cũng không tha nữa. Mà hắn đã chân chính hóa thành một con Hổ. Một con Hổ đầy dữ tợn và là một con Hổ điên cuồng đến vô cùng.
Mẹ, đó là năm tu vi của hắn, cũng là minh chứng cho đêm đầu tiên đầy mặn nồng, ngọt ngào của hắn và Tiên Tiên chứ có phải đùa đâu. Giờ có thịt Tiên Tiên thêm nhiều lần cũng đâu còn có bất kỳ một tia Niệm Lực nào. Hắn mà không điên người, khát máu thì mới là chuyện buồn cười.
Hắn đặt tay lên vai Chí Cương, sức mạnh khủng khiếp của một kẻ khai mở được linh huyệt, lại vừa tu luyện bằng Niệm Tiên Quyết truyền thẳng vào người Chí Cương, phá hết tất cả linh huyệt của Chí Cương, hoàn toàn phế đi tu vi Khai Lực cảnh tầng của Chí Cương.
- A A A!
Linh huyệt bị phá nát dẫn đến cơ thể bị tổn thương trầm trọng, làm cho Chí Cương đang sắp ngất liền lập tức bừng tỉnh mà kêu la thảm thiết.
Thế nhưng hắn còn chưa kêu được quá một giây, Bá Thiên Vũ đã nắm lấy đầu hắn, đập mạnh vào tường hẻm.
Đụp!
Đụp!
Đụp!
Khai Lực cảnh chỉ có sức mạnh hơn người chứ thân thể cũng không hề khác so với Luyện Khí tầng viên mãn. Cho nên dưới sức mạnh Linh Thể của Bá Thiên Vũ, gương mặt của Chí Cương chẳng mấy chốc đã hóa thành một mảnh bằng phẳng, từ trán đang rĩ máu, mũi gãy xẹp, cho đến răng môi lẫn lộn.
Còn may hắn là tu luyện giả, nếu không thì hắn là đã chết chỉ với những cú đập này của Bá Thiên Vũ.
- Vẫn chưa!
Bá Thiên Vũ dữ tợn nắm tóc của Chí Cương, đè gương mặt của Chí Cương dính mạnh vào tường rồi kéo qua bên trái thật nhanh, chà cho cái gương mặt của Chí Cương trở nên be bét da thịt, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đau đớn đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Toóc!
Mãi cho đến khi nhúm tóc lớn trên tay hắn đứt đoạn một vùng, làm máu đầu Chí Cương tiết ra nhoe nhoét, cơ thể Chí Cương nhờ vậy mà thoát khỏi bàn tay hắn, ngã xuống đất. Hắn mới ngưng lại một màn tra tấn dã man này, rồi vác thân thể Chí Cương lên vai, quay về Dưỡng Lão Trang đã rất gần.
- Này nhóc, đứng lại.
Bất quá số hắn khá xui, vừa mới bước ra hẻm thì đã bị hai tên lính tuần tra có nhiệm vụ giữ vững trị an cho trấn, mà thật chất là kiếm việc lộn xộn để có cớ moi tiền đi chơi gái chứ éo thèm quan tâm ai là ai, chuyện gì là chuyện gì, miễn có tiền, tụi tao cho qua, cho mày thắng thằng kia, chặn lại.
Tên lính thứ nhất có gương mặt dâm đãng thì đừng hỏi, hai hàng lông mày cứ nhướng nhướng lên như đang đá lông nheo với hắn, hỏi.
- Tên, gia cảnh, người từ đâu?
Xác định những thứ này cũng không phải là chúng đang nghiêm túc làm việc, mà làm vậy là để chúng biết mình nên có thái độ như thế nào với người được chúng chặn đường.
Nếu là người của thế gia, của đại tộc, thì chúng hơi nhỏ nhẹ vòi tiền để được êm xuôi mọi chuyện.
Còn nếu là người của mấy ngôi nhà nghèo, củ chuối, vậy thì chúng sẽ làm dữ lên. Nếu vừa si da, mà vừa còn là gái nữa thì chắc chắn sẽ bị chúng kêu vào hẻm, bắt nhô mông lên cao để cho chúng đẩy.
Cuộc sống chính là như thế, thế giới nào cũng là như vậy. Không thực lực (tiền bạc hoặc sức mạnh), tất cả đều phải chấp nhận bị người khác nắm đầu.
- Chào hai vị đại ca. Tiểu đệ là…
Bá Thiên Vũ bắt đầu diễn kịch, thế nhưng hắn còn chưa nói hết thì đã bị tên lính thứ hai với gương mặt đen thui giống như mấy ông bạn Châu Phi nhận ra thân phận, ngạc nhiên kêu lên.
- Ủa, là thằng phế vật nổi tiếng của Bá gia mà.
Tiếp đó hắn nói.
- Ê nhóc, có đánh người thì đánh, hiếp người thì hiếp, chứ còn vác người đi thủ tiêu là không được à nha. Chúng ta bỏ qua cho ngươi, để cấp trên biết thì chúng ta sẽ bị đuổi việc.
Bá Thiên Vũ không nhiều với họ, trực tiếp lấy ra lượng bạc đưa ra trước mặt họ, dùng giọng điệu than thở nói.
- Trời đất, hai vị đại ca hiểu lầm rồi. Tiểu đệ đây là phế vật thì làm sao dám đánh người. Người này ban đầu đã nằm sẵn ở trong hẻm, chỗ đằng kia. Đệ thấy tội quá nên mới vác lên vai, định là mang về nhà để cứu chữa thôi.
Hai tên binh lính vừa nhận tiền, vừa tỏ vẻ thì ra là như vậy mà không cần biết đúng hay sai, thật hay hư.
- Ồ. Nếu là cứu người vậy thì chúng ta không làm phiền ngươi nữa.
- Ây da, vậy thì tiểu đệ xin cảm tạ hai vị đại ca.
Ba người cứ như thế, nhanh lẹ, gọn gàng, chia tay nhau trong êm đềm.
Hai tên lính tuần tra thì bước đi trong vui vẻ, bởi lẽ với lượng bạc mà đối với họ là quá lớn này, tối nay họ chắc chắn sẽ có món “cháo người” rất thơm ngon ở Thanh Xuân Lâu, một lầu xanh nổi tiếng trong trấn để thưởng thức nguyên đêm.
Còn Bá Thiên Vũ thì trở lại nét mặt âm trầm, rét lạnh. Hắn đeo mặt nạ chó lên mặt, nhanh chóng vác Chí Cương tiến về cửa sau của Dưỡng Lão Trang để tránh làm mấy người già lão trong Dưỡng Lão Trang nhìn thấy liền la ó, sợ hãi, rồi đứng tim, chết luôn cũng không chừng.
Chuẩn bị cho một màn tra tấn vô cùng tàn độc của hắn lên người Chí Cương.