Kế hoạch là thứ phải luôn được thay đổi dựa theo hoàn cảnh, tình huống và thời gian.
Ban đầu, Bá Thiên Vũ đúng là đã có ý định sẽ từ từ luyện đan, miệt mài suốt một, hai canh giờ giống như người khác rồi mới dùng Niệm Lực tạo ra một mẻ đan dược phi thường, từ đó xâm nhập vào Dược Các, tìm hiểu thông tin về nó. Nếu nó mạnh thì ở lại, còn yếu tất sẽ rời đi.
Tuy nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Quang Đông, cũng như cái suy nghĩ “phải thu thằng này về tổ chức” khi biết hắn là cường giả Khai Lực cảnh khi ở độ tuổi còn quá trẻ của lão, cùng với đó là sự có mặt của Lý Thu Uyển. Hắn cần phải thay đổi ngay kế hoạch của mình.
Gây ấn tượng mạnh, hay chính xác là tạo scandal để lưu trữ, khắc sâu hình ảnh bản thân vào tâm trí Quang Đông và Lý Thu Uyển, chính là thứ hắn cần làm.
Đối với Quang Đông, hắn có thể lựa chọn cách hành động nhẹ nhàng, nhưng nếu muốn trở thành anh trai của Lý Thu Uyển, hắn buộc phải cho nàng thấy hắn có đủ “chất” của một thằng đàn ông, của một người anh trai cả như thế nào. Cho nên hắn đành lựa chọn đi theo hướng dũng mãnh, ngang ngược.
Con người thông minh thường nhận biết nhau thông qua giao tiếp, khí chất, biểu cảm và sự kiện quá khứ.
Một cô gái được xem là rụt rè, dễ thương khi cô ấy có những biểu hiện….
Một người đàn ông thực thụ, lịch lãm, sang trọng thường có những biểu hiện…
Một chàng trai nhưng lại có tính nết của con gái khi họ làm ra biểu hiện…
Vậy thì với những biểu hiện của Bá Thiên Vũ, có phải hắn đang cho mọi người thấy rằng hắn là một kẻ nói năng khá trẩu, có chút phóng khoáng, tà ác, ỷ mạnh + ngang ngược = dũng mãnh, và rất thích chơi người nhưng cũng không kém sự thần bí khi có thể biến ra nhiều đan dược ngay trước đôi mắt đang nhìn chằm chằm của họ?
Tạo cho bản thân hình ảnh như thế tất nhiên sẽ khiến nhiều người ghét hắn, vậy mục đích của hắn là gì?
Câu trả lời chính là: chưa, vẫn còn một bước nữa mà hắn phải thực hiện ngay sau đây, khi đó mục đích của hắn mới hiển lộ.
Còn tại sao trong tay hắn lại có năm viên Phục Thường Đan thì khá dễ hiểu. Lúc hắn bỏ mười viên đan dược đã luyện chế ở lần đầu vào lọ thì thật ra hắn đã cố tình đậy nắp không kỹ, sau đó bỏ chung với cái áo theo kiểu chiếc lọ ngã xuống, các viên đan dược lăn ra ngoài, tiếp theo thì ném chiếc áo ở vị trí như thế này.
Căn phòng có dạng hình chữ nhật nằm ngang.
Ban giám khảo ngồi phía trước. Hai người trung niên cho thuê mướn đồ nghề ở hai góc phía trên. Thằng cha bị hắn đánh ngất và một người lóng ngóng trong phòng cũng ở nửa phía trên. Lý Thu Uyển và Chu Phú sau khi luyện chế xong dan dược, dược dịch cũng đi đến chính giữa với thành phẩm của mình. Ở phía dưới, tại ¼ của hình chữ nhật chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.
Vậy nên vì để che mắt mọi người cho thủ thuật dã dựng sẵn trong đầu của hắn, hắn đã ném chiếc áo ra phía sau, hơi chéo về bên phải, cách hắn tầm m để tránh gây sự chú ý để che một chút tầm nhìn của mọi người đến cái áo. Với khoảng cách như thế, hắn tin chắc lúc bốn tên giám khảo đi lên kiểm tra, họ sẽ không quan tâm đến vị trí chiếc áo, mà dù có kiểm tra nó thì cũng chả thể hiện được điều gì.
Cuối cùng, hắn cố tình đổ đan dược xuống đất để hướng tầm nhìn của Quang Đông, của mọi người tập trung vào đan dược, sau đó đợi lúc Quang Đông bay đến kiểm tra đan dược thì tay phải dùng chiêu hấp lực vừa học thành (học thành như thế nào sẽ nói sau), hút năm viên đan dược từ khoảng cách m vào tay.
Thủ thuật tạo ra thêm năm viên Phục Thương Đan của hắn chỉ đơn giản như vậy.
Bất quá thì khá là rất tiếc khi hắn không thể qua được cặp mắt nhạy bén của Lý Thu Uyển, cô em gái nuôi mà hắn muốn thu nhận. Làm hắn buộc phải đá lông nheo vài cái với nàng, ngụ ý “nói đi cưng, cứ thoải mái. Anh mày lại sợ quá cơ, nhé he he he…”.
WTF?!
- Ngươi nói là ngươi gian lận?
- Hừ, ngươi đã thừa nhận như vậy thì hãy tự chặt tay xuống đi!
- Phải, mau làm đê!
Tất cả mọi người từng đặt cược với hắn, bao gồm cả bốn vị giám khảo đang mò mẫm đan dược dưới đất đều đồng loạt hét lên đầy giận dữ khi hắn đã tự thú nhận tội trạng của mình.
Hắn lập tức sủa trả.
- Ể, trước khi thằng này luyện đan thì thằng này đã nói rồi nhé. Ta để cho các người kiểm tra kỹ càng mọi thứ có liên quan để ta không thể nào gian lận, bây giờ ta gian lận thành công vậy thì đó là do các ngươi đã sai sót, ngu quá thì tự chịu. Thế nên người phải tự chặt cánh tay dĩ nhiên là các ngươi, mấy con đượi ạ.
Hắn hướng ánh mắt đến Quang Đông, mượn nhờ sự đồng tình của lão.
- Tiền bối, người là người làm chứng cho cuộc cá cược này, vậy ta nói đúng hay sai thưa tiềm bối?
Quang Đông đang thở phào trong lòng khi biết hắn đã gian lận nên mới tạo ra được nhiều đan dược chỉ trong vài nhịp thở chứ không phải là quái vật, luyện đan cứ như Thần. Lão nghe hắn hỏi thì có chút trầm mặt, nửa giây sau liền nghiêm giọng, nói lớn.
- Dù đã tận tay kiểm tra, tận mắt chứng kiến cả quá trình ngươi luyện đan nhưng lại không thể thấy được ngươi gian lận như thế nào, đây là sơ xót và là sai lầm của họ. Nếu những viên Phục Thương Đan đây đều có phẩm chất toàn mỹ, vậy thì họ chính là người sẽ phải tự chặt một cánh tay để hoàn thành vụ đặt cược.
Bá Thiên Vũ nghe xong liền hóng hách vẻ mặt bẩn bựa.
- Đó, nghe thấy chưa? Hừ, giờ thằng này sẽ cho các người thấy luôn, hiệu dụng của nó có xứng với danh phẩm chất toàn mỹ hay không.
Trong ánh mọi người, hắn dùng tay phải rạch một đường khá sâu lên tay trái, sau đó lấy viên đan dược trong tay của Quang Đông để chứng tỏ là hắn đan dùng đan dược vừa “luyện” ra chứ không đổi đan dược khác, nuốt vào bụng.
Hắn giơ cánh tay đang chảy máu lên, mọi người đều căng thẳng ngước nhìn.
Quang Đông cũng lập tức đếm thời gian.
“Từng ghi chép, đối với vết thương ngắn, không sâu, một viên Phục Thương Đan toàn mỹ sẽ khôi phục nó trong vòng từ mười đến mười lăm hơi thở”.
“… … … … … … !!!”
Nhưng lão chỉ vừa đếm đén hơi thở thứ thì cánh tay của Bá Thiên Vũ đã lành lặn. Hắn lau đi vết máu, nhe răng độc ác với mọi người.
- Thấy chửa? Các ngươi đã không xong rồi đấy!
Rồi khi tim mọi người như sắp ngừng đập vì có cảm giác tin dữ đang đến, là Đan Sư, Luyện Dược Sư, nếu mất một cánh tay thì cũng đã đồng nghĩa với việc mất đi nửa cái mạng khi thiếu tốc độ. Quang Đông sau một lúc kinh ngạc bởi thời gian khôi phục sớm hơn so với trong sách vở ghi chép, lão thở dài, lại nói thêm một câu khiến trái tim mọi người rớt hẳn ra bên ngoài.
- Đây quả thực là Phục Thương Đan phẩm chất toàn mỹ. Các ngươi… là người thua cược.
Bịch… bịch… bịch...
Như nghe án tử từ thánh chỉ hàng lâm, tám vị trung niên bao gồm bốn vị giáo khảo dưới đất đã đặt cược cánh tay với hắn đều gục ngã, mặt mũi trở nên trắng bệch.
Hắn thì đê tiện, ngửa đầu cười lớn trên nỗi đau của người khác.
- Hé hé hé hé hé hé… tay, cánh tay, tay, tay, cánh tay, tay… hé hé, tay, mười cánh tay là mười cánh tay hé hé hé hé…
- Tiểu hữu, ngươi… haizz.
Quang Đông nhìn mà không khỏi nhăn mặt, tiếp đó lão cũng chỉ có thể lắc đầu, quay về ghế ngồi. Đợi khi chuyện này xong rồi, lão lại ráng cố gắng thêm một lần nữa nói chuyện đàng hoàng với hắn, nếu hắn vẫn lếu láo như vậy thì thôi đi, lão từ bỏ một tên thiên tài có bệnh khó chữa như hắn.
“Súc sinh, không bằng cầm thú, đáng chém ngàn vạn”.
Chu Phú âm thầm rủa hắn ở trong lòng.
Còn Lý Thu Uyển thì nhăn mày liễu, vô cùng chán ghét hắn.
“Mặc dù hắn thần bí, có lẽ những viên đan dược đó thật nhưng hắn thật độc ác và bệnh hoạn”.
- Thôi.
Bỗng nhiên ngay lúc người tuyệt vọng, người chửi rủa này. Bá Thiên Vũ không cười nữa, hắn dùng tay xoa đầu như mấy ông thầy tu thường làm để cái đầu trọc càng thêm bóng bẩy.
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nói.
- Ta đùa đấy.
- Một màn vừa rồi chẳng qua là do mọi người ép ta, không tin ta luyện thành đan, không công nhận thành quả của ta nên ta mới xả cái cục tức một chút bằng cách hù dọa mọi người, chứ ta không ghê tởm như vậy. Tay ai người nấy giữ đi.
- Còn chuyện ta có biết luyện đan hay không, người thông minh ắt sẽ tự có suy đoán.
Rồi hắn quay qua nói với Quang Đông bằng một gương mặt vô cùng nghiêm túc
- Tiền bối, chúng ta qua chỗ khác nói chuyện chứ?