Ê con chó!
Sao mày không dứt điểm nàng, tra tấn nàng bằng con chim cu năm tuổi của mày để nàng vâng lời, từ nay về sau bớt diễn sâu, hơi tí là khóc lóc sướt mướt lại?
“Thôi, đừng xúi bậy nữa cha. Tao không muốn dính líu với con điên này suốt đời đâu. Chơi là phải chịu trách nhiệm đó a”.
Why? Tạo sai?
Nàng ta vừa đẹp, có lẽ chỉ thua mỗi Tiên Tiên, lại vừa có gia cảnh khủng bố phía sau, dễ dàng giúp đỡ mày hùng bá thiên hạ, thực thi Chí Lớn, Làm Lớn, Lực Càng Lớn mà?
“Nhưng quan trọng là nàng ta bị điên. Hiểu không?”.
Đéo hiểu. Người ta chỉ là hơi diễn sâu và mít mướt một chút thôi, cớ sao lại sủa người ta điên?
Mày không cảm thấy, mày từ lúc có Niệm Tiên Quyết thì mày càng ngày càng trở nên súc sinh, mắc dạy, trơ trẽn quá rồi hay sao hả con chó này?
“Vãi cả liềng chửi tôi ạ”.
“Thế mày đã từng thấy con củ liềng nào vừa gặp mày hai, ba lần đã yêu điên cuồng mày, muốn xoạc mày, trong khi mày có danh xưng phế vật, mặt mũi thì nhìn như cái lờ chưa?”
“Ừ, có đấy, là ở trong mơ!”.
“Vậy nên, con củ liềng này chắc chắn có vấn đề. Không điên, khùng, thì cũng thuộc dạng hám trai, chơi dăm ba bữa là bỏ thằng này, chạy qua chơi thằng khác”.
“Gì mà: ngươi là nam nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng của Bạch Cổ Hi ta. Ôi, xạo lìn vãi cả chưởng!”
“Nhìn chỗ ấy của nó xem, lủng mất một lỗ rồi kìa. Chứng tỏ nó có còn trinh đâu…”.
“À xin lỗi nha, tao nhớ rồi, hình như cái lỗ này là do tao liếm mạnh quá, ăn mạnh quá, thành ra đã làm rách của nàng”.
Á ĐÙ. Vậy ra mày chính là cái thằng súc vật đã phá trinh nàng đó. Chịu trách nhiệm đi!
“Chịu con cóc của bố mày này!”
“Nói tóm lại là để chờ thêm một đoạn thời gian nữa, xem con củ liềng này thế nào, có ngoan, hiền, biết vâng lời giống như Tiên Tiên không rồi tính”.
“Bố tuy là trăng hoa, hám gái, thích lờ đấy. Nhưng sống rất có trách nhiệm, đã ăn ai là yêu thương đến suốt đời. Cho nên bố không dễ mà xoạc nữ nhân đâu, đừng lầm tưởng bố sẽ như kiếp trước, gái Ngành cũng không tha”.
- Tiểu Hi, nàng nói nàng là người của Bạch gia, một trong thập đại gia tộc ở kinh thành?
Xích lõa nằm trên giường, Bá Thiên Vũ ôm Bạch Cổ Hi trong vòng tay, hỏi nàng.
- Phải, huynh rồi cũng sẽ trở thành một thành viên của Bạch gia thôi.
Hạnh phúc dựa đầu vào ngực hắn, Bạch Cổ Hi nhẹ giọng trả lời.
Hắn lại hỏi.
- Cường giả cao nhất trong Bạch gia của nàng có tu vi gì?
- Là Đại Sư cảnh cường giả.
“Whách? Cảnh giới méo nào đây, vượt trội hơn Linh Nhân cảnh?”
Một dấu hỏi chấm cực lớn hiện ra trong đầu hắn, nhưng rất nhanh được hắn giữ ở đó. Hắn ngửi mùi hương trên tóc nàng vì nó rất thơm. Hắn hỏi.
- Nàng giúp ta, cho ta biết cảnh giới tu vi của thế giới được phân chia như thế nào, được không?
Bạch Cổ Hi nhu thuận đáp ứng, nói.
- Cảnh giới thế giới phân chia làm đại cảnh giới, gồm Luyện Khí cảnh, Ngưng Lực cảnh, Khai Lực cảnh, Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, Đại Sư cảnh, Tông cảnh, Đại Tông cảnh, Tôn cảnh, Đại Tôn Cảnh, Quân cảnh, Hoàng cảnh, Đế cảnh và Đại Đế cảnh.
“Á đù…”
Tiếp thu thông tin, Bá Thiên Vũ thầm cảm thấy có cái bánh nhân đậu xanh xuất hiện đâu đây. Hóa ra bố mày ăn ở năm trên đời mà chỉ đạt được tu vi dưới đáy của xã hội, thua kém Đại Đế cảnh tận đại cảnh giới!
Nghe ông nội từng bảo, một thiên tài thông thường muốn từ Luyện Khí lên Ngưng Lực sẽ mất năm, từ Ngưng Lực lên Khai Lực sẽ x lên, là năm, rồi từ Khai Lực muốn lên Linh Nhân cảnh lại x, là năm. Đậu mé, vậy muốn lên Đại Đế cảnh phải x con số vào phía sau con số , vậy là , MỘT TRĂM NGÀN TỶ tuổi?!!!
WTF?
Hắn thoáng lau giọt mồ hôi trên trán, rồi lại hỏi Bạch Cổ Hi.
- Vậy… nàng có tu vi gì?
Bạch Cổ Hi dụi dụi đầu vào ngực hắn như một con mèo nhỏ đáng yêu, nói.
- Là Ngưng Lực cảnh tầng đại viên mãn, cũng sắp đột phá Khai Lực cảnh rồi đó.
“Á đù, con điên này trâu chó thế nhỉ, mạnh còn hơn cả ông nội của ta nữa”.
Nghe xong tu vi của Bạch Cổ Hi, Bá Thiên Vũ lại rớt mồ hôi nhưng là mồ hôi lạnh chứ cũng chả phải mồ hôi thường.
Hắn bây giờ mới cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã khôn ngoan chấp nhận làm người yêu của nàng mà không chống cự như một thằng ngu, cứ tưởng mình là Hổ thì lúc nào cũng nhe nanh, múa vuốt, không biết thức thời khi còn yếu. Không thì giờ chắc hắn đã xanh cỏ, có thể là nằm trong quan tài được chôn dưới đất hoặc bị cây kéo kia cắt mất con chim cu năm tuổi rồi.
Đcm, Ngưng Lực cảnh tầng đại viên mãn khi chỉ ở độ tuổi á?
Kinh dị thì đừng hỏi! Quả không hổ danh là con cháu của một trong thập đại gia tộc ở kinh thành Nam Thiên quốc, cái trấn Thanh Hà nhỏ bé này làm sao có thể sánh!
Hắn bình tĩnh tinh thần, tiếp tục một màn khai thác những thông tin của mình.
- Nàng xa nhà đến đây, hẳn là cũng có cường giả đi theo bảo vệ bên cạnh chứ?
- Ưm, bên cạnh ta có đến ba cường giả bảo vệ lận.
- Vậy hai vị tiền bối đã bắt ta đến đây là…
- Không phải đâu. Hai lão già đó chỉ là lính để ta sai vặt thôi. Họ đánh còn không lại ta nữa thì làm sao bảo vệ được ta.
“Á đù, hai cái lão già như ma quỷ từ không khí xuất hiện kia lại đánh không thắng con điên này ư? Đây là sự thật?”
“Thôi xong phim tôi rồi”.
Đúng lúc này, Bạch Cổ Hi bỗng nói.
- Lát nữa huynh về nhà thu xếp đồ đạc đi. Hai ngày sau theo ta về Bạch gia, ở đó sẽ tốt hơn cho huynh tu luyện.
Bá Thiên Vũ lập tức nhíu nặng mày, hắn từ chối ngay mà không cần suy nghĩ.
- Không được. Ở trấn Thanh Hà này ta còn rất nhiều việc chưa giải quyết, ta chưa thể theo nàng đến Bạch gia được.
Hắn còn Tiên Tiên, còn mạng của hai ông cháu Bá Lang Lang, và còn nhiều việc trong tối chưa giải quyết. Hắn chưa thể đi được dù cho hắn thích chết mịa luôn, bởi nó rất thuận tiện chọ việc phát triển Chí Lớn, Làm Lớn, Lực Càng Lớn của hắn.
Bạch Cổ Hi xịu mặt xuống màu không muốn, không được, huynh phải theo ta. Nàng vội nói.
- Huynh có bao nhiêu việc chưa giải quyết, cứ nói với ta, ta sẽ giải quyết giúp huynh.
- Không cần. Những việc này chỉ có ta và chỉ mỗi ta mới giải quyết được.
Hắn nghiêm giọng, đáp.
- Vậy khi nào huynh mới giải quyết xong?
- Khoảng tháng. Khi đó ta sẽ theo nàng về Bạch gia.
- Không được đâu. Cha ta đã gửi thư cho ta, ép ta hai ngày sau phải về. Không về, không được, ta sẽ bị phạt đó.
Ánh mắt của Bạch Cổ Hi bắt đầu lại có dấu hiệu ngấn lệ, mít ướt rồi.
Nàng như con mèo con đáng thương, năn nỉ.
- Thiên Vũ, hai ngày sau, huynh về cùng ta có được không?
Bá Thiên Vũ nhìn nàng, một chữ “đéo” hiện rõ trên mặt hắn, nhưng mà dĩ nhiên hắn sẽ không nói vậy. Hắn thoáng tỏ vẻ như là đang suy tư khó khăn, lát sau thì hắn hôn lên trán nàng, mỉm cười nói.
- Ừm, ta sẽ cùng nàng về Bạch gia.
- Thật? Huynh nói thật?
Bạch Cổ Hi mừng rõ, mặt ướt nín mếu, miệng nhanh hỏi hắn.
Bá Thiên Vũ xộn lào gật đầu khẳng định để nàng vui, rồi nói.
- Trời bây giờ đã gần tối, ta cũng nên về nhà thu dọn hành trang, nói lời từ biệt với gia đình.
- Ưm, ưm, huynh đi nhanh, về nhanh bên ta nha.
- Ừ.
Bá Thiên Vũ rời giường, mặc lại quần áo, che đi con Hổ dữ tợn xăm trên người.
Không lâu sau thì hắn rời khỏi Bách Hương Lâu khi bầu trời vừa buông màn đêm.
Và nhiệm vụ của hắn lúc này là…
Bố mày trốn, không cho con củ liềng mày tìm ra. Đợi đến hai ngày sau thì mày chả lẽ không về Bạch gia một mình?
HỪ! Muốn đem bố mày về đó để lấy bối cảnh đè đầu bố mày à? Không dễ đâu con củ liềng. Nơi đây bố còn nhiều việc cần phải giải quyết lắm.
Vậy nhé, chào và không hẹn gặp lại!
Á đu thằng chó Bá Thiên Vũ???
WTF???