- Tiểu Hi, có chuyện gì sao con?
Đang cười nói vui vẻ, tự dưng thấy Bạch Cổ Hi khóc, miệng còn gọi hai từ “Thiên Vũ”, cha mẹ, ông bà của Bá Thiên Vũ, cũng là bên đàn trai, liền bất chợt lo lắng cho nàng. Mẹ Bá Thiên Vũ, Tiêu Vân Liên quan tâm hỏi.
Cơn đau kỳ lạ của Bạch Cổ Hi chỉ là một thoáng rồi qua, đầy khó hiểu, cho nên nàng cũng không quan tâm mấy đến nó, nàng cần lo chuyện chính sự trước. Nàng lau đi giọt lệ vươn khóe mi, nhẹ nhàng đáp, trấn an sự quan tâm của mọi người.
- Dạ, con không sao đâu mẹ. Chỉ là một hạt bụi nhỏ bay vào mắt con thôi, giờ thì đã tốt rồi.
Nghe vậy, mọi người, kể cả Ưng thúc đều thở phào.
Lúc này, cha của Bá Thiên Vũ, Bá Tâm Phi vẫn còn u một cục ở mũi, lão ta đéo hiểu tại sao thằng con mắc dạy của lão lại có thể cua về một con nhỏ xinh đẹp, gia thế khủng bố ở tận kinh thành về làm vợ. Nên nói.
- Hi nhi, thằng nghịc… à, con trai ta có tài đức gì mà lại được con lựa chọn, đồng ý gả cho nó?
- Ta đây cũng nói thẳng, nó chỉ là một tên phế vật không thích tu luyện, tu vi không có, mặt mũi xấu quắc, ta sợ con đi theo nó, con sẽ là người khổ mà thôi. Hi nhi, con là một cô gái tốt, rất dịu dàng, biết lễ độ. Ta rất thích con, thật tâm muốn con về làm con dâu của ta, nhưng ta không nỡ nhìn thấy tương lai tốt đẹp của con bị con trai ta chôn vùi. Con nên nghĩ kỹ lại, ta luôn sẵn sàn hủy bỏ hôn ước này bất cứ lúc nào khi con muốn.
Bá Tâm Phi thật sự là một người cha tốt.
Đối với người cha khác, con họ nghèo như chó nhưng được thiên kim tiểu thư để ý thì họ mừng chết mẹ, bằng bất cứ giá nào cũng thúc đẩy hai bên nhanh nhanh tổ chức hôn lễ, sinh hạ cho họ vài đứa cháu để làm bằng chứng về mối quan hệ.
Còn đối với Bá Tâm Phi, lão không thèm quan tâm tới thằng con mắc dạy của lão. Con lão hên, cố gắng lắm mới cua được một em có danh tiếng, gia cảnh to lớn, vậy mà lão lại sợ thằng con lão làm khổ người ta nên luôn mang tâm lý sẽ hủy bỏ hôn ước nếu người ta muốn.
Lão thật là một người cha tốt, nhưng là tốt với người ngoài mà thôi. Chứ còn đối với con của lão thì…
Bá Thiên Vũ nếu có mặt ở đây lúc này, khẳng định hắn sẽ tiếp tục bài ca muôn thuở của hắn trong nước mắt:
Đó giờ ổng có xem tao là con ruột đâu, chắc tao được ổng lụm từ ống cống về nên mới vậy ó. Hức hức hức!
Lời của Bá Tâm Phi vừa dứt, nó lập tức khiến ba người Bá Thiên Lăng, Mộc Dung Dung, Tiên Vân Liên nhìn lão bằng ánh mắt hình đậu phộng, tự hỏi ai mới là con ruột của ông (mày) vậy? Ông nỡ đối xử với con trai ông vậy sao? Trời ơi, là đại tộc ở kinh thành đó a, có quan hệ với họ thì chính là gà ngồi trên lưng rồng bay lên cao, mắc gì mà phải hủy hôn chớ?!!!
Nhưng mà nó lại khiến Bạch Cổ Hi cảm thấy hạnh phúc trong lòng, vì nàng cẩm thấy cha chồng thật sự rất quan tâm đến nàng. Nàng mỉm cười đẹp, rồi chợt nói ra một thông tin động trời về con chó Bá Thiên Vũ.
- Thưa cha, mẹ, gia gia, bà nội. Thật ra chàng ấy không phải phế vật như mọi người biết đâu. Chàng ấy đã là Ngưng Lực cảnh cường giả, sắp đột phá Khai Lực cảnh rồi đó ạ.
- !!!
Bốn người Bá Thiên Lăng vừa nghe thì lập tức trở nên ngớ người, có chút gì đó hư cấu quanh đây, con dâu mình chẳng lẽ bị chập dây não rồi?
Và cũng không chỉ họ đâu, mà cả cái thằng vô hình, lúc nào cũng đưa mỏ chửi Bá Thiên Vũ, cũng rớt luôn não. Nó sủa.
Whách? Không phải Ưng thúc nói với nàng là hắn chỉ có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng ? Thế éo nào nàng lại nói hắn sắp đột phá Khai Lực cảnh rồi?
Thằng vô hình thứ hai, người luôn tru mõm bênh vực Bá Thiên Vũ, kinh thường với thằng vô hình thứ nhất.
Trời ơi, sao mà ngu quá vậy thánh.
Phải nhớ, Bạch Cổ Hi chính là một cô vợ rất thông minh, biết yêu thương chồng, hỗ trợ và giúp đỡ cho chồng, đúng chuẩn “bóng dáng một người phụ nữ đứng sau lưng một người đàn ông thành công”.
Nàng nói nổ (xạo) như vậy chính là đang nâng cao thể diện cho chồng, muốn mọi người phải khen ngợi chồng mình, tự hào về chồng mình, vị thiên tài kinh khủng là con cháu họ. Đồng thời, còn để họ cảm thấy xấu hổ, tự trách bản thân vì ngày xưa đã đối xử tệ bạc với chồng nàng, về sau nên yêu thương chàng ấy hơn, đừng suốt ngày tát vào mặt chàng ấy, tội nghiệp chàng.
Á Đu! Thế nàng ta không sợ bị lộ?
Yên tâm, Bá gia không có thiết bị kiểm tra tu vi, nàng không nói, chồng nàng khẳng định cũng sẽ phối hợp với nàng mà không khai. Vậy thì đố cha thằng nào biết được.
Bá Thiên Lăng gấp rút trong sự khó tin, hỏi nhanh Bạch Cổ Hi.
- Điều cháu nói là thật, nó có… có tu vi cao đến vậy?
Bạch Cổ Hi nhu thuận gật đầu, cười nói.
- Nếu chàng không có thiên phú yêu nghiệt, tu vi mạnh mẽ. Cháu cũng không muốn đồng ý gả cho chàng ấy đâu, kẻo không thì trưởng bối trong nhà sẽ nhốt cháu lại mất.
Nghe vậy, mọi người mới bừng tỉnh, hiểu ra tại sao con gái của đại tộc Bạch gia lại chịu làm dâu nơi xóm nhỏ. Hóa ra là vì con chó con của họ quá mức yêu nghiệt. có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng đỉnh phong hoặc viên mãn, sánh ngang với ba vị lão tổ của Bá gia.
Thánh thần ơi, tuổi đã có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng đỉnh phong. Vậy thì tương lai năm tuổi, tuổi, tuổi sẽ có tu vi khủng bố gì?
Có lẽ không thể tưởng tượng, nhưng chắc chắn, con chó con của họ sẽ là cường giả Khai Lực cảnh, uy vũ khắp trấn! Con chó con của họ chính là tuyệt thế thiên tài!
Trong lòng họ, niềm vui sướng đối với người con trai, cháu trai mà bấy lâu họ luôn gọi là phế vật, bỗng nhiên như biển cả dâng tràn lên. Trừ hai người.
Bá Tâm Phi cũng có vui, nhưng lão lại đưa tay vuốt ve cục y trên mũi, âm trầm nét mặt “hóa ra là vậy, hèn gì mày lại có thể đánh tao ngã xuống đất chỉ bằng một cái cụng đầu. Giấu thật là sâu!”.
Còn Bá Thiên Lăng thì dẹp tan ngay niềm vui khi nghĩ đến câu nói cuối cùng của Bá Thiên Vũ trước khi rời khỏi phòng. Giờ thì lão đã hiểu, đã hình dung ra, Đại trưởng lão cùng thiên tài kiệt xuất hạng đầu của Bá gia sẽ chết như thế nào.
Hai người họ chết, đối với lão sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đối với Bá gia thì lại có quan hệ rất lớn.
Để tạo nên một Bá gia như hiện tại, bên trong tồn tại rất nhiều nhánh mạch Bá gia, nào là của lão, của Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão,… và của các mạch nhỏ yếu khác. Đại trưởng lão chết, nó tất sẽ dẫn đến sự bất ổn cho nhánh mạch do Đại trưởng lão đứng đầu, đồng thời còn tác động đến các nhánh mạch khác, làm họ trở lên sợ hãi, không tin tưởng vào Bá gia nữa. Vì ngay cả Đại trưởng lão đã có nhiều cống hiến to lớn cho gia tộc, cũng bị chính cháu trai của gia chủ giết chết chỉ bởi Đại trưởng lão lỡ chọc giận hắn.
Chỉ vì một lúc “quạo người”, thậm chí còn không phải đã từng bị Đại trưởng lão ám toán, đánh gãy tay, gãy chân, cắt chim cu, hay cướp mất bạn gái, người yêu. Thằng cháu trai Bá Vân Tiêu cũng tương tự, chỉ là thích núp lùm, quay tay một chút thôi. Vậy mà lại bị giết.
Mọi người không sợ, không rét run người mới là điều kỳ quái.
Mà một khi để mọi người sống trong sợ hãi, Bá gia chẳng mấy chốc sẽ tan rã, chia năm sẽ bảy. Mỗi mạch nhánh sẽ phân tán khắp nơi, tự thân phát triển.
Do vậy nên khi Bá Thiên Lăng dù biết cháu mình là siêu nhân, nhưng lão lại đéo vui nổi. Lão thật tâm không hề muốn nhìn thấy tình cảnh tương lai kia xảy ra một chút nào. Đó sẽ là nỗi bi ai của Bá gia, và cũng là sự bất tài của một vị gia chủ như lão.
“Có lẽ dù biết không thể được, nhưng ta sẽ cố năn nỉ nó, hy vọng nó hiểu cho ta, cho Bá gia này”.
Bá Thiên Lăng làm ra một cái quyết định quan trọng trong lòng. Nhưng mà hình như là đéo có ai trả lời cho lão thì phải.
Bởi lẽ thằng cháu ngoan của lão đã đi thật xa, xa đến độ mà éo ai có thể thấy được rồi còn đâu. @@