Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Thấm Trúc, tiểu đồng của Cố Lẫm Chi, vừa thấy ta liền cười tươi, lúc đầu ta còn thấy tò mò, sau khi nghĩ lại thấy đưa ta về nhà cũng như ra ngoài làm công vụ, được đi hóng gió mà, nếu là ta thì ta cũng vui vẻ.
Chỉ có điều, khi ta xuống kiệu ở trước cửa nhà, hắn thần thần bí bí đi tới: "Tiểu thư, về sau em sẽ đưa người đi ăn tào phớ ngon toàn kinh thành ạ. Chỗ hôm nay người ăn ý mà." Vừa nói lại còn lắc đầu, "mùi vị chỉ tàm tạm."
Ta quá bất ngờ: "Ngươi, ngươi làm sao mà biết được?"
Thấm Trúc xoa đầu: "Việc này, công tử biết, em đương nhiên cũng biết ạ."
Không lẽ nào, toàn kinh thành đều được gài gắm tai mắt của tên cao to? Không trách được hắn lại nhắc chuyện ban sáng với ta.
Không đúng, khẳng định là thế tử cho hắn biết.
Vậy cũng không phải, thế tử biết ta ở ngoài cửa đợi cả buổi mà lại né tránh không gặp?
Tâm trạng ta ngay tức khắc không tốt.
-
Buổi tối, ta kể hết với ca về chuyện hôm nay gặp tên cao to.
Ta không dám nói với cha nương, mà việc này quá lớn, nếu lại không thể nói với ca ca, thì ngột ngạt đến chết mất.
Ai mà biết được khi ca nghe thấy, một câu khen ngợi cũng không có, lại còn xị mặt: "Lâm Niệm, muội hồ đồ cũng có mức độ thôi chứ!"
Ta bối rối khó hiểu, tại sao ca lại học được cách giáo huấn người của cha rồi, câu này giống hệt như cha nói vậy.
Ca tức giận, chỉ tay vào ta: "Muội còn không rõ người này từ đâu chui ra, lại có thể chạy tới xin giúp đỡ, muội không nghĩ kỹ xem, hắn mà đúng là hồng nhân trước mặt hoàng đế, một khi tiết lộ việc này thì một đám người sẽ bị xui xẻo theo, cha Nhạc Lâm Viễn là người đầu tiên xong đời."
"Không phải chứ." Ta vừa nghe liền cảm thấy bản thân cũng hơi liều lĩnh, nhưng nghĩ tới thái độ làm người của tên cao to, vẫn lắc đầu, "Ca, Cố Lẫm Chi không phải người xấu, hơn nữa hắn cũng đồng ý với muội rồi ạ."
Ca thở chậm lại, nhưng vẫn còn rất tức giận: “Muội tưởng người xấu sẽ để cho muội vừa nhìn đã nhận ra luôn chắc? Lâm Niệm, ca biết muội lo lắng cho tiểu tử Kiều Vĩnh, nhưng mà muội cũng lớn thế này rồi, có thể có chút đầu óc không hả?”
Lo lắng cho Kiều Vĩnh?
Á?
Ta căn bản không nghĩ tới Kiều Vĩnh.
Ta sững sờ, vẫn chưa phản ứng kịp thì ca giẫm chân, phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Ta nhìn bóng dáng ca ca càng đi càng xa phía ngoài cửa, không thể không thở dài.
Lạc Cầm nhanh chóng tới đỡ ta ngồi xuống, rồi đấm lưng cho ta: “Tiểu thư, người đừng buồn, lần này đại công tử nổi giận cũng vì lo lắng cho người thôi ạ.”
Ta hiểu rõ, nhưng vẫn bất mãn tức tối trả lời: “Chẳng phải đâu, ca ấy mới chính là người xấu.”
-
Vào giờ cơm trưa ngày hôm sau, ca đã hết giận rồi, nhưng lại sợ ta không thèm để ý đến ca, nên thừa dịp ta và nương đang nói chuyện, thì gắp cho ta một miếng cá.
Ta không hé răng, trực tiếp gắp trả lại miếng cá đó vào bát ca ca.
Ca lại gắp cho ta miếng ngó sen, ta lại trả lại.
Nương chú ý tới tình hình bên này, tùy tiện hỏi: “Sao thế, cãi nhau rồi?”
Ta và ca trăm miệng một lời: “Không ạ.”
Cha còn chẳng có thời gian mà quan tâm tới chúng ta, ông vẫn đang bận dò la tin tức vụ án Kiều gia, đến cơm trưa cũng không về ăn cùng.
Vào bữa tối, cha uống một chút rượu, tâm trạng không tốt mấy, nương hỏi ông đã nghe ngóng được gì rồi, ông chỉ lắc đầu: “Hỏi rất nhiều người nhưng cũng không được gì, có lẽ việc này quá nghiêm trọng, đã có lệnh không được tiết lộ.
Nương cũng hơi thổn thức, động viên cha: “Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, tai nạn đã rơi xuống đầu thì muốn tránh cũng không tránh được.”
“Ừ.” Cha uống cạn ly rượu trong tay, “Nói tới việc này, dù là ai cũng không tin được, Kiều Nguyên ông ấy sao có thể bị liên lụy vào vụ này chứ, một nhà lớn nhỏ mười mấy mạng người.”
Ta bưng bát cơm, hơi do dự, còn chưa nói gì thì ca đã đạp ta một phát.
Ta trợn mắt, liền im miệng.
-
Mấy hôm nay ta cũng không còn hứng thú ra ngoài chơi, mỗi ngày đùa chim, ngắm hoa, thời gian còn lại đều nằm bò trêи bàn sách, nghiên cứu thoại bản.
Lạc Cầm rót một chén trà cho ta: “Tiểu thư, việc của Kiều công tử không phải đã được giải quyết rồi, sao người vẫn buồn bực như thế ạ?”
Ta chống cằm trêи quyển sách, thở dài: “Lạc Cầm, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, em nói xem, lẽ nào, ta không được tính là thục nữ sao?”
Lạc Cầm cẩn thận, dè dặt: “Hôm trước tiểu thư đi gặp thế tử, đã vấp phải rắc rối gì rồi ạ?”
“Sao em biết?” Ta ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng dậy, làm thoại bản cũng bị rơi xuống đất.
Lạc Cầm cúi người nhặt lên: “Tiểu thư, việc này còn cần phải nói sao ạ? Toàn phủ đều biết, lão gia phu nhân cũng biết rồi ạ.”
Hả?
Ta há miệng thật to.
“Tiểu thư, không phải có một câu nói là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao ạ.”
Nhà cái gì mà tỏ chứ….
Ta mở nắp chén trà, uống một ngụm: “Mọi người cái gì cũng không biết.”
- -
“Ai nói chúng ta cái gì cũng không biết?”
Trong một quán rượu mới mở phía đông thành, nghe nói có món ức ngỗng xông khói ngon tuyệt vời, để nhận lỗi với ta, ca ca đã tung hết vốn gốc, mang ta tới đây ăn.
“Ha ha.” Ta gắp một miếng ngỗng, mùi vị đúng là rất ngon, “mọi người biết cái gì ạ?”
Ca cười hi hi: “Còn không phải là việc Tần tiểu thư bắt nạt muội, muội đi tìm muội phu mách hay sao. Đáng tiếc là vừa ra trận đã bại, đến người cũng không gặp được. Nhưng mà, cả nhà đều không phản đối cách làm của muội, chỉ cần muội không lo chuyện Kiều Vĩnh là được.”
“Liên quan gì đến Kiều Vĩnh ạ?” Ta không còn lời nào để nói, lại gắp một miếng đậu phụ kho, mềm mềm mịn mịn, vị giác thăng hoa, lại cảm thấy có chút kỳ quái, “Quán rượu này là ai mở ạ? Đầu bếp chắc không phải người kinh thành, vì sao trước nay đều chưa nghe tiếng ạ?”
“Ca cũng thấy hơi lạ.” Ca nhỏ giọng nói: “Lần trước ca cùng Mộc Nhị tới, hắn nói, chắc là đầu bếp này trước làm cho phủ vương công quý tộc nào đó, nếu không thì sao tay nghề lại có thể tốt như vậy.”
Ta biểu thị đồng ý, lại nghĩ tới việc kia: “Phía Nhạc Lâm Viễn có tin tức gì không ạ?”
Ca lắc đầu, đang định nói chuyện, thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu nhị dẫn một ca nữ ôm đàn tỳ bà tiến vào, cười nói: “Khách quan, hôm nay các vị tới thật đúng dịp, các khách quan bao phòng riêng đều được tặng kèm nghe hát ạ.”
Ca nhíu mày, vẫy tay cho người lui xuống. Ta liếc qua mặt cô nương kia, lập tức túm chặt lấy tay áo ca, đưa mắt ra hiệu.
~~~~~~~~~~
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: ức ngỗng xông khói (google)