Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Cự Bặc Tiên Ông còn tại thế, nghe được những tiếng cười nham nhở này của hắn, lão chắc chắn sẽ tức điên người lên mà chửi thế lày.
Cười, cười cái con kẹt!
Đm, thằng mặt lờ mày giỏi sao không đi xoạc, ăn chim, bú liềm mấy con nhỏ ở ngoài đường đấy, rồi coi thử Niệm Lực có tăng lên không?
Má mày, toàn chơi mấy con thuộc dạng cha ông siêu nhân không thì lấy con kẹt gì mà không có Niệm Lực.
Dám chửi người trao tặng mày món quà vô giá Niệm Tiên Quyết, cứu giúp mày khi mày là thằng phế vật ư? Đúng là cái thể loại súc vật, mắc dạy, chóa đẻ, ăn cháo đá bát. Ông mày đây thật sự sai lầm khi đã trao tặng mày Niệm Tiên Quyết.
Cầu cho mày chết sớm, bị người thẻo dái, thằng mặt lờ, chửi tám đời tổ tông nhà mày, chửi luôn cả kiếp trước của mày, chửi banh xác mày…
THÔI, thôi, đừng chửi hắn nữa, hắn biết lỗi rồi. Cầu vong linh Cự Bặc Tiên Ông được an nghỉ yên bình, hãy bỏ qua cho con chó này đi ạ…
Trở lại Bách Hương Lâu, khuê phòng của Bạch Cổ Hi.
- Mà thúc nói, chàng ấy ở bảy ngày trước chưa hề có tu vi?
Bạch Cổ Hi ngỡ ngàng hỏi. Đây thật sự là điều quá mức khó tin rồi, nếu đúng như vậy thì không phải người nàng yêu chỉ dùng có ngày tu luyện là đã đạt đến tu vi Ngưng Lực cảnh tầng ?
Whách cái thiên phú nghịch thiên?
- Không sai, lão già ta xin dùng mệnh để khẳng định đó là sự thật!
Ưng thúc khom người mạnh mẽ, chắc chắn cho đáp án của mình. Khiến Bạch Cổ Hi lập tức trở nên lặng người.
Nhưng mà cũng rất nhanh thôi, nàng đã nhoẻn lên một nụ cười rực rỡ như hoa mẫu đơn, kiều mị khắp chúng sinh nhân gian.
“Thiên Vũ, xem ra chàng còn rất nhiều bí ẩn mà ta chưa lý giải được nha”.
- Bất quá thưa thiếu chủ.
Bất chợt, giọng nói trầm trầm, khàn khàn của Ưng thúc lại vang lên, đánh thức dòng suy nghĩ của nàng.
Lão nói.
- Nếu đem hắn so với Thập tam hoàng tử, vị đệ nhất thiên tài Nam Thiên quốc hay tuyệt thế yêu nghiệt của Lăng Diêu Tông, hắn thật sự vẫn còn kém, kém xa nhiều lắm.
Đó là điều dĩ nhiên. Người ta khi tuổi thì đều đã là cường giả Khai Lực cảnh mẹ nó rồi, còn con chó Bá Thiên Vũ chỉ là Ngưng Lực cảnh thôi, tuổi lờ nào cho hắn mà đòi sánh vai.
Lão khom người cung kính với Bạch Cổ Hi.
- Đó là tất cả những gì lão già ta thấy ở hắn. Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng vào quyết định lựa chọn của thiếu chủ. Người có tầm mắt cao rộng hơn ta, có lẽ người đã nhìn ra được những thứ mà ta không thể nào nhìn trên người của hắn nên mới lựa chọn hắn làm lang quân của mình.
Để một cường giả Linh Nhân cảnh phi thường mạnh mẽ phải nói ra những lời này, Bạch Cổ Hi rõ ràng cũng không phải một thiếu nữ bình thường.
“Con củ liềng” trong mõm chó của Bá Thiên Vũ được mọi người tại kinh thành xưng là “viên ngọc quý” của Bạch gia, hàng vạn thiếu niên tài tuấn đến từ khắp nơi trong Cửu Long đại lục, thậm chí là Tông, Môn đáng sợ, đều muốn ẳm về làm vợ, âu yếm cưng chiều nàng cả ngày lẫn đêm, tất đều có nguyên nhân sâu xa của nó cả.
Trước những lời của Ưng thúc, Bạch Cổ Hi chỉ im lặng.
Một lát sau thì nàng quay trở lại với chiếc gương, từ trong hộc bàn lấy ra một chiếc mặt nạ da đeo lên mặt, che khuất đi dung nhan mỹ lệ làm điên đảo chúng sinh của mình. Bờ môi đỏ mọng của nàng lên tiếng.
- Những gì Bạch Cổ Hi ta quyết, chỉ có tương lai mới có thể chứng thực.
Rồi nàng bỏ qua chủ đề này, nàng hỏi Ưng thúc.
- Chàng ấy có phải định bỏ trốn?
- Đúng vậy thưa thiếu chủ.
Ưng thúc cung kính đáp.
Á đù, sao bọn này biết được hắn muốn trốn nhở?
Thì tại con chó đó ngu quá chứ gì, tự dưng vừa ra khỏi cổng của Bách Hương Lâu liền phun ra một ngụm nước miếng xuống đất, sủa “bố mày trốn, giỏi thì kiếm bố thử”, vậy thì thằng chó nào mà chả biết.
Óc cớt vãi liềng!
- Thiếu chủ, có cần ta bắt hắn lại, đem nhốt?
Bạch Cổ Hi liền lắc đầu, bảo.
- Không. Đó là tín hiệu của chàng ấy, chàng ấy đang nhắc nhở ta, xem thử ta có đoán được ngụ ý của chàng ấy hay không mà thôi. Hãy để chàng ấy được tự do làm việc của mình.
Whách? WTF?
Có cái méo gì đó sai sai ở đây thì phải?
- Một tháng sau, sau khi chàng ấy thống nhất quyền lực trong trấn thuộc về Bá gia, chàng ấy sẽ tự động đến kinh thành tìm ta.
Á đù!
Tình tiết Bá Thiên Vũ nói rằng sẽ thống nhất quyền lực trong trấn cho Bạch Cổ Hi khi nào vậy?
Đcm, đéo hiểu gì luôn!
- Chàng ấy còn bảo ta đưa gia đình của chàng ấy đến Bạch gia trước.
Ơ?
Ơ ơ??
Ơ ơ ơ???
Bá Thiên Vũ từng nói như vậy với nàng?
Lúc này nếu Bá Thiên Vũ có mặt ở đây, nghe được những lời nàng nói, khẳng định hắn sẽ la làng lên, sủa.
Đó thấy chưa. Đm, bố mày nói có sai đâu!
Con củ liềng nó bị điên! Điên thật mà!
Má, tôi thề tôi đéo có gì với nó về vụ bỏ trốn, thống nhất quyền lực hay đưa gia đình tôi đến cái Bạch gia quần què gì đó luôn.
Cái này chính là do con củ liềng tự biên, tự diễn đó a!
Đậu phộng, khổ vãi liềng!
- Ưng thúc, nhờ thúc chuẩn bị cho ta vài món sính lễ. Ngày mai ta muốn đến Bá gia để cầu thân với gia đình chàng.
Ưng thúc vội hỏi.
- Người muốn loại nào?
- Dưới Khai Lực cảnh đều được. Nhưng nhất định phải có một cây thương chuyên dụng cho Ngưng Lực cảnh tầng , ta muốn tặng nó cho gia gia của chàng.
- Ta đã rõ. Ta xin được phép cáo lui để chuẩn bị.
Ưng thúc khẽ khom người, sau đó bước ra khỏi phòng và không quên đóng cửa lại.
Bên trong phòng giờ chỉ còn lại Bạch Cổ Hi. Nàng ngồi trước gương, nhìn chính mình ở trong gương nhưng lại hình dung ra đó Bá Thiên Vũ. Nàng mỉm cười ngọt ngào, nói.
- Chàng bảo cần tháng để giải quyết chuyện mà chỉ có chàng mới làm được. Vậy thì đó chính là việc thống nhất quyền lực tại trấn Thanh Hà.
- Chàng nói sẽ về Bạch gia cùng ta nhưng lại hôn lên trán ta như là cha hôn con, ý nghĩa chính là bảo ta đưa cha, mẹ chàng, đưa gia đình chàng đến Bạch gia trước.
- Hi hi, chàng thấy ta đã đủ thông mình để được ở bên cạnh chàng chưa?
Á đù!
Rồi hiểu.
Chị ấy là một con người thích suy diễn, nên thành ra những lời nói hết sức bình thường của Bá Thiên Vũ lại bị chị ấy hiểu qua một hướng khác con mẹ nó rồi.
Ôi thôi, lạy!
- Tiểu Thiên Vũ, con mèo nhỏ của thiếp. Ngày mai chàng sẽ vĩnh viễn thuộc về thiếp rồi, là danh chính ngôn thuận đó.
- Hi hi hi hi…
Tiếng cười ma mị của Bạch Cổ Hi vang vọng khắp căn phòng.
Trong khi đó ở ngoài đường kia, tại một vách tường hẻo lánh, không người, thường là nơi thích hợp cho việc đi tè. Tiếng khóc của Bá Thiên Vũ cũng không ngừng được vang vọng trong đêm.
- Hu hu hu hu hu hu….
- Khốn nạn con Bạch Hi củ liềng, nhớ mặt bố nhé! Hu hu hu hu…
- Lần sau gặp lại, bố thề bố hấp diêm mày đến chết chứ đéo nhịn nữa! Hu hu hu…
- Hu hu hu…
Dưới ánh đèn le lói, mờ nhạt đến từ những căn hộ gần cạnh, chỉ thấy vũng nước tiểu Bá Thiên Vũ vừa mới thải ra không ngờ lại có một màu đỏ lòm của máu.
Xem ra, hắn đã vì nhịn xoạc quá mức trước thân thể hấp dẫn của tuyệt thế mỹ nữ nên làm tổn hại đến thân thể con chim cu năm tuổi của hắn, dẫn đến hiện tượng đái ra máu.
LÀ ĐÁI RA MÁU!!!